La Giản phát hiện cậu không thể điều khiển cơ thể mình. Động tác cùng lời nói của cậu đều bị một thứ gì đó không biết khống chế, nó khiến cậu làm ra một số hành động cậu tuyệt đối không làm, cũng nói một số lời nói đến cậu còn không hiểu. Nhưng cảm giác này khiến cậu không dễ chịu, nó khiến cậu sợ hãi dị thường. Bởi vậy cậu gần như liều mạng, muốn ngăn cản hành vi của mình – ví dụ như dùng đao hung hăng đâm vị thần đáng thương trước mắt. Trời biết, La Giản căn bản không muốn cầm dao đâm người, mình không thù không oán đối phương, La Giản cũng không muốn trải nghiệm tương ái tương sát với cổ nhân ngàn năm trước, cậu nỗ lực muốn thoát khỏi cảm giác bị khống chế này, lại phát hiện mình bất lực. Đuỵt! Vì cái răng gì ông không tránh một cái?! Vì thần đáng thương bị đâm một cái rồi lại một cái kia, không né dù chỉ nửa cái, trên người lộ ra vài lỗ máu, vẫn ngây ngốc một chỗ, mặc La Giản một đâm rồi lại đâm, La Giản tức đến mức muốn chửi hắn sao ẻo lả thế. Lúc này, rốt cuộc có người hiểu tâm tư La Giản, như nguyện mà ra tay ngăn trở cậu, là Hình Viêm đứng bên cạnh, hắn duỗi tay bắt lấy tay cầm dao của La Giản, ôm cậu vào lồng ngực, sức lực kẻ truy sát cực mạnh, La Giản bị hắn đè lại, cứng đờ không nhúc nhích trong lòng hắn. Biến cố này khiến mấy người ở đây tỉnh mộng, U linh tức khắc liền phản ứng, không tiếp tục quản La Giản, mà là trực tiếp tới bên người Thần minh, vị thần đáng thương cả người đầy máu trực tiếp ngã xuống đất, nhưng thần kỳ chính là, bị đâm nhiều nhát như vậy, mà hắn vẫn còn sống, chỉ có sắc mặt trắng bệch khác thường. Không thể để hắn chết như vậy! U linh biết rõ. Những manh mối về lối ra của mật thất, thông tin đều ở trên người vị ngụy thần này, U linh nhanh chóng quyết định, lập tức lấy ra đạo cụ thần kỳ dùng lên người vị thần, cầm máu, sau đó lấy ra một đống băng gạc từ mật thất tùy thân, quấn quấn bọc bọc hắn đến kín mít. (anh như cái xe cứu thương di động) Thần minh suy yếu ngẩng đầu nhìn U linh một cái, nói nhỏ: "Không cần cứu ta." "Tại sao? Ông muốn chết sao?" U linh hoàn toàn không nghe lời đối phương ngăn cản, làm theo ý mình, tiếp tục bọc băng gạc lên người thần minh. "Không cần cứu ta, ta muốn đi tìm hắn." Thần minh suy yếu, run run rẩy rẩy giơ tay nắm cổ tay U linh. "Ông muốn tìm ai? Ông còn có thể tìm được ai?" U linh nhăn mày. "Cho dù xuống địa ngục, tới hoàng tuyền, ta cũng phải tìm được hắn!" Thần minh vô cùng nghiêm túc nói ra những lời này, cho dù hắn thực suy yếu, bộ dạng hắn nhìn vô cùng thê thảm, nhưng biểu tình khuôn mặt hắn đầy quyết tâm, khiến tất cả mọi người ở đây không ai dám hoài nghi. Nhưng U linh chỉ cười lạnh một tiếng, hắn quay đầu nhìn thoáng qua La Giản bên cạnh, La Giản giờ phút này vẫn bị kẻ truy sát ôm trong ngực, sau khi được Hình Viêm ôm một lát, cậu phát hiện mình dần dần thoát khỏi cảm giác bị khống chế kì dị đó, chấp niệm của "quỷ" bám lên người cậu chậm rãi biến mất, thời gian không dài, nhưng cảm tình sâu sắc này, La Giản cảm nhận được. Có lẽ không chỉ là hận. Tuy rằng phẫn nộ cùng căm hận chiếm phần lớn, nhưng La Giản cảm thấy càng nhiều bi thương hơn, phi thường phi thường bi thương, bi thương, thống khổ, cầu mà không được. Loại tình cảm này quá mức mãnh liệt, thậm chí ảnh hưởng tới cảm xúc bản thân La Giản, khiến cậu không thể lập tức thoát khỏi sự bi thương này, Hình Viêm dường như cũng cảm nhận được, gắt gao ôm lấy La Giản, xoa xoa đầu cậu. Tầm mắt U linh dừng một lát trên người La Giản, sau đó quay đầu lại, nói với thần minh: "Người ông yêu, không phải vừa rồi đã nói rất rõ ràng sao? Ông bán mình cho ma quỷ, kéo hắn liên lụy cùng, ông cảm thấy, linh hồn hắn hiện tại đang ở đâu?" Thần minh phảng phất như hiểu ra điều gì, tức khắc sửa lại tâm trạng một lòng muốn chết lúc trước, khóe mắt nứt ra nhìn U linh, quát lên: "Lời này của ngươi có ý gì?!" "Còn có thể có ý gì?" U linh dường như cũng phát cáu, thật sự nhìn không nổi, hắn túm lấy tóc dài của thần minh ngu xuẩn này, mạnh mẽ lôi đầu hắn lên: "Ông muốn cứu vãn cái gì?! Tới địa ngục cái gì cũng không có, tìm một linh hồn căn bản không tồn tại sao? Con quỷ kia nói không sai, ông quả thực quá ngu! Lúc trước ông làm giao dịch cứt chó gì với ai? Bất tri bất giác bán mất người yêu! Hiện tại ông phải lấy về từ người hắn, thứ vốn dĩ thuộc về ông, người vốn dĩ thuộc về ông!!" U linh rống lớn, khí thế quá bức người, không chỉ thần minh bị hù, người xung quanh cũng bị hù, La Giản rụt cổ co người vào trong ngực kẻ truy sát, mà Phong Vũ Lam cũng không biết đứng cạnh Đoạn Ly từ lúc nào, không chỉ bị Đoạn Ly ôm bả vai, còn bị hắn gặm gặm trên mặt. Thần minh co rúm một cái, nhắm mắt lại, lại mở ra, nói: "Ta căn bản không biết ta làm giao dịch cùng ai." "Có ý gì?" U linh không tin, hỏi. "Đó là giai đoạn ta tuyệt vọng nhất, khi vừa mất đi người ta yêu." Thần minh hạ giọng nói: "Lúc đó ta một lòng muốn chết, ta đi tới bên cạnh vách núi, muốn nhảy xuống, lúc này ta gặp một con sói..." "Sói?" "Đúng vậy, đó là một con sói người đầy máu, có lẽ may mắn sống sót sau cuộc đại chiến, ta nghĩ rằng nó tới báo thù, tâm trả thù của sói rất nặng, nhưng nó không, nó ngậm một tờ giấy. Một tờ... một tờ giấy trân quý, hiếm thấy trong thời đại của ta." Thần minh nói tới điểm này, không chỉ có U linh cảm thấy kinh dị, La Giản và những người khác cũng không thể không kinh ngạc, tin tức về tờ giấy quả thực quá rõ ràng, khiến bọn họ không đoán, cũng đoán được. Thời điểm thần minh kể tới đây cũng thấy có chút nghi ngờ, tiếp tục nói: "Sói ném tờ giấy trước mặt ta, sau đó liền nhảy xuống vách núi, sau đó ta nhìn tờ giấy kia... Ngôn ngữ bên trên có chút quái dị, ta có lẽ không thực sự hiểu những kí tự đó, nhưng vẫn hiểu đại khái, ta phát hiện đây là một bức thư mời." "Đối phương nói, có thể thực hiện bất luận ước muốn nào của ta, cho dù xoay chuyển thời gian, làm người chết sống lại. Đối phương cũng nói, sẽ cho ta sức mạnh cường đại, cho ta cuộc sống vĩnh hằng. Mà, chỉ cần ta ký tên trên đó, đáp ứng trở thành cái gì... nhân vật cốt truyện mất thất?" Đám người U linh toàn bộ đều bị chấn kinh rồi! Trong chốc lát bọn họ không thể thốt nên lời, đều ngây ngốc trừng mắt nhìn thần minh đáng thương suy yếu trên mặt đất, thần minh căn bản không chú ý tới biểu tình những người này, chỉ lo nhớ lại nội dung trên tờ giấy, gương mặt bi thương: "Lúc ấy ta rất nhớ hắn... nhớ đến cực hạn, lúc ấy ta nghĩ, nếu hắn có thể sống lại, bất luận giá nào, ta đều có thể chấp nhận, cho dù thứ nực cười thế nào, ta cũng nguyện ý tin tưởng, vì thế ta ký tên lên giấy, nhưng sau khi ta kí tên, nội dung trên giấy lại sinh ra biến hóa thần kì, nội dung thay đổi, biến thành một câu hỏi, hỏi ta như vậy: Nguyện vọng của ngươi là gì?" "Vì thế ta trả lời, ta muốn tìm lại người ta yêu." Thần minh gắt gao nhăn mày: "Sau đó tờ giấy liền bày ra một loạt kế hoạch, bảo ta chỉ cần dựa theo yêu cầu mà chấp hành, tự nhiên ta có thể tìm về người ta muốn, nhưng điều kiện tiền đề là, ta cần hoàn chỉnh chấp hành kế hoạch, nếu không ta vĩnh viễn không thể cứu lại linh hồn người kia, cũng sẽ mất đi tất cả cơ hội vãn hồi." U linh bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, hắn nghĩ tới đủ loại bẫy rập trong mật thất, hắn nghĩ tới đông đảo tiền bối đã gặp trong mật thất trước đó, hắn muốn biết, đến tột cùng mật thất đã tồn tại bao lâu trên địa cầu, hắn muốn biết khởi nguyên của mật thất, nhưng không có bất luận một ai có thể giải đáp vấn đề này. Lực lượng của mật thất, không gian nó sở hữu, đến tột cùng rộng lớn cỡ nào? Có thể vượt qua khoảng cách không gian thời gian hay không? Có thể điều khiển con người ngàn năm trước hoặc ngàn năm sau, hoặc sinh vật từ dị thế, quái vật ngoài vũ trụ, có phải mật thất có thể giao thiệp cùng khống chế tất cả hay không? Chỉ cần nghĩ tới khả năng này, U linh liền khó có thể kiềm chế mà sợ hãi. "Như vậy, kế hoạch của ngươi, tiến hành tới giai đoạn nào rồi?" "Bước cuối cùng." Thần minh đột ngột cười. Tất cả mọi người đều kinh hãi khi nhìn thấy tươi cười quỷ dị này! U linh sững lại, trực tiếp móc ra vũ khí của bản thân! Vũ khí của hắn là hai cây súng, hai cây súng lục màu bạc giống nhau như đúc! Sau khi U linh lấy ra vũ khí liền trực tiếp nhắm vào thần minh đang quỳ rạp dưới mặt đất mà bắn. (từ giây phút này trở đi, ta phát hiện rất nhiều nhân vật có skill của tướng trong lmht, ví dụ anh này là Lucian này) Nhưng tiếng súng vang lên, thần minh vẫn vững vàng không ngã xuống, mà còn ngẩng đầu liếc mắt nhìn U linh đang kinh ngạc, cười đến vui vẻ, càng quỷ dị chính là, trên thân thể hắn có một khe lõm do bị đạn bắn, nhưng khi viên đạn bắn vào, lại chỉ có thể ghim trên người hắn mà không thể xuyên qua. Đây là một hiện tượng vô cùng quỷ dị, U linh nhất thời bị dọa, nhưng cũng rất nhanh đã bình tĩnh lại, hắn nhanh chóng lui về phía sau, kéo dãn khoảng cách để tránh bị thương tổn, hắn cũng không phải cao thủ cận chiến, bởi vì phòng ngự của hắn phi thường yếu, có thể nói, vị trí trong chiến đấu của hắn là dps* có thể liên tục công kích vật lý từ xa. (damage per second, hay còn gọi là adc - attack damage carry, anh ấy chính là Lucian) Một súng của U linh như lời tuyên chiến, Đoạn Ly kéo A Lam ra sau lưng, bản thân thì rút vũ khí ra. Nhưng kẻ truy sát đang ôm La Giản lại không có bất kì động tác nào, trên lý thuyết, mọi người chơi đều là kẻ địch của hắn, nếu hắn chủ động ra tay trợ giúp đám người La Giản, sẽ bị mật thất trực tiếp trừ khử. Cho nên, ngoài sáng không được, nhưng trong tối lại được. Kẻ truy sát buông La Giản ra, hôn lên trán hắn một cái, chỉ vào thần minh, để La Giản bắt đầu chiến đấu, ấn ký rắn cắn đuôi truyền cảm xúc qua. La Giản bị cảm xúc của hắn cảm nhiễm, gật đầu, xoay đầu đối mặt địch nhân. Anh họ La Giản cũng không có thời gian chú ý hướng đi của em trai mình, mục tiêu hàng đầu hiện tại là giải quyết nan đề trước mắt, chỉ sợ thần minh này là Boss cuối cùng mật thất đặt ra, đánh bại hắn, bọn La Giản mới có thể tiếp tục đi. Nhưng mà... "Mọi người nghe rõ! Chúng ta chỉ có thể đánh bại hắn, không thể giết chết!" U linh nhíu mày: "Đây không phải trò chơi, không phải giết chết Boss là thứ chúng ta muốn có thể rơi ra từ người hắn! Bất luận thế nào, cũng phải hỏi cửa ra từ miệng hắn!" _____________ Ầy nghỉ tí đã, đau lưng quá trời.