Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn
Chương 194
Mấy ngàn người trên đấu trường Tu La, Uyên không nói toàn bộ, nhưng phần lớn hắn đều đã từng giao thủ và nhận thức, có lẽ hắn không gọi được tên bọn họ, có lẽ hắn không rõ tính cách của bọn họ, thậm chí một câu cũng chưa từng nói với nhau, nhưng Uyên nhớ rõ, hắn và đối thủ của mình nhận thức nhau qua máu tươi và chém giết.
"Toàn bộ đều ở đây?" Uyên nhìn làn sóng quần chúng lục tục đi ra từ Truyền tống trận, đủ loại kiểu người đủ loại kiểu dáng, có người chơi thoạt nhìn còn bình thường, còn có không ít quái vật, tổng số chừng hơn hai ngàn người, lập tức chen đến chật ních cả bãi đỗ xe ngầm.
"Kể cả ngủ đông dưới đất cũng bị tôi đào lên." Ưng nhìn đám người xung quanh, "Có thể rời khỏi chiến trường kia, mọi người đều phi thường hưng phấn."
Tuy Ưng nói như vậy, nhưng mấy ngàn người này vừa đi ra, lại an tĩnh tới mức bất thường, bọn họ không hẹn mà cùng tìm được đoàn đội của mình mà đứng sát thành một đoàn, thậm chí không có ai mở miệng nói chuyện, ngoại trừ tiếng bước chân và tiếng hít thở, tiếng va chạm binh khí, thì không còn âm thanh nào khác.
Trong bãi đỗ xe ngầm khổng lồ chen lấn hơn hai nghìn người này, lại an tĩnh tới mức không khoa học.
Nhưng đoàn người an tĩnh này lại không lúc nào không tản ra khí thế khổng lồ khiến người ta sợ hãi, bọn họ đều trầm mặc im lặng, nhưng đứng trước mặt bạn sẽ khiến bạn vô hình trung ngửi được một mùi máu tươi ập tới, sắc bén khảm sâu vào xương cốt kia đều lộ ra trước mặt.
Uyên hiểu, bởi vì những người này đã quen với sự im lặng. Bọn họ rất ít nói chuyện, trong lúc chiến đấu làm sao có thời gian để bạn nói chuyện? Tranh đấu mài giũa bọn họ thành những tảng đá cứng cỏi rất khó bị phá hủy, trầm mặc ít lời, máu lạnh vô tình, giết đến đỏ cả mắt.
Bọn họ giống như lúc Uyên vừa rời khỏi đấu trường Tu La.
Không phải binh tôm tướng cua, không phải vô danh tiểu tốt. Giờ phút này, đứng trước mặt đám người Uyên, là những chiến sĩ vừa trở về từ địa ngục! Mà giờ phút này, những chiến sĩ đó đều không hẹn mà cùng, với Ưng dẫn đầu, đi tới tòa thành thị này, triển khai một trận chiến có một không hai trong lịch sử.
Thời gian không còn nhiều.
Đám người Hình Viêm đóng gói toàn bộ người thường trong bãi đỗ xe đưa tới trước mặt Uyên, thế nhưng hiện tại, những người thường này thoạt nhìn đã không còn bình thường nữa, bọn họ tựa hồ đã sinh ra dị biến nào đó, ví dụ như trên mặt bắt đầu xuất hiện huyết văn, thân thể dường như đang hư thối, nhe răng giơ vuốt, sau khi tỉnh lại liền điên cuồng gào thét về phía đám người Uyên.
Những người thường đó sau khi xảy ra dị biến, mấy người chơi trên đấu trường Tu La đang vây xem bên cạnh liền tự giác tiến lên, đập cho người ta hôn mê lần nữa.
"Những người này lúc trước đều là dân cư của thành phố này, nhưng hiện tại đã bị mật thất khống chế... ý chí mật thất mang toàn bộ thành phố và dân cư tới một khe hở thời không, chúng ta hiện tại đang ở đó." Uyên nhìn mấy nhân loại bị dị biến kia, quay đầu nói với Ưng.
Câu trả lời của Ưng lại ngoài dự đoán, "Tôi biết thành phố này, tôi còn biết nó hơn cậu, bởi vì thành phố này là nơi tôi lập văn phòng, mọi đồng bạn của tôi, đều chết ở đây."
"Vô Luật Thành..." Uyên nhịn không được nhẹ giọng nói.
Ưng ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ bên cạnh, "Hiện tại gọi là Vô Luật Thành sao? Trước kia chính là thành phố B... Theo cách nói của cậu, phỏng chừng thành phố này đã bị mật thất xóa khỏi bản đồ đất nước."
"Thật là lực lượng đáng sợ, cư nhiên có thể mang cả một thành phố tới một không gian khác." Ngay trong lúc Ưng đang đối thoại với Uyên, bên cạnh có người mở miệng, Uyên quay đầu lại nhìn người nọ, là tay già đời trong vòng cao cấp của đấu trường Tu La, Uyên nhớ rõ vũ khí của người này là móng vuốt...
Tuy rằng không biết tên những người này, Uyên lại quen bọn họ tới không thể quen hơn.
Người nọ dường như cũng nhận thấy tầm mắt của Uyên, đồng dạng cúi đầu nhìn hắn, hơn nữa đưa tay về phía hắn, "Tuy rằng không biết tên cậu, bộ dạng cậu cũng sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, thế nhưng tôi vẫn nhớ rõ cậu, ở đấu trường Tu La, cậu đánh tôi rất thảm... đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện, tôi tên là Tề Lăng."
Uyên mỉm cười một chút, trong lòng có chút kinh ngạc, bộ dáng mình đâu chỉ là biến hóa nghiêng trời lệch đất, căn bản là hoàn toàn thay đổi một người khác, đối phương lại liếc mắt một cái liền có thể nhận ra mình.
Uyên duỗi tay qua bắt tay hắn, "Tôi gọi là Uyên, rất vui vì được quen biết anh."
"Từ từ, không nói cho tôi tên thật của cậu sao?" Tề Lăng tựa hồ có điểm thất vọng, "Chính là tên cậu lúc còn là trạng thái người trưởng thành kia..."
Uyên không nhịn được nói, "Thật nhạy bén, tại sao anh biết được tôi có hai tên? Ưng nói cho anh?"
Tề Lăng nói, "Không phải, ừm... Nói thế nào mới được, tôi thuộc về loại hình trực giác tốt, có một số việc hoặc người, tôi có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu."
Cùng một dạng với A Lam. Uyên ngẫm nghĩ, hẳn là trực giác còn nhạy bén hơn A Lam, dù sao đã rèn luyện ở đấu trường Tu La nhiều năm như vậy.
"Nếu hôm nay chúng ta chính thức kết bạn, vậy có một số việc tôi phải nói rõ một chút."
Uyên châm chước ngôn từ của mình, sau đó, hắn lùi về sau vài bước, đứng giữa đoàn người, mọi người xung quanh liền tản ra, nhường lại cho đứa nhỏ chỉ cao hơn một mét này một không gian hình tròn rộng rãi, Uyên liền đứng ở chính giữa, hắn căng dù khiến bản thân mình trôi nổi lên, đề cao giọng, lớn tiếng nói với mọi người ở đây:
"Tôi muốn nói với mọi người ở đây, một chuyện thực bất hạnh."
Đám người vẫn an tĩnh như cũ, lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Uyên, Uyên có thể cảm nhận được những ánh mắt này, cảm giác nổi bật được vạn chúng chú mục này, kỹ năng thôi miên của hắn không chỉ khiến người khác quên mất mình, kỳ thật cũng có thể khiến người khác chú ý tới mình. Nhưng tại một khắc này, hắn cũng không biết mình có sử dụng kỹ năng hay không.
Hắn tiếp tục nói, "Từ khi mọi người bắt đầu rời khỏi đấu trường Tu La, mọi người không còn cơ hội trở lại không gian tràn ngập giết chóc kia nữa, các anh không thể tiếp tục giết hại lẫn nhau, không thể tiếp tục lấy máu tươi làm thú vui, càng không thể trầm mê trong khoái cảm chém giết!"
"Các anh có thể cảm thấy bất mãn, nhưng tôi tuyệt đối không thể tiếp tục để mọi người sa vào khoái cảm giả dối này, phải biết rằng ở đấu trường Tu La... mọi người sẽ không phải đối mặt tử vong chân chính! Mọi người chỉ biết một lần lại một lần hồi sinh, một lần lại một lần tiếp tục!"
Uyên áp chế ngữ khí hưng phấn của mình, "Nhưng ở đây, tôi phải nói cho mọi người, mạng sống chỉ có một, các anh chỉ có một cơ hội! Cho nên lúc này, các anh không thể tiếp tục tiêu xài mạng sống của mình, không thể tiếp tục tận tình để nhiệt huyết của mình cuốn trôi... Nhưng đây sẽ là một lần đặc cược xưa nay chưa từng có, đây rất có thể sẽ là trận chiến cuối cùng trong cuộc đời mọi người!"
"Tôi sẽ không cưỡng cầu mọi người nghe theo mệnh lệnh của tôi, nhưng tôi biết thứ hiện tại mọi người mong muốn nhất." Uyên thập phần bình tĩnh, "Các anh muốn tiếp tục chiến đấu! Các anh muốn tiếp tục chém giết! Các anh khát vọng máu tươi! Các anh thậm chí mong chờ cái chết!"
Sau khi hắn nói câu đó, trong đám người đột nhiên nổ ra một tràng pháo tay, tất cả mọi người đều cao giọng hò hét, bọn họ giơ lên vũ khí của mình, trong bãi đỗ xe ngầm bắt đầu dấy lên một trận sóng triều mãnh liệt.
Đúng vậy, thứ những người này khát vọng nhất chính là chiến đấu, giống như cảm nhận của Uyên khi vừa rời khỏi đấu trường Tu La, bọn họ đã sa vào giết chóc rất nhiều năm, có vài người đã ở trong đấu trường Tu La trên trăm năm, Uyên kỳ thật hiểu rõ, trong vòng cao cấp của đấu trường Tu La, có mấy người thực lực còn cao hơn Uyên vài phần, kỳ thật bọn họ có cơ hội để ra ngoài, nhưng bọn họ lại không...
Máu tươi và chém giết trên đấu trường Tu La đã trở thành xiềng xích vô hình, trói buộc bọn họ ở đó.
Nhưng hôm nay, xiềng xích đã được cởi bỏ, một đám dã thú mờ mịt được thả ra từ lồng sắt, nhưng bọn họ dã tính khó thuần, không thể trở lại trạng thái bình thường trước kia, mà chính bọn họ, cũng hiểu rõ điểm này.
Vậy, liền cho bọn họ thứ họ muốn nhất.
Uyên biến dù đỏ thành một thanh trường đao, Đoạn Ly bên cạnh kinh ngạc phát hiện, đó là lưỡi đao của hắn, nhưng Uyên đã đem mũi đao chỉ vào cửa ra bãi đỗ xe ngầm, hắn tiếp tục cao giọng, "Hôm nay, chúng ta muốn quyết chiến một trận thế nhân không dám tưởng tượng với một kẻ địch đáng sợ, đúng vậy, kẻ địch... tôi nghĩ mỗi người các anh đều biết, kẻ đã trói buộc các anh trong không gian này, kẻ địch đã giam cầm các anh trong thế giới này, ý chí mật thất!"
Mọi người bắt đầu gào thét, Uyên rõ ràng nhìn thấy xao động nóng lòng của bọn họ, đối với bọn họ, kẻ địch càng mạnh, họ càng hưng phấn, bọn họ căn bản không quan tâm kẻ địch là ai, cũng không quan tâm mình có khả năng chống cự hay không, ngoại trừ giết! Chỉ có giết!
"Ý chí mật thất khống chế thành phố này, nó biến toàn bộ cư dân thành ma quỷ, hiện tại, tôi tin tưởng nó đã cảm nhận sự hiện diện của chúng ta, nó biết chúng ta đang tuyên chiến với nó, nó chắc chắn sẽ phái ra mọi lực lượng chiến đấu, mục tiêu của tôi là phá hủy mật thất... còn mọi người?!"
"Phá hủy mật thất!!" Mọi người trăm miệng một lời, gần như mỗi người đều gào thét hô lên, bọn họ giương cao vũ khí của mình, đã chuẩn bị tốt để xung phong, chỉ cờ một hiệu lệnh –––
Uyên múa đao trong tay, tiếp tục chỉ vào cửa ra bãi đỗ xe, hắn dùng giọng rất trầm, nói, "Đi thôi."
Rõ ràng âm thanh rất thấp, nhưng tựa hồ tất cả mọi người đều nghe được, mọi người vòng qua Uyên và đám người A Lam còn đang há hốc mồm, như thủy triều mà mãnh liệt nhào về phía cửa bãi đỗ xe, cửa bãi đỗ xe vẫn đang đóng, nhưng đã bị một đám người bạo lực trực tiếp đạp đổ, lộ ra thế giới bên ngoài. (lại nhớ tới vụ phụ huynh đạp đổ cổng trg thực nghiệm để xin học cho con)
Quả thật giống như lời Uyên nói, thành phố này đã hóa thành ma quỷ.
Phố lớn ngõ nhỏ, mọi người thường đều sinh ra các loại dị biến, bọn họ trở thành tang thi? Hay là một cái xác không hồn? Có vài người đã hoàn toàn biến đổi thành quái vật, thậm chí không chỉ con người, ngay cả chó hoang mèo hoang trên đường phố, con kiến con chim đều bị dị biến, một đám đều phát điên mà kêu gào!
Cửa bãi đỗ xe vừa mở ra, thành phố tràn ngập ánh nắng liền hóa thân thành... quả thực là quang cảnh chỉ xuất hiện trong thế giới kỳ ảo!
"Thật là một màn kinh người." Ưng cùng Uyên dẫn theo mấy người còn lại đi tới cửa bãi đỗ xe đã bị phá hủy, một đám người của đấu trường Tu La đều đã lao ra, tình cảnh địa ngục trước mắt hoàn toàn không dọa sợ bọn họ, bọn họ cũng bắt đầu phát điên mà hưng phấn gầm rú.
Thế nhưng, đám người này rõ ràng đã khắc chế rất nhiều, bọn họ cũng biết nơi này không phải là đấu trường Tu La, mạng sống ở đây rất quý giá, một đám đều không hẹn mà cùng hiểu cách bảo vệ chính mình, thậm chí là bảo hộ đồng bạn xung quanh.
"Cứ để bọn họ lung tung xung phong như vậy thật sự ổn sao? Tôi còn tưởng cậu sẽ bố trí một chút..." Ưng quay đầu nói với Uyên.
Uyên lắc đầu, tươi cười trên mặt cũng bị hơi thở hỗn loạn của thế giới này cảm nhiễm, nụ cười của hắn toát lên vẻ điên cuồng, "Không cần, vốn dĩ nhóm người này không phải quân nhân, có thể nghe theo mệnh lệnh của tôi hay không cũng là một vấn đề, hơn nữa, bọn họ đã quen với hỗn chiến trong đấu trường Tu La, quen với việc lấy một địch trăm, địch ngàn, ngẫu nhiên không chịu đựng nổi mới tìm kiếm đồng đội..."
"Từng binh sĩ tác chiến, dẫn phát hỗn loạn là sở trường của bọn họ... hãy để sở trường này phát huy tới cực hạn đi!"
______________________
Thứ sáu tui chuyển nhà:< hầy, cố thêm 1 ngày là xong r đó, mà chuyển nhà nên sẽ dôi ra 2 3 hôm gì đó.
Cũng sắp hoàn truyện r, yay yay
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
37 chương
37 chương
108 chương