Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn
Chương 153
"Dã thú vô tâm quả là một từ hay để miêu tả." La Giản nói với tên hề, "Nhân vật chính bị người yêu tổn thương, vứt bỏ, cho nên liền gọi đối phương là dã thú vô tâm, cho rằng trái tim của mình đã bị hắn (nàng) cướp đi."
Tên hề vừa mới thoát thân khỏi bóng tối, chưa kịp định thần lại, thính giác nghe lời La Giản nói não còn chưa kịp động, hắn cầm tờ giấy trong tay La Giản nhìn nhìn, hỏi: "Tại sao cậu lại xác định như vậy? Có lẽ là ý khác."
"Bởi vì manh mối hiện tại mật thất cho chúng ta chỉ có từng đó, nên tôi chỉ có thể suy đoán như vậy."
La Giản thở dài một tiếng nói, "Thế nhưng nhân vật chính này cũng là một tên ngu."
"Tại sao hắn lại ngu?" Tên hề cầm tờ giấy nhìn nửa ngày.
"Bởi vì mặt trái tờ giấy này cũng viết một số thứ."
Tên hề sững lại, vội vàng lật tay, nhìn mặt trái tờ giấy, có một chuỗi địa chỉ kỳ quái: số 10 phố xxx tầng 4 hộ gia đình cửa đỏ. Thời gian: 12 giờ đúng ngày 14 tháng 7.
"Đây là có ý gì?" tên hề không hiểu được địa chỉ này, nhưng hắn cảm thấy có một số chỗ không thích hợp.
"Nói cho chúng ta biết cửa ra mật thất ở nơi nào."
La Giản nói, lại tìm được một thứ khác từ thi thể kia, trong túi quần áo có một chìa khóa rỉ sét loang lổ, La Giản cầm chìa khóa trong tay quan sát một chút, sau đó nhét vào túi mình.
"Cửa mật thất ở đó?" Tên hề vẫn ngơ ngác.
"Trên thư không phải viết như vậy sao?" La Giản nói, hắn tiếp tục tìm kiếm gì đó trên người thi thể, tìm được một đồng hồ kiểu cổ, đồng hồ này vẫn còn chạy, La Giản nhìn thời gian trên đó, nói "số 10 tầng 4 hộ gia đình cửa đỏ, cửa ra ở ngay đó."
"Nhưng chúng ta ở tầng âm, cửa đỏ tầng âm bốn chính là cửa ra sao?" Tên hề cảm thấy không đơn giản như vậy.
La Giản lắc đầu: "Đương nhiên không phải tầng âm, chúng ta phải đi lên trên, đi đến tầng số dương, lên tầng bốn, mở cánh cửa kia, bởi vì chìa khóa tìm được trên người thi thể này, chỉ có thể là chìa khóa nhà hắn."
"Điều này là không thể, chúng ta căn bản không lên được tầng số dương, mặc kệ đi lên thế nào, vẫn luôn là tầng âm một." Tên hề lúc trước cũng đã thử đi lên trên, nhưng thế nào cũng không được.
"Đương nhiên có thể đi lên trên, chỉ cần vào thời gian chính xác là được. Chúng ta có thể hiểu, cầu thang kỳ quái này chính là một không gian khác, nơi này tất nhiên có một cửa ra vào, mà cửa này, chính là đoạn cầu thang giữa tầng âm một và tầng một kia; như vậy, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, mới khiến đoạn cầu thang này biến thành lối vào địa ngục?"
La Giản xòe tay cho tên hề xem đồng hồ cũ nát trong tay mình, thời gian biểu hiện trên đó là 11 giờ 45 phút.
Kim đồng hồ tích tắc chậm rãi chạy, La Giản tiếp tục nói: "Trên thư viết, thời gian chính là quỷ tiết (tết ma quỷ), ngày quỷ môn mở cửa, 12 giờ đúng ngày 14 tháng 7, đúng 0 giờ, quỷ môn sẽ mở cửa."
"Ý cậu là, quỷ môn mở, chúng ta có thể đi lên trên sao?"
"Giả thiết của mật thất này hẳn là vậy." La Giản ngẫm nghĩ, "Trong thời gian hạn định phải kích hoạt điều kiện để mở quỷ môn, nếu người chơi lúc này lý giải chính xác tin tức mật thất cung cấp, người chơi có thể thoải mái mà tìm được manh mối, rời khỏi cầu thang vô tận, hơn nữa, thoát khỏi gian mật thất này."
"Ngược lại, nếu người chơi không tìm được manh mối chính xác, hơn nữa luôn lang thang không mục đích đi xuống dưới, liền sẽ vĩnh viễn không rời khỏi được, đúng không?"
Tên hề vuốt cằm: "Tôi nói, nếu vạn nhất cậu không có kỹ năng chiêu hồn này, chúng ta phải một tầng một tầng đi tìm cánh cửa bị mở kia, trong lúc đó còn bị các loại quỷ hồn quấy rầy tập kích, chúng ta sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, cũng có thể quá nửa thời gian hạn định mới tìm được cánh cửa bị nhân vật cốt truyện mở ra này, sau khi đi vào còn bị bóng tối vây khốn mất không biết bao nhiêu thời gian, mới có thể tìm được manh mối, mà đến lúc này, thời gian ba tiếng phỏng chừng đã thấy đáy."
"Không sai, dựa theo kịch bản người chơi bình thường mà nói, gian mật thất này kì thật rất khó." La Giản nói, hắn nhịn không được gãi gãi đầu mình: "Thế nhưng, tôi gia nhập tựa hồ khiến mọi thứ trở nên quá dễ dàng, hi vọng điều này sẽ không mang tới hậu quả tồi tệ gì."
"Quả thực quá mức đơn giản, sau khi tôi gặp cậu, tôi liền thuận buồn xuôi gió, tốc độ này! Quả thực không dám tin!" Tên hề kinh ngạc cảm thán: "Phải biết rằng, lúc trước tôi chạy thoát mật thất, cũng phải muốn sống muốn chết, lột sạch một tầng da mới ra ngoài được."
"Nếu chúng ta ra ngoài quá sớm sẽ bị mật thất nắm đuôi." La Giản nhíu mày, trên thực tế, hắn đã ảnh hưởng ở một mức độ nhất định vào kết quả lần chạy thoát mật thất này, theo tính toán của mật thất, trước nay chưa từng để người chơi quá mức nhẹ nhàng thoải mái mà thoát khỏi mật thất, ý chí mật thất quả thực hận không thể khiến mỗi người thể nghiệm cảm giác tử vong ở đây.
"Không thể ra ngoài quá sớm sao?" Tên hề không có ý kiến gì, "Chỉ cần đừng nháo đến kết quả cuối cùng, sau đó lại không ra ngoài được, là được."
La Giản liền cười, nói: "Chúng ta làm chuyện thú vị đi."
Không biết do câu nói của La Giản có nghĩa khác hay là bị hiểu lầm, tên hề đột nhiên đỏ mặt, cho dù phấn trắng bệch cùng vết máu loang lổ trên mặt hắn đã che bớt, nhưng hắn thật sự ngượng ngùng vặn vẹo người, hướng về phía La Giản ưỡn ẹo nói: "Ai da, tôi thật ra không có ý kiến gì, thế nhưng cậu... thật sự được không?"
La Giản không duy trì nổi sự bình tĩnh ngoài mặt nữa, hắn run rẩy khóe miệng, lần thứ hai biến vũ khí thành gậy gộc, hung hăng gõ vài cái lên đầu tên hề, gõ đến trên đầu hắn đầy cục u, ôm đầu ngao ngao kêu to mới thôi.
"Không được làm trò! Tôi chỉ muốn thử thân thủ của anh thôi!" La Giản rất có khí thế, cầm gậy gộc trong tay, một đầu trường côn chỉ vào tên hề, nói: "Thực lực của anh thế nào, cho tôi xem một chút đi."
"Ai? Nhưng tôi cũng nhìn không thấy, chẳng phải rất bất công sao?" Tên hề vô tội nói.
"Đừng nhiều lời, nơi này đen thui, cho dù anh nhìn được cũng chưa chắc có tác dụng gì." La Giản không biết nghĩ tới cái gì, hắn sâu xa nói với tên hề: "Anh có thể leo lên hạng nhất bảng xếp hạng, xem ra thực lực cũng không phải hạng xoàng."
Tên hề đột nhiên im lặng, hắn trầm mặc một lát, tựa hồ còn muốn biện minh: "Cậu nhầm đi, kia chỉ là người trùng tên mà thôi."
"Trên thế giới nào có nhiều người tên một chữ, lại còn cùng gọi là "Hồng", xác suất quá thấp."
La Giản đột nhiên lắc lư gậy gộc trong tay, hướng về phía tên hề một gậy đập qua, tên hề phản ứng rất nhanh, nhảy dựng lên né tránh, lập tức nhảy về phía sau. Hắn giơ hai tay đầu hàng, nói: "Đừng như vậy! Trạng thái hiện tại của tôi thật sự đánh không lại cậu."
"Chưa chắc." La Giản nói, vặn cổ một cái, cảm thụ thân thể hiện tại của mình một chút, quá nhỏ, so với thân thể người trưởng thành, thứ nhất là quá lùn, khiến độ cao tầm mắt giảm nghiêm trọng, hơn nữa thân thể tương đối yếu, sức lực nhỏ, khiến thân thể có cảm giác không phù hợp quỷ dị, tuy rằng năng lực của La Giản sẽ không suy giảm, nhưng không quen thân thể này sẽ dẫn tới không tiện chiến đấu.
Nhưng La Giản không bởi vậy mà lùi bước, hắn cảm thấy mình cần đánh nhau một trận để làm nóng máu, quên đi những hồi ức tồi tệ, dùng máu và chiến đấu để bức bóng tối rời khỏi nội tâm mình, đó là điều La Giản hiện tại cần gấp, cho dù lấy từ ai, đều là thứ La Giản muốn.
Tên hề bên kia đành phải bất đắc dĩ thở dài một hơi, ủy khuất nói: "Bé Uyên chỉ biết khi dễ tôi."
Hắn nói xong, sờ soạng trên người mình nửa ngày, mới lấy ra một con dao phẫu thuật, rất keo kiệt bày ra một tư thế, nhưng nửa ngày cũng bày không đúng, tư thế của hắn như khỉ làm xiếc, hơn nữa còn lung lay, cảm giác lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhìn đến mức khóe mắt La Giản cũng phải run rẩy, La Giản liền nói: "Anh đang hù tôi sao?"
Tên hề vẻ mặt đưa đám: "Tôi thật sự không biết đánh nhau!"
"Vậy anh mẹ nó tại sao vẫn sống được tới bây giờ?!" La Giản lắc lắc gậy thiếu lâm trong tay, dùng gậy chọc chọc hắn.
Tên hề nhu nhược run lên, tiếp tục đáng thương vô cùng nói: "Nói thật cho cậu biết, người trên bảng xếp hạng quả thực là tôi, nhưng lại không phải tôi."
La Giản thu hồi gậy thiếu lâm, nhíu mày hỏi: "Có ý gì?"
"Kỹ năng của tôi... ừm, hay nói cách khác, vũ khí này của tôi, có chút kỳ quái." Tên hề buồn rầu sờ sờ dao phẫu thuật của mình, hắn thống khổ nói: "Ở thế giới hiện thực, tôi là học sinh trường y bình thường, học ngoại khoa, tương lai có lẽ sẽ là bác sĩ ngoại khoa trên bàn giải phẫu nào đó đi, cho nên cho tôi một cây dao phẫu thuật làm vũ khí cũng không có gì kỳ quái... nhưng mà..."
La Giản nhìn hắn muốn nói lại thôi, liền dò hỏi: "Cây dao kia có chỗ nào kỳ quái sao?"
"Cậu xem! Giống như vậy..." Tên hề bỗng nhiên thay đổi ngữ khí, hắn giơ dao phẫu thuật lên, hung hăng nhắm ngay huyệt Thái Dương của mình mà chọc xuống, mọi việc chuyển biến quá nhanh, La Giản không kịp trở tay, hắn không kịp ngăn cản tên hề, giật mình nhìn dao hắn chọc vào đầu bản thân.
Máu giống như La Giản dự đoán mà phun trào, cảnh tượng tên hề bị dao cắm trên đầu quả thực khiến người ta không dám nhìn thẳng, La Giản tuy rằng có chút giật mình, thế nhưng, nghĩ tới, tên hề không phải người lỗ mãng như vậy, cho nên cũng không quá mức lo lắng, hắn bình tĩnh lại cảm xúc của mình, yên lặng chờ đợi.
Tên hề bị dao cắm trên đầu, ngã xuống mặt đất, qua chừng mười mấy phút, tên hề lại nhanh chóng bò dậy, khi hắn bò dậy, làn da trên người còn bắt đầu phát xanh. La Giản thắp sáng đèn Minh Hỏa, nhìn bộ dáng tên hề, thần sắc trên mặt tên hề bắt đầu trở nên cứng đờ, hắn chậm chạp duỗi tay bắt lấy dao nhỏ, sau đó dao nhỏ bị hắn rút ra.
"Thật thần kỳ, anh đã chết, nhưng lại giống như chưa chết." La Giản duỗi tay sờ làn da lộ ra bên ngoài của tên hề, đã lạnh.
"Chính là vậy, chỉ cần tôi dùng cây dao này giết chết mình, tôi sẽ không "chết" thật, cho nên, mỗi lần tôi gặp phải nguy hiểm, lúc gần chết, chỉ cần tôi tự giải quyết bản thân, tôi liền có thể sống sót." Tên hề nói, hắn nghiêng nghiêng đầu, phát ra tiếng xương răng rắc.
"Hơn nữa rất kỳ quái, trong trạng thái này tôi phi thường mạnh, đôi khi tôi cảm thấy đại não mình bị một ý thức khác chiếm cứ, hơn nữa tôi cảm thấy ý thức vũ khí này đang cắn nuốt mình, tôi không biết đây là thật hay ảo, tuy rằng nó thực sự khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn."
La Giản liếm liếm môi khô, nhẹ giọng nói: "Hóa ra nguyên nhân chính là do vũ khí này sao? Chẳng lẽ anh không biết năng lực cụ thể của vũ khí mình."
"Nó là một con dao phẫu thuật." Tên hề nói, thời điểm hắn nói những lời này, ngữ khí có chút hoảng hốt, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, như đơn thuần đọc lời kịch: "Dao phẫu thuật có rất nhiều tác dụng, nó có thể khiến người bệnh khởi tử hồi sinh, tương tự, nó cũng có thể thay đổi người nào đó, tôi có thể tiến thành cải tạo thân thể con người, cải tạo tố chất, cải tạo nhân cách, ký ức, cải tạo độ mạnh yếu của năng lực, đây là lực lượng mạnh nhất của nó."
"Cải tạo... sao?" Giọng La Giản càng nhẹ: "Anh sẽ cải tạo bản thân mình sao?"
"Có lẽ sẽ, để có thể sống sót tốt hơn" Tên hề máy móc nói.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
37 chương
37 chương
108 chương