- Xin lỗi Mộ tiên sinh, hôm khác tôi lại mời anh dùng bữa nhé! Kiều Kiều đứng dậy, vẻ mặt áy náy nói với Mộ Duật. Đêm nay có thể thoát khỏi bàn tay Diệp Mặc Hàn hay không cô cũng không dám chắc. Nhưng cô không muốn ở trước mặt Mộ Duật dây dưa không rõ ràng với Diệp Mặc Hàn. - Sao thế? Em thấy không thoải mái hả? Hay để tôi đưa em về nhé. Mộ Duật quan tâm, cũng đứng lên hỏi han cô. - Không cần, thật sự không cần đâu! Ngại quá, hôm nay xin lỗi anh nha. Kiều Kiều xấu hổ mà liên tục gật đầu xin lỗi. Hai chân Diệp Mặc Hàn vắt chéo, bình tĩnh nhìn hai người. Chờ khi Kiều Kiều rời khỏi chỗ ngồi, hắn mới chậm rãi đứng lên, đi vài bước liền đuổi kịp theo sau Kiều Kiều. Mộ Duật nhìn chằm chằm bóng dáng hai người như suy tư gì đó, sau đó ngượng ngừng ngồi về chỗ. Kiều Kiều nước mắt lưng tròng, không nói một lời mà đi thẳng ra nhà hàng. Vừa mới ra khỏi cửa, cô rốt cục không kìm nén nổi cảm xúc, xoay người rưng rưng chất vấn: - Tại sao lại làm như vậy với tôi? Vì sao còn không chịu buông tha cho tôi?! Dù là tháng chín nhưng nhiệt độ về đêm vẫn rất lạnh. Nghe thấy câu hỏi của Kiều Kiều, Diệp Mặc Hàn không đáp lại, chỉ cởi áo khoác tây ra, sau đó khoác lên người Kiều Kiều. Cô chán ghét muốn né tráng nhưng lại bị Diệp Mặc Hàn ghì lại bả vai, cưỡng ép mặc vào. - Buông tha em? Vậy ai buông tha cho tôi?! Kiều Kiều, chúng ta quay về bên nhau nhé! Tôi chỉ muốn ở bên cạnh em thôi, cho nên đừng nghĩ đến tên kia nữa.1 Giọng nói Diệp Mặc Hàn trầm thấp, hai mắt đỏ ngầu. - Nhưng tôi không muốn ở bên cạnh anh! Một giây cũng không muốn! Tôi chỉ muốn sống bình thường, tại sao anh lại làm vậy với tôi trước mặt Mộ Duật? Anh muốn Mộ Duật ghét tôi đến vậy sao? Anh làm tôi cảm thấy ghê tởm quá đấy! Kiều Kiều nước mắt tuôn rơi, lời nói càng thêm sắc bén. Diệp Mặc Hàn bình tĩnh nhìn dáng vẻ hùng hổ doạ người của Kiều Kiều. Hắn không ngờ rằng, chú thỏ nhút nhát chưa từng mắng chửi ai thế nhưng lại vì tên đàn ông khác mà dùng "ghê tởm" để nói về hắn. Một lúc sau Diệp Mặc Hàn mới buồn bã nói: - Kiều Kiều, tôi nói cho em biết, chỉ cần một ngày tôi chưa chán thì em đừng hòng chạy thoát khỏi bàn tay tôi! Dứt lời, hắn trực tiếp bắt lấy tay cô, đi nhanh về phía khách sạn Uyên Ương. - Anh buông tôi ra! Anh muốn làm gì?! Diệp Mặc Hàn! Buông tôi ra! Kiều Kiều giãy giụa nói. - Tôi muốn làm gì em còn không rõ ràng hay sao? Diệp Mặc Hàn quay đầu lại cười khẩy, tiếp tục nói: - Tốt nhất em ngoan ngoãn một chút, bằng không tôi nhịn bốn năm rồi, không chắc mình sẽ làm gì ngay tại đây đâu, em cũng biết tính tôi rồi nhỉ?! Ẩn ý trong lời của hắn Kiều Kiều hiểu rất rõ. Dù ở nhà hay trường học, nơi công cộng cô đều không thoát khỏi bàn tay hắn...!huống chi là tại khách sạn Uyên Ương này. Cô chậm rãi từ bỏ giãy giụa, mặc kệ hắn kéo mình đến trước sảnh thuê phòng. Sau khi nhận chìa khoá, mới vào trong thang máy, Kiều Kiều liền bị Diệp Mặc Hàn áp đến trên tường, cúi người cưỡng hôn. Bốn năm mong nhớ cùng khao khát đều được hắn biểu hiện bằng nụ hôn này. Mười ngón tay đan xen vào nhau, đầu lưỡi trơn tru luồn lách trong khoang miệng cô, tuỳ ý đoạt lấy vị ngon ngọt. Trong thang máy đều là âm thanh khiến người đỏ mặt, có thể thấy nụ hôn đó mãnh liệt ra sao. Thang máy đến tầng thì dừng lại, bên ngoài có đôi trai gái thấy hai người bọn họ hôn nồng nhiệt như vậy thì nhìn nhau cười, xấu hổ thỏ thẻ. Diệp Mặc Hàn giương mắt nhìn đôi trai gái kia, tay cũng không hề buông ra Kiều Kiều, một tay ôm sau đầu Kiều Kiều, còn tay thì ôm chân cô, giống như ôm một đứa trẻ mà ôm cô vào ngực, đi thẳng ra khỏi thang máy. Đôi trai gái kia cực kỳ hâm mộ nhìn về phía bóng dáng hai người, lẩm bẩm nói: - Trời ơi! Đẹp trai quá! Nhìn rất "dục" nha! - Thế nào? Anh không đẹp sao? Muốn làm một hiệp rồi mới đi ăn không? Xem hắn "dục" hay anh càng "dục"! - Hứ, không biết xấu hổ! Nghe được đối thoại của hai người kia, Kiều Kiều mặt càng đỏ bừng lên. Đến phòng, Diệp Mặc Hàn trực tiếp đá văng cửa, đi nhanh đến mép giường, trực tiếp đặt cô nằm xuống. Đôi chân dài của hắn lập tức chen vào giữa đùi cô, bàn tay nhanh lẹ cởi bỏ áo sơ mi cùng quần của mình.1 Nghe thấy tiếng kéo khoá quần, Kiều Kiều nhỏ giọng dò hỏi: - Làm xong có thể buông tha tôi không? - Làm chán thì có thể, nhưng mà sẽ không có ngày đó đâu. Diệp Mặc Hàn giải phóng dục vọng của mình, trực tiếp xốc lên váy của Kiều Kiều. Quần nhỏ bị hắn trực tiếp xé rách, hắn hơi nâng mông lên rồi tách ra đôi chân ngọc ngà của cô. Bốn năm, nơi riêng tư của cô vẫn đẹp và phấn nộn như trước, chỉ nhìn thôi cũng khiến hắn dục hoả đốt người. Hắn chầm chậm nắm lấy vật nóng bỏng, đỉnh đầu nhẹ nhàng ma xát hai bên nụ hoa, vừa cọ xát vừa ấn ấn. Ánh mắt Diệp Mặc Hàn ngày càng tối sầm lại, giọng nói cũng trở lên khàn khàn: - Mấy năm không thấy, nó lại càng thêm màu mỡ nhỉ, để tôi nếm thử trước xem tư vị của nó như thế nào. Diệp Mặc Hàn hơi lùi về sau, cúi thân xuống, vùi đầu vào chân tâm nụ hoa, há miệng ngậm lấy cánh hoa mà l iếm mút. Bốn năm cấm dục làm hắn tràn đầy khát vọng muốn giải toả, cho nên động tác cũng mạnh hơn so với trước. Kiều Kiều bị hắn liếm làm cho tê dại khắp thân, vô cùng sảng khoái, nhưng cũng thấy có chút hơi đau. Bên miệng không kìm chế nổi mà nức nở rên thành tiếng, cả người không ngừng run rẩy đạt đến cao trào. - Vẫn mẫn cảm như vậy hả? Mấy năm nay không có đàn ông, là tự mình sờ sao? Diệp Mặc Hàn nhếch môi cười xấu xa. Thì ra hắn sớm đã điều tra tình huống của cô rồi. Hai này trước còn giả vờ hỏi han tình hình gần đây của cô, rồi tình huống của bạn trai cô, chẳng trách khi nghe thấy câu trả lời của cô thì hắn lại cười quái quái. Kiều Kiều quay đầu đi không muốn tiếp tục nhìn hắn. Diệp Mặc Hàn cũng không giận, nâng lên một chân của cô, đỡ vật nóng bỏng để trước cửa động đã ướt đẫm, nhấp một cái liền cắm vào trong. - Ha...!sao lại chặt như vậy? Bốn năm này đáng lẽ không nên buông tha cho em, bây giờ xem ra lại phải khai phá lần nữa rồi. Diệp Mặc Hàn vừa mới đầy vào trong thì phần đầu liền bị chặn lại ở cửa động, hắn chỉ đành rời khỏi một chút, sau đó cắm lại vào trong, cứ lặp lại như vậy cho đến khi bên trong giãn hơn một chút. - Ưm...ư...!phù...!nhẹ...!nhẹ chút...! Kiều Kiều nhíu mày, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt khăn trải giường dưới người, ngón chân cũng cuộn tròn lên. Tuy không đau như lúc phá thân, nhưng bên dưới vẫn cảm thấy căng trướng, giống như tuỳ lúc là có thể bị hắn cắm hỏng. Cô gần như có thể cảm nhận được vật kia của hắn, giống như càng thêm thô to, chỉ mới đưa vào phần đầu mà cô đã thấy căng trướng khó chịu như này rồi. Vòng eo rắn chắc của Diệp Mặc Hàn vẫn tiếp tục di chuyển, không ngừng ra ra vào vào ở cửa động, bàn tay không an phận xốc váy cô lên trên ngực, sau đó áo ngực cũng bị đẩy lên. Hai đôi gò bồng trắng hồng lập tức nảy ra làm ánh mắt Diệp Mặc Hàn toả sáng. Hắn cong lên khoé miệng, cúi người rồi vùi đầu vào hai gò bồng, lẩm bẩm nói: - Kiều Kiều, tôi rất nhớ em, nhớ thân thể em, nhớ đôi gò bồng, nhớ miệng bên dưới, nhớ tất cả của em. Hơi thở ấm áp của hắn phả vào trên đôi gò bồng của cô làm cô thấy vừa tê tê vừa ngứa ngứa, bên dưới càng chảy ra nhiều nước. Đúng lúc này, Diệp Mặc Hàn thấp eo, dùng sức nhấp một cái đem hơn nửa cây nóng bỏng cắm vào trong động. - A...!ưm...!đừng mà...!ưm...!phù...!sâu quá...! Kiều Kiều cong cổ, vòng eo cũng theo đó mà bắt đầu vặn vẹo hòng tránh thoát sự xâm chiếm của hắn. - --------------- Mọi người đọc xong thì like + vote ủng hộ Băng nhé ???? P/s: Mấy hôm nay Băng bị ốm nên không ra được chap mới mong mọi người thông cảm nhen, với cả sắp tết nữa nên cũng có nhiều việc phải làm nên ra chap mới hơi lâu nè. Cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ truyện nha! Chúc mọi người năm mới vui vẻ, bình an hạnh phúc bên gia đình????????????.  Vote 414 3067 Bình luận nổi bật Tổng số 16 câu trả lời  Tác giả Đăng từ sáng mà không thấy ad duyệt???? chẳng lẽ do chương có H+????   22 24/01 2 Băng đang bận thi Tác giả Trời ơi vẫn chưa duyệt chương 43 cho tui lun ???? up lên từ hôm qua rùi...!  12 25/01 2.