Tiếng kêu của Kiều Kiều làm không ít học sinh chú ý đến bên này. Đợi khi các bạn học chạy đến nơi, Lăng Diệc Hàm đã bị Diệp Mặc Hàn ấn xuống đất, nắm đấm liên tục đánh vào mặt Lăng Diệc Hàm. Phải bốn, năm học sinh nam dùng sức mới tách được hai người ra, mà trận đánh nhau này cũng truyền đến tai thầy hiệu trưởng. Đây là lần đầu Kiều Kiều tận mắt chứng kiến chuyện này, cô bị doạ thẫn thờ, được bạn học đỡ về lớp nghỉ ngơi, còn Lăng Diệc Hàm và Diệp Mặc Hàn thì bị hai người khác đưa tới phòng hiệu trưởng. Mặc kệ hiệu trưởng hỏi gì, hai người đều không nói ra lí do ẩu đả, miệng ngậm chặt không hé một lời. Y tá giúp Lăng Diệc Hàm xử lí qua vết thương, sau đó hiệu trưởng liền gọi chủ nhiệm lớp của hai người, bảo gọi điện cho bố mẹ hai bên đến trường để xử lí. Một lúc sau, Diệp Thương giận đùng đùng đi vào phòng hiệu trưởng, hai người bọn họ liếc mắt về hướng cửa một cái, hiệu trưởng lập tức đứng dậy hỏi thăm. - Thằng bé Diệp Mặc Hàn này đã gây không ít phiền phức cho ngài rồi, cứ dựa theo quy định của trường mà trừng phạt, không cần nể mặt tôi. Dứt lời, Diệp Thương hung tợn trừng Diệp Mặc Hàn một cái. Vết thương của hai người bọn họ, không cần hỏi cũng biết ai nặng hơn ai. - Nhưng mà học sinh Lăng Diệc Hàm bị thương rất nặng, lại không hỏi được nguyên nhân hai người đánh nhau...!cụ thể xử lí ra sao còn phải đợi bố mẹ em ấy đến đây thương lượng. Hiệu trưởng nói năng trước sau kính cẩn. Diệp Thương nhìn Lăng Diệc Hàm vài lần, mặt dính đầy máu, không nhìn rõ vết thương, ông dừng một chút rồi nói: - Trên đường đến đây tôi đã gọi cho bố mẹ cậu ấy, mọi chuyện đã thương lượng xong, cho nên để hai đứa nhỏ về nhà nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại tôi sẽ cùng bố mẹ bên kia tự xử lí. Lăng Diệc Hàm nghe thấy vậy, đáy mắt chợt loé lên mất mát, nhưng cậu không cãi lại, chỉ nhìn chăm chú vào mũi giày của mình. Sau khi giải quyết xong, Diệp Thương viện cớ vì chữa trị cho Lăng Diệc Hàm, sau đó đưa cả hai người về nhà. Mới vào cửa, Lăng Tử Linh thấy Lăng Diệc Hàm bị thương như vậy, lại biết do Diệp Mặc Hàn đánh, cho nên rất đau lòng, khóc thút thít không ngừng. Còn Diệp Mặc Hàn, đương nhiên không tránh thoát được đòn roi của bố mình, từng đòn roi thắt lưng liên tục đánh lên người hắn. "Chát...!chát...!chát..." Nhưng mà, hai người đều nói rất cẩn thận, không ai chịu mở miệng nói lí do dẫn đến việc đánh nhau. Diệp Thương đánh một lúc lâu cũng thấy mệt, tức giận chỉ thẳng mặt Diệp Mặc Hàn nói: - Nó là em trai mày, rốt cuộc vì chuyện gì mày lại ra tay tàn nhẫn như thế? - Tôi thì sao? Tôi không phải con trai ông à? Diệp Mặc Hàn cười lạnh hỏi vặn lại. Diệp Thương câm nín không trả lời được, giơ tay muốn đánh tiếp. Lăng Tử Linh thấy thế, vội ngăn ông lại, nói: - Cũng không trách Mặc Hàn được, nó và Diệc Hàm không có tình anh em. Còn không phải tại ông sao, Diệc Hàm lớn như này rồi, ông còn xem nó như con bên ngoài. Tất cả mọi người trong trường học đều biết ông là bố Diệp Mặc Hàn, còn bố Lăng Diệc Hàm là ai mọi người đều không biết, hơn nữa đến bây giờ mọi người cũng không biết thật ra hai bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ. Những lời này Diệp Thương nghe chán rồi, ông nói thẳng: - Hai đứa sinh cùng năm, chỉ hơn kém nửa năm, bà muốn tôi công bố tin tức bọn họ là anh em, vậy mặt mũi tôi để ở đâu?! Tôi nói với bà bao lần rồi, dù Lăng Diệc Hàm mang họ bà nhưng tài sản tôi cho nó sẽ không ít hơn ai......! Bên trong phòng, mỗi người mỗi vẻ, Diệc Mặc Hàn lười không muốn xem tiếp, nhặt áo khoác trên đất lên, chịu đựng đau đớn trên người, lái mô tô trở về chỗ ở của mình. Diệp Thương và mẹ Diệp Mặc Hàn là thanh mai trúc mã, gia cảnh hai người ngang nhau, bố mẹ hai bên cũng cố ý hợp tác cho hai người, nhưng mẹ hắn lại không thích tính tình cực đoan của bố hắn, cho nên còn chưa được cho phép đã trộm yêu đương với người khác. Khi đó bố hắn làm buôn bán phát đạt, các hạng đầu tư kiếm được lợi nhuận rất cao, công ty lập tức bước lên giới thượng lưu, kiếm được càng nhiều tiền lợi. Nhưng tính tình ông lại càng nóng nảy cố chấp, hơn nữa nhớ mãi không quên mẹ Diệp Mặc Hàn. Biết được bà sắp kết hôn với người khác, trực tiếp dùng sức mạnh cưỡng chế gạo nấu thành cơm. Thành tựu Diệp Thương rất ưu tú, hơn nữa quan hệ hai nhà cũng rất tốt, cho nên bên gái liền huỷ hôn ước mẹ Diệp Mặc Hàn, sau đó kết hôn cùng Diệp Thương. Mẹ hắn vốn không thích Diệp Thương, sau khi kết hôn luôn thờ ơ, không quan tâm ông. Sinh hoạt sau kết hôn đều do Diệp Thương ép buộc, cho nên không lâu sau ông liền thấy chán nản. Lúc này, công ty có bí thư tên Lăng Tử Linh xinh đẹp gợi cảm, hai người liền ở bên nhau, không lâu sau thì có con.1 Sau khi Lăng Tử Linh sinh con, Diệp Thương luôn ở bên cạnh cô ta, không thèm về nhà. Mẹ Diệp Mặc Hàn vì ấm ức lâu ngày thành bệnh, khi Diệp Mặc Hàn còn chưa tám tuổi đã rời khỏi trần gian. Lúc này, Lăng Tử Linh cũng công khai dọn vào nhà, Diệp Thương không vì mẹ hắn chết mà hối hận, ngược lại còn chơi càng nhiều người hơn. Lăng Tử Linh vì ngồi ổn vị trí nên chỉ đành kìm nén tức giận, mặc kệ ông ra ngoài tìm phụ nữ. Mẹ hắn tuy chết vì bệnh, nhưng mà cũng liên quan đến mấy người trong phòng kia, mà Diệp Thương lại đánh đập hắn không thương tiếc, trên người hắn vết sẹo đếm không xuể.1 Năm mười tám tuổi, hắn liền mua phòng riêng dọn ra ngoài ở, nếu không cần thiết thì hắn cũng không muốn trở về cái nhà này làm gì.1 - --------------- ❄️Băng冰❄️ Ui truyện được top 6 truyện mới rùi ???? Mọi người like, tặng quà và vote giúp Băng giữ top đi nè ???? được top Băng bão chương cho mọi người lun:>. Đảm bảo có THỊT mlem nè hí hí!!.