Trọn Kiếp Yêu
Chương 60
Thời tiết ấm áp, Sênh Sênh mặc áo khoác, cảm thấy hơi nóng nên xoay người định cởi ra nhưng bị Bùi Hoan ngăn lại.
Tùy Viễn phóng xe như bay về hướng đông: “Hai mẹ con cô tạm thời đừng về Lan Phường”.
“Tại sao?”
Tùy Viễn liếc Bùi Hoan qua kính chiếu hậu: “Đừng hỏi tôi, tôi chỉ có thể làm đến nước này mà thôi”.
Bùi Hoan định gọi điện cho Hoa Thiệu Đình. Tùy Viễn lập tức phanh kít, khiến cô mất thăng bằng, điện thoại suýt nữa văng đi. Cô liền cất cao giọng: “Tùy Viễn, anh hãy nói rõ xem nào”.
“Bây giờ cô mà tìm Hoa tiên sinh, có nghĩa cô và con gái tự tìm đường chết. Bản thân anh ta cũng khó giữ nổi mạng sống, cô cứ tạm lánh mặt trước rồi tính sau.” Bất chấp sự truy vấn của Bùi Hoan, Tùy Viễn lại tiếp tục lái xe về phía trước.
Xe ô tô cuối cùng dừng lại trước cổng một khu dân cư bình thường ở phía đông thành phố. Tùy Viễn ra hiệu cho Bùi Hoan xuống xe: “Đây là căn hộ riêng của tôi, sẽ có người tiếp ứng. Dù xảy ra chuyện gì, mẹ con cô cũng đừng quay về Lan Phường”.
Bùi Hoan đã lờ mờ đoán ra sự việc. Cô ôm Sênh Sênh không chịu xuống xe: “Chắc anh cũng biết tính tôi, nếu không nói rõ ràng, tôi sẽ không nghe lời anh”.
Phía trước có hai xe ô tô dừng lại, một người xuống xe đi về bên này. Bùi Hoan không để ý. Cô đang nói chuyện với Tùy Viễn, cửa xe ô tô đột nhiên bị kéo ra.
“Tam tiểu thư… À không, bây giờ nên gọi là Hoa phu nhân.” Người đó nở nụ cười dịu dàng, lịch sự mở cửa xe cho cô: “Ca mổ của con bé thuận lợi là tốt rồi, Hoa tiên sinh chắc cũng yên lòng”.
“Đường Tụng?” Bùi Hoan kinh ngạc nhìn người đàn ông vừa xuất hiện. Tùy Viễn hạ cửa kính xe chào hỏi anh ta.
Tình huống hiện tại chứng tỏ hai người đã có sự thỏa thuận từ trước.
“Các anh… Các anh định làm gì?” Bùi Hoan vô thức ôm chặt Sênh Sênh, kiên quyết không xuống xe.
Đường Tụng không miễn cưỡng cô. Anh ta ra hiệu cho Tùy Viễn để mình giải thích mọi chuyện với Bùi Hoan, sau đó anh ta lấy kẹo mút đưa cho Sênh Sênh. Con bé không ý thức được mối nguy hiểm, tự mình ngồi bóc kẹo ăn.
“Phu nhân đừng cố chấp nữa. Từ lúc ở thành phố Diệp, Hoa tiên sinh đã có sự chuẩn bị. Tiên sinh hy vọng tôi có thể giúp đỡ, nhờ tôi đến thành phố Mộc đón hai mẹ con cô ngay sau khi Sênh Sênh tiến hành ca phẫu thuật.”
“Anh ấy biết sẽ xảy ra chuyện?”
“Tôi đã sớm khuyên tiên sinh. Cục diện này duy trì suốt hai mươi năm, thời gian quá lâu, ngay cả tiên sinh cũng cảm thấy mệt mỏi. Hơn nữa, lại là những người ở bên dưới.” Đường Tụng nói rất bình thản: “Tôi từng khuyên tiên sinh khi nào nên lùi thì lùi, đáng tiếc sự việc không đơn giản như tôi tưởng.
Kính Lan Hội là một tổ chức lớn, ai mà chẳng muốn ngồi ở vị trí chủ nhân, nắm quyền lực tối thượng? So với Đường gia chúng tôi, Kính Lan Hội khó xử lý hơn nhiều. Hoa tiên sinh có thể chống đỡ đến ngày hôm nay, cũng đủ khiến người đời khâm phục”.
“Tôi không thể bỏ mặc anh ấy, tôi phải quay về.” Bùi Hoan tỏ ra kiên quyết, cô vỗ vỗ vào thành ghế lái: “Tùy Viễn, mau lái xe đi”.
Đường Tụng không cho cô đóng cửa: “Tôi biết phu nhân cũng giống Hoa tiên sinh, tuyệt đối không phải là người yếu đuối. Nhưng…”, anh ta liếc bé gái bên cạnh Bùi Hoan, nhắc nhở cô: “Cô phải nghĩ cho Sênh Sênh. Tôi cũng đã làm bố nên có thể hiểu tâm trạng của Hoa tiên sinh. Dù tiên sinh chẳng sợ điều gì, nhưng sao có thể nhẫn tâm nhìn con gái bị hại chết”.
Bùi Hoan quay sang Sênh Sênh, con bé đang mải ăn kẹo, không để ý đến người lớn.diễn★đàn★lê★quý★đôn
Đường Tụng lịch sự chỉ tay về về chiếc xe ở đằng trước: “Phu nhân hãy đi cùng chúng tôi. Đường gia muốn bảo vệ hai người cũng không phải chuyện khó khăn”.
Bùi Hoan ngập ngừng do dự. Thật ra, cô biết sớm muộn cũng có ngày hôm nay. Hoa Thiệu Đình vốn là người không bao giờ thỏa hiệp, thủ đoạn vô cùng cực đoan, thậm chí không thèm nghĩ đến đường lùi. Bởi dù sao anh sống ngày nào biết ngày đó.
Nhưng cuối cùng, người anh lo lắng nhất vẫn là mẹ con cô.
Thấy người lớn im lặng, Sênh Sênh không biết xảy ra chuyện gì, liền kéo tay áo Bùi Hoan và nhìn cô bằng ánh mắt vừa ngây thơ vừa hiếu kỳ.
Đường Tụng nói đúng, con bé đâu có tội tình gì.
Bùi Hoan ôm chặt Sênh Sênh, hít một hơi thật sâu, ép bản thân trấn tĩnh. Sau đó, cô bế con bé xuống xe: “Con ngoan, mau đi chơi với chú Đường”.
Đường Tụng dắt tay Sênh Sênh, mỉm cười với nó, Sênh Sênh vẫn ngậm kẹo mút, đột nhiên hỏi Bùi Hoan: “Mẹ không đi cùng con sao?”.
Bùi Hoan cúi đầu hôn lên má con gái: “Mẹ phải về nhà, bố con gặp phiền phức, mẹ không thể bỏ mặc bố một mình. Con đừng lo, khi nào giải quyết xong công việc, mẹ sẽ đi đón con về”.
Đường Tụng thở dài, không tiếp tục khuyên nhủ.
Bùi Hoan dỗ Sênh Sênh rồi đứng thẳng người nhìn anh ta: “Anh đừng khuyên tôi nữa. Anh không hiểu đâu, tôi gặp anh ấy từ bé, mười tám tuổi đã đi theo anh ấy. Các anh chỉ thấy Hoa tiên sinh ngồi ở vị trí trên cao, mà không biết anh ấy bỏ biết bao nhiêu tâm huyết mới giữ được sự ổn định cho Kính Lan Hội. Bao nhiêu năm qua, dù khổ cực hay mệt mỏi, anh ấy cũng không bỏ rơi tôi. Lan Phường là nhà của tôi, nhà xảy ra chuyện, tôi phải về gánh vác cùng anh ấy”.
Tùy Viễn không nhịn nổi, gầm lên với cô: “Sao cô nghĩ quẩn thế? Cô có biết bao nhiêu người muốn anh ta chết không? Cố Lâm vừa xảy ra chuyện, người của cô ấy bị đổi hết, Trần Phong nhân cơ hội khống chế Hải Đường Các. Sau khi mẹ con cô đi bệnh viện, hắn liền… Hiện tại, không ai nhìn thấy Hoa tiên sinh, cũng chẳng người nào biết tình hình của anh ta. Cô quay về có tác dụng gì chứ?”.
Quả nhiên là người thân cận ra tay, chắc chắn Hoa Thiệu Đình đã bị phát bệnh, bằng không tại sao Lan Phường lại không có bất cứ hành động nào?
Đây rõ ràng là tình huống xấu nhất.
Trong lòng Bùi Hoan đã có dự định, cô bảo Đường Tụng đưa Sênh Sênh đi, còn mình quay người lên xe Tùy Viễn.
“Bùi Hoan, cô có thể nghe tôi một lần không? Trần Phong đã chuẩn bị lâu rồi, vụ hắn bị trúng đạn cũng là do hắn tự gây ra, để gây chia rẽ mọi người, khiến ai cũng sợ bị Hoa tiên sinh xử lý. Bây giờ bọn họ đều theo Trần Phong làm phản.”
“Mau lái xe về Lan Phường.”
“Tôi nói thật với cô, Hoa tiên sinh bị suy tim nghiêm trọng, bây giờ đã phát triển đến giai đoạn chân tay tê liệt, không thể đi lại. Trần Phong đang giam lỏng anh ta. Bây giờ cô mà về thì chỉ có con đường chết. Cô cũng biết người nhà họ Trần phải nhẫn nhịn bao nhiêu năm rồi đấy. Cô có thể cứu Hoa tiên sinh hay không? Cô quay về tự dưng lại khiến anh ta chết cũng không nhắm mắt ấy chứ!”
“Câm miệng!” Bùi Hoan nghiêm giọng: “Anh đừng nhiều lời, mau lái xe đi!”.
Hải Đường Các luôn là nơi yên tĩnh nhất Lan Phường nhưng hôm nay nơi này rơi vào tình trạng bất thường.
Trên đường về, Bùi Hoan phát hiện nhà cửa ở Lan Phường vắng lặng như tờ, không có người đi lại. Lần trước, khi Hội trưởng quá cố qua đời, Lan Phường cũng rơi vào tình trạng tĩnh mịch giả tạo tương tự.
Mọi người đều có lập trường của mình.
Hội trưởng hiện tại bệnh tật đầy mình, nếu xảy ra chuyện, cũng có khả năng xuất phát từ nhiều diễn◇đàn◇lê◇quý◇đôn nguyên nhân. Vì vậy, chẳng ai dám ra mặt vào thời điểm này, bởi một khi đứng nhầm “đội hình”, hậu quả sẽ rất khó lường.
Bùi Hoan im lặng từ đầu đến cuối, cho tới khi đi vào Hải Đường Các, cô mới hỏi Tùy Viễn: “Chuyện anh ấy bị suy tim nghiêm trọng, có phải do anh hạ thủ hay không?”.
Tùy Viễn giật mình, cất giọng khàn khàn: “Tôi thật sự không muốn làm vậy, là anh ta dồn Cố Lâm vào chỗ chết…”.
Bùi Hoan không nhịn nổi, tức giận mắng Tùy Viễn: “Bao nhiêu năm nay, anh ấy đâu làm chuyện gì có lỗi với anh. Tất cả mọi người ở Lan Phường hận anh ấy cũng chẳng sao, anh dựa vào cái gì chứ?”.
Tùy Viễn chưa kịp tiếp lời, trong sân đột nhiên có người đi tới chào hỏi bọn họ.
Trần Phong đứng ở sau bể nước, đối diện cổng ra vào: “Phu nhân về rồi à? Tôi còn chưa kịp điều xe đi đón, thật là… Bác sĩ Tùy, tôi biết ngay thế nào anh cũng mềm lòng”.
Trên hành lang toàn là thuộc hạ của Trần Phong, Bùi Hoan chẳng thèm để ý, đi thẳng về phía hắn nhưng lập tức có người ngăn cô lại.
“Mau buông tôi ra.” Bùi Hoan đẩy bọn họ, “Một lũ ăn hại, nếu không phải Hoa tiên sinh bị ốm, liệu các người có dám to gan như vậy?”.
Trần Phong cười khùng khục: “Đúng thế! Hôm nay tâm trạng của phu nhân không tốt, lửa bốc lên đầu rồi. Tất cả tránh ra, để phu nhân lại đây trước đã”.
Bùi Hoan đi đến trước mặt hắn, chỉ hỏi một câu: “Anh ấy đâu rồi?”.
“Tình trạng của Hoa tiên sinh tương đối nghiêm trọng. Chúng tôi sợ có kẻ gây chuyện nên đã cử người canh chừng tiên sinh rồi.”
Bùi Hoan quay đầu về căn phòng của Hoa Thiệu Đình. Nơi đó mở toang cửa, có người đi ra đi vào. Hình như thuộc hạ của Trần Phong đang chuyển đồ hay tìm kiếm thứ gì đó.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
10 chương
292 chương
8 chương
70 chương
8 chương