Trọn Kiếp Yêu
Chương 13
Thấy sắc mặt Trần Phong không được hòa nhã, nhà sản xuất lập tức chạy đến lấy lòng.
Trần Phong bực bội hỏi anh ta: "Con bé vừa nãy định đánh người đâu rồi?".
"Anh muốn tìm nữ chính của chúng tôi phải không? Thịnh Linh, nhanh lên... Linh Linh mau ra đây, anh Phong tìm cô kìa.""
Thịnh Linh vô cùng căng thẳng nhưng vẫn giả bộ trấn tĩnh. Cô ta tự an ủi bản thân, có lẽ đây là, cơ hội tốt. Thế là cô ta uốn éo đi tới, hận váy không thể ngắn hơn một chút.
Trong mắt Thịnh Linh, Trần Phong là người đàn ông quá xa vời. Nếu có thể bám lấy đối phương, sau này cô ta tha hồ vùng vẫy trong làng giải trí.
Kết quả, Thịnh Linh vừa đứng trước mặt Trần Phong anh ta mở miệng hỏi: "Đạo diễn nói, là cô yêu cầu tát thật?".
"Hả?Tôi.." Thịnh Linh cảm thấy có điều gì đó bất thường. Nhưng người phụ nữ mờ nhạt như Bùi Hoan sao có thể dính dáng tới Trần Phong? Thế là Thịnh Linh quyết tâm đánh cược một phen, mạnh dạn đáp: "Đúng vậy, chỉ vì hiệu quả mà thôi. Chúng tôi đều là diễn viên, mức độ này là cơ bản nhất. Người diễn viên giỏi cần phải kính nghiệp, có đúng không Bùi Hoan?".
Đợi cô ta nơi xong, Trần Phong giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ. Trong khi đoàn là phim chưa kịp phản ứng, bất thình lình có người tiến lên một bước, tát bốp vào mặt Thịnh Linh.
Thịnh Linh chảy nước mắt, sợ đến mức ngồi bệt xuống đất. Cô ta ôm mặt, thần sắc vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ai dám mở miệng.
Sợ gây ầm ĩ, Bùi Hoan liền đi đến đẩy Trần Phong: "Được rồi, anh mau đi đi, đưa người của anh đi đi".
"Tam tiểu thư...".
"Anh đã gọi tôi là Tam tiểu thư, vậy thì hôm nay hãy nghe lời tôi, dẫn người của anh rời khỏi nơi này".
"Nhưng hôm nay..." Trần Phong hất cằm về phía thang máy: "Hôm nay tôi khôngthể quyết định, tiên sinh đích thân đến đây, sợ ầm ĩ nên mới bảo tôi đến xử lý trước. Vừa rồi, con tiện nhân này mà nhận lỗi cho một bài học là xong, nhưng nó cố tình muốn chết".
Bùi Hoan đưa mắt về phía thang máy, quả nhiên nhìn thấy cả đám người. Một người đàn ông đứng ở chỗ tối, tay chậm rãi nghịch chuỗi vòng hạt.
Bùi Hoan lạnh toát người trong giây lát.
Bởi vì hiểu thủ đoạn của Hoan Thiệu Đình, Bùi Hoan lập tức tiến lên hai bước, đứng chắn trước Thịnh Linh. Người phụ nữ ngồi dưới đất vừa ấm ức vừa sợ hãi, khóc sut sùi, không hề giữ hình tượng.
Cô nói với người ở trong bòng tối: "Đánh cũng đánh rồi, em vốn không sao cả, anh mau về đi".
Người đó hôm nay mặc áo khoác dài, chỉ chăm chú nghịch vòng hạt, không một lời.
Bùi Hoan sốt ruột, vội cầu xin Trần Phong: "Tôi thật sự không muốn gây ồn ào. Vụ này vốn chẳng có gì, anh mau giúp tôi nói một tiếng, coi như tôi thay Thịnh Linh cầu xin các anh bỏ qua chuyện ngày hôm nay có được không?"".
Trần Phong hơi khó xử, Bùi Hoan nói tiếp: "Anh hãy nói giúp tôi một lần. A Phong, sau này tôi còn phải làm việc nữa, nếu bây giờ xảy ra chuyện, tương lai ai còn dám mời tôi đóng phim?".
Cuối cùng Trần Phong cũng gật đầu, đi về phía Hoa Thiệu Đình.
Người đàn ông đó từ đầu đến cuối không bước ra khỏi bòng tối, lời nói cũng rất nhẹ nhàng, không bày ra khí thế này nọ. Nhưng dù anh lặng lẽ đứng ở đó, mấy chục con người ở phim trường cũng không ai dám ho he.
Một lúc sau, người đàn ông trong bóng tối chậm rãi đi về bên này.
Cả đoàn phim đều không biết người đàn ông đó là ai, bởi rất ít người từng gaowj Hoa Thiệu Đình. Nhìn anh có vẻ ốm yếu bệnh tật, sắc mặt nhợt nhạt.
Anh vẫn chưa già, nhưng có một vẻ trầm ổn và ung dung được tôi luyện qua năm tháng. Áo khoác lông cừa màu xám đậm và vòng hạt bóng loáng trên tay khiến anh mang một vẻ hoa lệ kì dị.
Mặc dù khuôn mặt nhợt nhạt nhưng người đàn ông đó có đôi mắt sắc bén đáng sợ. Anh không để ý xung quanh, giống như đám đông không tông tại. Từ đầu đến cuối, anh chỉ dán mắt vào Bùi Hoan.
Bùi Hoan lùi lại phía sau, cho đến khi hết đường lùi, chỉ cô thể đứng chắn trước Thịnh Linh.
"Anh cả, em không còn là trẻ con nữa." Cô nói nhỏ.
Hoa Thiệu Đình giơ tay, cô vội ngăn anh lại: "Đừng!".
Hoa Thiệu Đình mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay cô, ý bảo cô yên tâm. Sau đó, anh ra hiệu thuộc hạ kéo Thịnh Linh đứng dậy. Hai chân cô ta mềm nhũn, người lão đão chực ngã.
Hoa Thiệu Đình cất giọng lạnh nhạt: "Bùi Hoan xin tha cho cô, lần này tôi bỏ qua. Cô mau quỳ xuống xin lỗi cô ấy, chuyện này sẽ chấm dứt ở đây".
Ngữ khí của anh thản nhiên như đang nói chuyện với thời tiết. Anh cũng chẳng thèm để ý đến người khác, nhẹ nhàng thốt ra một câu cũng đủ khiến đối phương khiếp sợ.
Thịnh Linh tròn mắt. Cô ta không biết người đàn ông trước mặt là ai, hơn nữa... dựa vào cái gì mà đối phương bắt cô ta quỳ gối?
Trần Phong nghiêm nghị nhắc lại một lần. Thịnh Linh trào nước mắt, đau khổ nhìn xung quanh cầu xin sự giúp đỡ. Người quản lý của cô bị nhà sản cuất ngăn lại. Hai người nháy mắt ra hiệu cho cô ta rồi nhanh chóng lùi lại phía sau đám đông.
"Các anh... các anh... tôi là người của Tưởng Thiếu... Tưởng Thiếu có biết chuyện này không? Các anh dám động đến người của Tưởng thiếu..." Đầu óc Thịnh Linh hỗn loạn, chợt nhớ tới Tưởng Duy Thành, người đàn ông mới kết thân trong thời gian gần đây, cô ta lập tức buột miệng. Cô ta tin, một khi nhắc đến cái tên này, đám người kia sẽ không dám làm càn.
Ai ngờ, vừa nhắc đến Tưởng Duy Thành, ánh mắt Hoa Thiệu Đình tối sầm. Bên cạnh lập tức có người đi tới, vả mạnh vào miệng Thịnh Linh.
Lần này, Thịnh Linh sợ đến mức không dám khóc.
Hoa Thiệu Đình ho vài tiếng, kéo Bùi Hoan lùi lại phía sau, không cho cô rời khỏi anh. Trần Phong tiến lên, cất cao giọng: "Tưởng Duy Thành là cái thá gì?". Một thuộc hạ của Trần Phong liền rút súng và lên đạn. Âm thanh đó khiến nhũng người có mặt nín thở, mở to mắt nhìn họng súng chĩa vào gáy Thịnh Linh.
Đây không phải là đóng phim.
Thịnh Linh kêu gào lớn tiếng. Cô ta chưa từng gặp phải tình huống này, hoàn toàn đánh mất lý trí, chỉ biết cầu xin như kẻ điên.
Người trong đoàn làm phim vô cùng sợ hãi. Bọn họ không biết người đàn ông kia là ai nên đành quay sang cầu xin Trần Phong: "Anh Phong thông cảm... Chúng tôi không hiểu quy tắc trong giới, nếu có gì không phải xin hãy bỏ qua cho chúng tôi. Con bé này là người mới, không hiểu chuyện, sau này chúng tôi sẽ không để nó lộ diện nữa. Các anh đừng gây chuyện lớn, vì cô ta mà xảy ra án mạng thì không đáng chút nào". Bùi Hoan định mở miệng nhưng Hoa Thiệu Đình siết chặt cổ tay cô. Cô hiểu rõ cử chỉ này của anh. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi tâm trạng không vui, anh đều kéo tay cô như vậy. Điều đó có nghĩa là, tất cả để anh giải quyết, cô không được phép tham gia. Bùi Hoan ngậm miệng theo bản năng, trong lòng vô cùng sốt ruột. Cuối cùng, cô gọi một tiếng: "Anh...".
Hoa Thiệu Đình thở dài, lắc đầu với Trần Phong. Trần Phong lập tức hiểu ý, cất cao giọng nhắc lại: "Quỳ xuống xin lỗi".
Thịnh Linh bị mũi súng thúc vào đầu, sợ đến mức đờ đẫn. Người quản lý của cô ta vội vàng đi đến, đỡ cô ta rồi nói nhỏ: "Linh Linh... Đám người này cô không gây chuyện được đâu. Thôi thì cô chịu thiệt một lần, tương lai còn dài...".
Cuối cùng, Thịnh Linh lau nước mắt, quỳ xuống trước mặt Bùi Hoan, cất giọng nghẹn ngào: "Chị Hoan, em xin lỗi. Hôm nay là do em không hiểu chuyện".
Bùi Hoan không nhìn người phụ nữ dưới đất, cũng không đáp lời, thậm chí không nói câu tha thứ. Thật ra ban nãy không phải cô cầu xin cho Thịnh Linh, mà là cho bản thân. Cô biết, hôm nay người của Kính Lan Hội can thiệp, sau này cô đừng mơ sống yên ổn.
Khẩu súng rời khỏi gáy Thịnh Linh, cô ta được người quản lý dìu đi mất. Đoàn phim không dám ở lại quay tiếp, nhanh chóng rời khỏi nơi đó, quên cả thi dọn đồ.
Lúc rời đi, Trần Phong đứng ở cửa thang máy, chỉ nói một câu ngắn gọn nhưng ý tứ rõ ràng: "Chuyện của ngày hôm nay, nếu có người dám tiết lộ cho giới truyền thông một chữ, sẽ tự gánh chịu hậu quả".
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
10 chương
292 chương
8 chương
70 chương
8 chương