Giờ thì cô đã hiểu ra mọi chuyện. -......-Chọn cách im lặng vì có giải thích thì có ai tin. Hăn không thấy cô nói gì,cơn tức giận bùng nổ. Túm lấy cô,trực tiếp vác lên cầu thang. -Thả tôi ra!-Cô ra sức vùng vẫy. Đi đến cuối hành lang,có một căn phòng trống.Hắn vất cô vào đó."Bịch!"-Cô ngã đau đớn. -Để xem cô có còn quên thân phận của mình nữa không! "Rầm!"-Chút ánh sáng lẻ loi còn lại cũng bị dập tắt. Từng cơn gió lạnh buốt từ căn phòng lùa vào. Căn phòng rơi vào mảng tối.Cô ngồi co ro trong góc phòng. Dù không phải đông nhưng căn phòng lạnh đến rợn người. Cô không khóc.Cô chỉ than số mình quá đen đủi. Chỉ một buổi tối thôi! Sáng sớm,căn phòng có chút tia nắng nhàn nhạt. Cô mở mắt,nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.Cô chờ hắn đến mở cửa! Nhưng...mặt trời dần nhô cao,ánh nắng ngày càng chói chang.Trưa rồi!...Vẫn chưa mở cửa. Có phải...hắn quên cô rồi không?