Chương 5: Sòng bạc Myanmar Xuyên qua lớp kính, Nam Bắc có thể nhìn thấy trên mặt biển có một con tàu du lịch khác đang đi theo con tàu này với khoảng cách vừa phải. Cô vừa ăn bữa sáng, vừa thầm cảm thán nhà họ Châu Sinh hành sự cẩn trọng, ngay đến tàu du lịch ra khơi cũng phải chuẩn bị hai chiếc. Bên cạnh cô có mấy người, cả trai lẫn gái đang tán gẫu nãy giờ. “Mối làm ăn suốt mấy ngày nay sắp sánh ngang tổng số của năm năm qua rồi.” Có một chàng trai trẻ, uống ngụm rượu, nói, “Thảo nào toàn phải dựa dẫm. Trên con tàu này có ba dòng họ lớn trấn giữ, bình thường cứ che che giấu giấu nhưng đều có giá niêm yết cả rồi, mua bán mỏ khoáng sản cũng như mua bán bắp cải thôi, nếu có cớm thì nhất định đám người này sẽ bị diệt gọn một mẻ.” Nam Bắc thích thú lắng nghe. Anh chàng này căm ghét cái ác như vậy, nhẽ ra nên đi làm tình nguyện viên xuyên biên giới mới đúng, gia nhập xã hội đen thật lãng phí. “Đã biết người nhập cuộc cuối cùng chưa?” Chàng trai đột nhiên hỏi. Một người đàn ông đứng đầu, tay phải chỉ còn lại ba ngón, nhưng vẫn có thể cầm dao nhanh nhẹn xắt miếng thịt bò: “Ai cũng biết là gia tộc nào. Tối hôm đó xem kịch, ai ở trong phòng riêng trên lầu ba thì người đó chính là kẻ nhập cuộc cuối cùng.” “Tại sao mỗi lẫn có thứ gì ngon đều chỉ mấy dòng họ kia chia nhau?” Người đàn ông mỉm cười: “Vì họ có vốn. Của cải mà bốn dòng họ này nắm giữ không phải dùng tiền mà đong đếm được, khu vực chịu ảnh hưởng bởi thế lực của họ cũng không phải dùng bản đồ mà đo lường được. Cứ từ từ rồi cậu sẽ hiểu.” Người đàn ông kia bỗng ngừng nói. Nam Bắc nhận thấy sự khác thường, quay đầu lại nhìn. Trong tầm mắt cô, Thẩm Gia Minh đang lách qua từ phía sau mấy cô nàng mặc bikini, tiến vào phòng ăn. Anh quét mắt nhìn xung quanh, lúc thấy Nam Bắc đang ở tít góc trong cùng liền đi thẳng qua đó, ngồi xuống sát cạnh cô: “Sao tối qua đột nhiên cúp điện thoại?” Vì sự xuất hiện của anh, người ngồi bàn bên cạnh nhanh chóng đứng dậy rời khỏi. “Lúc đó buồn ngủ không chịu được nên mơ mơ màng màng rồi cúp luôn.” Cô thuận miệng ứng phó, “Anh biết đó, em cứ cảm cúm là thích ngủ.” Thẩm Gia Minh cười: “Anh biết, em có tật xấu gì anh đều rõ như ban ngày.” Cô tươi cười, uống ngụm sữa bò. Sau đó, như bất chợt nhớ ra, cô nhìn anh: “Thẩm Gia Minh, có phải anh vô cùng dễ dãi không, ừm…việc lên giường với phụ nữ ấy?” Thẩm Gia Minh sững sờ, đúng là anh sững sờ thật. “Chắc cũng hơi. Em muốn chứng minh điều gì?” Thẩm Gia Minh lấy thuốc lá ra, “Chứng minh rằng anh không còn thích em nữa ư?” “Không phải.” Cô nghĩ một lát, “Chỉ là em tò mò. Ví dụ như anh trai em, anh ấy không muốn khiến người ta trở thành điểm yếu của mình nên chưa từng nghiêm túc với người phụ nữ nào. Anh thì sao?” “Anh?” Thẩm Gia Minh ngẫm nghĩ, “Anh không phải người dễ dãi, cũng không phải người khó tính. Chủ yếu là phải xem xem lúc đó có nhu cầu hay không.” Nam Bắc khẽ nhếch mày: “Qủa nhiên, mỗi người mỗi khác.” Thẩm Gia Minh liếc cô: “Nhưng mà, có một cô gái, anh chẳng có bất cứ đòi hỏi nào từ cô ấy, nhưng không nỡ nhìn cô ấy chịu khổ sở.” “Được rồi, em biết rồi.” Nam Bắc chẳng buồn phản bác lại anh, “Ngoài anh trai em ra, thì anh tốt với em nhất. Thật đó, anh tốt với em như vậy, nếu cho em chọn lại một lần nữa, em nhất định sẽ không nông nổi nói chia tay với anh như vậy. Nhưng Thẩm Gia Minh này, chúng ta chia tay nhau lâu như vậy rồi, anh đừng giả làm Thánh tình nữa.” Hai người nhìn nhau, đều không nén nổi liền bật cười ha ha. Tình cảm hồi đó thực sự là thứ tình cảm trong sáng đơn thuần nhất. Lúc mới đến nhà họ Thẩm, cô nhớ anh trai, khóc hết đêm này đến đêm khác, Thẩm Gia Minh không biết làm sao đành ngủ cùng cô hằng đêm. Hai đứa trẻ mười tuổi, tay nắm tay say giấc nồng, thật đẹp biết mấy. Hồi đó không biết cô nghĩ gì, cảm thấy cũng có thể tiếp nhận anh, thế là thơm nhau. Nhưng quả là trong sáng, khi hai người thơm môi nhau, bàn tay Thẩm Gia Minh còn hơi run run giữ chặt vai cô. Nam Bắc tựa lên ghế mây, nhớ đến những chuyện đã qua, chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng. Cô mặc sơ mi trắng, cổ áo hơi rộng, lộ ra những vết đỏ mờ ám ẩn hiện. Thẩm Gia Minh đang tươi cười, thoáng nhìn thấy những dấu vết không minh bạch kia, bất giác ho khan một tiếng. Nam Bắc nhìn anh đầy nghi hoặc. “Vấn đề vừa nãy em hỏi anh là bởi Trình Mục Dương?” Cô gật đầu. “Bắc Bắc?” Cô lại nhìn anh nghi hoặc. “Em biết không, Mexico và Mỹ tiếp giáp nhau chỉ 3200 km đường biên giới, mà đã có sáu băng nhóm xã hội đen lớn cai quản. Còn cả một quốc gia như Nga, tiếp giáp với Trung Quốc hơn 7000 km đường biên giới, nhưng chỉ có một mình nhà họ Trình. Họ hoàn toàn không đơn giản. Điều không đơn giản nhất là, cả phía Bắc đều thuộc địa bàn của họ, chúng ta hoàn toàn không thể nhúng tay vào.” Thẩm Gia Minh bình thường hay cười đùa với cô nên cô không thấy có gì đáng sợ, nhưng lúc này anh bỗng nhiên nói chuyện nghiêm túc, khiến người ta không thể không nghiêm chỉnh: “Nếu có một ngày em thật sự đi Moscow với Trình Mục Dương rồi xảy ra chuyện, chẳng những anh trai em mà cả anh cũng không kịp trở tay. Vậy nên, em phải nghĩ cho kỹ, hắn thật sự là sự lựa chọn tốt nhất của em sao?” Nam Bắc có chút bất ngờ, không biết tại sao anh tự nhiên nói vậy. Thẩm Gia Minh vươn tay kéo cổ áo sơ mi của cô lên: “Ăn vụng xong phải nhớ chùi mép.” Lúc này cô mới hiểu ý của anh, cũng vươn tay gài thêm một nút trên cổ áo sơ mi, thoải mái trêu ghẹo: “Anh xem, anh ghen kìa, anh cứ ghen là lại nói chuyện đạo lý.” Thẩm Gia Minh định mở miệng, nhưng thấy cô kết thúc cuộc đối thoại này bằng câu nói đùa như vậy, bản thân anh không biết hỏi gì thêm, đành giữ im lặng. Nam Bắc vỗ vỗ cánh tay anh: “Đưa em đi xem đánh bạc.” Con tàu du lịch này thuộc sở hữu tư nhân của nhà họ Châu Sinh, kết cấu khác với tàu du lịch nghỉ dưỡng thông thường, Tầng năm thuộc về thượng khách, rất yên tĩnh, còn tầng bốn là sòng bạc, rạp hát và nhà ăn. Nhìn chung, đây là nơi duy nhất để những thế lực xã hội đen nội địa có cơ hội trông thấy người của tứ đại gia tộc. Kiến trúc nơi này hết sức đặc biệt, cả lối vào đại sảnh phải thông qua một hành làng treo khá lạ, trên đó điêu khắc thơ từ các triều đại như rồng bay phượng múa. Đi qua hành lang, men theo cầu thang gỗ, đi qua ba lối rẽ hẹp mới là sảnh chính. Con đường nhỏ chỉ vừa hai người tránh nhau, cả lối đi dài đều hạn chế như vậy, không hề được cơi nới thêm. Cô ra khỏi cửa, đứng một bên đại sảnh. “Thiết kế hay thật, ai mà gây rối chỗ này có lẽ muốn trốn cũng không thoát nổi.” Nam Bắc tươi cười thì thầm với Thẩm Gia Minh, hai người tiếp tục đi, phía trên và phía dưới đều có bảo vệ canh giữ, vì vậy không gian quanh họ rất yên tĩnh. Thẩm Gia Minh chẳng tỏ rõ ý kiến: “Gây rối? Qủa thực anh không tưởng tượng nổi có ai dám gây rối ở đây đấy.” Cô vịn lan can, bước xuống bậc thềm cuối cùng, tầm mắt trở nên khoáng đạt. Cả không gian được những tấm rèm châu ngăn tách thành từng sới bạc. Có tiếng quát to, có tiếng đặt cược, còn có vô số tiếng xúc xác quay cuồng lên xuống trong đĩa sứ Thanh Hoa. Trong rèm châu, đâu đâu cũng là bóng người mờ ảo. Ngoài rèm châu, chỉ có mấy chục cô tiếp viên bưng rượu và tinh dầu thơm đi khắp mọi nơi. Xưa nay Nam Hoài là người coi trọng thực chất, xem nhẹ hình thức, khinh thường nhất là những thứ này. Vậy nên trong mắt Nam Bắc, sự phô trương xa xỉ ấy đều trở nên cực kỳ mới lạ. Người của nhà họ Châu Sinh quả thật không tầm thường, từ rạp hát đến sòng bạc đều khiến người ta ấn tượng sâu sắc. “Nơi này có hai phương thức, tranh chấp ngày thường mà không thể giải quyết thì tự mình mở một xới, nhà cái là nhà họ Châu Sinh chủ trì. Cho dù là về địa bàn, buôn bán, báo thù hay là phụ nữ, chỉ cần muốn giải quyết mâu thuẫn một cách ít tổn thất nhất, đều có thể coi như điều kiện để đánh bạc.” Thẩm Gia Minh cùng cô đi dạo bên ngoài rèm châu, vừa đi vừa giải thích cho cô nghe, “Một phương thức khác chính là đầu cơ trục lợi, thẻ đánh bạc ở chỗ này chỉ có thể trao đổi bằng hiện vật. Ví dụ như, em có một lượng lớn vàng hay ma túy, hoặc em có dự án xây dựng nào đó, chỉ cần có thể định giá thì đều có thể đổi lấy thẻ đánh bạc.” “Định giá thế nào?” Cô tò mò hỏi anh, “Người lên tàu đâu thể mang nhiều đồ như vậy?” Thẩm Gia Minh chỉ vào quầy hàng lớn tại góc hướng Tây Bắc: “Em chỉ việc tới đó xác nhận, xuống thuyền tự sẽ có người đi đổi cho em.” Nam Bắc “ồ” một tiếng, nghĩ giay lát rồi nói: “Mau đi giúp em đổi ít thẻ về đây, em cũng muốn chơi.” “Em có gì đổi được?” Thẩm Gia Minh cảm thấy khó hiểu, giễu cợt cô: “Của hồi môn à?” Nam Bắc cười tít mắt nhìn anh: “Ở trung tâm Maija(1) thuộc Myanmar, ba sòng bạc của nhà họ Nam đều đứng tên em, thế đã đủ chưa?” (1) Trung tâm Maija là vùng phát triển kinh tế của đặc khu kinh tế thứ hai thuộc bang Kachin (hay còn gọi là bang Cảnh Pha) tại Myanmar. “Đủ rồi, đương nhiên là đủ.” Thẩm Gia Minh gật đầu lia lịa. Tại thánh địa cờ bạc nổi tiếng nhất trong phạm vi Tam Giác Vàng, lượng tiền lưu động mỗi phút chỉ cần nghĩ thôi đã khiến người ta máu nóng sục sôi, “Được rồi, không trêu anh nữa.” Nam Bắc bĩu môi, “Anh có quen biết ai không, dẫn em vào xem thử.” Thẩm Gia Minh vẫy tay gọi một cô gái, sau khi hỏi vài câu, liền dẫn cô lên đến góc Đông Nam của phòng. Nhà cái là một cô gái hai mươi mấy tuổi, mặc bộ sườn xám thêu hoa văn xanh trắng, hai tay giữ đôi đĩa sứ Thanh Hoa, nhẹ nhàng xóc. Tiếng xúc xắc va vào nhau khẽ vang lên. Cô đứng ở một góc sới bạc, cẩn thận lắng nghe một lát, quả thực không thấy có chiêu trò gian lận. Xem ra, nơi này đúng là sòng bạc sạch hiếm thấy. Thẩm Gia Minh hãy cong châm một điếu thuốc, cô cau mày, nghiêng đầu tránh làn khói anh nhả ra, ngay lúc đó, cô bỗng bị một cánh tay ôm chặt. Tất cả mọi người đều yên lặng, cạnh sới bạc này toàn là người của nhà họ Thẩm, dĩ nhiên biết được thân phận của Nam Bắc bởi thỉnh thoảng cũng nghe nói đến mối quan hệ giữa cháu đích tôn nhà họ Thẩm với cô. Thẩm Gia Minh lộ vẻ mặt hết sức kì dị, ngậm điếu thuốc quan sát hai con người đang dính vào nhau kia. Trình Mục Dương không nói năng gì, quăng thẻ đánh bạc vào bên cửa “Đại” trên bàn. Một cánh tay hắn ôm chặt, bàn tay đặt trên bụng dưới của cô. Nam Bắc cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay hắn, chợt nhớ lại ngón tay này đã xâm nhập vào trong cơ thể mình ra sao, khiến cô trằn trọc, khó lòng thoát khỏi như thế nào. Cô gái mở đĩa sứ, hắn thắng. Trong tiếng reo hò, mọi người lấy lại hứng thú đặt cược. Thẩm Gia Minh cũng muốn cười nhưng cố nén, lắc lắc đầu tiếp tục xem đánh bạc. “Đêm qua ngủ ngon không?” Trình Mục Dương trầm giọng hỏi. Nam Bắc quay đầu nhìn hắn: “Hơi chập chờn, anh thì sao?” “Trằn trọc, anh cứ nhớ em mãi.” Trình Mục Dương vẫn trầm giọng, nói rành mạch, “Nếu em có thể cho anh thêm một cơ hội, anh chắc chắn sẽ không rời khỏi phòng em.” Cô suỵt một tiếng: “Nói nhỏ chút.” Trình Mục Dương lặng lẽ nắm lấy bàn tay buông thõng bên người cô, rồi ôm cô chặt hơn: “Vừa nãy anh nhìn thấy em, bỗng nhiên muốn biết bên trong sòng bạc ở trung tâm Maija Myanmar của em trông như thế nào?” Nam Bắc ngạc nhiên nhìn hắn: “Anh từng đến trung tâm Maija?” Trình Mục Dương khẽ lắc đầu: “Anh chỉ nghe sơ qua. Nhà họ Ngô đầu tư ba trăm triệu đô xây dựng sòng bạc tại trung tâm Maija, chưa đầy ba năm đã bị niêm phong, thua lỗ không còn một đồng. Nhà họ Nam có lẽ cũng góp công trong chuyện này.” Ngữ điệu của hắn bình thản, như thể đang nói mấy chuyện vặt vãnh tầm phào. Song tất cả những việc này đều liên quan tới cô. Nam Bắc thậm chí còn có cảm giác người này và mình trước giờ chưa từng xa nhau bốn năm, mà sát cánh như hình với bóng, hiểu rõ mọi thứ về mình. Dưới tứ đại gia tộc còn có chín dòng họ không thể xem thường. Họ Ngô là một trong số đó. Trải qua nhiều năm thăng trầm, bốn gia tộc lớn này tham gia khá nhiều vào tầng lớp chính trị cấp cao tại các quốc gia, không hứng thú lắm trước lợi ích nhỏ nhặt đến từ những thứ như sòng bạc. Thế giới rộng lớn này, họ cũng không thể kiếm hết tiền của thiên hạ, cái gì nhường được thì nên nhường. Nhưng sòng bạc tại trung tâm Maija Myanmar là trường hợp đặc biệt. “Hai, ba năm trước, trung tâm Maija vừa mới có sòng bạc, anh biết đó, dân cờ bạc hồi ấy rất mê tín ‘gặp đỏ’[2].” Nam Bắc nói nhỏ sát bên tai hắn, “Họ tin rằng chỉ cần nhìn thấy màu đỏ là có thể tăng vận may, đại sát tứ phương[3]. Nếu hồi đó anh tới trung tâm Maija, sẽ nhìn thấy đèn ne-on lấp lánh dọc các con phố, đến đâu cũng treo biển ‘xung hỉ’, dù phòng ốc sơ sài bẩn thỉu, nhưng vẫn có người chuẩn bị sẵn thuốc phiện kém chất lượng và trinh nữ vị thành niên gầy gò ốm yếu cho anh.” [2] Gặp đỏ: Ám chỉ việc dân cờ bạc quan hệ với trinh nữ trước khi vào sòng bạc để lấy may. [3] Đại sát tứ phương: Ám chỉ thắng lợi triệt để trên sới bạc, đánh bại mọi đối thủ. Cô không thích đi lại trên những khu vực đó, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng tà dâm vang lên sau vách tường gỗ mỏng manh, đáng sợ nhất là, không hề có bất cứ tiếng khóc kháng cự nào. Trong tiếng lắc xúc xắc, Trình Mục Dương cúi thấp đầu thì thầm: “Anh biết em không thích.” Bàn tay Trình Mục Dương từ nãy đến giờ vẫn nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay cô. Hình như hắn cực kỳ yêu thích nó, chỉ muốn chạm vào nó hết lần này đến lần khác, xác nhận rằng nó thực sự tồn tại. Tâm trí hai người sớm đã không còn nán lại đây nữa rồi. Có thứ gì đó đang lặng lẽ lan tràn trong máu thịt, chỉ cần chạm vào sẽ bùng lên ngay tức khắc. Từ một phía đại sảnh bỗng vang lên tiếng reo hò, còn cả tiếng chửi rủ, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Cùng lúc đó, trong tiếng chửi rủa ầm ĩ, có một bóng người ngã nhào xuống từ thang gác chỗ cửa vào. Sau chốc lát yên tĩnh, cô nhìn qua khe hở rèm châu, thấy rõ một người đang nằm rạp trên mặt đất. Là một cô bé gầy gò, ăn mặc hở hang. Xung quanh ngày càng ồn ào, chẳng ai biết người nào đã vứt cô bé xuống, nhưng tất cả đều rõ đây là hình thức giải đen bằng cách “gặp đỏ” từng thịnh hành tại Đông Nam Á. Có người đã ngang nhiên làm chuyện này ngay ngày hôm nay, ngay trên con tàu này, chỉ tưởng tượng thôi đã đủ khiến tất cả mọi người tại đây sôi máu. Nam Bắc cau mày. Cô vươn tay vén rèm châu ra, chỉ muốn xem thử trên con tàu này, ai mà dám to gan như vậy. Rất nhanh từ cầu thang chỗ cửa vào chợt xuất hiện một đôi chân, bước đi chầm chậm dần tiến đến. Có người nhận ra, bắt đầu bàn tán xôn xao. Nam Bắc cũng khẽ thở dài một hơi, trầm giọng lầm bầm một câu. “Gì thế?” Trình Mục Dương hỏi cô. “Ngày trước khi bắt nhà họ Ngô giao lại sòng bạc, đây là kẻ không chịu hợp tác nhất.” Nam Bắc mỉm cười, “Em có ấn tượng sâu sắc về hắn.” “Anh có nghe sơ qua. Cuối cùng là chính phủ Trung Quốc – Myanmar dựa vào tội đánh bạc đã niêm phong tất cả gia sản của nhà họ Ngô tại đại lục và trung tâm Maija, thi hành lệnh cưỡng chế đình chỉ hoạt động của sòng bạc tại đây, một cách xử lý khá bất ngờ.” Trình Mục Dương nhìn cô, “Có điều, rất thú vị.” “Thú vị ư?” Nam Bắc nhìn hắn tủm tỉm cười. Trình Mục Dương gật đầu: “Anh trai em và những lực lượng vũ trang phản chính phủ kia xưng huynh gọi đệ với nhau, vậy mà người giúp em niêm phong sòng bạc lại là chính phủ Myanmar.” Cô “ừ” một tiếng: “Chính phủ và lực lượng phản chính phủ không phải hoàn toàn đối lập, cũng giống như…” Cô khẽ nói với hắn, “Cũng giống như, chính phủ và mafia tại Nga ấy, không thể tách rời như thịt liền xương vậy.” Lúc họ đang thì thầm trao đổi, cậu ấm nhà họ Ngô đã đứng trước mặt cô gái, bảo người phía sau nhấc cô ấy lên. Cơ thể bé nhỏ bị nhắc lên bằng cách kẹp nách, yếu ớt hệt như búp bê vải rách rưới. Hai ngón tay hắn nâng gương mặt gầy phờ phạc kia lên: “Đừng có chạy, chốc nữa em sẽ thấy thoải mái.” Dứt lời, hắn với tay gọi một tiếp viên sòng bạc chững chạc hơn một chút, hỏi: “Ở đây còn phòng kín không?” Tiếp viên không ngờ lại có người yêu cầu như vậy: “Có thì có, nhưng ở đây không cho phép…” “Không cho phép cái gì?” Tiếp viên tươi cười, dịu dàng nói: “Lần này ông Châu Sinh đã đặc biệt dặn dò, vì trên tàu có khách quý kiêng kị, không cho phép có bất cứ hành vi xung hỉ nào. Chỗ này có quy tắc riêng của chúng tôi, nếu ai không chấp nhận đành mời người đó xuống tàu.” “Hành vi xung hỉ?” Ngô Thành Phẩm cũng mỉm cười, tay phải xé chiếc váy rách của cô gái xuống, “Cô ta là bạn gái của tôi.” Tiếp sau đó là áo trên. Vì vải quá dày, phải xé hai ba lần. Cuối cùng, tiếng rách toạc vang lên, mấy mảnh vải nằm chơ vơ trên sàn nhà. Hắn làm một cách thản nhiên, cái cớ cũng quá tài tình. Tiếp viên của sòng bạc im lặng hồi lâu, không biết phải nói gì, Lúc này, tất cả rèm châu đều đã được mọi người mở toang, những cô gái bưng rượu và tinh dầu thơm đi qua đi lại cũng dừng bước, chuyển sự chú ý sang sự việc ầm ĩ này. Sau khi chiếc rèm châu cuối cùng được vén lên, người đi ra chính là Nam Bắc. Cô lên tàu là chuyện bất ngờ, tham dự vào việc lần này cũng là ngoài dự tính, mọi người đều ngầm thừa nhận họ Nam tại Uyển Đinh sẽ không đến. Vậy nên khi cô và Trình Mục Dương xuất hiện tại bến cảng, ngoài những người biết rõ nội tình ra, thì ai cũng tưởng cô chỉ là người phụ nữ của Trình Mục Dương, một cô ả nào đó của “Vua chiến tranh” ở Moscow. Nam Bắc xuyên qua từng lớp rèm châu, ánh sáng mập mờ hắt lên người thành từng vệt loang lổ. Cô đến gần, người bên cạnh Ngô Thành Phẩm đều lùi xuống. Trong tay Ngô Thành Phẩm đang cầm con dao găm màu ghi bạc, cắt từng nhát lên mảnh vải cuối cùng trên người cô bé. Từ khuôn miệng mấp máy của cô bé ấy, tiếng Myanmar lí nhí phát ra không ngừng. Cô không biết ở đây có người nghe hiểu ngôn ngữ này hay không, cô bé ấy đang niệm kinh văn. Cô ấy gần như khỏa thân lộ liễu trước ánh mắt của bao nhiêu người, nhưng lại đang niệm kinh văn. “Lâu rồi không gặp, Nam đại tiểu thư.” Ngô Thành Phẩm liếc thấy cô, cuối cùng đã chịu ngừng hành động trên tay. Hắn chẳng mảy may ngạc nhiên. Xưng hô kiểu này nghe sao mà lịch sự, nhưng hành động như vậy rõ ràng đang nói: Nam Bắc, tôi đến đây chính vì cô, vì mấy trăm triệu đô bị quân đội của chính phủ Myanmar nuốt chửng. “Mấy năm rồi nhỉ?” Nam Bắc chuyển ánh mắt qua phía hắn, “Hai năm thì phải? Hai năm trước, chúng ta từng gặp nhau tại trung tâm Maija.” “Đại tiểu thư còn nhớ sao?” Cổ tay Ngô Thành Phầm khẽ động, ánh sáng bạc lóe lên trong tay hắn. Mũi dao của hắn chĩa về phía tim cô, vươn tay ra là có thể đâm xuyên qua. Trình Mục Dương và Thẩm Gia Minh đồng thời đứng bật dậy. Thẩm Gia Minh vẫy tay gọi người bên cạnh mình, còn Trình Mục Dương đã rút ra khẩu súng màu bạc từ dưới vạt áo, cầm chắc trong tay, ngắm trúng ấn đường của Ngô Thành Phẩm. Cùng lúc đó, tiếng nạp đạn vang lên, cách hắn mười mấy bước chân, có hơn hai mươi người của Trình Mục Dương cũng nhất tề giương súng. Chẳng ai biết những người này xuất hiện ra sao, vọt lên bằng cách nào. Họ đều lặng lẽ giơ súng, ngoài việc nạp đạn và ngắm mục tiêu ra, không có bất cứ hành động dư thừa nào khác. Nam Bắc không thèm màng đến con dao kia, giơ tay vang lên một cái tát giòn tan: “Ở trung tâm Maija, anh nên biết tôi là người như thế nào và tôi kiêng kị thứ gì.” “Được, ha ha, được lắm! Đại tiểu thư cứ tiếp tục.” Ngô Thành Phẩm liếm môi mình, cổ tay hắn đã lật lại, mũi dao chúi xuống. Trong đôi mắt đen láy của cô toát lên sự bình tĩnh đến kì lạ: “Trước kia tại vùng biên giới có mười mấy gia tộc, tại sao bây giờ chỉ còn bốn?” Cô lại tiến gần hắn một bước, dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi dao của hắn, “Bởi vì người Trung Quốc luôn mê tín vào những con số như bốn, như chín, cho nên chúng ta tự loại bỏ lẫn nhau, thắng làm vua, thua là diệt, cuối cùng chỉ còn lại bốn dòng họ. Đơn giản vậy thôi.” Lời còn chưa dứt, má phải của Ngô Thành Phẩm lại nhận thêm một cú bạt tai như trời giáng, “Vậy nên đừng tưởng rằng anh có thể khiêu khích bọn tôi.” Cái tát đầu tiên vút đến quá bất ngờ, cả kẻ bị tát là Ngô Thành Phẩm cũng không kịp trở tay. Còn cái tát thứ hai khiến sòng bạc hàng trăm mét vuông đều im lặng như tờ. Trình Mục Dương hình như đang cười, ngón tay đã giữ chắc cò súng. “Bắc Bắc.” Thẩm Gia Minh đang kẹp điếu thuốc sắp cháy rụi, cong ngón tay gẩy tro thuốc vào trong gạt tàn, “Không được giết người trên con tàu này.” Nếu có thể, tuyệt đối đừng gây ảnh hưởng đến mạng người trên tàu du lịch của nhà họ Châu Sinh, đây là phép tắc của người làm khách. Và anh biết, Nam Bắc có thể làm được những gì. Cô quay lại, tuy là để đáp lời Thẩm Gia Minh, nhưng lại nhìn vào mắt Trình Mục Dương: “Không được bắn.” Thẩm Gia Minh vốn đang tươi cười, thấy cô quay người qua, mặt bỗng biến sắc. Cơ thể cô và hai gã đang xách cô bé kia vừa khéo chặn kín mọi chỗ hiểm của Ngô Thành Phầm. Đúng lúc Thẩm Gia Minh xông ra, Ngô Thành Phẩm đã động thủ. Mũi dao lạnh lẽo lao thẳng về phía Nam Bắc. Thế đứng của Nam Bắc đột nhiên trở nên kỳ lạ, cô ngửa người uốn ra sau, hai ngón tay thon dài tóm chặt họng, móng tay màu hồng nhạt đâm vào làn da màu cổ đồng của hắn. Khoảnh khắc Ngô Thành Phẩm định ám sát lại bị người ta bóp chặt huyệt sống. Con dao găm kia lơ lửng trước bụng Nam Bắc. Thêm một tấc nữa thôi là đủ lấy mạng cô. Từng mảng ánh sáng trắng lướt qua trước mắt Ngô Thành Phẩm. Yết hầu bị người khác khống chế, chỉ cần hơi dùng lực sẽ ngạt thở. So với sự áp chế của hai năm trước, giờ hắn mới biết cái chết không hề xa xôi như mình tưởng. Cô định làm cho hắn gần ngạt thở, rồi tận mắt chứng kiến bộ dạng tuyệt vọng của hắn. Ngón tay vừa mới dùng lực siết chặt, bỗng cảm giác Ngô Thành Phẩm toàn thân cứng đờ, yết hầu bất giác chuyển động lên xuống giữa hai ngón tay cô, quẫy đạp tranh giành sự sống. Nam Bắc khẽ cau mày, rất nhanh liền giãn ra. Là Trình Mục Dương. Lúc cô buông tay, Ngô Thành Phẩm lập tức ngã gục xuống sàn. Viên đạn chính giữa ấn đường, không lệch một milimet. Vì là ấn đường nên trên người cô không dính chút máu nào. Khi Trình Mục Dương nổ súng, tất cả những người cầm súng đều bắn cùng lúc ngay sau đó. Hơn hai mươi phát bắn ra từ súng giảm thanh đã làm vang lên tiếng đạn xuyên qua thân thể vô cùng ghê rợn. Ngoài cô bé kia ra, tất cả người của nhà họ Ngô nếu không phải trúng chỗ hiểm ngã khuỵu xuống mặt đất thì cũng là toàn thân run rẩy, rên lên vì đau đớn. Trình Mục Dương thu lại súng, hắn đứng phía xa, gương mặt rất bình tĩnh dưới ánh đèn màu cam, chỉ có đôi mắt đang hướng về phía Nam Bắc. Hắn vỗ vai Thẩm Gia Minh, đi đến cạnh cô. Nam Bắc đang khom lưng nắn các khớp xương cho cô bé kia. Cũng may, không có chỗ nào bị gãy. Cô dịu dàng dùng tiếng Myanmar, nói: “Đừng sợ, chị là Nam Bắc.” Đôi mắt cô bé bỗng lấp lánh tia sáng, vươn tay ra, tuy hơi run run nhưng vẫn đặt lên tay cô, lí nhí nói một câu. Không ai có thể nghe hiểu, ngoại trừ cô. Vẫn là lời nguyện cầu mà người Myanmar hay nói. Tại quốc gia xung đột liên miên, đất đai bạc màu ấy, con người lại hết sức lạc quan vui vẻ. Họ tin Phật Tổ sẽ phù hộ cho họ, ngay giờ phút này đây, dù đã bị bạo ngược và trải qua thương vong, họ vẫn thành kính tin tưởng như vậy. Nhanh chóng có người chuyển thi thể và người bị thương đi, mấy cô gái mặc sườn xám ngồi nghiêng người trên mặt đất, thành thục lau rửa vết máu. Sự việc nho nhỏ phát sinh, trái lại càng khiến mọi người hứng thú đánh bạc. Buộc phải thừa nhận, đối với dân cờ bạc mà nói, thấy máu chắc chắn có thể khiến họ quên hết nhân tính, chìm đắm vào sới bạc mà một bên là cửa lên thiên đường, một bên là đường xuống địa ngục, chìm đắm vào con xúc xắc quay cuồng lên xuống trong cặp đĩa sứ Thanh Hoa kia. Mấy trăm triệu đô tuy không phải con số lớn, nhưng tội đánh bạc đã khiến nhà họ Ngô bị hai quốc gia bóc lột triệt để, việc này cô cũng nghe nói. Ngô Thành Phẩm oán hận cô như vậy, xét về tình về lý cũng có thể tha thứ, ân oán giữa họ không quá phức tạp. Nhưng cuối cùng, Trình Mục Dương đã tóm gọn toàn bộ những ân oán này vào trong tay mình. Hắn tự tay nổ súng giết chết cậu ấm nhà họ Ngô, lại còn ngay trước mặt mọi người, coi như đã giáng một cái tát đau điếng cho nhà họ Châu Sinh. Người Trung Quốc trọng thể diện, đặc biệt là gia tộc chú trọng hình thức như họ. Cô chỉ mới nghĩ thôi đã cảm thấy lần này khá phiền phức rồi đây. Cô và Trình Mục Dương mở một sới bạc, hai người ngồi trong rèm châu, hắn nhìn cô, cô nhìn hắn. Sau đó, cả hai đều mỉm cười. Hắn ra hiệu cho nhà cái giữ cái xúc xắc bắt đầu, thuận miệng nói: “Anh luôn tưởng rằng mình rất hiểu em.” Nam Bắc cầm lấy một thẻ đánh bạc từ trong tay hắn mang ra đặt cược: “Cuối cùng phát hiện ra cứ như anh chưa từng quen em? Còn nhớ chuyện em từng kể không, hồi nhỏ hay đi bắt khỉ đuôi lợn ấy? Người có thể bắt được khỉ, cơ thể phải mềm dẻo. Thật ra em không biết nhiều, cũng chẳng giỏi lắm.” Cô nhếch miệng, nghiêng đầu cười, “Anh trai em mới lợi hại, anh ấy chỉ cần đấm một quyền lên sống mũi anh, sẽ khiến xương cốt vỡ vụn đâm thẳng vào sọ, động tác thuần thục như một nghệ sĩ vậy.” Trình Mục Dương bật cười, nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ lên mép bàn: “Cô bé kia nói gì với em?” “Cô bé cảm ơn, còn nói Phật Tổ sẽ phù hộ cho em.” “Tại sao?”