Trọn Đời Trọn Kiếp
Chương 2
Chương 1: Trình Mục Dương họ Trình
Đài Châu, Trung Quốc.
Sau khi Nam Bắc nghỉ học giữa chừng ở Bỉ để về nước, đã bốn năm Nam Bắc chưa rời khỏi Vân Nam.
Nếu không phải người nhìn thấy cô trưởng thành từ tấm bé là ông Thẩm về quê cúng tế tổ tiên, cô cũng sẽ không đến Đài Châu cùng ông thăm nom quê nhà.
Lần này vì ông Thẩm đến Đài Châu tế tổ, con cháu họ Thẩm từ Âu Mỹ, Indonesia, Mexico và các thành phố trong nước về đây tổng cộng có đến một trăm bảy mươi người, nhưng chỉ có ông Thẩm và hai con trai sống trong ngôi nhà cũ. Nam Bắc cũng đã ở đây cùng họ được một tuần, hằng ngày ngoài gặp các trưởng bối, tiểu bối ra, thì cô thường đến tiệm bán ngọc gần đó.
Tiệm ngọc thuộc sở hữu tư nhân, thường được chính quyền địa phương dùng để triển lãm, tiếp đãi khách quý, sẽ không có quá nhiều người không phận sự tự do ra vào.
Thời tiết chiều ngày hôm nay có chút ngột ngạt. Ông Thẩm đang có cuộc phỏng vấn với truyền thông Đài Loan, dù sao cô cũng rảnh rỗi, liền ra ngoài bằng lối cửa sau của ngôi nhà cũ, men theo con đường nhỏ đi đến tiệm ngọc. Cô đẩy cửa bước vào, mùi đàn hương ngào ngạt hòa lẫn với gió lạnh của điều hòa phả vào mặt. Sau tấm bình phòng lưu ly đối diện cửa chính, có giọng ca tử hí(1) Đài Loan cất lên, nhịp điệu rất chuẩn, tinh tế tỉ mỉ theo phong cách cổ điển.
(1) Ca tử hí: Là một loại kịch địa phương ở Đài Loan và Phúc Kiến.
Bên ngoài trời nóng như đổ lửa, bỗng nhiên được hưởng thụ luồng gió mát lạnh từ điều hòa, cô liền mãn nguyện nhắm mắt lại thở hắt ra một hơi, vừa định mở miệng gọi trà lạnh, cô chợt sững người tại chỗ. Gian chính diện có hai, ba người khách, trong đó một người hết sức nổi bật.
Là Trình Mục.
Cô vẫn nhớ dáng vẻ hắn lúc tạm biệt trước đây. Lúc đó hắn là một chàng trai trẻ tuổi, cao gầy, mái tóc ngắn màu đen, riêng đôi mắt màu nâu đẹp vô cùng, như mắt mèo Ba Tư. Nhưng, người đang sờ sờ trước mặt cô bây giờ không còn là chàng trai năm xưa nữa, mà đã trở thành một người đàn ông thực thụ.
Nam Bắc làm động tác tay ra hiệu im lặng với cô bé nhìn thấy mình trong gian chính, rồi nhẹ nhàng đi qua gian sau, cẩn thận quan sát hắn từ xa.
Trình Mục mặc chiếc áo sơ mi màu đen, ngoài chiếc đồng hồ trên cổ tay ra, cả người từ trên xuống dưới không còn bất kì phụ kiện nào khác. Hắn chỉ ngồi như vậy, một tay đặt trên mép bàn, quan sát cô gái bên cạnh chọn vòng. Hai người thỉnh thoảng trao đổi gì đó, đều dùng tiếng Quảng Đông để nói chuyện, ngôn ngữ vùng này đúng là điểm cộng không ít cho các cô gái có chất giọng cao.
Nơi này là tiệm đồ ngọc thuộc sở hữu tư nhân, ngày đầu tiên đến, ông Thẩm đã từng nói với cô, phàm là người được tới đây đều có quan hệ với gia tộc của ông. Lẽ nào, hắn cũng có quan hệ với nhà họ Thẩm?
Nam Bắc không dám tin vào chuyện đó.
“Chiếc này được không?” Cô gái giơ tay lên nhìn hắn.
“Không tồi.” Hắn kiệm lời vàng ngọc.
Đối với cô, Trình Mục là sinh viên xuất sắc khoa vật lý, hắn và cô từng có một quãng thời gian qua lại, nhưng mối quan hệ gần như đã bị đóng băng. Còn đối với hắn, chắc cô chỉ là người từng học nửa kỳ cùng trường, sau đó đã buộc bị thôi học, chẳng có chút quan hệ gì hơn thế. Cho nên, tại đây, tại Đài Châu, trong tiệm ngọc tư nhân của nhà họ Thẩm, cô và hắn lại gặp mặt, nên làm gì đây?
Cô không đi ra cửa mà bước vào trong gian chính, thảm trải sàn vừa dày vừa nặng, bước bên trên cảm giác thật mềm mại. Cô tiến tới gần, hai người đều nhìn qua phía cô.
Nam Bắc mỉm cười nói: “Phỉ thúy tốt nhất ở đây chắc vẫn chưa mang ra hết.”
“Thật thế sao?” Trong mắt cô gái kia tỏ rõ sự vui mừng.
“Nếu vậy, làm phiền mang hết ra đây.” Trình Mục nhìn cô, quan sát tỉ mỉ cố nhân lâu ngày không gặp.
“Đợi một chút.”
Giọng cô trầm xuống, nghiêng đầu nói mấy câu với nhân viên quen thuộc ở bên cạnh, rất nhanh đã có người đem tới những chiếc vòng “rất tốt” mà cô nói.
Cô gái kia chắc là người rất am hiểu những thứ này, trong đôi mắt ngập tràn thích thú, cúi đầu ngắm kỹ từng chiếc một. Cô đứng phía trái cô gái đó, lặng lẽ phóng tầm mắt qua bên cạnh, dùng khẩu hình hỏi hắn: “Bạn gái?”
Trình Mục chống khuỷu tay cạnh mép bàn gỗ tử đàn, hắn chỉ nhìn cô, trong mắt hình như có ý cười nhưng chẳng hề thể hiện trên gương mặt: “Những thứ này xem ra không tồi, có gì đặc biệt đáng sưu tầm không?”
Hắn hoàn toàn không chú ý đến câu hỏi của cô.
“Có.” Cô khẽ nhếch khóe môi, bảo nhân viên mang chìa khóa ra, đi đến trước tủ kính trưng bày cỡ lớn rồi mở khóa.
Tủ trưng bày lớn như thế mà chỉ có hai chiếc vòng ngọc, đủ thấy được giá trị của món đồ bên trong. Cô chẳng hề do dự, lấy cả hai chiếc vòng ngọc sóng đôi ra, chọn chiếc nhỏ nhất, quay người đeo thử cho cô gái kia. Cô nắm nhẹ cổ tay cô gái, xỏ chiếc vòng ngọc qua năm ngón tay khum lại, đến phần lòng bàn tay chỗ ngón cái, kích cỡ rất vừa vặn: “Nên sưu tầm chiếc này, lớn hay nhỏ đều rất thích hợp với tiểu thư đây.”
“Sao không đeo hẳn vào?” Trình Mục khá hứng thú, liếc nhìn chiếc vòng ngọc trong tay cô.
“Vòng có kích cỡ vừa vặn, đeo vào rồi sẽ rất khó tháo ra, hơn nữa vòng ngọc vừa vặn giống như nó đã chọn chủ nhân vậy, miễn cưỡng tháo xuống cũng không tốt.” Nam Bắc nói đâu ra đấy, “Đây là bảo bối dùng để trấn giữ tiệm, có lẽ tiên sinh và tiểu thư đây nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng đeo thử.”
Hai nhân viên nữ sau lưng cố gắng nhịn không dám cười.
Câu này tuy nói ra để dọa người, nhưng lời lẽ chẳng hề chuyên nghiệp, cứ như bọn bịp bợm giang hồ. Nếu không phải ông Thẩm có lời dặn từ trước, bất luận vị đại tiểu thư này làm gì cũng tùy ý cô ấy, thì thực tình họ không dám để Nam Bắc trực tiếp lấy ra như vậy.
Song, câu nói quả có lý, mặc dù trong tiệm có kem bôi tay dùng để tháo vòng ngọc, nhưng kích cỡ vừa vặn như vậy nếu đeo vào rồi mà lại lấy ra, hẳn sẽ có chút vất vả đây.
Cô vốn chỉ muốn thử hù dọa hắn.
Ai ngờ Trình Mục thực sự cầm lấy bộ vòng, lập tức đeo cho cô gái kia.
Nam Bắc giương mắt nhìn vòng ngọc quý như vậy đã là của người khác, khẽ thở dài, ra hiệu cho nhân viên nữ có thể thanh toán. Nhân viên nữ nhếch miệng mỉm cười, chưa chịu đi về phía quầy hàng, thậm chí còn khom mình dẫn hai người đi ra sau bình phong.
“Là khách quen sao?”
“Không ạ, lúc ông Thẩm sai người đưa họ đến đã dặn, bất luận họ chọn cái gì cũng coi như quà tặng cho hậu bối.” Nhân viên giọng thổn thức, phụ lòng họ giấu những món phỉ thúy tốt nhất này đi để tiết kiệm tiền cho ông chủ, không ngờ bị Nam Bắc phá ngang.
Ngày hôm sau tất cả mọi người đều biết chuyện này, nói đùa rằng trong khoảnh khắc hồ đồ, Nam Bắc đã tặng mất chiếc vòng ngọc trị giá bảy mươi triệu nhân dân tệ. Tiệm ngọc này vốn thuộc sở hữu tư nhân và là nơi chính quyền địa phương dùng làm triển lãm, coi như nhà họ Thẩm góp chút thành tích chính trị cho quê cũ, vậy nên bớt đi cái gì, nhiều thêm cái gì, đều sẽ chẳng có ai thật sự đem ra tính toán.
“Không sao, chẳng qua là thứ lão thái giám Lý Liên Anh[2] lén trộm khỏi cung, sau bị bán ra nước ngoài, ít nhất tặng cho vị kia, chiếc vòng vẫn được ở lại lâu dài trong lãnh thổ Trung Quốc, coi như giữ gìn quốc bảo.” Chỉ có Thẩm Gia Minh lớn lên cùng cô từ nhỏ nói chuyện có phần châm biếm, “Hề gì chứ, cứ ghi nợ cho anh trai của em là được rồi. Nhưng mà Bắc Bắc này, sao em hào phóng với Trình Mục Dương thế?”
[2] Lý Liên Anh là một thái giám trong triều đình nhà Thanh thế kỉ XIX, người thân cận và tâm phúc của Từ Hy Thái hậu.
Cô ngơ ngác trong giây lát: “Anh vừa nói là Trình Mục Dương?”
“Ừ, cháu trai thứ tư của ông chủ Trình, Trình Mục Dương.” Thẩm Gia Minh đứng dậy, ngắm nhìn con vẹt trong lồng trước cửa sổ, “Xưa nay nhà họ Trình đều chọn người tài không chọn người thân, từ khi ông Trình bắt đầu bước sang tuổi bảy mươi, Trình Mục Dương này ngày càng xuất hiện nhiều hơn, nghiễm nhiên trở thành ông chủ nhỏ của gia tộc.”
Cô “ồ” một tiếng: “Lúc em quen anh ta, không biết anh ta là người của nhà họ Trình.”
Thẩm Gia Minh hơi bất ngờ, không để ý sự lợi hại của chú vẹt đuôi dài, suýt nữa bị nó cắn đứt ngón tay. Nhưng khi chú vẹt điên cuồng xô vào chiếc lồng, anh vẫn nhìn cô không chút cảm xúc: “Khéo thật.”
“Ờ phải… khéo thật.”
Trình Mục Dương, thì ra hắn là Trình Mục Dương.
Hồng trà trong tay hắn tỏa ra hơi nóng lượn lờ.
Giang Tô và Chiết Giang vừa bước vào mùa mưa dầm, thời tiết như ở vùng Vân Nam mưa nhiều, đều là khí hậu quen thuộc nên hắn cũng không cảm thấy nơi này cách xa nhà lắm. Bây giờ nghĩ lại, hình như trước giờ mình toàn sống ở những nơi mưa nhiều. Mấy năm ở Bỉ cũng mưa rả rích thế này, nhưng khí hậu vô cùng dễ chịu, nhiệt độ cao nhất mùa hè không vượt quá 28 độ, đêm khuya mùa đông thấp nhất chỉ khoảng 0 độ.
Tuy mưa tuyết rơi nhiều, nhưng đa phần là mưa phùn dày đặc và tuyết nhỏ vừa chạm đất đã tan.
Trận bão tuyết gây kẹt xe 900 km kia, mười mấy năm mới gặp một lần.
Hồi đó cô được đưa tới bệnh viện, bác sĩ nói tiếng Pháp theo kiểu tiếng Bỉ không ngừng tra hỏi, rốt cuộc là ai lấy đạn ra? Cuối cùng khi Trình Mục thừa nhận là mình, cô hết sức ngạc nhiên bởi sự gan dạ của anh chàng này. Có điều trong tay hắn chẳng có vật gì ra hồn để lấy đạn, làm vết thương trông thật khó coi.
Sau này dù chữa chạy thế nào, trên cánh tay phải của cô vẫn in một vết sẹo rõ ràng. Mấy bạn học đều hoảng hồn khiếp vía, nhưng người trúng đạn là cô đây và cả người xử lý vết thương vụng về kia đều rất bình tĩnh. Hồi nhỏ, cô từng trải qua một cuộc đọ súng thật sự tại Vân Nam nên ngoài việc thấy đau cũng chẳng có cảm xúc tiêu cực nào. Nhưng từ khi cảnh sát ghi chép lời khai đến tận khi vào bệnh viện, Trình Mục cũng không có biểu hiện gì bất thường, quả thực khiến cô phải giật mình.
Khi đó cô tưởng vì hắn học vật lý, cấu tạo não bộ khác với người thường. Nhưng đến giờ phút này cô đã có đáp án. Nhà họ Trình phát triển chủ yếu dựa vào buôn bán vũ khí, hắn sợ mới là lạ.
Chẳng trách từ đầu chí cuối hắn chỉ hỏi cô đúng một câu: “Em vẫn ổn chứ?”
Đúng là… tên trời đánh.
Hồi ấy thời tiết ẩm ướt nên vết thương khó khăn lắm mới lành được.
Sau khi trở về trường, rất nhiều bạn học đều phát hiện ra bên cạnh cô có thêm một anh chàng người lai đẹp trai kiêm bảo mẫu. Lúc đó Nam Bắc ở cùng phòng với một cô bạn người Nga, tên con trai như hắn ra vào đương nhiên có chút bất tiện, nhưng không ngờ cô bạn cùng phòng lại bằng lòng giúp người khác toại nguyện.
Buổi tối nào đó, cô vùi đầu làm bài tập giải tích, cô bạn kia mới hỏi, được anh chàng ấy yêu thầm lâu như vậy, cô có suy nghĩ gì? Cô hơi ngỡ ngàng, mỹ nữ người Nga mặc chiếc quần ngắn cũn, lắc lư trước mặt cô nói, anh chàng tên Trình Mục kia từ khi cô nhập học đã bắt đầu để ý rồi.
Chuyện trước đó Nam Bắc thật sự không biết. Nhưng cô sớm đã cảm nhận được hắn có tình cảm với mình.
Nhưng vì bối cảnh đặc biệt của bản thân làm cô không dám nghĩ quá xa, vả lại hình như cô vẫn thiếu chút xíu cảm giác với hắn.
Huống hồ sinh viên xuất sắc khoa vật lý như Trình Mục phải đi theo con đường khoa học, sau này thuận lợi làm việc trong phòng thí nghiệm mới đúng.
Căn bản cô và hắn không nên có bất cứ liên quan gì.
Chỉ có một lần, duy nhất một lần đó, cô thử thăm dò hắn.
“Anh nghĩ sao về mấy việc như buôn bán vũ khí? Anh muốn sống cuộc sống kiểu đó không?” Cô tựa người lên ghế, tay cầm sách của mình, nhưng mắt lại lặng lẽ quan sát hắn.
Cô thực sự rất hào hứng với cuộc chất vấn bằng tiếng Trung một đối một này.
Ngữ điệu của hắn rất tiêu chuẩn, so với người âm mũi trước sau bất phân như cô, đúng là một trời một vực.
Trình Mục liếc nhìn cô một cái, gõ nhẹ đầu bút lên mặt bàn, trong nháy mắt, hắn cười như một con hồ ly xảo quyệt: “Nghe có vẻ em rất khao khát cuộc sống đó?”
“Sao có thể chứ.” Cô lắc đầu nguây nguẩy, khịt mũi cười trừ.
Chiều hôm đó, bên ngoài vẫn là những ngày mưa dầm thường thấy ở Bỉ, hắn ngồi cách cô rất gần, quần áo trên người đều là tự sấy khô, có vị nhàn nhạt, âm ấm, đồ trên người cô cũng vậy.
Mà buộc phải thừa nhận, sau đó cô chưa từng có “bảo mẫu” nào thân thiết đến thế.
Nam Bắc hoàn toàn không phải con cháu nhà họ Thẩm nên đến ngày tế tổ chính thức, đương nhiên cô là người nhàn nhã nhất.
Ở Giang Nam, họ Thẩm đã kế tục đến hai mươi sáu đời, mấy trăm năm nay đứng sừng sững không đổ, vốn dĩ rất được chú ý. Lần này lại là lần đầu tiên ông Thẩm về quê hương tế tổ sau hai mươi mấy năm, dĩ nhiên có không ít phương tiện truyền thông theo sát sự kiện này, khiến việc nhà trở thành việc tuyên truyền phô trương thanh thế.
Lúc trời tờ mờ sáng, lễ tế tổ đã bắt đầu.
Nam Bắc lẫn trong đám phóng viên, đi theo hơn một trăm người nhà họ Thẩm từ phía xa. Truyền thông có mặt ngày hôm nay đa số là do chính quyền địa phương mời đến tuyên truyền thành tích chính trị, có điều những ngày này nhiều nhất cũng chỉ cho phép chụp ảnh, tuyệt đối không tiếp nhận phỏng vấn chính thức.
Mọi người tham quan từ đường rồi đến nhà chính thắp hương, cuối cùng vào mộ tổ, tới nơi, họ bắt đầu cúi mình dâng hương theo thứ bậc tôn ti trong dòng họ.
Từng hàng hoa cúc trắng xuất hiện, mỗi người tiến lên trước đều khom lưng dâng thêm một cành.
Hai phóng viên đứng trước cô khó khăn lắm mới lách vào được trung tâm, bỗng bỏ máy ảnh xuống bắt đầu thì thầm buôn chuyện.
“Người đang dâng hoa là Thẩm Khanh Thu, năm nay tranh cử ghế Bộ trưởng Tài chính của Mexico, không ngờ thứ bậc của ông ấy lại thấp như vậy.”
“Đại gia tộc kiểu này là thế đó, anh nhìn thằng bé đứng trước mặt ông ấy mà xem, nhìn vị trí là biết thứ bậc nó còn lớn hơn ông ấy, mà trông cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi chứ mấy?”
…
Chuyện buôn dưa lê bán dưa chuột này đương nhiên có giả có thật.
Cô nghe khá vui tai, cũng tạm coi đó là trò tiêu khiển.
Đến sát giờ cơm trưa, lễ tế tổ cuối cùng đã tạm thời kết thúc, nhà họ Thẩm sắp xếp cho các phóng viên truyền thông trong và ngoài nước dùng bữa, địa điểm chính tại ngôi nhà cũ, có đầu bếp được đặc biệt mời tới làm món ăn chay. Mấy người quanh năm sống tại Đài Châu sẽ chịu trách nhiệm tiếp đãi truyền thông và những lãnh đạo địa phương kia.
Nam Bắc từ đầu đến cuối chỉ theo sát bên cạnh Thẩm Gia Minh, bởi vẻ ngoài quá nổi bật nên lọt vào không ít ống kính máy ảnh. Gương mặt cô nhỏ nhắn, khóe mắt hơi hất lên, hầu như không thích cười, song thỉnh thoảng lúc nói chuyện với Thẩm Gia Minh, cô toàn bị anh chọc, người không biết còn tưởng đây thật sự là một đôi trai tài gái sắc.
Nhưng nếu có ai nghe được cuộc đối thoại của hai người, chắc chắn sẽ phát hiện mình sai.
Mà lại còn sai triệt để.
“Nào, cười tươi lên chút.” Thẩm Gia Minh nghiêng đầu, cười rất quy chuẩn, “Trên tờ ‘United Evening News’ ngày mai chắc chắn sẽ có hình em đấy.”
Cô thừa biết ý đồ của anh, quyết không thèm phối hợp: “Có phải đạo này cô tiểu thư kia của anh muốn hai người tái hợp không?”
“Tiểu thư?” Thẩm Gia Minh bất giác vê vê ngón trỏ của mình, hôm qua bị con vẹt đuôi dài cắn suýt đứt mất miếng thịt, bây giờ nghĩ đến vẫn còn thấy đau rụng rời, “Chuyện từ ba đời trước rồi giờ còn đào lên làm gì?”
Nam Bắc “ồ” một tiếng, dựng thẳng ngón giữa, lắc lư trước mặt Thẩm Gia Minh: “Ngại ghê, ba đời trước nhà em là thổ phỉ.” Thẩm Gia Minh không kìm nổi liền cười thành tiếng, nắm lấy ngón giữa của cô: “Có người nhìn đấy.”
“Thật á?” Cô giả bộ sửa tóc, giúp tiểu công tử này diễn kịch, “Trông thế này ổn chưa? Ăn ảnh không? Anh nói xem tại sao những phóng viên kia đều theo đến đây nhỉ?”
“Ổn rồi, ổn hết sẩy.”
Thẩm Gia Minh cười tươi như hoa, ôm chặt vai cô, xoay cả người cô sang hướng đông nam.
Có người đi tới.
Cô nhìn hắn đầy bất ngờ. Hình như hắn cao và gầy hơn so với hôm trước cô nhìn thấy, nhưng dáng đi chẳng hề thay đổi. Khi hai người họ lướt qua nhau, Trình Mục Dương rõ ràng đã mỉm cười, một nụ cười thật khó đoán.
Cô tưởng Trình Mục Dương sẽ đi về phía này, không ngờ hắn lại vòng vào con đường nhỏ cạnh hòn non bộ, loáng một cái đã đi xa tít.
“Rốt cuộc em quen hắn kiểu gì thế?” Thẩm Gia Minh ngồi lên lan can gỗ bên hành lang gấp khúc, “Ở Vân Nam? Quý Châu? Tứ Xuyên? Hay là vùng Tây Tạng?”
“Ở Bỉ, em quen hắn lúc học ở Bỉ.”
Thẩm Gia Minh nhẩm tính thời gian: “Sau đó không hề gặp nhau?”
Cô ngầm thừa nhận.
“Khoảng hai năm trước, tân phó thị trưởng thành phố Moscow lên nắm quyền đã dốc sức nâng đỡ băng nhóm xã hội đen đứng sau lưng ông ta, khiến việc kinh doanh của nhà họ Trình giảm sút khá nhiều. Người có tiếng tăm nhất nhà họ Trình khi đó không phải hắn mà là anh họ của hắn – Trình Mục Vân. Người này mọi mặt đều tốt, mỗi tội chỉ thấy cái lợi trước mắt, thích dùng biện pháp cực đoan, muốn trực tiếp ám sát phó thị trưởng này.”
“Chuyện người khác đi ám sát mà anh cũng biết?”
“Sau này anh mới biết thôi. Nhà họ Trình có thể tồn tại ở biên giới Trung Nga nhiều năm như vậy chính bởi họ thông minh, làm việc kín đáo. Cho dù thời cận đại hay hiện đại có thay đổi thế nào, họ trước sau đều tách mình khỏi bộ máy nhà nước. Em biết đấy, một khi cán cân chính trị mất thăng bằng thì sẽ nổ ra sự đàn áp mang tính hủy diệt. Nhà họ Trình suy cho cùng vẫn là người làm ăn, cũng chẳng phải loạn đảng, đương nhiên sẽ không làm vậy.”
Cô chăm chú lắng nghe.
Chuyện biên giới Trung Nga luôn khiến người ta cảm thấy như đang xem bộ phim Âu Mỹ cũ.
Nơi đó và Vân Nam tuy đều có xã hội đen hoành hành, nhưng không hề liên quan đến nhau, cứ như hai thế giới hoàn toàn khác vậy.
Lúc ở Bỉ, người bạn Nga cùng phòng cô cũng từng than phiền, từ khi Liên Bang Xô Viết tan rã, nước Nga sớm đã là thiên hạ của xã hội đen. Bọn chúng khống chế kinh tế, chiếm hơn 20% tổng giá trị của nền kinh tế quốc gia, thậm chí tới 30%
Trong khu vực này bất cứ quan chức chính phủ nào cũng không thể thoát khỏi ràng buộc của các mối quan hệ, kể ra đây đúng là thánh địa mafia.
“Nhà họ Trình vì chuyện này mà có một lần xảy ra biến động lớn. Và rồi, hắn xuất hiện.”
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó.” Thẩm Gia Minh cười cười, chuyển chủ đề, “Anh nhớ sau khi em từ Bỉ về thì không được xuất cảnh nữa. Quanh năm sống tại Vân Nam, liệu có cảm thấy rất nhàm chán?”
Cô lắc đầu: “Cũng không đến nỗi ‘rất nhàm chán’, nếu anh có cơ hội đến Vân Nam, em sẽ đưa anh đi xem bộ phim xã hội đen 3D phiên bản sống.”
Thẩm Gia Minh nhìn cô kính nể: “Anh không đi đâu, người anh sợ nhất chính là ông anh Nam Hoài của em.”
Nam Bắc ném cho Thẩm Gia Minh một ánh nhìn khinh thường.
Mấy ngày sau, chẳng thấy Trình Mục Dương xuất hiện.
Đương lúc cô tưởng rằng từ nay sẽ không gặp hắn nữa, bỗng nhiên ông Thẩm báo cho cô lịch trình có sự thay đổi, phải đi bằng đường biển trở về. Trong câu nói của ông ẩn chứa hàm ý gì đó, nhưng ông không chịu giải thích rõ ràng, chỉ bảo rằng mình phải ở lại Đài Châu đợi lễ trao tặng, nhưng sẽ có “bạn đồng hành” với cô.
Không hiểu sao cô cứ linh cảm rằng, “bạn đồng hành” kia có lẽ chính là Trình Mục Dương.
Trời tối mịt, Nam Bắc xác vali đứng ngoài cổng chính của ngôi nhà cũ đợi người đến đón.
Mưa rất lớn, dù cô đứng trú dưới cổng nhà cũng không tránh nổi mấy giọt nước bắn lên tung tóe. Ngôi nhà cũ không phải ở nơi dân cư đông đúc, quanh đây cũng không có người qua lại, càng chẳng thấy bóng dáng xe cộ đâu.
Chỉ có tiếng mưa rơi ào ào mà thôi.
Khoảng mười phút sau, từ phía xa xuất hiện đèn xe trắng lóa chiếu tới.
Từng chiếc Mercedes S600 Pullman Guard không ngừng chạy qua trước mặt, kiểu dáng màu sắc giống hệt nhau, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là biển số xe. Cô hứng thú quan sát, ban đầu còn đếm số lượng xe, sau đó cũng không rõ là chiếc thứ mấy nữa, cuối cùng có một chiếc xe tách khỏi đoàn, dừng êm trước bậc thềm đá xanh.
Có người từ ghế phụ phía trước cầm ô chạy xuống.
Nam Bắc giao hành lý cho người đó rồi núp dưới ô, hai ba bước đã vào xe.
Trình Mục Dương ngồi trong quan sát cô.
Hắn mặc trang phục thường ngày, quần đen áo trắng đơn giản, ánh đèn vàng làm nổi bật từng đường nét rõ ràng trên gương mặt hắn, cứ như chúng được tô vẽ bởi những gam màu đậm, trong không gian thiếu sáng, đôi mắt hắn càng trở nên sâu thẳm.
Câu đầu tiên cô thốt ra là: “Có dép không?”
Trình Mục Dương mở cửa kính cách âm, bảo người ngồi phía trước đưa cho cô đôi dép màu trắng.
“Cám ơn.” Nam Bắc cúi đầu cởi đôi giày ướt sũng ra rồi xỏ dép vào, cuối cùng mới cảm thấy thoải mái. Lúc cô nhìn lên, phát hiện hắn vẫn đang quan sát mình. Đôi mắt hai người rất sáng vì được ánh đèn chiếu rọi.
Ba bốn giây sau, cô đột nhiên bật cười.
Bạn cũ tương phùng, lúc này mới coi như chính thức nhận nhau.
“Mưa to lắm à?” Hắn hỏi cô, giọng hơi trầm.
“Ừ.”
“Cần khoảng năm, sáu tiếng để đến nơi dừng chân đêm nay.” Hắn nói, “Đường hơi xa một chút, ngồi xe chắc không được thoải mái, cứ chuẩn bị sẵn tinh thần.”
“Đi đâu thế?” Cô nhìn qua cửa kính ngó đoàn xe phía sau, “Bọn anh có tổng cộng mấy xe?”
“Hồ Thiên Đảo[3]. Lần này chắc có khoảng bốn mươi chiếc xe đến.”
[3] Hồ Thiên Đảo nằm ở huyện Thuần An, tỉnh Chiết Giang, có khoảng 1078 hòn đảo phân bố rải rác trong hồ nên mang tên là Hồ Thiên Đảo.
Bốn mươi chiếc?
Cô cười khổ: “Như vậy đi trên đường liệu có kẹt xe không nhỉ?”
Lần đầu tiên cô nhìn thấy có người đi xa mà cẩn thận đến mức này.
“Chắc không đâu.” Từ nãy đến giờ hắn vẫn ngồi nghiêng người, một tay gác trên lưng ghế, tay kia đặt trên đầu gối của mình, “Mỗi chiếc xe ở đây khi chạy trên đường đều cách nhau năm mươi mét, không đi quá gần nhau.”
Khoảng cách rất thích hợp, cho dù có bị tập kích cũng sẽ không liên lụy đến những xe còn lại.
“Nhưng nếu có người theo dõi, nhớ được anh đã lên xe nào thì sao?”
Hắn cười thành tiếng: “Cứ mười phút, chiếc xe cuối cùng trong đoàn sẽ tăng tốc chạy lên vị trí trên cùng của đoàn xe.”
Cô ngẫm nghĩ tỉ mỉ theo lời hắn nói.
Bốn mươi chiếc xe giống y hệt nhau, duy trì khoảng cách không xa không gần, cứ mười phút lại lặng lẽ dịch chuyển một vị trí phía sau, e rằng ngay cả bản thân tài xế cũng không biết rốt cuộc mình là chiếc xe thứ mấy.
Nếu có người muốn biết Trình Mục Dương ngồi trong xe nào, khả năng gần như là con số không.
Nhưng dù rơi vào xác xuất một phần vạn đi chăng nữa, những chiếc xe kiểu này cũng rất khó đột phá trong giây lát.
Cô nhớ loại Mercedes S600 Pullman Guard này là xe chống đạn, đã đạt đến đẳng cấp an toàn cao nhất của NATO VR7. Cho dù nửa tá lựu đạn M51 đồng thời công phá thì dòng xe này cũng chẳng hề hấn chi.
Có điều ở đây dẫu sao vẫn là lãnh thổ Trung Quốc, còn an toàn chán.
Trình Mục Dương thấy cô không hỏi thêm gì bèn tựa người trở lại ghế bằng một tư thế rất thoải mái, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Người này từ mấy năm trước đã bắt đầu xuất hiện nhiều lần trước mặt cô lúc ở kí túc xá, lớp học và thư viện. Hai người từ không quen biết dần dà trở nên hiểu nhau, quen thuộc với nhau, cứ như vậy suốt mấy tháng.
Cùng đường với người quen thế này nên cô chẳng hề thấy ngại ngùng, cứ ngả người vào ghế tự nhiên, ấn một dấu tay lên cửa kính.
Qua dấu tay hằn rõ kia, cô có thể nhìn thấy con đường bên ngoài.
Chắc đang chạy trên quốc lộ cao tốc, chỉ có một loại ánh đèn duy nhất không ngừng kéo dài đến nơi xa tít cuối tầm mắt.
“Bạn gái anh đâu?”
Cô bỗng nhớ ra cô gái đeo vòng ngọc kia.
“Cô ấy không phải bạn gái tôi.” Trong giọng hắn có chút nuối tiếc, “Là cô vợ góa của một người anh họ.”
Cô vội nói lời xin lỗi.
“Đó cũng là chị họ tôi.”
Hai câu này cứ quanh quẩn mãi trong đầu Nam Bắc, chắc không phải kết hôn cận huyết chứ?
Hôm đó vì Đài Châu mưa to, nửa chặng đầu xe đi cũng không nhanh lắm, khi hành trình được bốn tiếng, xe mới từ từ tăng tốc. Lúc đến hồ Thiên Đảo đã gần năm giờ, chậm hơn đúng hai tiếng so với hắn dự đoán.
Thời gian ngồi xe lâu như vậy nên khi xuống xe, hai chân cô đã hơi sưng phù.
Nơi dừng chân là nhà ở tư nhân, chỉ có cô và Trình Mục Dương, còn có tài xế xe của họ và chàng trai từ đầu đến giờ luôn ngồi trên ghế phụ phía trước, bốn người cùng tiến vào sân.
Cả tòa nhà chỉ có hai phụ nữ lớn tuổi, ngoài hai bộ sườn xám đen, trắng khác biệt, còn lại họ giống nhau đến hoàn toàn, ngai cả cách búi tóc cũng y xì nhau.
Họ không gọi Trình Mục Dương là “cậu chủ” như những người kia, mà dùng ngôn ngữ địa phương gọi hắn là “Trình Trình”.
Lúc vừa mới nghe cô thấy cái tên này rất nữ tính, sau đó khi tắm dưới vòi hoa sen mới ngộ ra, Trình Trình, Trình Trình, không phải chính là đại tiểu thư Phùng Trình Trình trong phim “Bến Thượng Hải”[4] để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người xem đó sao? Cô nhớ hồi đi học, mình còn đặc biệt bảo người ta mang tới bản quốc ngữ của bộ phim truyền hình này, trong phim có anh diễn viên điển trai nổi tiếng đóng vai ông trùm xã hội đen.
[4] “Bến Thượng Hải” là bộ phim lấy bối cảnh Thượng Hải thời Trung Hoa Dân Quốc trước Thế chiến thứ Hai với câu chuyện về các mối quan hệ ân oán, bạn thù của Hứa Văn Cường và Đinh Lực trong thế giới xã hội đen. Bến Thượng Hải cũng đề cập đến mối tình tay ba đau khổ giữa ba người Hứa – Đinh và Phùng Trình Trình.
Bởi nội dung quá mơ mộng nên cô chỉ thưởng thức nó như phim thần tượng Nhật Bản, Hàn Quốc.
Ấn tượng sâu sắc nhất là đại ca xã hội đen kia lúc nào cũng thích ngậm điếu thuốc để tô vẽ thêm cho hình tượng nhân vật. Điều này làm cô bất giác nghĩ đến ông anh Nam Hoài của mình, và cả Trình Mục Dương, hình như cả hai đều là người không thích thuốc lá.
Cô tắm xong liền bước ra ngoài, đang là lúc rạng sáng, bầu trời phía xa ửng màu hồng nhạt, Trình Mục Dương ngồi ở phòng khách của buồng trong gọi điện thoại. Cô ngạc nhiên nhìn hắn, vừa nãy bước vào mới phát hiện ra đây là hai phòng ngủ, cô cứ tưởng một phòng chắc chắn bỏ không, lẽ nào hắn cũng ở đây?
Trình Mục Dương thấy cô bước ra, bèn tỏ ý không cần để ý đến hắn, mau về phòng nghỉ ngơi.
Nam Bắc thấy trời đã sáng, không muốn ngủ tiếp, dứt khoát đi về phía hắn, ngồi xuống chiếc sofa đơn bên cạnh.
Hắn đang nói chuyện điện thoại bằng tiếng Nga, cô từng nghe cô bạn cùng phòng người Nga phát âm, nhưng không cảm thấy hay lắm.
Trình Mục Dương thì ngược lại, hắn nói rất thành thạo, âm rung rất rõ ràng, thỉnh thoảng hắn ngừng đôi chút, lát sau mới tiếp tục nói mấy câu. Vì hắn nói chậm nên thể hiện rõ cả sự lạnh lùng lẫn mềm mại trong ngữ điệu.
Cuối cùng cô đã tin một câu nói của Kachiusa: tiếng Nga hợp với đàn ông đẹp trai hơn ngôn ngữ phương Tây. Nó có thể khá đơn thuần, có thể hơi điệu đà, nhưng tuyệt đối sẽ không làm mất đi sự nam tính cần có của người đàn ông.
Cô nghe một lát, đột nhiên thốt ra câu nói bằng tiếng Trung: “Ngày trước lúc Kachiusa gọi điện thoại, có phải anh cũng nghe hiểu không?”
Hồi đó bạn cùng phòng cô đinh ninh hai người không hiểu tiếng Nga nên lúc gọi điện chẳng thèm tránh đi.
Bây giờ nghĩ lại, hắn quả là biết giả vờ.
“Cũng sơ sơ, nhưng anh không chú ý nghe lắm.” Hắn dùng tiếng Trung trả lời cô, điện thoại vẫn chưa dập, ai biết người ở đâu dây bên kia là ai? Mà dù có là ai, hắn cũng thản nhiên dặn dò vài câu rồi cúp máy: “Còn chưa đi ngủ?”
Nam Bắc hơi cau mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra.
“Em muốn nói gì?” Hắn hỏi cô.
“Mấy ngày sắp tới anh đều ở cùng phòng với em?”
“Anh toàn ở phòng này nên quen rồi.”
“Vậy em đổi sang phòng cho khách nhé?”
Hắn mỉm cười: “Nếu anh nói với em rằng luôn có người thứ ba ở tại căn phòng này, liệu em có cảm thấy ở cùng một chỗ với anh chẳng hề khó xử đến vậy?”
Trình Mục Dương vừa dứt lời, trên chiếc ghế bập bênh bằng gỗ mây ngoài sân bỗng có một bàn tay thò ra.
Bàn tay lắc lắc rồi thu về.
Chàng trai đó cuộn tròn trên ghế ngủ ngon lành, nếu Trình Mục Dương không nói, cô quả thực cũng không chú ý tới.
Hắn đứng dậy: “Lúc ở Bỉ, chúng ta từng cùng ngủ trên một chiếc xe, vừa nãy trên đường, em cũng đã ngủ bên cạnh anh. Em cứ nhớ lại những việc đó thì sẽ cảm thấy mình ngủ cùng một phòng cũng dễ chấp nhận thôi, phải không?”
“Được.” Cô khẽ nói, đứng dậy đi qua trước mặt hắn, “Trí nhớ tốt thật đấy.”
Đây không phải câu hỏi, mà là một câu cô buột miệng nói ra.
Cô vừa mới đi được hai ba bước, đã bị Trình Mục Dương nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn. Nam Bắc quay đầu lại, hắn nói: “Bắc Bắc, trí nhớ của anh lúc nào cũng tốt, ở đây…” Hắn giơ tay phải lên trong ánh nắng ban mai, dùng hai ngón tay gõ gõ lên thái dương của mình, “Luôn nhớ về em.”
Khoảng cách thế này khiến cô có thể cảm nhận rõ ràng hương bạc hà trên người hắn.
Gần quá rồi! Cô nhìn vào mắt hắn, không biết nên phản ứng ra sao. Im lặng một lát, cuối cùng cô nở một nụ cười: “Anh không cảm thấy, em mà anh từng quen và anh trong kí ức của em, tất cả chỉ là giả dối thôi sao?”
Trình Mục của ngày xưa cũng thích mặc áo trắng quần đen thoải mái mềm mại, nói chuyện luôn ung dung chậm rãi, có lúc đầu óc như trên mây, có lúc lại tập trung vô cùng, là một chàng trai đi trong sân trường đại học hay ngủ trong thư viện cũng có các em gái lén cầm di động chụp ảnh trộm.
Còn người tên Trình Mục Dương của hiện tại thì hoàn toàn khác hẳn.
Khóe miệng hắn bỗng động đậy, hình như hắn đang cười: “Nam Bắc?”
“Hử?”
“Nam Bắc?” Hắn cười, nụ cười như làn nước trong vắt.
“…”
“Nam trong Đông Tây Nam Bắc, Bắc trong Bắc Nam Tây Đông. Họ của em rất đặc biệt, tên cũng độc đáo, quả thực nghe một lần là nhớ.”
Trình Mục Dương nhắc lại từng câu từng chữ trong cuộc đối thoại năm xưa.
Cô nghẹn họng một lần nữa.
May mà hắn chỉ nói như vậy, cuối cùng đã chịu thả tay cho cô đi ngủ.
Đúng lúc Nam Bắc đóng cửa phòng, chàng trai ngủ ngoài sân lặng lẽ thò đầu ra, ngó nhìn Trình Mục Dương một cái, trông hết sức vui mừng.
Theo sự sắp xếp của Trình Mục Dương, cô và hắn sẽ ở đây hai, ba ngày, đợi sau khi việc của nhà họ Thẩm kết thúc sẽ cùng rời bến. Lúc cô tỉnh ngủ đã là hơn hai giờ chiều, xuống tầng dưới chỉ thấy hai người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi trong sân thì thầm trò chuyện. Cô lịch sự gật đầu chào hỏi qua tấm kính, một người mở cửa, dẫn cô ra sân.
Người còn lại bưng một bát cơm lên.
Hình như là rau cải xào với thịt xông khói, mùi rất kì lạ. Cô cầm đũa, suy nghĩ một lát xem là vị gì, chần chừ mãi chưa ăn. Người phụ nữ mặc sườn xám đen tươi cười: “Bé mau ăn đi, ngon lắm, hồi nhỏ Trình Trình rất thích ăn đó, món này gọi là cơm cải.” Cô gật gật đầu, và ăn một miếng, không tồi.
Vị rau cải và thịt xông khói trộn cùng cơm thật dân dã bình dị.
“Không phải món gì mới mẻ lắm, ngày trước đây là món ăn của người dưới quê. Nhưng Trình Trình rất kì lạ, nó cực kì thích ăn những món này. Cái gì nó thích ăn nhất định hai dì phải cho cháu nếm thử.” Giọng nói của người phụ nữ mặc sườn xám trắng càng thêm sôi nổi, tiếng phổ thông cũng không sõi lắm, “Lần này thời gian gấp gáp, lần sau đến dì sẽ dạy cách làm, mai này Trình Trình đến Nga thì lúc nào cũng có thể ăn món nó thích rồi.”
Câu này của bà hình như đã thật sự coi cô như người trong nhà.
Nam Bắc muốn giải thích, nhưng nghĩ lại dù sao cũng chẳng có cơ hội gặp nữa, thôi thì cứ mặc họ hiểu nhầm.
Hai dì cười híp mắt ngắm cô ăn, vừa dùng tiếng phổ thông xen lẫn tiếng địa phương kể cho cô nghe chuyện ngày xưa.
“Cụ ông bên ngoại của Trình Trình hồi đó là chủ ngân hàng nổi tiếng ở Thượng Hải, cụ kết hôn với một phụ nữ ngoại quốc, nên cháu trông, đôi mắt của nó đẹp thế kia cơ mà. Nó hồi nhỏ á, da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun mềm mại vòng sau tai, giống như con búp bê vải của phương Tây vậy.”
Búp bê vải phương Tây?
Nam Bắc không nhịn nổi, liền bật cười.
“Đó, đó, thiếu nữ cười lên mới xinh.” Người phụ nữ mặc sườn xám đen vỗ vỗ mu bàn tay cô, “Lúc cháu không cười cũng xinh, tiếc là đuôi mắt nhếch lên hơi nghiêm nghị. Cháu cười vẫn hay hơn, mắt cong cong này, giống hệt như…”
“Như búp bê vải Trung Quốc, đúng không ạ?” Nam Bắc bắt chước lời họ, dí dỏm trêu đùa.
Hai người già cùng gật gù: “Kể ra cũng giống thật.”
Cô lập tức cười khúc khích.
Người nhà họ Nam ở vùng biên giới Trung Việt được thiên hạ truyền tai nhau rằng dám ăn thịt người, và người nhà họ Trình ở biên giới Trung Nga dám đối đầu với một thánh địa mafia, dưới con mắt của hai người già lại trở thành búp bê xinh đẹp trong tủ kính.
Cô cùng hai người phụ nữ đang trò chuyện vui vẻ, chàng trai theo sát Trình Mục Dương như hình với bóng kia bỗng đi ra sân dùng tay ra hiệu. Người phụ nữ mặc sườn xám trắng liền mỉm cười đứng dậy: “Trình Trình cho người đến đón cháu rồi.”
Nam Bắc đứng dậy, chàng trai lại dùng tay ra hiệu, người phụ nữ ấy cũng lập tức ngầm hiểu, bảo Nam Bắc thay bộ quần áo ngắn gọn nhẹ. Nam Bắc nghe lời vào phòng thay đồ rồi đi ra, chàng trai đã đứng bên đường mở cửa xe giúp cô, cô định hỏi anh ta điều gì đó, nhưng anh ta cười cười, chỉ vào miệng mình rồi lắc đầu.
Cô đã hiểu ý anh ta.
Tòa nhà thuộc sở hữu tư nhân này nằm ngay gần hồ, xe chạy dọc bờ, phong cảnh nên thơ khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi. Địa điểm dừng xe sau cùng cũng không có mấy ai, chỉ có một chiếc ca nô và vài người trên đó cười đùa tán gẫu.
Trình Mục Dương ngồi trong số đó, hắn đeo kính râm, đội mũ phớt màu đen, tay phải cầm chai rượu nhỏ bằng bạc trông vô cùng quen mắt, đang uống từng ngụm nhỏ một. Mặt trời chói chang rọi xuống chàng hiện rõ làn da trắng của hắn. hắn nghe thấy tiếng xe liền bỏ kính râm xuống, nhìn về phía cô.
Nam Bắc đến gần, tất cả mọi người bỗng đứng dậy.
Chỉ có hắn vẫn ngồi yên đó, lưng tựa vào lan can bằng kim loại, tiếp tục nhìn cô: “Anh nhớ em từng nói mình biết lặn?”
“Từng học một thời gian.” Nam Bắc liếc nhìn mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, hơi bất ngờ, “Anh muốn lặn ở đây?”
Người biết lặn đều hiểu, sở dĩ những hòn đảo luôn được yêu thích chính bởi khúc xạ ánh sáng của nước biển rất tốt, cho dù là san hô hay cá biển đều quan sát được rõ ràng, còn có thể nhìn thấy sinh vật biển trong suốt trôi nổi trong làn nước. Nhưng ngoài các nhà khảo cổ ra, ai sẽ lặn xuống đáy hồ đây? Cô ngắm mặt hồ phía xa, thấy tầm nhìn rất kém.
Nhiều nhất chỉ xuống được năm mét dưới nước, chắc chắn ở đó tối om như mực.
“Anh đưa em đi ngắm một số cảnh đẹp.” Hắn không hề phủ nhận, “Có thể là những thứ trước đây em chưa từng nhìn thấy.”
Dứt lời, hắn đứng dậy, bắt đầu mặc đồ lặn và đeo dụng cụ hỗ trợ chuyên nghiệp.
Mọi người đều mỉm cười nhìn Nam Bắc.
Cô vừa nói mình biết lặn, không thể cự tuyệt lòng tốt của Trình Mục Dương ngay trước mặt mọi người, đành tiến tới, mặc đồ lặn dưới sự giúp đỡ của hắn. Cô vừa mặc nhưng không quên hỏi: “Nước ở đây sâu bao nhiêu? Có phải trang phục lặn chống áp lực không? Có giữ ấm không?”
Cô hỏi mãi hỏi mãi, đột nhiên cảm thấy trán mình lạnh ngắt.
Trình Mục Dương dùng chai rượu nhỏ gõ gõ lên trán cô: “Cô bé rắc rối, ngày trước anh không phát hiện ra em ham học hỏi như thế này đấy?” Nói xong, hắn vặn nắp chai, đưa đến sát miệng cô: “Em có thể uống ngụm rượu lấy thêm can đảm.”
Cô quá rõ hàm lượng cồn trong chai rượu này, chẳng thèm ngửi, nói với hắn: “Bỏ đi.”
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
11 chương
184 chương
41 chương
20 chương
130 chương
40 chương