Trọn Đời Trọn Kiếp
Chương 19 : Phiên ngoại – Hoàn
Phiên ngoại: Here with me
Ngồi trên tàu hỏa vào ban đêm luôn có cảm giác mọi thứ đầy hư ảo.
Bên tai Nam Bắc là tiết tấu âm vang của bánh tàu hỏa chạy qua đường ray, cô tựa người lên vách tường của khoang tàu, có thể cảm giác đôi chút rung động. Tất cả những tiết tấu này đều có quy luật, âm thanh, xúc cảm, đều có thể khiến người ta nhớ lại vô số mảnh ghép ký ức xưa cũ.
“Em nhớ, lần đầu tiên mình ngồi tàu hỏa…” Cô dùng cánh tay kéo chăn, áp má lên trên, ngắm Trình Mục Dương ngồi cạnh cửa sổ. Còn hắn đang mặc bộ quần áo thường ngày đơn giản, chân đi đôi dép trắng, ngồi đó lật xem tờ báo trong tay.
Bên cạnh hắn có một ấm trà.
Giống hệt một buổi sáng tinh mơ nào đó bên hồ Thiên Đảo, khi hắn và cô còn chưa bắt đầu.
“Rất đặc biệt sao?”
“Cũng hơi.” Giọng Nam Bắc trầm xuống, “Đoàn tàu hỏa đó vô cùng rách nát, ngồi bên trên cảm giác cơ thể nghiêng ngả, lúc ấy em không biết tại sao mình phải ngồi trên con tàu không thoải mái như vậy nên khóc mãi. Ấy? Anh đừng cười, anh biết hồi đó em chỉ mới mấy tuổi thôi, lần đầu chịu cực khổ nên quả thực chỉ biết khóc nhè.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Em nhớ mình ngồi trên tàu một đêm, anh trai bế em một đêm, nhỏ tiếng dỗ dành suốt. Trời sáng, tàu dừng tại một nơi hẻo lánh, sau khi anh trai để em lại nhà ga cũ kỹ, liền tìm dây thừng trói tay chân em, còn bịt cả miệng em, rồi tìm thấy mấy mảnh vải và chiếu rách nát phủ lên người em, anh ấy trói em như vậy những một ngày.”
Trình Mục Dương cau mày nhìn cô.
Song cô có vẻ vui mừng đắc ý, cảm giác hồi ức kia chẳng hề buồn bã chút nào.
“Khi đó em căm ghét Nam Hoài vô cùng, ban ngày trời nắng như vậy nên rất khó chịu, còn có rất nhiều côn trùng nữa, em hận Nam Hoài lắm, cảm thấy anh ấy muốn hại chết mình.”
“Sau đó?”
“Sau đó à, thì không có sau đó nữa.” Nam Bắc cười khẽ, ngửa mặt nằm trên giường, “Anh ấy trở về, đưa em đi, cho em ăn uống. Rồi tiếp tục tìm một nơi khác trói em như vậy, không cho em cử động hay lên tiếng suốt mấy tiếng đồng hồ, có lúc là một ngày một đêm, xong lại quay về đưa em đi. Cho đến khi em lớn, không còn khóc nhè, biết rằng anh ấy làm vậy để đánh lạc hướng những kẻ truy sát bọn em, lúc đó em mới không căm ghét anh ấy nữa.” Dứt lời, cô liền im lặng.
Chỉ có Nam Hoài biết hồi nhỏ cô hận anh nhiều đến mức nào.
Cô cắn Nam Hoài, để lại những vết sẹo đầy trên cánh tay anh. Hồi đó quả thật cô còn quá nhỏ, không hiểu chuyện.
“Lần đầu anh ngồi tàu hỏa là khi nào vậy, Trình Mục Dương?”
“Năm mười bốn tuổi.” Hắn đặt tờ báo xuống, đến nằm bên cạnh cô, ôm trọn cô vào lòng, “Khi ấy, lần đầu tiên anh đến Đông Nam Á, không ngờ có một nơi nóng như vậy, đâu đâu cũng là muỗi và côn trùng, người bị bắt nắng đen thui. Em biết không, ở Moscow, con gái có làn da trắng hơn tuyết.
Nam Bắc kinh ngạc nhìn hắn: “Anh từng đến Đông Nam Á?”
“Phải, hơn nữa…” Trình Mục Dương nhìn vào đôi mắt lấp lánh đen lay láy của cô, nói, “Anh từng đến Myanmar.”
“Mười bốn tuổi?”
“Mười bốn tuổi.”
“Anh đến đó làm gì?” Cách đây mười lăm năm, nơi đó không yên bình chút nào.
“Đi xem thử đất nước coi Phật giáo là quốc giáo.”
Nam Bắc trêu đùa, “Đúng là số mệnh khác nhau, hồi đó em chạy trốn khắp nơi tại Myanmar, anh thì lại đi vãn cảnh?”
“Ban đầu là vậy, về sau…” Giọng hắn bị bẻ cong, cuốn hút vô cùng, “Về sau, anh gặp phải một tai họa, bị bắt cóc.”
“Bắt cóc?”
“Ừ… Để anh kể tiếp cho.”
Hắn thì thầm bên tai cô: “Anh rất thông minh, nhân cơ hội xúi giục mấy cô bé Myanmar cùng bỏ trốn với mình, trên đường từng người trong số họ nếu không bị bắt đi thì là bị bắn chết. Sau đó, còn mình anh rơi vào bước đường cùng giữa rừng sâu, bên tai toàn là tiếng súng đạn và tiếng gào thét nghe không hiểu, anh tưởng lúc đó mình chết chắc rồi.”
Nam Bắc nín thở lắng nghe, như thể chính mắt đang chứng kiến.
“Anh cầu xin Phật Tổ, em biết đó, người trong nhà anh luôn tin Phật, vậy nên anh cũng tin, nhưng Phật Tổ không xuất hiện. Rồi anh lại cầu nguyện Thượng Đế, nếu Thượng Đế đồng ý đưa tay cứu giúp anh, anh sẽ thờ phụng Thượng Đế tới chết, nhưng cũng vô ích.”
Ngón tay hắn lướt nhẹ trên gương mặt cô: “Lúc đó anh thấy cô gái trèo lên cây bị bắn chết rồi rơi xuống đất, máu bắn tung tóe ngay tại chỗ mình. Anh không dám động đậy, nằm bò trong bụi cỏ, thất vọng não nề.”
“Rồi sao nữa?”
Cô khẽ thở ra một hơi.
“Và rồi anh được cứu sống, đầu tiên có người bắn tỉa, lần lượt giết chết bốn, năm người Myanmar trong một đội kia.” Giọng của Trình Mục Dương mang theo ý cười, hắn bình thản nói với cô, “Anh nhìn thấy một chàng trai, thậm chí còn chẳng lớn hơn anh là bao, tay cầm súng bước ra và một tiểu mỹ nữ theo sau anh ta.”
Nam Bắc bất chợt mở to đôi mắt.
“Cô bé đó nói, ‘anh à, anh đừng tìm nữa’. Anh nghĩ cô bé biết nếu tìm thấy bất cứ người nào, anh trai mình sẽ giết sạch, không để lại nhân chứng sống, cho nên cô bé đó đã mềm lòng.”
“Trình Mục Dương…”
“Để anh nói hết.” Hắn ngắt lời cô, “Một người theo đạo, khi đối diện trước những thứ mà mình thờ phụng, họ đều hết mực thành kính. Giây phút anh tuyệt vọng nhất, xuất hiện trước mắt anh không phải Phật Tổ, không phải Thượng Đế, mà là cô bé đó.”
Cô không dám tin nữa.
Trong mấy năm tai họa ập đến kia, cô từng gặp hắn.
Nam Bắc muốn ngồi dậy hỏi hắn tường tận.
Nhưng lại bị hắn đi trước một bước, dùng cánh tay kìm hãm, “Không việc gì phải vội vàng hỏi anh, chúng ta làm chút việc chính trước đi.”
“Đồ lưu manh.” Nam Bắc lẩm bẩm, trái tim trong lồng ngực lại đập dữ dội.
“Lưu manh?” hắn cười, “Anh là người rất có lòng hướng thiện đó, anh niệm Tâm Kinh cho em nghe nhé. Quán Tự Tại Bồ Tát, hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời…” Nam Bắc bị hắn quấy rầy làm cho bật cười, cô trượt ra khỏi người hắn định trốn đi, tiếc rằng bản lĩnh chẳng bằng hắn, bị hắn kéo ngay lại.
Họ cứ dây dưa mãi như vậy, Tâm Kinh phát ra từ miệng hắn vẫn chưa hề ngừng lại.
Từng câu từng chữ như lời yêu thương hắn trao cho cô.
Nhưng cuối cùng lúc dùng đầu lưỡi mở miệng cô ra, hắn chẳng kịp để tâm những lời này nữa.
Bồ Tát nương huệ năng, thì tâm không chướng ngại; vì tâm không chướng ngại, nên không có sợ hãi, xa lìa mọi vọng tưởng, xa lìa mọi điên đảo, xa lìa mọi khổ não, đạt đến cõi Niết Bàn. Đạt đến cõi Niết Bàn?
Tâm còn chướng ngại thì chốn trần thế này vẫn là một cõi điên đảo ảo mộng.
Hắn không thể nghĩ nổi câu chữ tiếp theo nữa.
Trước mắt hắn, chỉ có mỗi đôi mắt đen láy kia mà thôi.
Vì cô, hắn cam tâm tình nguyện.
Trọn kiếp đa tình đạo hạnh buông.
——HẾT—— o~(^o^)~o
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
24 chương
189 chương
45 chương
25 chương