Trọn Đời Trọn Kiếp
Chương 15
Chương 14: Quyết đấu tại Ả Rập
Nam Bắc bật cười, là nụ cười bất lực, nhưng kèm theo cả sự hưởng thụ.
Trình Mục Dương mà cô biết chính là như vậy, luôn mang tấm lòng hướng Phật, nhưng cũng cùng cô tận hưởng niềm vui sướng như cá gặp nước. Hắn cởi quần áo của cô, Nam Bắc giữ chặt tay hắn, liếc nhìn phòng tắm.
Cô muốn tắm xong đã, bị bộ quần áo của tín đồ đạo Hồi quấn quanh người nên cô đã nhễ nhại mồ hôi.
“Nói trước nhé, không được làm trong phòng tắm, để em tắm sạch sẽ đã.” Nam Bắc bỏ hắn lại ngoài phòng kính.
Tường kính trong suốt nhanh chóng được phủ lên một lớp hơi nước.
Hắn cởi trần, đang mặc chiếc quần dài, ngoan ngoãn tựa lên khung cửa của phòng tắm ngắm nhìn cô. Dòng nước trong mờ không ngừng xối từ trên mái tóc cô xuống, men theo gò bồng đảo, rồi xuống bụng dưới, xuống đùi, chạy thẳng xuống mặt sàn gạch trắng men sữa. Từ khi nhìn thấy những tấm ảnh kia, hắn từng tưởng tượng vô số lần bụng dưới của cô đã to lên như thế nào mà sinh được một đứa bé gái.
Thật đúng là, mất đi rồi lại có được.
Người con gái này, hắn mất đi rồi lại có được cô quá nhiều lần.
Trình Mục Dương chống tay lên mặt kính, cong ngón trỏ gõ nhè nhẹ. Nam Bắc kéo cửa kính ra: “Sao thế?” Hắn mỉm cười không nói, giữ lấy cằm, chậm rãi thưởng thức đôi môi cô.
Không còn bá đạo và nóng vội như ban nãy, lưỡi hắn cử động hết sức dịu dàng trong miệng cô, không quấn quýt, chỉ hưởng thụ. Nam Bắc mỉm cười hôn lại hắn, một lát sau, hắn buông cô ra: “Tắm nhanh lên.”
Nam Bắc bị ngọn lửa sắc dục bùng lên trong mắt hắn thiêu đốt tới nỗi mơ màng, vương vấn đóng cửa kính lại, xả sạch bọt xà phòng trên người.
Cô khỏa thân bước ra ngoài, kéo khăn tắm trước gương xuống lau tóc. Trình Mục Dương bắt đầu cởi quần của mình, lúc cô treo khăn tắm lại chỗ cũ, hắn ôm chầm lấy cô từ phía sau, nhìn vào gương không chớp mắt, ngón tay say sưa vuốt ve đôi môi cô hết lần này đến lần khác, rồi luồn vào trong, nhẹ nhàng chạm lên đầu lưỡi của cô.
“Chiếc nhẫn… anh chuẩn bị xong rồi.”
“Màu hồng ngọc?”
Hắn cười, ấn một tay cô lên mặt gương: “Màu hồng ngọc”
Cơ thể đã lâu chưa hề có sự động chạm, nay kề sát bên nhau làm ọi khung cảnh diễm tình lập tức hiện hiện rõ nét.
Bàn tay Trình Mục Dương trượt xuống, nắm lấy một bên đùi cô, cưỡng ép cô phải tách chân ra. Cô hít thở gấp gáp, cảm giác bàn tay hắn như đang hồi tưởng điều gì đó, vuốt ve qua lại từ trước ngực cô, đến đùi cô, rồi thâm nhập vào cơ thể cô từng chút một.
Đến khi hắn ghì chặt lấy cô, mạnh mẽ xuyên vào bên trong thân thể cô từ phía sau, nam Bắc cuối cùng không nén nỗi, khẽ rên lên thành tiếng.
Động tác của hắn không nhanh, nhưng rất sâu. Bàn tay cô từ từ trượt xuống, lại bị hắn nắm lấy, đè lên mặt gương, chống cơ thể của hai người. Có lúc Trình Mục Dương nhìn cô qua gương, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn nơi giao hợp giữa hai người.
Phòng tắm nóng như đổ lửa, qua tấm gương, có thể nhìn thấy rõ ràng mồ hôi của hắn rơi xuống như thế nào.
“Lúc sinh Bảo Bảo… em đau không?” Hắn nhấm nháp tai cô từ phía sau.
Nam Bắc ừm một tiếng: “Đau hơn… trúng đạn.”
Giọng nói của cô đứt quãng mơ màng, và hắn cũng vậy.
Cơ thể hắn ma sát lên tấm lưng cô, mồ hôi của hai người hòa làm một, cơ thể trần trụi giống nhau, nhưng nhiệt độ cơ thể hắn nóng bỏng hơn cô nhiều. Cô thoát ly ý thức, nắm chặt bàn tay trong lúc hắn mải miết ra vào cơ thể mình, ánh mắt đắm đuối ngắm Trình Mục Dương trong gương, lúc tưởng mọi chuyện sắp kết thúc, hắn bỗng ngưng lại, lôi chiếc khăn tắm treo trước gương xuống, trải trên mặt sàn.
Hắn đặt Nam Bắc lên khăn tắm, đè xuống người cô, tiếp tục tiến vào thêm lần nữa.
Lần này không cần dùng đến gương, cô có thể nhìn thấy ràng chiếc cằm, sống mũi và cả đôi mắt của hắn: “Trình Mục Dương.” Cô gọi hắn, hắn liền đáp lời cô, cô lại gọi hắn, hắn vẫn kiên nhẫn trả lời, nhưng động tác càng ngày càng mãnh liệt, khiến tên của hắn phát ra từ miệng cô còn kèm theo cả tiếng rên rỉ, hắn đã hoàn toàn chiếm trọn được cô. Hắn càng ngày càng chậm lại, mỗi lúc cô tưởng hắn sẽ tách ra khỏi mình, thì ngay lập tức, hắn liền tiến tới càng dữ dội hơn.
Bao nhiêu lần thân mật như vậy cùng Trình Mục Dương, chưa có một lần nào cô khó lòng chống đỡ, chỉ muốn bật khóc như lần này.
Cuối cùng cô có bật khóc hay không?
Cô không còn nhớ nữa.
Trình Mục Dương bế ngang người cô, chân trần đi ra khỏi phòng tắm. Hai người còn chưa lên giường đã bị vấp phải sofa, lăn xuống thảm trải sàn, quấn chặt lấy nhau, lâm trận thêm lần nữa. Sau cùng, Nam Bắc thấy cơ thể không còn là của mình nữa, trong khi cô đang ngủ say, bị Trình Mục Dương lật người lại từ phía sau rồi ôm chặt cô trước ngực. Hai người kéo tấm chăn màu trắng qua, rúc trên sofa ngủ hai tiếng đồng hồ.
Nam Bắc mấy lần định xoay người, đều suýt rơi khỏi sofa, cô thì thầm rằng muốn lên giường ngủ.
Trình Mục Dương gạt bỏ lời thỉnh cầu. Kẻ thích tự ngược đến phát điên này nhận ra, ngủ trên sofa còn tốt hơn vạn lần ngủ trên giường, chỉ có ở nơi chặt hẹp như thế, Nam Bắc trong lúc ngủ say mới ôm hắn thật chặt vì sợ bị ngã rơi xuống dưới.
Trời sáng rất mau.
Cô tỉnh giấc, cảm thấy thắt lưng nhức như sắp gãy rời, nhẹ nhàng rút cánh tay ra khỏi người hắn, định lên giường ngủ một lát cho thoải mái. Hình như Trình Mục Dương ngủ rất say, quả nhiên buông thả dục vọng là cực kỳ mất sức. Cô chui ra khỏi, lấy ra chăn bông dự phòng từ trong tủ quần áo, quăng mình lên giường.
Thậm chí cô vùi cả đầu vào trong chăn, che lấp ánh sáng.
Đúng lúc đang mơ màng ngủ, cô cảm giác lạnh cóng do có sự động chạm, ban đầu là lòng bàn chân, rồi từ từ di chuyển sang chỗ khác. Cô dở khóc dở cười, biếng nhác rên rỉ mấy tiếng: “Đồ lưu manh. Anh cho em ngủ một tí đi.” Trình Mục Dương chậm rãi hôn lên chân và đùi cô, dần dà tiến lên trên, cho đến lúc tìm được đôi môi cô, hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt giữa nơi tối tăm, chân đè lên chân, người ép lên người, quấn quýt lấy nhau.
Trình Mục Dương giữ hai tay cô trên đầu, lúc định làm tới lần nữa, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Hai người chợt ngẩn ra, Nam Bắc vội đẩy hắn sang một bên, nhắc máy.
Lập tức từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Bảo Bảo: “Con chào mama.”
“Bảo Bảo đó à.” Nam Bắc khẽ thở gấp, cố gắng để giọng mình được bình thường.
“Bảo Bảo ngoan, con có uống hết sữa không?”
Trình Mục Dương đã hiểu cô đang nói chuyện với ai, hắn ôm lấy Nam Bắc từ sau lưng, kéo cả người cô vào lòng, nói bằng khẩu hình: Anh muốn nói chuyện với con. Nam Bắc liếc nhìn hắn, hắn thấy cô chẳng động tĩnh gì, đành kề sát bên tay cô nghe ngóng.
“Con uống hết rồi.” Bảo Bảo tự hào nói, nhân tiện vẫn không quên tố cáo, “Nhưng papa chưa uống hết ạ.”
Nam Bắc bất giác bật cười: “Ừ, papa không ngoan.”
Trình Mục Dương vô cùng ngạc nhiên nhìn Nam Bắc.
Cô bịt điện thoại, suỵt một tiếng.
Bảo Bảo ngoan ngoãn báo cáo xong tình hình bữa sáng, rồi quan tâm đến tình trạng sức khỏe của “papa nhỏ”, cuối cùng lưu luyến cúp điện thoại. Nam Bắc còn chưa kịp giải thích, đã bị Trình Mục Dương sáp đến gần, nheo mắt quan sát tỉ mỉ: “Papa mà Bảo Bảo nói có phải anh trai em?”
“Đúng rồi.” Nam Bắc bất ngờ, “Sao anh biết?”
“Ngoài Nam Hoài anh không thể nghĩ ra nổi ai khác.” Trình Mục Dương không biết nên khóc hay là nên cười, “Cho nên ‘papa nhỏ’ kia chắc là anh nhỉ?”
Cô đáp ừ, kéo chăn qua, gối đầu lên cánh tay hắn.
Hắn khẽ thở dài: “Anh cướp đi một cô em gái của anh ta, anh ta cướp đi một đứa con gái của anh, kể ra cũng công bằng.” Hắn cúi đầu, áp mặt lên má cô.
“Anh không thích Bảo Bảo à?” Nam Bắc vươn tay vuốt ve gương mặt hắn.
Trình Mục Dương rất phối hợp, nhắm mắt lại, cảm nhận ngón tay của cô: “Anh thích, cách con nói chuyện thật giống em.”
Nam Bắc ừm một tiếng, dịu dàng nói: “Con rất nghe lời.”
“Nhưng em gái thì chỉ có một, xem ra Nam Hoài đáng thương hơn anh chút rồi.”
Cô bật cười.
Sáu giờ mười ba phút.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy nắng sớm lan tỏa, còn có thể nhìn thấy rặng đá trầm tích tự nhiên đằng xa kia bị phong hóa thành đủ loại hình dáng. Vốn dĩ đây chính là tháp phật mà tối qua cô nhìn thấy, nhưng khi xuất hiện dưới ánh mặt trời, nó lại có đủ muôn hình vạn trạng, trông xa giống như từng khối hình mặt người đứng sừng sững. “Tối qua em nhìn những rặng đá trầm tích kia giống hệt tháp phật.” Cô nói.
“Lúc anh mới đến đây cũng có cảm giác như vậy.” Trình Mục Dương xoay người cô lại, hôn từ bờ vai cô dọc theo đường cong của sống lưng, “Sau đó liền nghĩ đến em.”
Hắn làm cô thấy ngưa ngứa, muốn trốn nhưng không được: “Tại sao?”
Hắn im lặng cười một lát, nói: “Bởi vì có em anh mới không thể thờ phật.”
Nam Bắc vùi đầu vào gối, cười khúc khích: “Sến quá đi. Nếu không có em thì chắc giờ anh đã cạo đầu xuất gia rồi ấy nhỉ?”
“Chắc vậy, anh từng nói anh rất tin vào căn phật.” Trình Mục Dương ôm lấy eo cô, nghiêng người phủ lên, nơi nhạy cảm nhất của hai người ma sát qua nhau, nhưng hắn từ đầu đến giờ không hề thâm nhập vào cô.
Nam Bắc động thắt lưng cảm thấy đau nhức như sắp gãy rời: “Trình Mục Dương, tiết chế một chút…”
Bàn tay hắn lướt từ bụng dưới cô lên đến trước ngực, nhẹ nhàng bắt lấy, thì thầm nói: “Anh sẽ cố gắng.”
Trình Mục Dương quả là nói được làm được, lần này hắn dịu dàng tới nỗi chẳng giống hắn chút nào. Hắn như kẻ tiết dục đến cùng cực, chỉ yên tĩnh tiến hành mà thôi. Đến khi kết thúc, hắn gọi bữa sáng lên, không cho phép Nam Bắc động vào một ngón tay, đích thân bón cho cô từng món một, thậm chí ngay đến quần áo cũng phải tự tay hắn mặc từng chiếc cho cô.
Mất đi rồi lại có được, chỉ làm hắn càng thêm cố chấp.
Chẳng có gì quan trọng hơn Nam Bắc của hắn nữa.
Cô nhìn hắn cài ình từng nút áo.
“Sao anh biết lộ trình của em? Biết em hôm qua đến đây? Hơn nữa ngay đến khách sạn em ở anh cũng nắm rõ?”
“Ngày trước ở Philippin, em từng nói ra cái tên em thường sử dụng trên hộ chiếu.” Hắn nói, “Hôm qua lúc em đến sân bay cầm hộ chiếu ra, mà cảnh sát kiểm tra hộ chiếu của em là người của anh. Lộ trình của bọn em đều nằm trong tay anh, vậy nên anh lập tức tới đây.”
Câu trả lời nằm ngoài dự liệu.
Song, cũng chỉ có mỗi cách này. Để tiện cho việc xếp chuyến du lịch của “đoàn doanh nghiệp”, Ba Đông Cáp đã thay toàn bộ hộ chiếu ấy người Tiểu Phong, nếu Trình Mục Dương muốn nắm bắt thông tin ngay tức thời, trừ phi chính hắn phải ở sân bay, bằng không mỗi ngày lưu lượng khách dày đặc như vậy, chẳng khác gì mò kim đáy bể.
“Bởi vậy, anh sợ có bẫy nên đã gọi điện thoại cho em trước?”
Trình Mục Dương chẳng nói gì.
“Tại sao anh cho em nghe Bát Nhã Tâm Kinh?”
“Anh đoán em có thể hiểu được.”
“Nếu em không hiểu ra thì sao?” Nam Bắc hỏi xong, lại phát hiện một nghi vấn khác, “Anh còn có cách an toàn hơn mà, ví dụ như liên lạc với Tiểu Phong trước, sau khi xác nhận được hành tung của em thì đến tìm.”
“Không phải cách hay.”
“Tại sao?”
“Cách này không hay hơn à? Lúc chưa ai biết chuyện mà anh đã tìm thấy em rồi.”
Cô không nhịn được cười: “Anh còn chưa nói cho em biết, tại sao lần này anh đến Ả Rập Xê Út?”
“Từ sau khi Iraq khai chiến, đã lan truyền tin đồn ở Trung Đông có quốc gia xây dựng nhà máy hạt nhân. CIA đang điều tra chuyện này, cũng coi như có chút tác động, họ đã dụ dỗ thành công ba nhà khoa học…” Trình Mục Dương cài nút áo cuối cùng cho cô xong, cầm cốc sữa lên bón cho cô uống, “Hai người trong số đó đang nằm trong tay bọn anh, người quan trọng nhất còn lại kia đã bị họ đưa đi vào tháng Mười năm ngoái trong chuyến hành hương về thánh địa Mecca, đến nay vẫn chưa ra khỏi Ả Rập Xê Út.”
Nam Bắc muốn đỡ lấy cốc sữa, hắn không buông tay, cô đành sáp lại gần để hắn ình uống từng ngụm một. “Anh muốn cướp lại người từ phía họ?”
Trình Mục Dương ngữ khí bình thản nói: “Không sai, họ muốn đưa người kia ra khỏi Ả Rập Xê Út, còn anh muốn giành lại người.”
“Tại sao?”
“Chuyện CIA dụ dỗ nhà khoa học hạt nhân nếu lộ ra ngoài sẽ trở thành khủng hoảng quốc tế, em biết đó, những người bạn Trung Đông của bọn anh, đối với bạn bè luôn hết sức thân thiện nhưng đối với kẻ địch tuyệt đối không khoan nhượng.” Trình Mục Dương ra hiệu cho cô uống thêm ngụm nữa, Nam Bắc ngoan ngoãn uống, cuối cùng hắn đặt cốc xuống, nói, “Vậy nên chỉ cần anh nắm được người đó trong tay là coi như nắm được quyền chủ động. Mục đích rất đơn giản, nếu họ đã ép chết Trình Mục Dương thì phải để Cолнце trở thành nhà từ thiện công khai.”
“Nhà từ thiện?” Nam Bắc quan sát hắn từ trên xuống dưới.
“Phải, hiện tại anh là tội phạm truy nã quốc tế, hành động không thuận tiện lắm.” Trình Mục Dương nói, “Chuyện này kết thúc, anh sẽ giao nhà họ Trình cho Trình Mục Vân, sau này anh ta là người buôn bán vũ khí, còn anh, anh là nhà từ thiện.”
Nam Bắc hỏi Trình Mục Dương, điểm dừng chân tiếp theo của hắn là tại đâu. Trình Mục Dương đang nắm tay cô, bèn hôn nhẹ vào lòng bàn tay, làm cô thấy ngưa ngứa. “Anh chẳng đi đâu hết, chỉ ở đây thôi, ngay tại Hasa.” Hắn ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách có sức hấp dẫn nguy hiểm, “Đây là một trò chơi rất thú vị, người tin vào Phật phải làm cho con chiên của Thượng Đế thất bại thảm hại trên thánh địa của Thánh Allah.”
Dứt lời, hắn với tay đeo mạng che mặt màu đen lên giúp cô.
“Đợi đến khi mặt trời lặn, anh đưa em đi ngắm ‘tháp Phật’ của chúng ta.”
Thành phố Hasa mà họ đang ở có mỏ dầu Ghawar lớn nhất thế giới, còn bên phụ trách ăn uống sinh hoạt Trình Mục Dương tại đây không phải một cá nhân mà là công ty dầu khí lớn nhất thế giới: Saudi Aramco.
Sau khi Ba Đông Cáp biết chuyện này, liền mỉm cười nói quả là “dân kinh doanh” có trình độ.
Có điều, Ba Đông Cáp cũng nhắc nhở Nam Bắc. “Đây là khu vực khá nhạy cảm, ở Ả Rập Xê Út có hai giáo phái đạo Hồi, giáo phái thuộc vùng này đối lập với giáo phái chân chính của Ả Rập Xê Út.” Anh ta nói với Nam Bắc, “Không biết Trình Mục Dương định làm gì.”
“Anh ấy không nói với tôi.” Nam Bắc nghĩ một lát, tiếp tục, “Có lẽ trong lúc chúng ta chẳng biết gì, anh ấy đã làm xong tất cả mọi chuyện rồi.”
Ba Đông Cáp cười: “Nhờ mối quan hệ của cô với hắn nên giờ tôi chẳng sợ gì. Chỉ cần không trở thành kẻ địch với loại người như Trình Mục Dương, làm gì cùng hắn chắc cũng đều rất thú vị.”
Quả là rất thú vị.
Cô nhớ đến cuộc gặp gỡ ở Đài Châu, Trình Mục Dương đưa mình đi ngắm thành cổ dưới nước của hồ Thiên Đảo. Dưới đáy nước tối đen như mực không một gợn sóng, hắn đã đem đến ình sự ngạc nhiên và vui thú như thế nào về thành cổ nghìn năm kia.
Hắn luôn có thể khiến người ta bất ngờ nhưng hoàn toàn không cảm thấy nguy hiểm.
Có lẽ, chỉ là đối với cô mà nói mà nói mới không có nguy hiểm.
Những rặng đá cao ngất tưởng như gần trong gang tấc kia xa hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Hoàng hôn buông xuống, sau khi Trình Mục Dương được bác sĩ kiểm tra xong, liền đích thân lái xe đưa cô tiến vào xa mạc, qua cửa sổ, cô có thể nhìn thấy những chú lạc đà được chăn thả phía xa xa kéo từng chiếc bóng đen dài thong thả bước đi.
Xe chạy chầm chậm trên sa mạc, Trình Mục Dương đi rất từ tốn để cô có thể thường thức phong cảnh nơi đây.
“Bắc Bắc?”
“Ừm?”
Cô quay đầu nhìn.
Hắn một tay cầm vô lăng, tay kia cầm chiếc nhẫn: “Đưa tay đây cho anh.”
Nam Bắc dở khóc dở cười.
Song, cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời đưa tay ra, nhìn hắn đeo chiếc nhẫn hồng ngọc cổ điển vào ngón áp út của mình: “Chiếc nhẫn này có niên đại bao nhiêu năm rồi?” Trông có vẻ là từ thời Trung Cổ.
Cô không thích nghiên cứu về châu báu lắm, chỉ là cảm thấy ẩn chứa trong chiếc nhẫn này có câu chuyện nào đó.
“Anh không rõ, có lẽ niên đại rất xưa rồi, anh chỉ nghe người ta kể về những nữ chủ nhân từng sở hữu nó đều vô cùng xinh đẹp, hơn nữa cuộc sống hôn nhân đều hạnh phúc nên đã giữ nó lại chuẩn bị tặng cho em.”
Cô ừm một tiếng, giơ tay lên cẩn thận ngắm nhìn chiếc nhẫn ấy.
Sau đó liền nghe thấy Trình Mục Dương nói: “Anh lúc nào cũng muốn nói với em, chuyện anh hối hận nhất kiếp này chính là đã để em lại một mình tại Philippin, rồi rời khỏi trang viên trước. Sau đó chắc là em phải chịu rất nhiều khổ cực…”
“’Chút chút.” Nam Bắc thích chiếc nhẫn này vô cùng, “Chỉ là thỉnh thoảng nhớ lại em thấy hơi sợ. Nếu muộn thêm chút nữa thôi, có lẽ em đã không giữ được Bảo Bảo rồi.”
Trình Mực Dương nhìn cô.
Dường như Nam Bắc cảm giác thấy điều đó, cũng quay đầu nhìn lại hắn.
Cô thừa nhận, cho dù là lúc ở bên cạnh Nam Hoài, hay ở nhà họ Thẩm, thậm chí là ở Bỉ, cô chưa từng gần kề ranh giới sự sống và cái chết như lúc ở Philippin. Sự sắp xếp của Trình Mục Dương rất ổn thỏa, nhưng CIA đã lợi dụng mọi cơ hội, còn Philippin vốn dĩ không phải địa bàn của hắn và cô, bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào cũng đủ để mất mạng.
“Trong kiếp này, chuyện em hối hận nhất cũng là lúc ở Philippin đã nói với Đỗ những lời kia.” Nam Bắc vuốt ve bờ vai hắn, nhớ đến cảnh tượng ban nãy hắn bị tiêm vào bắp thịt, “Nếu khi ấy em biết anh đang ở bên kia bức tường, tuyệt đối sẽ không nói những lời đó. Trình Mục Dương, anh giận em không? Có phải khi ấy anh giận qua hóa liều rồi không?”
“Không phải anh giận em.” Hắn vừa cười vừa nói, “Là do anh mất đi lý trí, lại còn mất lý trí hoàn toàn nữa.”
Đúng là “hoàn toàn” thật.
Cho nên chắc chắn hắn bị thương rất nặng.
Nam Bắc dịch người đến bên cạnh hắn, với tay ôm cổ hắn, khoảnh khắc hắn quay đầu lại, cô dịu dàng dùng môi cọ cọ lên môi hắn. Lúc Trình Mục Dương định giữ chặt sau đầu cô, kích thích nụ hôn này thêm sâu lắng, cô liền mỉm cười trốn khỏi.
“Sao trên con đường này không có người?”
Người ở đây khá thưa thớt, người của công ty dầu khí biết anh muốn đưa bà xã đến đã kịp thời niêm phong con đường này, giúp chúng ta an toàn hơn chút.”
Nam Bắc hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Nói trôi chảy gớm.”
“Cái gì?”
“Không có gì.” Cô xua tay, “Bà xã anh nhất định là một người dễ tính nhất quả đất.”
“Nhưng anh là ông bố khó tính nhất quả đất…” Hắn tủm tỉm cười, nhỏ tiếng nói, “Anh trai em định bao giờ trả lại con gái cho anh? Có cần anh tặng mấy cô nàng Moscow cho anh ấy, bảo họ sinh cho anh ấy vài đứa con để anh chuộc con gái mình về không?”
Nam Bắc tức cười nhìn hắn: “Em tưởng anh chẳng quan tâm.”
Hắn không lập tức phản bác, bỗng nhiên hỏi cô. “Em nghe câu ‘nắm trọng điểm, bỏ tiểu tiết, giành thắng lợi’ bao giờ chưa?”
Cô cười: “Em từng nghe qua, bắt nguồn từ cuốn ‘Chiến lược cờ vây 2’ của Thi Tương Hạ.”
Cô nhớ lúc trên con tàu đánh bạc, cô còn cùng Trình Mục Dương bày thế cờ “Đương Hồ thập cục” của Thi Tương Hạ nữa.
Vậy nên Trình Mục Dương có thể nói ra lời của cao thủ cờ vây thời Thanh cũng chẳng có gì kỳ lạ, kỳ lạ ở chỗ, hắn đang muốn nói điều gì.
Trình Mục Dương nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô, tự nhiên bật cười.
“Anh ấy à, chỉ muốn làm Nam Hoài nới lỏng cảnh giác trước…” Hắn trầm giọng nói, vẻ mặt hệt như một con hồ ly đa mưu túc trí, “Mama của Bảo Bảo về Moscow cùng với anh rồi, chẳng nhẽ Báo Bảo vẫn ở Bỉ chắc?”
Hắn quả là biết “nắm trọng điểm, bỏ tiểu tiết.”
“Nham hiểm.” Nam Bắc không nhịn được cười. Trình Mục Dương, anh đúng là kẻ nham hiểm.”
Đến gần rặng núi đá kia, cô mới nhận ra chúng rất giống “Nhất Tuyến Thiên”(1) của núi Nga Mi tại Trung Quốc. Nhưng núi Nga Mi có dòng nước chảy và cá cây cổ thụ cao vút tầng mây, còn ở đây chỉ có cát vàng. Trình Mục Dương cùng cô ngắm nhìn chúng, hai người bò từ vách đá nứt ra bên dưới lên đỉnh núi. Cũng không phải cảnh sắc đẹp đẽ gì lắm, chỉ có thảm thực vật trải dài phía xa tạo nên một màu xanh thiên nhiên vô cùng giản dị.
(1) Nhất Tuyến Thiên tạm dịch là “Một đường trời”: Là một vách núi hẹp, dài khoảng 130 m, rộng khoảng 6 m, nơi hẹp nhất là 3 m, có cầu treo cho 2 người qua lại được. Đây cũng là một cảnh đẹp của núi Nga Mi, do hai vách núi hẹp sát cạnh nhau nên từ dưới nhìn lên sẽ thấy lộ ra một vệt sáng từ bầu trời, bởi vậy nơi đây mang tên “Nhất Tuyến Thiên”.
“Là cây chà là.” Trình Mục Dương ôm eo cô từ sau lưng “Là đặc sản của những vương quốc sa mạc này, họ gọi loài cây đó là quốc bảo. Nơi đây có đến hàng ngàn mẫu rừng chà là thuộc sở hữu của thái tử Ả Rập Xê Út.”
Nam Bắc nhìn những rừng cây chà là kia, nghĩ đến việc chỉ riêng tại Vân Nam đã có vô số loài thực vật kỳ diệu. Còn tại quốc gia trên sa mạc thiếu nước này, chỉ thích hợp cho loài thực vật kia sinh trường.
“Ông trời quả là công bằng.” Nam Băc nói, “Thứ ông trời trao cho người nơi này chỉ có sa mạc, lại chôn vùi dưới lòng đất thứ dầu mỏ tốt nhất. Anh nói những cánh rừng chà là kia là của thái tử?”
Trình Mục Dương “ừ” một tiếng.
“Em nghe nói Hasa này là mỏ dầu lớn nhất trên Ả Rập Xê Út, nhưng các phe phái ờ đây không hòa hợp với đảng phái của hoàng tộc đương quyền?”
“Cũng gần vậy, cho nên hoàng tộc trồng rừng chà là cũng coi như một cách bày tỏ thành ý.” Hắn nói “Ngày mai, phát ngôn viên của công chúa Ả Rập Xê Út sẽ đại diện công chúa khai mạc Hội nghị thượng đỉnh khoa học công nghệ thế giới.”
“Là Hội nghị thượng đỉnh kinh tế?”
“Phải.” Trình Mục Dương cười, “Năm tới Ả Rập Xê Út muốn xây dựng trường đại học khoa học công nghệ tốt nhất trên thế giới, họ mời về những giáo sư đầu ngành, tìm kiếm nguồn học viên tài năng nhất, bởi vậy mấy năm nay, năm nào họ cũng mở hội nghị khoa học công nghệ kiểu này để thu hút nhân tài, tiện cho công tác tuyên truyền.”
Nam Bắc tò mò tại sao hắn lại quan tâm đến việc này.
“Đừng nói với em rằng anh không những muốn làm nhà từ thiện mà còn muốn làm giáo sư đại học đấy nhá?” Cô tựa người về phía sau, gối đầu lên vai hắn, “Anh nói vậy làm em chợt nhớ ra anh là sinh viên xuất sắc của khoa Vật lý.”
Hồi đó học đại học ở Bỉ, cô và hắn đều thuộc viện khoa học.
Rất nhiều người bàn tán đến cái tên “Trình Mục” này, ai cũng phục hắn sát đất, hắn là người có trình độ IQ rất cao, ngay Thẩm Gia Minh lúc ban đầu miêu tả về Trình Mục Dương với cô cũng dùng từ ngữ như vậy. Có điều… Nam Bắc quả thực nghĩ không ra, Trình Mục Dương làm nghiên khoa học kiểu gì, nghiên cứu đạn hạt nhân bom nguyên tử chắc?
“Đây là hoạt động quốc tế quy mô lớn duy nhất trong tháng này của Ả Rập Xê Út, sẽ có rất nhiều học giả và nhà nghiên cứu nước ngoài đến tham dự.” Trình Mục Dương cong ngón tay, búng lên trán cô, “Cũng chính là con đường tốt nhất để đưa ‘người đó’ đi, phạm vi xuất nhập cảnh rộng như vậy, chắc chắn sẽ có giấy phép đặc biệt của quốc vương, là cơ hội tuyệt nhất dành cho CIA.”
“Anh luôn bảo ‘người đó’ cực kỳ khó tìm, lẽ nào anh không có tư liệu gì?”
“Không hề có bất cứ tư liệu hình ảnh nào bởi cô ta là phụ nữ.”
“Phụ nữ?”
Nam Bắc bừng tỉnh.
Hèn chi, tại quốc gia này, trừ người bên ngoài tới, tất cả phụ nữ ăn mặc tới trang điểm đều chẳng có chút khác biệt. Dù có hơi khác ở đôi mắt, nhưng cũng rất khó nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Huống hồ, đây là quốc gia kiêng kị việc chụp ảnh.
Bởi vậy, muốn tìm tư liệu hình ảnh hoàn chỉnh rõ ràng về người này, quả khó hơn lên trời.
Song, nếu Trình Mục Dương đã dám đến đây, dám mang danh tội phạm truy nã quốc tế đến Ả Rập Xế Út này, nhất định hắn đã sắp đặt xong thiên la địa võng. Sự sùng bái của cô dành cho hắn cũng giống hệt như với Nam Hoài vậy.
Chỉ cần vấn đề xuất hiện, luôn luôn có phương pháp giải quyết.
Buổi tối hai người trở về khách sạn, lúc Nam Bắc cùng hắn dùng bữa tối, cô nhìn thấy “Ninh Hạo” trong truyền thuyết.
“Ồ, cô gái trong truyền thuyết.” Ninh Hạo mỉm cười nhấc vành mũ của mình lên cao, nhìn Nam Bắc, “Thật vinh hạnh, vinh hạnh quá, tôi luôn khâm phục những cô gái có bản lĩnh, đặc biệt là người như cô đây, còn có thể khiến ông chủ của chúng tôi không màng đến cả tính mạng.”
Cô nhớ rất rõ, hồi đó lúc bị vây hãm trên đảo hoang, chính là giọng nói này sau khi thông báo từng tin tốt lành cho Trình Mục Dương một cách vui vẻ, còn trêu đùa động hành lãng mạn ôm phụ nữ nhảy xuống biển của hắn.
Vậy nên cô chẳng hề bất ngờ trước câu nói của Ninh Hạo.
Ninh Hạo lại lảm nhảm thêm mấy lời xong mới ngồi xuống, bắt đầu đưa Trình Mục Dương xem từng mẩu tư liệu.
“Hôm đó chúng ta vận chuyển chuyến xe chở tên lửa phòng không ở gần sân bay, thực sự đã chặn được bọn họ.” Ninh Hạo chỉ vào người đàn ông trung niên tóc vàng và một số nam nữ bên cạnh ông ta, đàn ông đều mặc đồ tây đi giày da, hai phụ nữ đều mặc áo dài đen đeo mạng che mặt, “Một nhóm người của cơ quan an ninh số hai đi theo bọn họ, sau khi phát hiện tên lửa phòng không, cả sân bay đều ở trong tình trạng cảnh báo cấp một, chuyến bay cũng bị trì hoãn cất cánh mất hai tiếng đồng hồ. Vừa nãy tôi đã khóa toàn bộ hộ chiếu của họ, họ sẽ buộc phải bỏ lỡ chuyến bay.”
Bỏ lỡ chuyến hay đồng nghĩa với việc quay trở về tình trạng ẩn núp.
Tiếc ghê.
Hộ chiếu trong tay những người đó có thể thay đổi bất cứ lúc nào, sau khi rời khỏi sân bay họ sẽ dễ dàng làm mới thân phận và diện mạo. Muốn điểu tra họ thì phải làm lại từ đầu. Trình Mục Dương đứng dậy, đi đên một phía của căn phòng, nhìn ra ngoài trời, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nam Bắc ngắm nhìn toàn bộ bức ảnh tĩnh, luôn cảm giác có điểm gì đó kì quái: “Phóng to lên một chút được không?”
Ninh Hạo phóng to ảnh cho cô xem.
Dường như cô nhìn thấy gì đó, chỉ vào một góc ảnh, Ninh Hạo lập tức hiểu ý, tiếp tục phóng to chi tiết.
Nam Bắc hơi sững người, gọi Trình Mục Dương qua, chỉ vào góc ảnh hỏi hắn: “Anh cảm thấy lần này anh ta đến đây là bạn hay là thù?” Bàn tay Trình Mục Dương đặt trên vai cô một cách hết sức tự nhiên, nhẹ nhàng trượt ngón tay qua lại, vuốt ve bờ vai cô qua lớp vải áo.
Một lát sau, mới bật cười hào hứng: “Anh không biết, khó nói lắm.”
Chàng trai trẻ tuổi, khuôn mặt đậm chất tri thức, Nam Bắc còn nhớ anh ta nhỏ hơn mình những mấy tuổi.
Cô cũng không ngờ, người này lại một thân một mình đứng đó, tựa người vào va li không lớn lắm bên cạnh, đầu cúi xuống như đang lau mắt kính trong tay.
“Anh ta đến Ả Rập Xê Út, nhất định không phải vì chuyện sưu tầm Ngô Ca.” Nam Bắc nhỏ tiếng nói.
Quả thật không ngờ người này là Châu Sinh Thần.
Cô tưởng gia tộc có bề dày truyền thống trên dưới năm ngàn năm lịch sử kia có lẽ chẳng tồn tại bất cứ quan hệ nào với bọn này. Chắc hẳn hằng ngày họ đều sống trong ngôi nhà lớn cổ kính rêu phong phủ đầy, luyện viết thư pháp, thắp hương vẽ tranh.
Ninh Hạo tra ra thông tin nhập cảnh, anh ta vẫn dùng thân phận thực sự của mình.
Chỉ cần có thông tin nhập cảnh thì không khó điều tra.
Mục đích chắc cũng là Hasa.
“Cùng ở một khách sạn cơ đấy.” Ninh Hạo bật cười, “Khách sạn anh ta sắp tới lại chính là khách sạn hai người đang ở. Anh ta là một trong số khách quý được đích thân công chúa mời đến, những vị khách khác được mời tham dự diễn đàn kinh tế lần này đều là các nhà khoa học hoặc học giả nổi tiếng trong lĩnh vực chuyên môn.”
Học giả nổi tiếng á?
Anh chàng Châu Sinh Thần mới hai mươi mấy tuổi ấy à?
Hoàng tộc đề hết sức xem trọng diễn đàn kinh tế lần này, khách quý đặc biệt mời đến được bố trí ở trong khách sạn của hoàng tộc. Khách sạn không dùng để kinh doanh này có hệ thống bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt bởi khách quý cần tiếp đón đều có thân phận đặc biệt.
Trước hai tuần khai mạc diễn đàn, người ra vào khách sạn đều đã xác nhận số lượng và thân phận xong xuôi.
Chỉ có tổng cộng chín mươi sáu người, hai mươi sáu nữ, bảy mươi nam.
Đoàn người của Trình Mục Dương chỉ có hắn và Kyle ở tại đây, bề ngoài là khách quý do công ty Saudi Aramco mời đến. Còn Nam Bắc và Ba Đông Cáp trước đó không hề dự tính cần phải tham gia hội nghị kinh tế chính thức kiểu này, bởi vậy ngày cuối cùng họ mới nhận được thư mời đặc biệt của hoàng tộc từ chỗ Osama, trở thành hai người mới tăng thêm duy nhất tại khách sạn.
Kiểm tra an ninh khắp xung quanh, mọi thứ tiến hành trong mười ngày đều bắt đầu tại khách sạn này và kết thúc cũng tại nơi đây.
Sau khi họ vào ở, tối hôm đó liền nhận được thời gian biểu.
Toàn bộ là hội nghị chuyên đề.
“Cám ơn.”
Nam Bắc nhận lấy cốc trà Trung Quốc mà người của phòng phục vụ đưa cho, nhìn hai mươi mấy người phụ nữ trong phòng nghỉ nữ. Phần lớn người trong đây không phải tín đồ đạo Hồi, nhưng 80% đều tôn trọng truyền thống của quốc gia này, họ ăn mặc áo dài đen và đeo mạng che mặt, chỉ có lác đác vài người mặc áo sơ mi quần dài, để lộ toàn bộ gương mặt.
Đây là phòng riêng dành cho phụ nữ, đàn ông không được tiến vào, vậy nên không có nhiều người, cũng thoải mái hơn hẳn. Sau khi mở màn, họ có thể xem hội nghị phát sóng trực tiếp thông qua màn hình kín bức tường.
Nam Bắc lén nhìn những người phụ nữ bên cạnh, đa phần họ đều yên lặng, thỉnh thoảng có tiếng thì thầm trò chuyện, họ dùng tiếng anh thông dụng. Nội dung không có gì mới, là về trường đại học Quốc Vương mà Ả Rập Xê Út sắp khánh thành.
Theo lời Trình Mục Dương, nhà khoa học họ cần tìm nhất định nằm trong số những người phụ nữ này. Bốn nhóm người đến từ Moscow sớm đã kìm hãm hầu hết phạm vi hoạt động của CIA, họ có muốn rời đi bằng con đường thông thường cũng đã muộn rồi.
Vì vậy, CIA nhất định sẽ để nhà khoa học nữ kia trà trộn trong đám người này.
Bởi tất cả khách quý đều sẽ được đưa đến sân bay Riyadh sau khi hội nghị kết thúc để rời đi từ sân bay chuyên dụng của hoàng tộc.
Lộ trình vô cùng chặt chẽ cẩn thận, cũng là cơ hội duy nhất để “người đó” an toàn biến mất ngay trước mắt Trình Mục Dương.
Nam Bắc dùng cả buổi đề ghi nhớ từng đôi mắt của mỗi người phụ nữ, đôi mắt họ không hề giống nhau, chúng luôn có điểm đặc biệt. Đoàn người của Trình Mục Dương chỉ có thời gian mười ngày để tìm ra nhà khoa học này. Đến khi kết thúc, cô nhìn thấy trên màn hình phát sóng trực tiếp, Trình Mục Dương đang chuyện trò vui vẻ với vài người, hình như họ bàn về việc gì đó khá thú vị.
Hắn trong màn hình mặc bộ âu phục màu đen đơn giản mà đứng đắn, áo sơ mi và nơ cài màu xám nhạt. Đứng bên cạnh mấy người đàn ông Trung Đông mặc áo dài truyền thống màu trắng, hắn bỗng trở nên vô cùng nổi bật.
Nam Bắc ngắm nhìn một lúc, không biết bao giờ hắn mới kết thúc trò chuyện này, cô quyết định trở về phòng trước.
Cô và mấy người phụ nữ áo dài đen chờ thang máy riêng dành cho phụ nữ, khéo làm sao, cuối cùng ngày hôm nay, sau khi vào khách sạn này được một tuần, cô đã nhìn thấy Châu Sinh Thần. Anh ta đang trò chuyện với vị giáo sư già bên cạnh, cũng dùng tiếng Anh thông dụng, nhưng thỉnh thoảng lại chèn thêm vài từ giống như tiếng Tây Ban Nha.
“Thần. “Giáo sư già vỗ vai anh ta nói, “Đại học hoàng gia tại đây do hoàng tộc đầu tư, dự định kỳ thứ nhất sẽ bỏ vốn mười tỷ đô la mỹ, ngân sách nghiên cứu khoa học rất hấp dẫn, phải không? “
Châu Sinh Thần đồng ý nhưng không mấy quan tâm, đáp: “Mục đích của Ả Rập Xê Út khá rõ ràng, họ muốn xây dựng một Học viện Công Nghệ Massachusetts của Trung Đông.”
“Vậy nên họ muốn mời em sau khi tốt nghiệp về đây nhận giảng dạy.”
Anh ta lắc đầu: “Em không thích khí hậu vùng này.”
Châu Sinh Thần dứt lời, giả bộ liếc nhìn những người mặc áo dài đeo mang che này.
Nam Bắc chỉ mới nghe đến đó đã đi vào trong thang máy rồi.
Từng người phụ nữ trong thang máy lần lượt rời khỏi, cô nhìn con số chuyển động, rất nhanh liền đến tầng của mình. Lúc mở cửa, người đứng chắn ở đó lại là Châu Sinh Thần đang cười tươi như hoa. Hắn nhìn vào ánh mắt Nam Bắc, rõ ràng đã nhận ra cô sau lớp mạng che mặt. Nam Bắc đi đến gần, câu đầu tiên hắn nói là: “Em trai tôi lúc nào cũng nhớ đến cô, lần trước sau vụ nổ bom trên du thuyền, nó không tìm thấy cô, khóc suốt cả đêm.”
Nam Bắc “ừm” một tiếng, cười nói: “Tôi cũng rất nhớ nó.”
Người đàn ông trẻ tuổi này có khuôn mặt bình thường, nhưng chính vẻ tri thức điềm đạm không một chút uy hiếp đã lưu lại ấn tượng khá tốt trong cô. Mặc dù mới có duyên gặp mặt một lần, hơn nữa cũng không thể coi là cuộc chạm trán hữu hảo.
Châu Sinh Thần chỉ vào mắt mình, nói : “Chỗ này của cô cực kỳ dễ nhận ra.”
Nam Bắc bất ngờ.
Anh ta lại nói: “Tôi rất tò mò, lần này cô đến đây là vì chuyện gì?”
Cô ngạc nhiên, anh ta có thể hỏi trực tiếp như vậy sao.
Có điều, cô xuất hiện tại hội nghị học thuật kiểu này, chắc chắn không phải đơn thuần là sự tình cờ. Nam Bắc do dự đôi chút xem mình sẽ trả lời đến mức độ nào. Nếu Châu Sinh Thần là phe địch, vậy cô nói gì cũng không quan trọng, anh ta chắc chắn sẽ biết quá nhiều chuyện. Nếu Châu Sinh Thần là người ngoài cuộc, cô nói gì lại càng không quan trọng, anh ta nhất định sẽ tránh khỏi sự việc nhạy cảm như thế này.
“Tôi đến tìm một người.” Nam Bắc nghĩ một lát, trả lời đơn giản, “Là một nhà khoa học hạt nhân nữ.”
“Khó tìm lắm à?”
“Rất khó.” Nam Bắc chỉ vào mạng che mặt mình, mỉm cười nói, “Anh biết đó, tập tục nơi này luôn gây ra chút phiền phức.”
Châu Sinh Thần gật đầu, nói: “Chúc chuyến đi Ả Rập Xê Út của cô vui vẻ.”
Anh ta mập mờ tránh khỏi chủ đề nhạy cảm này.
Hai người nói thêm vài câu, Nam Bắc không mấy tò mò, hỏi anh ta tại sao đến đây.
“Đừng xem tôi như người nhà họ Châu Sinh, ở đây tôi chỉ là nghiên cứu sinh được mời đến.” Châu Sinh Thần từ tốn cười nói, “Lần đó trên tàu du lịch, cũng vì biết sắp có chuyện không hay xảy ra, tôi mới lập tức quyết định lên thuyền đón Tiểu Nhân. Từ đầu đến cuối, thế giới của bọn cô đều chẳng liên quan gì tới tôi, tôi cũng chỉ muốn gặp cô để chào hỏi người quen cũ mà thôi.”
Nếu câu nói ban nãy, anh ta lảng khỏi chủ đề nhạy cảm.
Vậy thì câu nói hiện tại, anh ta đã tỏ thái độ hết sức rõ ràng, rằng bản thân không hề có bất cứ can hệ gì tới chuyện của cô.
Chuyện này, đợi Trình Mục Dương về phòng cô sẽ kể cho hắn nghe.
“Anh tin không? Lời anh ta nói ấy? “
“Anh?” Trình Mục Dương ngồi trên sofa, ra hiệu cho Nam Bắc lại gần, hắn bế cô đặt lên đùi mình, nghiêm túc suy nghĩ, “Chắc là tin. Anh từng có hồ sơ điều tra kỹ càng về anh ta, cuộc sống từ nhỏ tới lớn của anh ta hoàn toàn giống một người bình thường.”
“Người bình thường?”
Nam Bắc và Trình Mục Dương không giống vậy.
Bởi Hoài Nam luôn gắng sức cho cô có được cuộc sống đơn giản, cho nên tất cả mọi thứ mà cô biết chỉ là sở thích vượt trên sự tò mò. Còn Trình Mục Dương từ khi mười bốn tuổi đặt chân đến Moscow đã phải tìm kếm vị trí của mình trên đất Đông Âu, từng đường đi nước bước đều cần hắn ra mặt, vậy nên hắn hiểu rõ sự uy hiếp đối với bản thân hoặc những kẻ ẩn bên trong phe địch.
“Chỉ số IQ của anh ta rất cao, cực kỳ cao, cuộc sống từ trước tới nay hầu như chỉ có liên quan đến nghiên cứu khoa học.” Trình Mục Dương bật cười, hai cánh tay ôm lấy Nam Bắc, tiện thể kéo nơ xuống, cởi cổ áo sơ mi, “Tối nay người của công ty Saudi Aramco cũng nhắc đến anh ta, trong số những người khách quý tham dự lần này, anh ta là người được công chúa Ả Rập Xê Út vô cũng xem trọng. Vậy nên sự xuất hiện này có lẽ chỉ là trùng hợp.”
“Một người thú vị đây.”
“Rất thú vị đằng khác, đặc biệt, những tấm bình phong thêu Ngô Ca kia khiến người ta ấn tượng sâu sắc.”
“Đúng vậy, tranh xuân đồ Ukiyo-e…” Cô dùng ngón tay khẽ ấn vào lòng bàn tay hắn, “Nên dĩ nhiên hắn có ấn tượng hết sức sâu sắc rồi.”
Trình Mục Dương cười mà như không, ngón tay luồn vào mái tóc dài của cô, vuốt xuống ngọn tóc: “Đêm khuya chẳng búi đầu, tóc tơ phủ kín vai…” Dứt lời, bàn tay lại từ chân cô trượt xuống, nắm lấy mắt cá chân của Nam Bắc, “Lả thân xuống gối chàng, ái tình đượm nhân gian.”
“Lưu manh.” Nam Bắc tủm tỉm cười, gạt tay hắn ra.
Cô còn nhớ bốn câu thơ này chính là từ ngữ đổi trụy hắn dùng để chế nhạo cô lúc ở trên tàu.
Hắn cười cười, cầm máy tính mini qua, đặt lên đặt lên đùi Nam Bắc: “Tất cả tư liệu hình ảnh của các vị khách nữ mà chúng ta lấy được hôm nay đều bị che mặt rồi. Ninh Hạo cũng tra được ra ngày hôm đó, người rời khỏi sân bay trong khoảng thời gian sơ hở có bốn người.”
Trình Mục Dương vừa nói vừa cho cô xem ảnh.
Bốn tấm ảnh đều là người mặc áo dài đen đeo mạng che mặt na ná như nhau.
“Em có ấn tượng gì không?” Hắn hỏi cô.
“Bốn người này?” Nam Bắc hồi tưởng từng đôi mắt nhìn thấy lúc chiều, “Em đều từng gặp họ.”
Trí nhớ của cô xưa nay rất tốt.
Chỉ cần để tâm thì việc ghi nhớ hai mươi mấy đôi mắt hoàn toàn không khó.
Huống hồ, bốn đôi mắt này đều đặc biệt, lại khác nhau khá nhiều: Đôi mắt có nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu, đôi mắt có đồng tử màu xanh lam, đôi mắt có nốt ruồi chỗ khóe mắt, còn có một đôi mắt đen láy.
Nếu giới hạn được phạm vi, muốn tìm ra “người đó” không hề khó.
Trình Mục Dương đặt cô lên sofa, bảo phục vụ mang trà Trung Quốc tới.
Vì là người Hoa nên ở đây họ được đối xử trọng hậu, ngay đến cốc trà cũng được người ta hết lòng chuẩn bị. Phục vụ đặt cốc xuống trước mặt họ, trong cốc trà bằng sứ men xanh, có một đóa hoa sơn trà đang từ từ nở rộ, hương thơm thanh thuần.
Không cẩn biết trà này quý giá hay nổi tiếng tới mức nào, nhưng chỉ riêng tấm lòng kia đã khiến người ta vô cùng thoải mái.
Lúc Nam Bắc bưng cốc trà lên, phục vụ đã lui ra khỏi phòng, nhưng cô chưa kịp uống hai ngụm, đã có người khẽ gõ cửa. Trình Mục Dương đi đến mở cửa, nhân viên lễ tân mặc áo dài trắng hơi khom người, dùng tiếng Anh chính gốc nói với họ một cách đơn giản, thủ đô Riyadh và thành phố Hasa cùng lúc xuất hiện đánh bom, công chúa vô cùng kinh hãi, lập tức sắp xếp đưa khách quý lần này rời khỏi Hasa, đi đến thủ đô Riyadh.
Lúc anh ta thông báo, có thể nghe thấy trước cửa phòng bên cạnh cũng vang lên giọng nói lịch sự giống vậy, câu chữ cũng hệt nhau.
Xem ra là vụ đánh bom hết sức nghiêm trọng, người Ả Rập lịch sự như vậy cũng chỉ cho tất cả mọi người ba mươi phút chuẩn bị. Để tiện cho việc bảo vệ hành khách, ban tổ chức không sắp xếp xe riêng cho từng người mà xếp một xe cho khách nữ, ba xe cho khách nam, chạy về phía thủ đô Riyadh trong trùng điệp các vòng bảo vệ.
Trình Mục Dương đóng cửa phòng, Nam Bắc đã đặt cốc trà xuống.
“Riyadh cũng đang xảy ra đánh bom, tại sao phải tới đó?”
“Ở Hasa chủ yếu là giáo đồ phái Shiite, không hòa hợp với giáo phái của nhà cầm quyền.” Trình Mục Dương nói với cô, “Hội nghị lần này tổ chức tại đây coi như một lần ‘bày tỏ hữu hảo’ của hoàng tộc. Nhưng khi đã xảy ra các cuộc tấn công khủng bố, hoàng tộc cũng cần đảm bảo an toàn cho khách quý, đương nhiên sẽ chuyển tất cả về thủ đô để bảo vệ trong địa bàn của mình.”
Nam Bắc “ừm” một tiếng: “Vừa rồi người kia nói, hội nghị lần này sẽ dời ngày, bắt đầu từ ngày mai, tất cả khách quý có thể tự do sắp xếp lộ trình. Thời gian của chúng ta không còn nhiều.”
Đây cũng là điều mà Trình Mục Dương luôn lo lắng.
Hắn không thể đồng thời bắt cóc bốn vị khách quý ngay trong lãnh thổ Ả Rập Xê Út, đặc biệt thời gian này còn có diễn đàn kinh tế quan trọng như vậy được tổ chức.
Mười ngày rút ngắn bớt một ngày, hắn nhất định phải tìm ra nhà khoa học nữ kia trước khi ra sân bay.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
37 chương
67 chương
25 chương
8 chương
59 chương
29 chương