Nhìn thấy Tùy Kỳ gật đầu không hề do dự, cô trợn mắt kinh ngạc. Xem ra người này trước khi mất trí nhớ không khéo còn là trí thức học hành cao, ít ra thì chắc chắn không phải trai bao. Mạc Tùy cũng không rõ thế là tốt hay xấu, nếu đúng là một người học hành tử tế mà lại lưu lạc đến mức phải đi bốc vác hàng siêu thị thì đúng là quá uổng phí tài năng, để cha mẹ anh biết chắc sẽ đau lòng lắm. Cũng vì thế, không biết là Mạc Tùy đột nhiên lương tâm trỗi dậy hay là lên cơn động kinh, còn chạy thẳng lên đồng công an hỏi tiến triển điều tra, đáng tiếc là vẫn chẳng có thông tin gì hơn cả. Đêm 30, Mạc Tùy đưa chìa khóa cho Phạm Tư Nhiễm, để hai người họ đến nhà chuẩn bị trước, còn cô và anh đi làm như bình thường. Siêu thị mấy ngày lễ tết lại càng bận hơn, đến tận bốn rưỡi chiều toàn thể công nhân viên mới được cho về. Hôm qua trời đổ tuyết, hiện giờ không khí càng lạnh hơn, Mạc Tùy run rẩy đút tay vào túi áo Tùy Kỳ sưởi ấm, quãng đường có 10 phút cũng đủ để cô lạnh cóng cả người. Vào nhà một lúc mới đỡ hơn. Bây giờ không khí ngày tết ít náo nhiều hơn xưa rất nhiều, đối với mấy người bọn họ đây cũng chỉ là một dịp để tụ hội vui vẻ mà thôi, điểm khác biệt duy nhất là thời gian. Mấy người đang ngồi quây quần ăn uống vui vẻ, thì chuông cửa vang lên. “Giờ này còn ai đến nhỉ? Không phải là chủ nhà của hai cậu chứ?” Phạm Tư Nhiễm cắn đũa nói. “Cả nhà chủ về quê ăn tết rồi, trời sập cũng không phải họ đâu!” Phạm Tư Nhiễm lườm Mạc Tùy, “Năm hết tết đến, lấy ví dụ cũng phải lấy cái gì hay ho chứ!” “Rồi rồi rồi!” Mạc Tùy đặt đũa xuống, cản Tùy Kỳ đang định đứng lên mở cửa, “Ba người ăn tiếp đi, mình đi mở.” Cô nhảy xuống ghế, bước nhanh ra mở cửa. Khi mở cửa nhìn thấy người đến mặt không hề thay đổi một chút nào, vẫn cười cười như cũ, dùng âm lượng chỉ đủ 2 người nghe, nói nhanh: “Chờ chút!” Cửa lại dập “rầm” một cái. Phạm Tư Nhiễm phối hợp với cái nhìn dò hỏi của Tùy Kỳ và tiếng nhai nuốt rất thờ ơ của Tư Phàm, hỏi: “Ai đấy?” “Không có ai cả, chắc là gió bên ngoài to quá.” Mạc Tùy bỏ con tôm Tùy Kỳ đã bóc xong vào miệng, vừa ăn vừa nói với anh: “Này, bóc tiếp hai con nữa đi.” Tùy Kỳ gật đầu, thế là cắm mặt vào bóc tôm cho cô. Phạm Tư Nhiễm nhìn mà buồn cười. Không khí vui vẻ nên Mạc Tùy uống vài hớp rượu, chẳng bao lâu rượu bốc lên, mặt đỏ bừng. Cô vỗ vỗ mặt, đột nhiên bảo: “Ôi, nóng quá, mình ra ngoài một lát đây, vừa hay hôm nay quên mua sủi cảo, mình đi mua đây.” “Giờ này còn hàng nào mở?” Mạc Tùy mặc áo khoác, “Hàng tạp hóa ở góc phố chắc vẫn mở, mình đi xem.” Tùy Kỳ bật dậy, “Tôi cũng đi.” “Không cần, tôi tự đi.” “Tôi cũng đi.” Tùy Kỳ kiên quyết, Mạc Tùy liếc anh, “Đi đi cái gì, anh mấy tuổi rồi mà tôi đi đâu cũng bám theo thế? Ra dáng đàn ông chút được không?” Cô cầm chìa khóa đặt bên cạnh lên, giơ tay cảnh cáo Tùy Kỳ đang tỏ vẻ bất mãn, “Ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm đi.” Tư Phàm ngồi trên ghế ngà ngà say, ngẩng đầu nhìn Tùy Kỳ, rồi kéo tay áo anh, “Cậu ngồi xuống đi xem nào, Mạc Tùy không thích trẻ con không dứt sữa đâu.” Tùy Kỳ giật giật môi, cuối cùng cũng ngồi xuống. Nhiệt độ bên ngoài thấp đến run cả người, gió lạnh giống như len lỏi vào tận xương. Mạc Tùy đút tay vào túi, đi xuống cầu thang trước, Trần Lương Sinh lặng lẽ đi theo. Anh ta chưa từng tới nhà Tùy Kỳ bao giờ, hôm nay đến được cũng là nhờ các bác già tầng dưới. Ngày tất niên không có chỗ nào ngồi được, Mạc Tùy ra đường tìm một mái hiên chắn gió để đứng, rụt cổ run lẩy bẩy, hiển nhiên là đang rất lạnh. Trần Lương Sinh giơ tay lên cởi khăn quàng của mình, Mạc Tùy nhìn thấy, nhếch môi trào phúng, “Nếu anh nóng thì cứ tháo, nếu định đưa tôi thì miễn đi, hai chúng ta không cần thiết phải giả vờ diễn trò thế đâu, anh không thấy phiền nhưng tôi mệt rồi.” Tay Trần Lương Sinh khựng lại rồi chầm chậm hạ xuống, “Diễn? Em nghĩ tất cả những việc anh làm là diễn?” Mạc Tùy cúi thấp đầu, dường như đang cố tìm lời để nói, một lúc lâu mới mở miệng: “Nói thẳng luôn nhé, quan hệ lúc gần lúc xa trước đây của hai chúng ta nếu bảo anh hoàn toàn là diễn thì không đúng, cùng lắm là nửa thật nửa giả, đương nhiên chuyện này chủ yếu là do tôi, ai bảo tôi có tình cảm với anh.” Đây là lần đầu tiên Mạc Tùy nói thẳng tình cảm của mình với anh ta, nhưng cũng chính như thế là đủ thấy chuyện này đã đi đến bước nào. Trần Lương Sinh không nhịn được tự hỏi lòng, đêm nay, anh ta tới đây làm gì? Mạc Tùy vẫn bình tĩnh nói, “Với quan hệ của người nhà chúng ta cũng như tính cách của tôi, có thể chung sống hòa bình với anh là chuyện bất khả thi. Trước đây tôi còn chưa tỉnh ra, vẫn đi trong sương mù, nhưng sau hôm nay cũng nên phân rõ giới hạn thôi. Trần Lương Sinh, anh, đối với tôi, chẳng là gì cả. Nếu như trước đây còn xem là bạn, sau này cùng lắm chỉ là một người tôi từng quen. Anh cũng đừng ra vẻ người lớn đến dạy dỗ tôi nữa, miễn đế hai bên đều khó chịu.” Nhưng lời cô nói, dù chỉ là một dấu chấm câu Trần Lương Sinh cũng có thể nghe ra sự dứt khoát chấm dứt trong đó. Mạc Tùy là người lạnh nhạt, điều này anh ta vẫn luôn biết. Chỉ không ngờ có ngày sự lạnh nhạt ấy sẽ đối với mình. Thực ra chỉ cần quan hệ của vợ chồng Mạc Vĩ Tân vẫn còn đó thì cục diện hôm nay là chuyện tất yếu. Mạc Tùy đợi một lúc mà không thấy anh ta nói gì liền cảm thấy bực mình. Trước đây cô còn có thể nhân nhượng ít nhiều, giờ cô nghĩ thông rồi, bài đã lật, cô không còn kiên nhẫn để lịch sự thêm một giây nào nữa. Đối diện với người mình thích không phải chuyện dễ dàng, nhưng cái gì cũng có giới hạn. Trên một số phương diện Mạc Tùy chưa từng để ý đến cái gọi là giới hạn, nhưng bây giờ thì khác rồi. Cô là người thích dứt khoát, nếu cảm thấy có thể nhịn thì chẳng bao giờ thay đổi, nhưng nếu đã quyết tâm cắt đứt thì cô sẽ tìm cách vượt qua nỗi buồn trong thời gian ngắn nhất. Cô xoa xoa cánh tay, xoay người, đi về. Cô không rảnh đứng ngoài trời hứng lạnh góp vui cho người khác. Đi được mấy mét, cô nghe anh ta nói: “Mạc Tùy, anh thật lòng đối tốt với em, chuyện anh đánh em, anh rất xin lỗi.” Cô dừng bước nhưng chẳng quay đầu lại, “Không cần xin lỗi, anh phản ứng như vậy còn hiền lắm. Nếu mẹ tôi bị người khác làm nhục, chỉ tát một cái còn chưa bõ đâu.” Trần Lương Sinh sững sờ, hai tay trong tay áo siết chặt, “Cho nên em còn mong anh trả thù em nhiều hơn nữa?” “Sai rồi!” Mạc Tùy nghiêng đầu cười cười, từ chỗ Trần Lương Sinh chỉ nhìn thấy được khóe môi nhếch lên của cô và màu xám ẩm lạnh làm nền đằng sau cô, “Tôi chỉ muốn nhắc anh, cái chết của mẹ tôi, tôi nhất định phải bắt các người trả đủ.” Trở về phòng, nhiệt độ chênh lệch quá nhiều làm Mạc Tùy nổi cả da gà, cô cởi áo ra run rẩy ngồi vào chỗ. Tùy Kỳ đã ân cần nịnh hót múc một bát canh nóng hổi đặt trước mặt cô, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô. Mạc Tùy nhấp một ngụm nhỏ, bị anh nhìn chằm chằm đến phát ngượng, giơ tay lên kéo kéo tóc ở gáy anh, trả lời lấy lệ: “Rồi, ngon lắm.” Tùy Kỳ tức thì cười híp cả mắt, má trái lộ ra một lúm đồng tiền mờ mờ. Ôi mẹ ơi, Mạc Tùy đau đầu ôm trán, biểu hiện của anh có mất mặt không cơ chứ! Sủi cảo đương nhiên là không mua, nguyên nhân là hàng tạp hóa đóng cửa rồi, Phạm Tư Nhiễm liền ra vẻ biết ngay mà. Đêm nay Tư Phàm và Phạm Tư Nhiễm ngủ lại. Nhà Mạc Tùy nhỏ, hai người còn chật chứ đừng nói là bốn. Đương nhiên Phạm Tư Nhiễm nằm giường với Mạc Tùy, giường của Tùy Kỳ là giường đơn, hai người đàn ông không nằm nổi. Sàn phòng khách cũng không đủ chỗ thế nên một người trong số họ sẽ phải ngồi. Lúc bàn đến việc chia giường thì trời đã hửng sáng, trong bốn người Tư Phàm uống hăng nhất nên đã say rồi, không thể để anh ngồi cả đêm được. Nhưng để Tùy Kỳ ngồi đó thì Mạc Tùy lại không bằng lòng, hai người kia ăn không uống không giờ còn tranh cả chỗ ngủ của họ à, lý đâu ra vậy? Cô vung tay lên, kết luận, “Đi, nhà vệ sinh đủ cho một người ngủ, Tư Phàm đi đi.” Phạm Tư Nhiễm ôm đầu người yêu mình trừng mắt, “Không được, nào có chuyện để khách ngủ trong nhà vệ sinh?” Cô ấy chỉ Tùy Kỳ, “Anh đi đi.” Tùy Kỳ không nhúc nhích, quay đầu nhìn Mạc Tùy, Mạc Tùy khoanh tay cãi lại Phạm Tư Nhiễm: “Bớt nói nhảm đi, nhà vệ sinh nhà mình đâu có hôi, hay thích cả cậu và lão nhà cậu cùng ngủ nhà vệ sinh.”