Mạc Tùy biết chơi cờ tướng là do Mạc Vĩ Tân dạy. Mà không chỉ cờ tướng, cờ năm quân, cờ lục chiến cũng là ông dạy cô. Khi ấy hai cha con mỗi ngày ăn cơm xong đều sẽ đánh mấy ván. Ông nhìn con gái đối diện kích động xếp quân chờ, chỉ chớp mắt đã lớn như vậy rồi, mà bọn họ cũng đã rất nhiều năm không ngồi đối diện nhau như thế này. “Ở một mình có quen không?” Mạc Tùy nâng cằm lên, “Con cũng không phải ngày đầu tiên ở trọ bên ngoài, chiếu tướng!” “Vốn định chờ con tốt nghiệp là có thể về nhà, kết quả được vài ngày đã lặng lẽ chuyển đi!” Ông nhìn Mạc Tùy, trên mặt là dấu vết của năm tháng, “Thực sự không định trở về sao?” Mấy năm gần đây hai cha con càng ngày càng xa cách. Mạc Vĩ Tân ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn rất buồn. Tính cách Mạc Tùy quật cường giống mẹ cô, là người đâm phải tường cũng không biết quay đầu lại. Bao nhiêu đêm trắn trọc suy nghĩ ông cũng thấy sợ cứ tiếp tục như thế này thì ngay cả tình thân giữa hai cha con cũng sẽ tiêu tan hết. “Vâng, không về đâu!” Mạc Tùy nhàn nhạt đáp, vẫn kiên quyết như cũ. “Con từ nhỏ đã thích anh Lương Sinh, hiện giờ anh về rồi, con cũng chuyển về không phải tốt hơn sao?” Tay Mạc Tùy cầm cờ hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, “Anh không đi nữa sao?” “Ừ, ở đây cũng có thể phát triển!” Trần Lương Sinh đặt hạt dưa đã bóc hết vỏ đến cạnh tay cô. Mạc Tùy vừa bốc một nắm ăn vừa nghi hoặc nhìn anh ta đến thất thần. Lúc trước khi Trần Lương Sinh đi, mẹ anh ta khuyên hết lời cũng vô dụng, ban đầu cứ cho rằng người này thể nào cũng phải ở bên ngoài vài năm, kết quả bây giờ còn chưa tới nửa năm đã về rồi. Mạc Vĩ Tân nói: “Thế nào? Giờ muốn về sao?” Mạc Tùy nghĩ nghĩ, lắc đầu, kiên quyết nói:”Không về!” Mọi người đồng thời không nói khiến không khí yên lặng đến đáng sợ, Trần Lương Sinh tiếp lời:”Chú Mạc, thực ra con cũng không định ở nhà.” Mạc Tùy cười lạnh ra tiếng, Mạc Vĩ Tân trừng mắt nhìn cô, rồi quay ra nói với Trần Lương Sinh:”Đã thương lượng với mẹ con chưa?” “Dạ rồi, lúc trước con đã nói qua với mẹ, mẹ cũng biết rồi.” “Vậy thì được, mẹ con biết là tốt rồi.” Trần Lương Sinh gật đầu, lại nói:”Nếu chú Mạc thấy lo Mạc Tùy ở ngoài một mình thì bảo con bé thuê chung với con.” “Anh đùa à?” “Cũng được.” Hai người đồng thời mở miệng, sắc mặt Mạc Tùy có chút khó coi, “Được cái gì? Con ở một mình rất tốt.” Trần Lương Sinh im lặng nhìn cô. Mạc Vĩ Tân nói:”Con không để bố bớt lo được à, không muốn ở nhà cũng được, chuyển qua ở cùng Lương Sinh. Có nó chăm sóc con, bố cũng an tâm.” Mạc Tùy cười:”Ông có gì mà không an tâm? Tôi giết người phóng hỏa hay làm gì à? Sao ông không nói từ mấy năm trước ấy? Hiện giờ mới nói thì có nghĩa lý gì?” “Bố biết bố nợ con nhiều lắm, bố biết sai rồi, cho nên hiện giờ muốn sửa. . . . . .” “Muộn rồi!” Mạc Tùy cắn răng ngắt lời ông, “Chuyện của tôi ông không cần quan tâm!” “Mạc Tùy!” Mạc Vĩ Tân đứng phắt dậy, không để ý đến sự ngăn cản của Trần Lương Sinh, quát: “Mày nói linh tinh gì đấy hả, đừng quên mày vẫn là con gái bố. Chỉ cần ngày nào bố còn sống thì bố có quyền quản mày ngày đó. Mày cho rằng mình suốt ngày lêu lổng với đám mất dạy là tốt sao?” Lúc này Trần Tố Quyên từ phòng bếp chạy ra, vội la lên:”Sao thế? Không phải mới rồi vẫn còn tốt sao? Sao đột nhiên lại cãi nhau?” Trần Lương Sinh vỗ vỗ vai bà, nhỏ giọng nói:”Không sao đâu ạ, mẹ cứ kệ đi.” Nói xong lại đẩy bà vào phòng bếp! Mạc Tùy nghểnh cổ, “Ông nói ai mất dạy?” “Bố nói ai trong lòng mày tự rõ.” Mạc Tùy cười khẩy, “Ông dựa vào cái gì mà nói bạn tôi như vậy? Khi tôi không có tiền tất cả đều nhờ họ giúp đỡ, ông có tư cách gì nói bọn họ như vậy?” “Mạc Tùy!” Trần Lương Sinh lạnh lùng trách:”Đủ rồi, em đừng có mà nói chuyện với bố như vậy.” “Anh câm miệng đi!” Mạc Tùy nói. Mạc Vĩ Tân tức đến run cả người, “Bố không giúp mày là vì mày không có tiền nhưng không chịu nói, mà tiền bố cho mày lại không bao giờ dùng.” “Đó là bởi vì tiền của ông bẩn.” Mạc Tùy nhanh chóng tiếp lời, lập tức cầm áo trên sofa khoác vào rồi chạy mất! Mạc Vĩ Tân ở sau kêu:”Mày chạy cái gì? Bố cho mày đi rồi à? Quay lại đây.” Mạc Tùy đã sớm chạy khỏi cửa, Trần Lương Sinh vội cầm áo khoác đuổi theo, “Chú Mạc, để cháu tiễn con bé, chú yên tâm.” Mạc Tùy chạy một mạch tới đường cái, đang định lên xe lại bị ngăn cản. Trần Lương Sinh nói: “Giận gì mà giận quá vậy? Cha con với nhau có gì mà to tiếng.” “Chậc, anh rảnh quá nhỉ? Buông tay!” Mạc Tùy giãy giụa nhưng không được. Tài xế xe taxi quay ra nhìn bọn họ, “Cô có đi không đây?” “Không đi tôi gọi xe làm gì, chờ một chút thì chết à?” “Đồ thần kinh!” Tài xế chửi thầm một tiếng rồi lái xe đi. Trần Lương Sinh giữ chặt cô, “Đừng làm loạn, đường không xa chúng ta cùng lắm thì đi bộ!” “Bà đây không thừa hơi. Buông tay!” Mạc Tùy gắt. “Đi không được thì để anh cõng em.” “Không thèm.” “Mạc Tùy.” Trần Lương Sinh quát khẽ. Thành phố buổi chiều ồn ào náo nhiệt, người đi đường khoác áo dày sụ đi qua đi lại, bên tai là tạp âm phiền phức, bọn họ đứng ở đầu đường rực rỡ ánh đèn hứng gió tây bắc. Mũi Mạc Tùy đã lạnh đến đỏ bừng, nước mũi đua nhau chảy xuống. Cô chật vật khịt mũi, giật giật cánh tay, “Được rồi, em không chạy, anh mau buông tay ra.” Trần Lương sinh buông cô ra, “Vì sao không muốn ở cùng anh?” “Không tiện.” Anh ta nhướn mắt, “Sao thế? Có bạn trai rồi hả?” Mạc Tùy bất mãn trừng mắt nhìn anh ta, “Đừng nói lung tung, không phải anh còn có Triệu Yên Phi sao, em ở cùng không tiện.” “Cô ấy chỉ thi thoảng mới ghé qua thôi.” Thi thoảng không có nghĩa là không đến, cho dù có chuẩn bị tâm lý nhưng chính tai nghe thấy vẫn thật khó chịu. Mạc Tùy gảy gảy tóc, “Thôi, không nói chuyện này nữa kẻo lại cãi nhau.” Cô nâng tay nhìn đồng hồ, “Không còn sớm nữa, em đi đây, ngày mai còn phải đi làm, lần sau tán gẫu tiếp.” “Giờ em ở đâu?” “Cách nơi này rất xa.” “Anh đưa em về.” “Không cần! Cũng không phải mới mười mấy tuổi còn cần người khác đưa đón. Hơn nữa chỗ em cũng không tiện tiếp khách!” Cô vẫy tay đón xe, lần này Trần Lương Sinh không ngăn cản, “Em đi nhé, hẹn gặp lại.” Anh ta nở nụ cười nhẹ, gật đầu, “Hẹn gặp lại.” Mạc Tùy ngồi xe về nhà, mở cửa vào nhà thấy Tùy kỳ đang xem TV như mọi ngày. Anh quay ra nhìn, “Về rồi à? Chơi vui không?” Tâm trạng Mạc Tùy không vui nên cũng không muốn nói chuyện. Cô gật bừa một cái rồi vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm. Lúc ra thấy trên điện thoại có hai tin nhắn mới của Trần Lương Sinh. Bình thường nếu muốn liên lạc bọn họ sẽ gọi thẳng, số lần gửi tin nhắn có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mạc Tùy vội vàng ấn mấy chữ nhắn lại rồi ném điện thoại sang bên chuẩn bị đi sấy tóc, kết quả lại phát hiện Tùy kỳ đang đi đằng sau. “Đi theo tôi làm gì?” Mạc Tùy lạnh lùng hỏi.