Trọn Đời Có Duyên

Chương 16 : Mặt trời mọc

Yên lặng chốc lát, trong hai người điện thoại, ai cũng không nói gì. Chỉ có tiếng hít thở đều đặn trong điện thoại, như ẩn như hiện, truyền tới trong tai lẫn nhau, không nói ra được mập mờ dây dưa. Cuối cùng, là Diệp Dĩ Mạt phá vỡ một mảnh yên lặng: " Doanh trưởng Tất, thứ tư tuần sau tôi đến Nam Kinh, đến lúc đó anh đi ra ngoài một chuyến, lấy đồ dì Lý gửi cho anh, có được không?"Lại một mảnh yên tĩnh nữa, thật sự cô muốn nổ lên, rõ ràng không thấy được người, mặt mũi này lại như đốt lửa, nóng bỏng nóng bỏng, nhịp tim cũng giống như là vừa chạy xong 800m vậy, ‘thình thịch, thình thịch’ nhảy dồn dập. Lại nói, đi Nam Kinh mặc dù chủ yếu là vì tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường học cũ, nhưng mà xem ra người lớn hai nhà, thì cô lại phải đi thăm anh. Từ ngày bác trai Tất đến nhà ăn cơm đén giờ, cô không gặp qua lão nhân gia ông, ngược lại dì Lý a di và cô hàn huyên rất nhiều, còn nhờ cô giúp một tay mang một ít đồ đi, nói đến như thế này, tất nhiên là cô chỉ biết đồng ý thôi. " Đến lúc đó anh có rảnh rỗi không?" Diệp Dĩ Mạt nhàn nhạt hỏi. Che gò má nửa bên mặt, Diệp Dĩ Mạt giương mắt nhìn hướng nơi xa. Lấm tấm đèn đường như ẩn như hiện, cùng bầu trời nửa ẩn nửa hiện đốm sáng và cụm mây, trong lúc giật mình, cũng không nhận ra đâu là sao, đâu là đèn đường. Người này đến tột cùng phải nói cái gì đi chứ? Không nói rõ như vậy, thật làm cho người khó chịu. Lời nói không rõ ràng, nói là quan tâm đi, anh vội vàng phủ nhận, vậy rốt cuộc là có ý gì? Tất Tử Thần nghe lời nói không mang bao nhiêu giọng điệu của cô, trong nội tâm hồi hộp giảm bớt, nói thầm một tiếng không được, vào lúc này đã dùng kính ngữ rồi, xem ra là đã tức giận không ít. Anh thật không phải cố ý nói như vậy, cũng chỉ là sợ cô bị cảm, giọng điệu này hơi nguy hiểm, thật không phải như cô nghĩ vậy. Tất Tử Thần trong lòng lo sợ, chậm rãi lên tiếng: "Có rãnh rỗi , đến lúc đó gọi điện thoại nói trước cho tôi là được rồi, tôi đi đón cô." Cuối tuần này có đại hội đấu võ, nên có thời gian rảnh, tranh thủ một ít thời gian đi đón người sẽ không có vấn đề gì. Coi như đến lúc đó anh không đi được, kêu Tiểu Mã bọn họ đi đón cũng không có gì vấn đề. "Không cần, cho tôi địa chỉ, tôi tự mình đảm nhiệm chức vụ là được rồi." Dầu gì cô cũng ở Nam Kinh nhiều năm như vậy, muốn tìm một địa chỉ cũng không phải là khó khăn gì. Tất Tử Thần nhíu mày, không kiên trì nữa, lúc này, hãy để cho cô tự quyết định thôi."Được, nhớ gọi điện thoại cho tôi, đến đâu rồi cũng nói cho tôi biết một tiếng, nếu là không tìm được liền lập tức gọi điện thoại cho tôi." Màn ảnh máy vi tính nhấp nha nhấp nháy, chiếu được khuôn mặt trắng nõn của anh có phần chán nản. Cô không có cái gì khác muốn nói với anh sao? "Ừm." Diệp Dĩ Mạt đáp một tiếng, liền không hề lên tiếng nữa, trầm mặc hồi lâu, mới do dự mở miệng: " Doanh trưởng Tất, còn có việc gì không?" Nếu là không có việc gì liền cúp máy đi, hai đầu ngẩn người như vậy, nói là lãng phí tiền điện thoại cũng coi như là dễ nghe, thật sự là có chút không quen đây. Tất Tử Thần cười khổ, anh có lời, nhưng là không biết phải nói làm sao. Trong điện thoại này lại không nhìn thấy nét mặt của cô, ai biết sau khi cô nghe lời của anh sẽ có phản ứng ra sao chứ? Cho nên, những lời này hay là đợi đến khi gặp mặt rồi hãy nói. Thật ra thì, thời gian cũng không xa mà? Chỉ là một tuần mà thôi. Quả thật, chỉ là một tuần mà thôi. Nhưng là không ai từng nghĩ tới một tuần này khá dài như vậy. Giang Hoài mưa, mưa một cái là giống như không biết dừng, giọt giọt tí tách, không duyên cớ để cho người cảm thấy bực mình. Còn may là, vào cái ngày đi Nam Kinh, ông trời giống như là đặc biệt nể tình, thế nhưng trời lại nắng. Diệp Dĩ Mạt đeo túi sau lưng liền leo lên xe lửa. Ra bên ngoài, cô luôn luôn không thích mang quá nhiều đồ gì đó, cộng thêm đồ ngày hôm qua dì Lý nhờ Lý Thụy mang về, tất cả đều cô cất vào ba lô―― có lẽ là suy tính đến cô là một cô gái hơi sức không lớn, dì Lý chuẩn bị đồ không nhiều lắm, chỉ là hai chai tương nhà mình làm mà thôi. Lý Thụy mang về lại nói, anh Thần thích ăn nhất là tương dì Lý làm, nhưng là anh Thần ở trong bộ đội, một năm cũng không về được mấy lần, lần này liền phiền toái chị giúp một tay mang đồ đi rồi. Diệp Dĩ Mạt trầm mặc, đã cảm thấy này hai chai tương ở hướng về phía cô nhếch miệng cười. Thời đại này, đừng nói là hơn ba giờ đường xe, dù là ở nước ngoài, chuyển phát cũng rất dễ dàng mà! Dì Lý các người không cần tìm lí do sứt sẹo như vậy, cô đã đồng ý đảm nhiệm chức vụ sẽ không trốn nửa đường . . . . . . Nói thế nào cũng cùng ăn một bữa cơm, đã đến Nam Kinh rồi, đi thăm anh một chút cũng không quá đáng mà. Hai thành phó cũng không xa, bây giờ giao thông lại nhanh và tiện cực kì, hơn tám giờ sáng lên đường, buổi trưa cũng đã đến nơi muốn đến. Nhìn trạm xe người đến người đi, Diệp Dĩ Mạt dừng chân trầm tư: nên trực tiếp đi đến chỗ Tất Tử Thần đem đồ đưa cho anh, hay là tìm một chỗ ở trước? Đang suy nghĩ đâu thất thần, có người dừng đến trước mặt cô. Diệp Dĩ Mạt nghi ngờ giương mắt, mở miệng là nam sinh rất xấu hổ, nhìn dáng dấp chắc còn là sinh viên trường đại học. Tóc ngắn ngủn bị vò ngổn ngang, nhìn dáng dấp còn có chút chưa tỉnh ngủ. Có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, nam sinh quơ quơ căn cứ chính xác trên cổ: "Đồng học Xin chào, ta là tình nguyện viên đại học XX, phụ trách tiếp đãi học sinh mới , xin hỏi bạn là sinh viên của trường chúng tôi sao?" Nói xong, còn chỉ chỉ xe của trường học dừng cách đó không xa. Diệp Dĩ Mạt nhíu mày, nhếch miệng lên đường cong vui thích, mọi người phải hiểu cô là loại lâm lý của gái già, rõ ràng cũng có thể làm giáo viên của bọn họ, lại bị nhận làm là học muội, loại cảm giác này, không phải là bình thường đâu. Diệp Dĩ Mạt cúi đầu nhìn qua một thân trang phục của mình, áo phông màu trắng, quần jean màu sáng, về phần giầy nha, ra bên ngoài, giày dép cao gót cái gì, dĩ nhiên là có thể miễn là miễn, cộng thêm ngoan ngoãn buộc tóc thắt bím đuôi ngựa cùng kiểu dáng ba lô đơn giản, nhìn quả thật thật giống sinh viên. Nhưng là, mặc dù cô ăn mặc trẻ tuổi, gái già gần tuổi băm và cô gái non nớt mười bảy mười tám tuổi, vẫn có khác biệt chứ? Vị bạn học này, xem chừng bị cận, không có đeo mắt kiếng? Diệp Dĩ Mạt nhạo báng trong lòng. Nhướng nhướng mày, Diệp Dĩ Mạt cười nói: "Trường học các cậu sớm như vậy đã khai giảng rồi sao?" Lúc này mới đầu tháng tám mà, thế nào lại sớm như vậy? Nam sinh có chút ngượng ngùng hồi đáp: "Năm nay quân huấn vào mùa hè, cho nên học sinh mới đều muốn trình diện trước, trước khi tiến hành quân huấn." A ~ Diệp Dĩ Mạt sáng tỏ gật đầu, năm đó họ quân huấn phải đi trong quân doanh thật, phơi nắng đến đen choay, học sinh thời nay đã hạnh phúc rất nhiều, đều là ở trong trường học giậm chận tại chỗ luyện một chút đội hình thôi. "Thật ngại quá, tôi không phải là sinh viên mới của trường học các cậu." Không chỉ là không phải sinh viên mới, cô đã tốt nghiệp nhiều năm rồi. Chỉ là lời này cô không nói ra miệng, như vậy vô tình đả kích ánh mắt của một thiếu niên thời kỳ trưởng thành, đó là chuyện không tha thứ được. "A, như vậy à, vậy thật xấu hổ rồi, quấy rầy ~" nam sinh mặt đỏ hồng lên, có chút xấu hổ mà hướng Diệp Dĩ Mạt cười cười, liền vội vàng hướng bạn học bên kia chạy đi rồi. Cách thật xa, Diệp Dĩ Mạt còn có thể nghe được tiếng bọn họ cười đùa giỡn. Thật là tuổi trẻ mà~ Diệp Dĩ Mạt luôn luôn không thèm để ý tuổi cũng không khỏi hơi xúc động, thời kỳ vui chơi tùy ý trong lúc vô tình đã sớm cách chúng ta đi xa rồi, cô sớm qua thời kỳ không câu nệ tuổi tác rồi sao. Khó được lúc buồn bã tuổi xuân cô giáo Diệp lập tức bị một tiếng cao vút ‘chết đều muốn yêu’ cho gọi trở lại, được rồi, cô nên suy tính đổi lại tiếng chuông rồi. "Alo, doanh trưởng Tất, có chuyện gì sao?" "Cô đang ở đâu vậy? Tôi đang ở bên ngoài trạm xe lửa." Âm thanh Tất Tử Thần có chút thở gấp, ước chừng là vội vàng chạy tới . "À?" Diệp Dĩ Mạt sững sờ. Đây là người nào bán cô rồi? "Alo? Đang nghe sao? Tôi đang ở bên ngoài, đến thì gọi điện thoại cho tôi nhé." Tất Tử Thần chống nạnh đứng ở bên cạnh xe jeep, sáng nay liền nhận được điện thoại của Lý Thụy, nói đại khái chị anh buổi trưa sẽ đến, nhờ anh chăm sóc thật tốt. Kết thúc đại hội tổng kết Tất Tử Thần lập tức vọt tới, nhìn vẻ này hẳn không có trễ. "À? A, tôi đang ở tại trạm xe, lập tức ra ngoài." Diệp Dĩ Mạt vừa nói xong đi ra bên ngoài, ánh mắt cũng không tự chủ nhìn lại chung quanh, có chút khẩn trương, cũng có chút, có chút không biết làm sao. Vốn là nghĩ tới tìm chỗ ở sửa soạn một chút rồi mới đi gặp anh, hiện tại anh theo sát cô nói, anh ở bên ngoài đợi cô, đây không phải là‘đánh ngươi trở tay không kịp’ trong truyền thuyết sao? Mới vừa đi ra cửa, Diệp Dĩ Mạt liền chú ý đến chỗ Tất Tử Thần đứng. Muốn không chú ý cũng khó, một chiếc xe Jeep quân dụng màu xanh biếc như vậy, bên cạnh là quân nhân, đồng phục tác chiến màu xanh biếc bên trên còn lộ vẻ phong trần, anh chỉ là dạng tùy ý đứng ở đàng kia, rồi lại so với cái kia cố ý bày đi ra tư thế càng để cho người ta không dứt ra ánh mắt đi. Diệp Dĩ Mạt chỉ gặp qua bộ dạng anh mặc thường phục, mặc quân trang thật đúng là lần đầu thấy. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân quân trang anh tuấn, gương mặt tuấn tú của anh so với lúc trước có vẻ cường tráng không ít, chỉ là dừng chân mà đứng, khí thế đàn ông bức người lại không chịu nổi. Một đôi tròng mắt đen hơi có chút nóng nảy, cũng đang thấy cô một khắc kia, ngược lại đầy tràn nụ cười. Diệp Dĩ Mạt chợt liền dừng bước, cách đám người đông đúc, anh cười tươi sáng một tiếng, con ngươi như mực, mang theo một nụ cười, nhưng mà lại như là sao rơi từ phía chân trời xẹt qua, thẳng tắp nện vào trong lòng của cô, ‘thình thịch, thình thịch, thình thịch’, từng phát từng phát, mạnh mẽ có lực. Diệp Dĩ Mạt chợt nghe âm thanh hoa nở, hoa nở sum xuê, qua một đám người, đều bù không được người nọ nhàn nhạt cười nhẹ một tiếng. Thì ra là, đây chính là cảm giác động lòng.