Trọn Đời Bên Nhau
Chương 69
Gửi người vợ của tôi – Đồng Ngôn
Cho tới ngày hôm nay, chúng ta xa nhau đã hai năm rồi. Đêm nay lại một đêm mất ngủ rất nghiêm trọng với anh, em có biết không? Đã qua lâu như vậy rồi nhưng anh ngay cả trong mơ cũng không dám nhìn thấy em. Sở dĩ chỉ có thể tạm thời rời giường, ngồi ở đây viết bức thư này cho em.
Từ đó tới nay, anh vẫn luôn nghĩ rằng việc em rời khỏi anh, sợ rằng toàn bộ thế giới đều không thể lý giải được. Em là một người ưu tú, hoàn mỹ như vậy, nếu như không phải sợ bản thân sẽ liên lụy tới em thì anh nghĩ anh nhất định sẽ không bao giờ rời khỏi em. Tuy rằng loại chuyện này bây giờ nói ra ai cũng sẽ nghĩ rằng anh già mồm cãi láo mà thôi, nhưng mà đó là lý do mà anh không muốn níu kéo khi em nói lời chia tay.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, xem ra đây là sau khi thấy anh mất ngủ thượng đế đã cho anh một niềm vui bất ngờ rồi, anh rút cuộc cũng có dũng khí đối mặt với những kỷ niệm đã qua. Chúng ta quen biết khi em còn học sơ trung, trùng phùng khi em học đại học, hầu như toàn bộ thời xuân của em đều có anh.
Anh nghĩ rằng, yêu một người thì nhất định phải viết cho người đó một bức thư, dùng những từ ngữ hàm xúc nhất với sự chân thành của mình mà viết.
Anh vẫn nghĩ rằng có thể viết cho em một bức thư, cảm giác khi đưa tay cầm bút viết, ghi lại quãng thời gian tươi đẹp và hạnh phúc nhất của chúng ta, sau đó sẽ để vào cuốn sách mà em thích nhất, giữ làm kỷ niệm. Chờ cho đến khi về già, mỗi khi nhớ tới em anh còn có bức thư này, có thể lấy ra, cũng giống như em bỗng nhiên xuất hiện trong sinh mệnh của anh, hoàn mỹ như vậy.
Anh viết bức thư này cho người anh đã từng yêu, đang yêu và sẽ mãi yêu em – Cố Bình Sinh.
Gửi Cố Bình Sinh – người tôi yêu.
Chúng ta hình như đã gần hai năm rồi không có gặp nhau, kỳ thật em vẫn không dám tính thời gian cụ thể, sợ rằng sẽ lại nhớ tới anh.
Hôm nay là ngày 14 tháng 9, một đàn em của em đã nói với em, hôm nay là ngày khai giảng năm mới của bọn nó. Em bỗng nhiên nhớ tới lần thứ hai chúng ta gặp mặt là ngày thứ ba sau lễ khai giảng năm học mới, môn học trọng tài thương mại quốc tế. Em thậm chí còn nhớ rất rõ, từng chi tiết ngày đó, nhớ kỹ em làm sao đi vào phòng học, thấy anh nghiêng người đứng trên bục giảng.
Ngày đó dường như ngay từ đầu anh không có nhận ra em, chỉ là thoáng cúi đầu, tiện tay lật cuốn sách đang cầm, cả người đều chìm trong ánh nắng sớm mai, có cảm giác không chân thực. Nhưng em vẫn nhớ kỹ bộ quần áo anh mặc ngày đó chính là áo sơ mi trắng cùng quần màu xám, ống tay áo được xắn lên, mơ hồ có thể thấy được hình xăm.
Một thầy giáo vốn nên nghiêm cẩn với công pháp quốc tế, trên cánh tay lại có thể có hình xăm sao?
Tất cả những Sinh viên có mặt trong lớp lúc đó đều len lén nhìn anh, nghĩ rằng thật là ngoài ý muốn. Em có cảm giác sợ hãi với anh, không dám nhìn anh, lặng lẽ đi ra phía sau, muốn mình như chìm hẳn trong đám bạn học đó… Thế nào lại mất đi khả năng kiềm chế của bản thân như vậy chứ, anh chỉ là một thấy giáo, làm sao lại không thấy được Sinh viên của mình bước vào lớp chứ? Sở dĩ, em rất bất hạnh lại bị anh phát hiện ra.
Nói như vậy, anh khẳng định là đã sớm nhận ra em, nhận ra em là cô nhóc đã được anh dạy dỗ ở bệnh viện kia.
Trung quốc lớn như vậy, em từ Bắc Kinh tới Thượng Hải để học, nhưng vẫn có thể gặp lại được anh, thực sự là có cảm giác rất xấu hổ. Thực sự em cảm thấy chúng ta gặp lại chẳng có chút lãng mạn nào, anh giống như tấm gương làm cho em khó có thể tránh, bởi vì tại trường đại học này chỉ có mình anh là biết rõ hoàn cảnh và những người trong gia đình em.
Bất quá sự xuất hiện của anh đối với khắp học viện luật mà nói cũng được xem như một chuyện lãng mạn lắm rồi.
Phong độ chỉ có ở mỹ nhân sát, khiến cho các học viện phải chắp tay dâng danh hiệu thầy giáo đẹp trai nhất toàn trường cho học viện luật của chúng ta. Em nhớ kỹ, mỗi giờ lên lớp của anh đều có rất nhiều Sinh viên học viên khác sang dự thính, mà toàn bộ đều là nữ, khi đó chỉ cần tới trễ một chút thôi thì đã không có chỗ ngồi rồi,
Có thể từng là nữ sinh đại học, ai cũng muốn có thể được sở hữu một người thầy hoàn mỹ như vậy, ôn hòa bác học, giảng bài thú vị lại rất thần bí, ngoài trừ không thể nghe được thì quả thực là một người không có khuyết điểm. Thế nhưng với em mà nói… hình như là có một ít khuyết điểm…
Em từng thề rằng, môn trọng tài thương mại quốc tế là môn em sẽ chú tâm học nhất trong học kỳ này, bởi vì em rất sợ anh, sợ anh nhắc tới chuyện khi em còn bé, may là anh không có. Thật ra hiện tại ngẫm lại, anh cũng không phải là người đáng sợ như vậy, có thể là do em tự ti, cha mẹ em ly hôn, chuyện tình của cha mẹ cuối cùng cũng bị đám bạn học biết, cho đến cuối cùng thì em vẫn rời khỏi anh.
Thế nhưng anh đã dùng sự nhiệt tình của bản thân mình khiến em không trốn tránh được, tới gần em, thực sự muốn giúp em…
Cố Bình Sinh, anh nhất định là cố ý có đúng không?
Cố ý bổ túc vật lý cho e, khi em có mười một ngày nghỉ trở về Bắc Kinh thì anh cũng cố ý trở về Bắc Kinh có phải không, cố ý xuất hiện đúng lúc em khó khăn nhất, cho em mượn tiền. Sau đó… có ý đồng ý hợp tác cùng em, cùng nhau làm người dẫn chương trình cho bữa tiệc tối kỷ niệm thành lập trường.
Được rồi, em biết anh rất vô tội, thật ra anh chỉ là một thầy giáo đầy tâm huyết thôi, muốn chiếu cố một Sinh viên đầy trắc trở như em. Giống như anh vẫn hay nói giỡn với bạn bè anh vậy, anh mới là người cần được người khác chiếu cố, anh lại nhượng lại suy nghĩ này cho em, em cũng đã từng trải qua những điều như thế nên có thể cảm nhận được và mặc sức thừa nhận, giống như một trò đùa trong Sinh mệnh nhỏ nhoi của chính mình vậy, nhưng anh… cũng chính là người bị số phận dằn vặt đau đớn nhất.
Từ một bác sĩ trở thành một giảng viên đại học, từ một người khỏe mạnh thành một người không thể nghe được, rút cuộc anh đã phải trải qua những gì? Với em mà nói đó vẫn là một điều bí ẩn, cho đến khi em biết đến sự cố kia.
Biết anh là một trong những người tiêu biểu cho những vị bác sĩ vào năm 2003, trực tiếp ở trong vùng dịch bệnh chăm sóc và chữa trị cho các bệnh nhân, chống lại dịch bệnh, cứu lại Sinh bệnh của biết bao nhiêu người, đã biết những việc anh làm trong khi đó, có thể xứng danh được gọi là bạch y thiên sứ, dù cho nhiễm bệnh ngã xuống nơi tuyến đầu, biết được anh phải trải qua những gì để giành giật sự sống cho bản thân. Anh được cứu sống nhưng bởi vì dùng thuốc kích thích quá nhiều mà mất đi thính lực, mất đi sự khỏe mạnh vốn có, cuối cùng đành phải buông tha cho nghiệp bác sĩ, tiếp tục học lên trở thành một giảng viên ngành luật.
Vô luận là đi cứu người, hay là người dạy học, anh đều chức nghiệp tôn quý khiến cho mọi người phải tôn trọng.. mà em chỉ biết yêu anh nhiều hơn, đối với người nào đó nói yêu thương với người đàn ông của em thì cảm thấy thật sự ấu trĩ nhưng đối với bản thân thì lại thật sự rất yêu anh.
Khi anh làm bác sĩ thì người khác sẽ nói rằng bác sĩ tôi đau ở đây, khi anh làm thầy giáo thì học sinh cũng sẽ nói thầy ơi chỗ này em không biết. Bất kể anh chọn nghề gì, anh vĩnh viễn giúp người khác giảm bớt thông khổ, vì người khác giải thích nghi hoặc hay nghi vấn của họ. Nhưng anh cũng chính vì tính tình này của mình mà bị bệnh, phải chịu sự tra tấn từ trái tim cho đến những khớp xương trên cơ thể, đau dai dẳng ngày qua ngày, tình trạng càng ngày càng tệ.
Càng ngày càng tệ, cái từ này thật sự là rất tàn nhẫn, anh cái gì cũng chưa từng làm sai, anh đi cứu người, theo đạo làm người thì vì sao không để cho anh làm một người sống khỏe mạnh cơ chứ? Mặc kệ là điều trị khớp xương hay trái tim, hay là những nơi khác đi chăng nữa… có thể có chỗ nào có ít đau đớn hơn được cơ chứ.
Mỗi đêm khuya khi em tỉnh giấc, lại thấy anh chỉ có thể dùng thuốc để giảm cơn đau, cũng không muốn để cho em biết… những điều này thật sự rất tàn nhẫn.
Nghĩ lại khi đó em còn nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, suy nghĩ chưa đủ chín chắn, luôn nghĩ rằng chỉ cần mình đủ cứng rắn, mạnh mã có thể chăm sóc anh rất tốt, mặc kệ số phận có dằn vặt anh như thế nào đi chăng nữa, em nhất định sẽ làm cho anh hạnh phúc.
Thế nhưng… sự tình càng về sau càng không thể khống chế được nữa.
Là em suy nghĩ quá đơn thuần, đã quên đi bà nội, cũng đã quên đi người cha đốn mạt của mình, em chỉ muốn chăm sóc anh, nhưng đã quên mất áp lực từ gia đình còn ở sau lưng, tất cả đều bị kéo vào trong cuộc sống của anh.
Trong khoảng thời gian này, em luôn nhớ tới đoạn tình cảnh trước ngày chưa tay đó.
Anh biết không? Trong lòng em anh không có bất kỳ khuyết điểm gì.
Bác sĩ từ Mỹ, hay là Sinh viên ở học viện hoàng gia LonDon của anh, một người đẹp trai, giỏi giang khiến cho người ta đố kị, từng là bác sĩ cứu người, là thầy giáo dạy học... Anh đã từng trải qua rất nhiều gam màu khác nhau trong cuộc sống, duy chỉ mình em, đã trở thành một màu trắng trong cuộc đời anh…
Em thật sự chịu không được, một người kiêu ngạo như anh, bởi vì em muốn đi gặp phụ huynh học Sinh của mình mà phải cúi đầu cũng chỉ vì phải trả nợ cho cha của em, em chịu không nổi anh đã như thế còn phải kéo theo sự suy nhược bất kham của cơ thể để chống đỡ cho gia đình, thức trắng đêm làm việc, mất ngủ liên tục. Ngay lúc đó em cảm thấy mình đã cùng đường, mỗi đêm khó có thể ngủ say, chỉ cảm thấy chính em đã gián tiếp bức anh đi đến con đường chết, giảm đi tuổi thọ của anh.
Nếu như yêu một người nhưng lại mang đến cực khổ cho người đó, thì nên quyết đoán rồi khỏi người đó, không cho chính mình trở thành gánh nặng cơm áo gạo tiền của người kia phải không anh? Em thật sự không biết, rời khỏi anh, đến tột cùng là đúng hay sao…
Aiz, em lại đa cảm nữa rồi, rõ ràng chỉ là một hồi ức đẹp… Được rồi, đã quên nói với anh, em đã cự tuyệt lời mời làm việc ở sở luật rồi, em tới đài phát thanh, hiện tại đang làm bá chủ của chương trình radio buổi sáng rồi.
Hai năm này, bất kể là bạn bè mới quen hay là những người bạn cũ nói chuyện phiếm với nhau, bọn họ đều hỏi em, vì sao lại từ bỏ chuyên ngành đã học, em cũng đã chuẩn bị đủ các loại lý do để trả lời bọn họ nhưng vẫn không dám nói nguyên nhân chính xác… em sợ sẽ nhớ tới anh… chỉ cần thấy bất cứ thứ gì liên quan đến chữ luật, bất luật là chuyện của bản thân hay những người xung quanh thì em cũng sẽ điên cuồng nhớ anh.
Thật sự là một người không có tiền đồ phải không anh? Đối với an hem luôn vui vẻ chịu đựng, cho dù bây giờ ở bên cạnh anh không phải là em, em cũng nguyện ý làm một người không có tiền đồ luôn nghĩ tới anh như bây giờ, ở một nơi không có anh, tiếp tục yêu anh.
Trên đời này, người đến rồi người đi, chỉ có anh đáng giá để cho em yêu như vậy.
Bình Sinh không có gì hối tiếc, trọn đời bên nhau. Cố Bình Sinh, ngủ ngon.
HẾT
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
59 chương
23 chương
58 chương
93 chương
17 chương
117 chương
111 chương
173 chương