Náo nhiệt như vậy làm cho cô nhớ lại quãng thời gian khi mình vừa mới bước chân vào cổng trường đại học, bữa tiệc tối chào đón tân sinh viên cũng như thế này, khiến cho các thầy cô giáo chỉ thiếu chút nữa là cầu xin tha thứ mà thôi. Dường như lúc đó mới cảm giác được bản thân đã bước chân vào đại học, thầy cô giáo không hề cao cao tại thượng, mà là một người bạn, chia sẻ cho bạn những điều mà bạn mới lần đầu tiên nghe thấy, nhìn thấy. Những giảng viên đến trong học viện này đều là những giảng viên trẻ tuổi, nhưng thật ra là không biết chuyện gì, ngược lại hết mừng rỡ lại giúp đỡ đám sinh viên này chèn ép người khác. Cố Bình Sinh cũng biết không nên cự tuyệt nữa, anh quay đầu lại nhìn cô. “Làm sao bây giờ? Anh có muốn em làm anh hùng cứu mỹ nhân không?” Cô dùng khẩu hình hỏi anh. Đôi tay xinh đẹp, mái tóc được cô xõa trên vai, anh quay đầu nhìn lại cô rồi thấp giọng nói, “Được.” Giống như thật sự bị không khí của buổi tiệc tất niên nay cuốn hút, từ vẻ mặt đến động tác đều trở nên rất thoải mái. Giống như rất lâu trước kia, từ khi anh bắt đầu nhận một công việc mới, luôn luôn bận rộn, không ngại mệt mỏi. Ánh mắt của anh giờ này khắc này giống như đã lâu rồi cô không nhìn thấy. Cô bỗng nhiên có chút áy náy, vốn một người cũng đã rất vất vả rồi, lại bởi vì gia đình rồi còn bởi vì cô và bà nội nữa mà gánh nặng của anh ngày càng nhiều. Cô đứng lên, trong không khí náo nhiệt, mượn một cây đàn ghi ta từ trong tay một cậu sinh viên, ngồi lên trên chiếc ghế vừa được kê lên đó. “Mình có thể hét lên đây không nhỉ? Một mỹ nữ như cô ấy thật sự đã kết hôn rồi sao?” Nữ MC cực kỳ hâm mộ mà trêu chọc cô, rồi nhìn về bốn phía, “Các em gái, cô gái có thể làm cho thầy Cố yêu thích như vậy, điều đầu tiên là phải biết đàn ghita, các em đã hiểu chưa?” Phía dưới bỗng trở nên ồn ào, giống như là lên tiếng trả lời, tất cả đều đồng thời trả lời rằng đã biết. “Thầy Cố của các bạn ngũ âm không được đầy đủ, cho nên biểu diễn tiết mục gì thì vẫn để tôi làm thay là được rồi.” Đồng Ngôn cố ý vui đùa. “Vâng…Cũng có thể.” MC nữ do dự vài giây, “ Nhưng cũng không thể hoàn toàn thay thế… Như vậy đi, chị cùng thầy Cố đều tự trả lời một vấn đề thì chúng em sẽ tha cho thầy Cố.” Trả lời vấn đề sao? Cô thật sự không dám đáp ứng, ai biết được bọn họ sẽ hỏi cái gì…. “Chúng em tuyệt đối sẽ không dám hỏi những vấn đề cấm trên 18 tuổi đâu…” MC nữ tươi cười đi đến bên cạnh người Cố Bình Sinh, đưa mic lên rồi hỏi anh, “Thầy Cố, có thể bắt đầu từ thầy trước được không?” Anh nhẹ nhàng nhún vai , “Được.” “Chỉ dùng hai từ, miêu tả về Cố phu nhân của thầy trước mặt toàn thể sinh viên và các giảng viên ở đây.” Vấn đề đảo lộn quy tắc lẫn khuôn phép rồi. Anh gật gật đầu, nhìn Đồng Ngôn, vẻ mặt tươi cười không thực kia, “Pretty, Naughty.” Ca ngợi, quyến luyến, thậm chí là sủng ái cưng chiều, không chút nào che giấu, hoàn toàn nằm trọn trong hai từ này. “Woa….Woa….” không hẹn mà có người đã hét lên. Là người cùng Cố Bình Sinh sớm chiều bên nhau, nhưng cô cũng cảm thấy tâm tình đang càng lúc càng rạo rực lên của mình bởi vì hai từ này… Đợi cho đến khi vị MC nữ kia trở lại bên người cô, vẫn duy trì thân sức vô cùng hôm mộ kia, giống như rất rối rắm nhưng lại hỏi cô một vấn đề vô cùng đặc biệt, “Vậy xin hỏi thầy Cố của chúng ta đã từng nói qua điều gì mà đã rất cảm động đến chị hay chưa?” “Lời bài hát?” Đồng Ngôn nói một câu sau đó cầm lấy míc, đem chiếc míc màu bạc tới trước mặt, nhìn anh mà nói, “I am thinking of you in my sleepless solitude tonight.” Sau mấy giây im lặng, rút cuộc cũng có có người phản ứng lại với lời hát cô vừa hát lên, sau đó đám sinh viên nữ kích động mà nắm lấy tay người bên cạnh mình, nói rằng đó là My All, là My All, là bài hát mà mình thích nhất. Cũng chính là bài hát mà cô thích nhất. Bởi vì Cố Bình Sinh. Đối lập với việc đứng trên sân khấu trong bữa tiệc tối nhân ngày kỷ niệm thành lập trường kia, bài hát làm cho cả trường học sôi trào, cô càng có cảm giác càng thích hát hơn. Trên tàu hỏa từ Thượng Hải về Bắc Kinh, trong đêm khuya, tất cả mọi người mơ hồ ngủ, cô ôm đàn ghita ngâm nga bài hát này cho những đàn em khóa dưới, đó là sau khi hai người ở bên nhau, cô lần đầu tiên rời xa anh. I am thinking of you in my sleepless solitude tonight. I am thinking of you… in my sleepless solitude tonight. Mới nếm thử cảm giác rời xa anh, cô không biết làm sao để biểu đạt nỗi nhớ của mình, anh lại dùng lời đầu tiên trong bài hát thẳng thắn nói cho cô. Khi Đồng Ngôn bắt đầu hát, hiện trường của bữa tiệc cũng dần dần an tĩnh lại. Dải ánh sáng từ những ngọn đèn nê ông cũng như rất vui mừng, không ngừng biển đổi góc độ, Cô vì bù lại lần trước anh không thấy được cô hát mà tiếc nuối, thủy chung nhìn anh mà hát, bởi vì lâu lắm rồi không có chạm vào đàn ghita, lại phân tâm vì muốn để cho anh thấy rõ từng câu từng từ cô hát, cho nên không thể tránh được mắc sai lầm vài âm tiết, cũng may người có thể nghe ra cũng không quá nhiều, phần lớn đều rung động bởi giọng hát của cô, cũng không quá để ý đến những lỗi lầm nhỏ này. Hát xong rồi, tay còn chưa có buông xuống khỏi dây đàn, liền có mấy sinh viên nam không biết từ đâu cầm lấy sách vở lên, giống như đang theo dõi thần tượng của mình vậy. Qua rất nhiều năm về sau, cô gặp lại những sinh viên của anh ngày đó, ai cũng luôn nhắc tới cô với bài hát My All ở bữa tiệc tất niên của ngày hôm nay. Ngày nghỉ tết dương lịch, mới sáng sớm bà nội đã cố ý chuẩn bị điểm tâm cho hai người, nói muốn ra ngoài thăm người bạn già của mình. Đồng Ngôn đưa bà nội lên xe, đưa cho bà một trăm đồng tiền làm phí đi lại, nhìn cho đến khi chiếc xe kia đi xa mới trở về nhà. Cố Bình Sinh khó được có hôm lười dậy khỏi giường một lần, cô ngồi xổm bên giường nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, không đành lòng đánh thức anh dậy, một người có thói quen mỗi ngày đều rời giường lúc 6h sáng, có thể ngủ thẳng tới hơn 9h sáng còn không có muốn dậy, xem ra anh thật sự rất mệt mỏi. Cô đem điểm tâm sáng của anh bỏ vào hộp giữ ấm, bỏ vào tủ lạnh. Trong chiếc chậu lớn đồ quần áo vứt lung tung, cô dùng chậu hứng nước ấm, lôi từng thứ ra, ngồi yên ở trên chiếc ghế nhỏ bên chậu bắt đầu vò rồi giũ quần áo. Rất nhanh đã giặt xong quần áo, nhưng không hề nghe được động tĩnh gì trong phòng ngủ, nhưng lại cảm giác rất kỳ quái. Chiếu theo tốc độ giặt quần áo của cô từ trước đến nhau, làm sao đi nữa cũng đã qua 40 phút rồi, anh còn chưa có dậy sao? Cô ngẫm lại thì lại cảm thấy lo lắng, đem quần áo bỏ vào trong chậu lớn, muốn đi vào phòng ngủ nhìn xem, xoay người có chút gấp, đã quên dưới chân là mặt sàn ướt sung, bang một tiếng, trượt chân ngay cả người cũng té xuống bên cạnh chậu đồ đang giặt dở. Tiếp theo đó là một trận đau đớn truyền tới, cô chỉ cảm thấy cái gáy của mình đau đến tột đỉnh, mắt nhìn trắng xóa một màu trong vài giây, sau đó mới khôi phục lại như bình thường. Không hay rồi, như thế này mà đụng vào bồn tắm lớn. Cô lấy tay sờ sờ, ngoại trừ lớp nước ướt sủng thì cũng không có đụng chạm phải cái gì. Đau thật là đâu, nhưng hẳn không có gì nghiêm trọng, chống tay xuống lớp men sứ, cau mày, cô dùng lực một chút, mới phát hiện ra một điều rằng không phải đầu mà là ở lưng. Cái cảm giác tuyệt đối không thể cử động như thế này thật sự như muốn mạng của cô rồi. Cô thử dùng tay chạm vào đốt sống lưng một chút, đau đến thấu xương, làm cho cô nước mắt lưng tròng, trên đời này còn có ai có thể hài hước hơn cô được hay không? Ngã trong phòng tắm của nhà mình đến nổi không thể cử động được nữa… Trong đầu đang nghĩ đủ thứ, nếu như chính mình không đứng dậy được, thì thật sự là không có biện pháp hữu hiệu gì rồi. Không thể động đậy, muốn đổi một tư thế khác để thử đứng dậy đi ra ngoài cũng không được, cô dựa người trong nhà tắm, tiếp tục xoa đầu, đưa tay với một chút có thể nhặt lên hết quần áo, quăng vào trong chậu lớn. Sau đó liền nhịn đâu, từ từ… có lẽ thêm vài phút nữa là tốt rồi, đáng tiếc vài phút rồi lại vài phút đi qua, ngoài trừ việc càng ngày càng đau, cô vẫn chỉ có thể giữ nguyên tư thế như trước mà thôi. Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi, mệt mỏi, như là có người tha dép lê đi tới vậy. Vì thế sau khi Cố tiên sinh rời giường, hình ảnh đầu tiên khi đi vào toilet chính là ánh mắt hồng hồng của Đồng Ngôn, ngồi ở trên lớp gạch men sứ đầy nước, mặt trắng bệch, đang nhìn chính mình. “Em thật sự xong rồi, không cẩn thận bị ngã, căn bản là không đứng dậy được, Cố Bình Sinh, em có phải đã bị gãy xương hay không? Hay là đụng phải đầu nên bị thần kinh rồi…” Cô vừa thấy anh đã nói hươu nói vượn rồi. Anh vừa nhìn cô vừa nghe đến nửa câu đầu của cô, thì đã muốn ngổi xổm xuống, “Em ngã sao thế?” Mang theo giọng mũi ngái ngủ vừa tỉnh, có chút khàn, cũng có chút gấp gáp. Ánh mắt của anh cũng không còn bình tĩnh nữa, nhưng lại cố gắng áp chế xuống. “Hình như là gãy xương sống rồi.” Cô không dám hù dọa anh, chỉ biết kể lại, “Em vừa rồi đưa tay chạm vào một chút thôi mà rất đau, thật sự là ngã gãy xương luôn rồi sao?” Anh cẩn thận cầm lấy tay cô, chậm rãi đem áo ngủ của cô cởi ra, nhìn tới nơi cô nói, rất nhanh lại ngẩng đầu, “Ôm lấy cổ anh, trước hết anh ôm em ra ngoài đã.” Đồng Ngôn vươn tay, nghe lời ôm lấy cổ của anh. Chớp mắt một cái đã cách xa mặt đất, cô thở hắt ra, nhưng giây tiếp theo liền cảm giác giống như ánh đang cố hết sức vậy, đi ra ngoài cũng không tính là nhanh. Từ sau khi anh phẫu thuật trở về, chưa từng có lần nào ôm qua cô như vậy, thường ngày không cảm thấy được nhưng hiện tại chỉ một đoạn đường ngắn như vậy mà đã để lộ ra như vậy là điều khiến cô lo lắng nhất. Bất kể như thế nào đi nữa, từng làm phẫu thuật hai lần ở một nơi thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới sức khỏe rồi. Cô đang suy nghĩ lung tung thì anh đã cận thận buông cô xuống, lấy một tư thế rất khiếm nhã mà ghé lên giường. Khó có được một ngày nghỉ ngơi, hai người lại phải ở bệnh viện mất mấy giờ, bác sĩ cầm phim chụp X quang lên nhìn , cười nói với cô rằng thật là ngã rất khéo, đúng là gãy xương sống rồi, cần phải ở nhà tĩnh dưỡng ít nhất một tháng. Bác sĩ cười nói, giống như những cô gái trẻ tuổi thời nay đặc biệt dễ dàng ngã như thế, ví dụ như thích chưng diện đi giày cao gót, không cẩn thận té ngã cầu thang gì đó, một tháng cũng có bốn năm trường hợp như vậy tới nơi này. Đồng Ngôn ngại ngùng cười, cũng hiểu được chính mình thật sự là rất xui xẻo. Toàn bộ hành trình Cố Bình Sinh vẫn rất cẩn thận chiếu cố cho cô nhưng sắc mặt vẫn luôn trầm xuống, giống như có chuyện lớn gì xảy ra vậy. Hai người về nhà, cô nằm nghiêng đầu trên giường nhìn anh đừng ở bên giường, cố gắng tươi cười nhìn anh, nhưng đều không có kết quả. “Em muốn uống nước.” Cô nháy mắt, cố gắng làm nũng. Cố Bình Sinh làm theo lời cô, lấy một cốc nước tới. Đồng Ngôn bĩu môi, vừa lòng nhìn anh đưa cốc nước qua, uống được hai miếng, sau đó nắm lấy ống tay áo sơ mi của anh, lau khô miệng, tiếp tục nằm lên giường, bắt chéo tay làm gối sau đó mới nhìn sang cánh tay của anh, “Em muốn ăn kẹo.” Trong nhà có rất nhiều loại kẹo, đủ các loại khẩu vị. Cố Bình Sinh không ngại phiền hà gì lột vỏ kẹp cho cô, rút cuộc cũng làm cô hoảng sợ. Vì để tiện cho cô và anh nói chuyện, anh ngồi dựa vào bên giường, ngồi ở trên thảm xem máy tính. Đồng Ngôn sau khi ăn xong viên kẹo trong miệng, đầu di chuyển tới mép giường, cọ cọ lên bờ vai của anh. Anh nhìn cô, Đồng Ngôn cười nhẹ nhàng, nói với anh, “Em muốn hôn anh.” Anh trầm mặc trong chốt lát, nhìn trong ánh mắt của cô thấy bóng dáng của chính mình, rút cuộc khẽ thở dài một hơi, nở nụ cười.Sau đó vươn hai ngón tay, đem cằm của cô thoáng nâng lên một chút, từ từ ngậm lấy môi của cô, lạt nhạt đi sự ngọt ngào trong miệng của cô. Điều hòa vẫn còn đang chạy để làm ấm căn phòng, cô chỉ cảm thấy nóng, gãy xương đau mất hồn như vậy, mà hôn anh cũng vô cùng mất hồn … Hết chương 52