Kết quả người lệch múi giờ… vẫn hoàn toàn phấn khởi hơn ai đó. Sau hơn mười ngày trị bệnh bằng hóa chất, ban ngày anh đều ở đây, buổi tối vẫn thức cùng cô. Anh đều lấy cớ là lệch múi giờ, đến cuối cùng cô cảm thấy đau lòng cho anh, vẫn nói ra là bản thân cô muốn ngủ, thật sự muốn ngủ, lặp đi lặp lại rất nhiều lần mới có thể chấm dứt những tin nhắn qua lại. Đợi cho đến khi bà nội xuất viện, hai người rõ ràng đều gầy đi không ít. Bà nội nhìn hai người mà đau lòng, mắt cũng đều đã đỏ, với thái độ của anh chàng này rõ ràng là muốn xây dựng gia đình với cháu gái của bà rồi. “Đứa cháu rể này cũng không tồi.” Bà nội không ngừng lặp đi lặp lại với dì Lưu, “Cũng không tồi, được được…” Dì Lưu rõ ràng với tình huống thân thể của Cố Bình Sinh, nhưng cũng không có nói gì với bà nội, nhưng thật ra là có vỗ tay Đồng Ngôn, nói rất nhiều điều. Đại ý là con người sống qua được dịch bệnh tổn thương đến mọi người như vậy cũng không dễ dàng gì, nghĩ thông suốt ra một chút là được rồi. Đồng Ngôn còn thật sự đáp trả lại một câu, “Dì Lưu, ưu điểm lớn nhất của cháu chính là nhanh nghĩ thông mọi chuyện.” Sau khi bà nội ra viện, anh rút cuộc cũng định đến trường dạy học. Dĩ nhiên là nơi cô từ nhỏ đến lớn thường xuyên đi chơi qua. Đồng Ngôn âm thầm kiêu ngạo tự mãn, nhất định phải lôi kéo anh đi dạo trường học. Cô tạm thời không cần đi học, mà người nào đó cũng chưa phải đi dạy, sau giờ cơm trưa thì đến ngôi trường kia. Trước khi đi Đồng Ngôn đã chọn cho anh một bộ quần áo có thể chọc giận đám sinh viên kia, áo sơ mi trắng ngắn tay, cố ý để lộ ra hình xăm trên người anh. Hiệu quả thật rõ ràng. Dọc theo đường đi bất kể là sinh viên nam hay nữ đều quay đầu nhìn anh một cách kinh người. Cuối cùng hai người ngồi ở trên khán đài của sân thể dục, nhìn hai đội bóng đang giao đấu ở dưới sân bóng, ánh mới thở dài một cách thích thú, “Anh cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ hối hận giống như hôm nay, chi bằng anh cũng nên xăm mấy hình xăm này lên trên người em.” Đồng Ngôn mặc chiếu váy liền áo mà anh mua, màu lam nhàn nhạt, ớ dưới ánh nắng mặt trời, làm dịu đi sắc mặt nhợt nhạt do phải thức đêm nhiều của cô. “Anh có cảm thấy chính mình rất giống một sinh viên không?” Đồng Ngôn dựa lưng vào lan can, nhìn Cố Bình Sinh ngồi ở trên bậc thang cách mình một đọa, “Nếu mà tính ra thì anh thật sự chính là một sinh viên mà, ở ngoài xã hội bắt đầu làm việc không được một năm, phần lớn thời gian đều ở trong trường học. Chúng ta cũng có khác gì nhau đâu, chỉ là em học đại học chính quy, còn anh là tiến sĩ mà thôi.” “Cho nên?” Một khuỷu tay của anh chống đỡ ở sau người, cười nhìn cô, “Em muốn nói cái gì?” “Không có ý tứ gì đặc biệt.” Cô quay đầu đi rồi nói, “Em chính là nhất thời nghĩ tới nên liền nói ra mà thôi. Nhưng bỗng nhiên nghĩ tới việc chúng ta có phải đặc biệt rất giống với những cặp tình nhân trong trường học kia hay không? Căn bản… đã không giống….” Cũng không đúng, thật ra còn chưa thật sự kết hôn … Anh vươn tay về phía cô, “Lại đây, ngồi ở bên cạnh anh.” Cô đi qua, từ từ ngồi xuống bên người anh. “Như thế nào mới được xem như vợ chồng?” Đồng Ngôn nghĩ nghĩ, “Chính là cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ, nuôi dưỡng con trẻ và phụng dưỡng bố mẹ, tính toán chi tiêu củi gạo mắm muối trong gia đình.” Nhớ tới những điều này nhưng cô thật sự không có nghĩ tới, đúng ra là không có khái niệm gì, “Không biết, em lại không có kinh nghiệm…” “Anh cũng không có kinh nghiệm…” Cố Bình SInh buồn cười nhìn cô, “Bất quá, em có vẻ đã quên điều gì rồi?” “Cái gì?” “Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi tản bộ, chỉ có như vậy thôi sao…” Anh suy nghĩ một chút rồi nhìn cô nói, “Có phải là cần ngủ chung nữa hay không?” …………. “Cố Bình Sinh, anh già mà không kính.” “Những người lớn tuổi luôn nghiêm khắc lắm, anh còn chưa đến ba mươi tuổi mà…”Cố Bình Sinh tiếp tục sửa lỗi sai trong cô nói của cô, “Anh còn không có tính là già. Hơn nữa anh không chỉ trong trường đại học, từ khi anh bắt đầu học trung học thì các ngày nghỉ anh đều dùng để làm việc công ích, vào đại học thì năm học có đi Ghana tham gia chiến dịch tình nguyện của trường đại học. Với độ tuổi của anh khi đó thì đi dạy cho những đứa nhỏ khoảng 10 tuổi về toán văn, anh văn, ngay cả tôn giáo cùng tiếng Pháp cũng đều phải dạy.” (Ghana, tên chính thức là Cộng hòa Ghana (Republic of Ghana) là một quốc gia tại Tây Phi. Tìm hiểu thêm : http://vi.wikipedia.org/wiki/Ghana ) Đồng Ngôn nghe thấy rất thú vị, còn thật sự nhìn anh, “Anh biết tiếng Pháp sao?” “Có biết, khi đó thật sự có biết chút ít nhưng hiện tại giống như đã quên hết rồi..” Cố Bình Sinh rút cuộc lại thừa nhận một nơi kém phát triển như vậy, “Trình độ giáo dục ở Ghana không cao, lúc ấy anh biết một ít tiếng pháp, cơ bản là ban đầu anh tự học, sau đó lại đi học… nhưng ngẫm lại vẫn ở học ở trong trường học mà thôi.” Đồng Ngôn bỗng nhiên đánh gãy lời anh, “Anh có cảm thấy hay không, chúng ta chưa bao giờ là người cùng thế giới? Giống như không nên ở bên nhau vậy đó.” “Cố phu nhân có phải hay không lại tự coi nhẹ mình rồi.” Cố Bình SInh cười rộ lên, cẩn thận nhìn vào ngũ quan đoan trang của cô, lấy toa xoa nhẹ hai bên khuôn mặt cô, “Khi em mười tuổi… khuôn mặt cũng chỉ có lớn như vậy…” Anh dừng lại, từ nơi bậc thang phía sau lưng trong chốc lát, lấy tới mấy viên đá nhỏ. Sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của cô, vẽ qua loa ra bản đồ thế giới, chấm một chấm xuống vị trí của Bắc Kinh, “Năm em mười ba tuổi, chúng ta ở bệnh viện Bắc Kinh gặp nhau. Sau đó…” ANh không ngừng vẽ một vòng trên bản đồ, nhìn những điểm anh đã đi qua có thể làm cho người ta đố kị, “Anh đã từng đi tới những nơi đó, nhưng cuối cùng vẫn là về chỗ đó, lại gặp được em.” Anh vòng trở lại đất nước Trung Quốc, viết lên hai chữ ‘Thượng Hải’. “Hiện tại, lại nhớ tới nơi đầu tiên gặp em.” Cố Bình Sinh ném mấy viên đá kia xuống, “Em có phát hiện ra hay không, bất kể anh đi bao xa bao lâu đi chăng nữa, cuối cùng vẫn muốn trở về?” Thời điểm anh nói chuyện, gương mặt của anh thật sự rất gần cô, có thể nghe thấy hơi thở của anh. Chóp mũi hai người chạm nhau, cô thở phào một hơi, lui đầu ra sau một chút, để cho anh có thể thấy rõ khẩu hình của chính mình, “Thầy Cố yêu quý, anh về sau muốn dạy ở trường học này thì cần phải thu liễm chính mình một chút.” Anh khẽ cười. “Có đôi khi nói cảm động như vậy, mục đích chính là vì muốn được thưởng.” Đồng Ngôn hoàn toàn bị anh làm cho bật cười. “Em hát cho anh nghe một bài nhé?” Cô còn thật sự suy nghĩ một lát rồi nói, “Coi như là thưởng cho anh.” Bài hát từ năm 1975, bài hát này lâu rồi cô cũng không có hát, cô nhớ lại ca từ, bắt đầu chậm rãi hát lên. Một bài hát có nhịp điệu chầm chậm, Sailing được thể hiện rất thành công với ca sĩ người anh Rod Stewart. Cô học thật lâu, vẫn không thật sự tìm hiểu hết những ca từ trong bài hát này. Cho đến một buổi tối hai tháng trước, thuận miệng hát lại bài này, cô bỗng nhiên nghĩ đến anh. “I am sailing, I am sailing, Home again’cross the sea…” Vốn là bài hát có tiết tấu chậm, cô lại cố ý đem từng từ hát ra rất rõ ràng. Giọng nói không phải lớn nhưng lại muốn cho anh nhìn rõ ràng. Anh đưa lưng về phía ánh mặt trời, cô muốn nhìn thẳng anh cần phải cố hết sức, đành phải lấy tay che trên mắt, tiếp tục hát, “Can you hear me, can you hear me…” Cố Bình Sinh nhìn cô, giống như hiểu được ý tứ của cô. “thro’ the dark night, far away,I am dying,forever trying,to be with you. . .” Hát xong, cô lại tỉ mỉ nhìn anh, muốn nhìn ra một chút cảm động nơi anh, “Em luôn tin tưởng mình hát rất êm tai, em giành vị trí thứ ba trong cuộc thi giọng hát hay khóa 08 của trường học, quán quân cùng á quân cuối cùng đều đã trở thành MC ở đài truyền hình rồi.” “Anh có tưởng tượng được.” Anh kéo cô qua, đi xuống dọc theo bậc cầu thang. Cô chung quy là nhìn không ra được chút cảm động nào nơi anh, oán giận nhìn anh, “Anh không có chút cảm động nào sao?” Anh nói, “Anh cần về nhà suy nghĩ cẩn thận một chút, phải thật sự nghĩ lại, làm sao để biểu đạt sự cảm động của mình.” Đồng Ngôn nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, thực sự là không ra sao cả, cô bèn đi vào trong sân thể dục, nhưng dù sao cũng là…dù sao cũng chỉ mới có một hai lần như vậy, chỉ cần nghĩ tới những hình ảnh đó, cô cũng không dám nhìn anh. Tuy rằng từ ngày đầu tiên anh trở về, khi làm giấy tờ nhà đã dùng cả tên của hai người để làm chủ sở hữu, nhất định đã xác định muốn cùng cô chính thức kết hôn. Nhưng dù sao cô bây giờ cũng chưa có tốt nghiệp, có một số việc không thể không kiêng nể gì được, cho nên từ sau khi bà nội xuất viện hai người vẫn luôn ở hai phòng khác nhau… Khán đài xa xa, trên sân thể dục có rất nhiều người đang hoan hô, hét hò, còn có mấy cậu sinh viên hét lên thật lớn, hẳn là vừa rồi đã có người ghi bàn. Tuy rằng không phải trường học của mình, nhưng cứ nghĩ tới anh sẽ đứng ở nơi này dạy học, cô liền cảm thấy những gương mặt này cũng trở nên thân thiết hơn. Bọn họ đi đến một bên khái đài, phát hiện cửa sắt ở lối vào đã bị người ta khóa lại. Hàng rào không cao, Cố Bình Sinh trực tiếp nhảy qua, nhưng cô mặc váy thì ngược lại cảm thấy rất khó xử. “Ôm cổ anh.” Anh nói. Đồng Ngôn giơ tay ôm lấy cổ anh, cảm giác được sự căng thẳng trên lưng anh, cô được anh trực tiếp ôm lấy bước qua hàng rào. Cô co đầu gối lên, phối hợp với động tác của anh, đợi cho đến khi hai chân đứng vững trên mặt đất, trong lòng cô vẫn còn có chút sợ hãi mà oán giận anh, “Lần sau đừng như vậy nữa, anh mới hồi phục không được bao lâu, lỡ may…” “Không sao.” Anh vuốt lên nếp nhăn sau lưng cô, “Anh rất thích ôm em.” Cô bị một câu của anh làm cho nghẹn họng, nháy mắt mấy cái, quyết định im lặng là tốt hơn. Trên đường về nhà hai người ghé chợ mua chút nguyên liệu về làm cơm chiều, về nhà cũng chưa đến 3 giờ rưỡi. Cô đem mấy thứ mua về bỏ vào trong tủ lạnh, nhẹ giọng đẩy cửa phòng ngủ của bà nội, thấy bà nội vẫn còn nằm trên ghế, mắt đeo kính đang đọc sách, “Bọn cháu về rồi.” Cô cười nhìn bà nội, “Buổi tối ăn mì xào kèm theo ít rau được không bà nội? Cháu đã mua đủ nguyên liệu nấu ăn rồi, đợi đến 5h30 thì nấu ăn, 6h là có thể ăn rồi.” Bà nội tháo kính xuống, cười gật đầu, “Chơi có vui không? Đi ngủ một lát đi, hoặc là xem tivi một chút, khồng cần phải làm phiền bà.: Nói xong, rất nhanh đeo kính lên, tiếp tục đọc sách. Cô đóng cửa lại, đang muốn đi vào phòng mình thay quần áo, vừa nắm vào khóa cửa thì đã bị anh ôm từ phía sau. Đồng Ngôn quay đầu lại, mở rộng miệng, dùng khẩu hình nói: Để em đi thay quần áo đã. Anh khẽ cười, một bàn tay nắm lấy tay đang để trên cửa của cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Đầu lưỡi có chút lạnh lẽo, hẳn là anh vừa uống một chút nước lạnh, hai tay của cô dần dần chuyển đến trên lưng anh, rồi lại chuyển về phía sau lưng mình, dựa vào tường không ngừng chột dạ mà trốn tránh. Đến cuối cùng trốn không thoát thì mới cầm lấy hai ngón tay của anh, quơ quơ, “Cố tiên sinh, nghiêm cấm ban ngày mà phóng túng như thế nha.” Cố Bình Sinh giống như nghe không hiểu gì, đè tay nơi cánh cửa, hoàn toàn đi vào trong phòng của cô. “Cái gì mà ban ngày không được phóng túng hả?” Ngôn Ngôn đành phải đem mấy chữ đó viết ra cho anh xem, ngay cả ý tứ cũng nói rõ cho anh nghe, cuối cùng cố ý dùng mặt cọ cọ vào cằm của anh, ngửa mặt tổng kết, “..tóm lại chính là ban ngày làm chuyện xuất, thật sự là không tốt.” Anh cười rộ lên, má lúm đồng tiền hiện rõ. “Cố tiên sinh giống như là người luôn bị lệch múi giờ, không phân biệt rõ hiện tại là buổi tối hay vẫn là ban ngày…” Anh đường hoàng nói xong mấy câu đó, vừa bắt đầu cúi đầu hôn lên môi cô hôn lên hai má cô, vừa không nhanh không chậm mà đi về phía trước. Đồng Ngôn bước theo bước đi của anh, không ngừng lùi dần ra phía sau, thẳng cho đến khi không thể lui được nữa…