Trọn Đời Bên Em

Chương 22 : Sự thật của năm năm trước

Trong những năm tháng thiếu niên chúng ta đã từng hoang mang, từng ngây thơ, từng không biết gì, từng xoắn xuýt, từng khóc, từng cười, từng đánh nhau, từng cãi cọ, từng phạm rất nhiều sai lầm, có thứ có thể bù đắp, có thứ lại không bao giờ nhạt phai, mỗi khi nhớ lại chẳng biết phải làm sao, cảm thấy bất lực. Bạch Dĩ Mạt sẽ mãi không quên được chuyện vô cùng hối hận mà cô làm trong cuộc đời này, chính là vào ngày giỗ của Lam Tiểu Hạ lại chạy sang Mỹ, trong lúc cô đưa ra quyết định đó thì chính bản thân cô cũng thấy hoang đường, nhưng còn chưa kịp ngẫm lại thì người đã bước vào ranh giới tồn tại hai chữ Hướng Nhu. Cô còn nhớ rõ lúc ở sân bay nhìn thấy hắn thì hắn mặc áo khoác màu nâu nhạt với quần âu màu đen, xem ra ở đâu cũng có thể phát ra sức hấp dẫn khiến người ta quay đầu lại, hai tay hắn vòng trước ngực dựa vào ô tô, nụ cười rạng rỡ đậu trên gương mặt tuấn tú, còn cô thì lại cười miễn cưỡng. Cô biết khi đó Hướng Nhu vừa đi học, vừa gây dựng sự nghiệp, mà trong thị trường chứng khoán thì hắn như cá gặp nước khiến người khác chậc lưỡi, chỉ nửa năm ngắn ngủi, ai cũng biết ở con phố tài chính C có một vị cổ thần1 người Trung Quốc, mà lúc ấy hắn chỉ vừa hai mốt tuổi. (1Cổ thần là tên gọi chung những nhân vật gặt hái được nhiều thành công lớn trong đầu tư cổ phiếu) Mặc dù gần một năm không gặp, nhưng lúc gặp lại không có vẻ gì là bị ngăn cách và cũng không phải không có chuyện để nói, dường như đó là một kiểu ăn ý không bị thời gian và khoảng cách chia cắt, bọn họ chính là thế. Cô có thể thấy mặc dù Hướng Nhu đang cười, nhưng trên vầng trán vẫn nhíu lại, cô biết có lẽ hôm nay tâm tình cua hắn thật sự chẳng ra gì, thế thì cô đến đây liệu có thể thay đổi được gì không? Ngay cả chính cô cũng không biết. Hướng Nhu đưa cô đến chỗ ở của hắn, là một căn biệt thự một mình thông thường ở Mỹ, Bạch Dĩ Mạt không biết rốt cuộc Hướng Nhu dựa vào đầu óc của mình đã kiếm được bao nhiêu, nhưng lúc trông thấy xe và nhà của hắn, cô biết hắn không phải là kiểu quần áo lụa là như mới nhìn qua bên ngoài, ít nhất cô biết hắn không dùng tiền của ông bố đưa cho. Nhưng cô cũng tật không ngờ ở trong căn nhà này cũng không phải chỉ có một mình hắn ở, mà còn có một anh chàng đẹp trai là Tạp Bố, và một người chính là Trịnh Tịnh Viên. Cũng chính là lúc đó, cô quen biết với cô gái Trung Quốc xinh xắn đó… Còn nhớ rõ sau khi Hướng Nhu dẫn cô vào nhà, hắn đã giới thiệu với Bạch Dĩ Mạt đó là khách thuê nhà của hắn. Tạp Bố và Trịnh Tịnh Viên đều là bạn học của Hướng Nhu, Tạp Bố và Hướng Nhu là bạn học cùng lớp, còn Trịnh Tịnh Viên là em gái nhỏ hơn bọn họ một tuổi. Khi đó Trịnh Tịnh Viên là một nữ sinh nhìn qua rất trong sáng, cái đẹp của cô có cảm giác hư vô mờ mịt, giống như là một cô gái vốn không nên ngã xuống nơi trần gian nhuộm đầy xấu xa và dơ bẩn, nhưng quả thật là cô ở trong thế giới này, hơn nữa cuộc sống lại vô cùng tự tại. Đêm hôm đó ăn cơm tối song, Bạch Dĩ Mạt ngồi trên ghế dài trong sân nghỉ ngơi, Hướng Nhu bước đến, lúc đó hắn không có vẻ gì là đùa vợt với đời như trước đó hoặc sau này, lúc hắn không nói lời nào kỳ thật khiến cho người ta cảm giác như là vương triều quý tộc vậy. “Mau nói mục đích đến đây của cậu đi!” Âm thanh của Hướng Nhu luôn dễ nghe như vậy, đặc biệt giờ phút này lại càng thêm dịu dàng. Bạch Dĩ Mạt ngước nhìn những vì sao sáng trên bầu trời, thần sắc hờ hững: “Tôi thất tình.” Sau đó, hắn tự tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, bọn họ như có kì tích vậy, không hề tranh cãi, chỉ có im lặng… Sau đó, đêm hôm đó, tại nơi bãi cỏ xanh đậm này, chàng trai mặc áo lông cừu màu tím nhạt cùng với cô gái mặc áo len đan trắng dựa vào nhau trên ghế dài, thỉnh thoảng có giớ thổi đến, mái tóc đen dài của cô gái tung bay trong gió, vài sợi tóc quét sau gáy người con trai, từ xa nhìn lại, như một bức tranh hấp dẫn. Mấy ngày sau Hướng Nhu không đến trường, chỉ cùng Bạch Dĩ Mạt đi chơi xung quanh, thăm thú những danh lam thắng cảnh để giải sầu. Mặc dù Hướng Nhu không lên lớp, nhưng Bạch Dĩ Mạt biết hắn phải đi làm, thường thì cô ở nhà ngủ còn Hướng Nhu ra ngoài, đến khi cô ngủ đẫy giấc tỉnh lại thì Hướng Nhu cũng trở về. Một tuần lễ cứ vậy trôi qua, đã đến lúc Bạch Dĩ Mạt phải trở về, vì thế vào ngày này, Hướng Nhu dẫn Bạch Dĩ Mạt đến tham gia tiệc mừng công ty hắn. Lúc đó Bạch Dĩ Mạt mới thật sự biết Hướng Nhu lợi hại đến cỡ nào, tòa nhà Duệ Phong quốc tế này, không thuộc về lãnh địa của người trong nước, có thể viết thành một chương về đế quốc buôn bán cường đại. Mà khách trọ là Tạp Bố và Trịnh Tịnh Viên thì ra đều là người của công ty hắn, cho nên, tất cả có vẻ như là đương nhiên. Đêm hôm đó mọi người ăn chơi nhảy múa đến điên loạn, một đám đông thanh niên bất đồng quốc tịch cùng nhau hát K, uống rượu, điên loạn như vậy, hoàn toàn không để ý đến hình tượng, và dưới bầu không khí sôi động này, Bạch Dĩ Mạt cũng quang vinh uống rượu, nhưng ý thức vẫn chưa bị rượu dìm ngập, ít nhất cô còn nhận ra được vài người. Sau khi tan tiệc, cô, Hướng Nhu, Trịnh Tịnh Viên, Tạp Bố trở về biệt thự, Hướng nhu và Bạch Dĩ Mạt ở phòng trên lầu hai, còn Tạp Bố với Trịnh Tịnh Viên ở dưới tầng một, sau khi vào cửa mọi người đều tự trở về phòng nghỉ ngơi. Bạch Dĩ Mạt chỉ mới chợp mắt được một tí thì cảm thấy khó chịu ở ngực, cảm giác sông cuộn biển gầm, yết hầu nóng rát, cô lao ra khỏi phòng ngủ, vọt vào phòng về sinh nôn một bãi. Sau khi nôn xong, tuy ngực rất dễ chịu nhưng đầu vẫn còn đau vô cùng, giống như muốn nổ tung vậy, trời đất quay cuồng, đầu óc cũng không còn giữ được tỉnh táo, cô nghiêng ngả lảo đảo trở về phòng ngủ, sau đó vất mình lên giường. Vừa chạm phải gường cô đã cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, sao bỗng dưng chiếc giường lại nhỏ thế này, hơn nữa còn rất ấm, cô vừa quay đầu thì đụng phải một vật rắn, trong lúc mơ màng hình như là một khuôn mặt, ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, làm cho khuôn mặt anh tuấn này càng thêm thần bí. Cô sử dụng toàn lực muốn ngồi dậy, kết quả trên tay cảm thấy nong nóng, cả người rơi vào trong lòng Hướng Nhu, thành công khiến Bạch Dĩ Mạt tỉnh ngủ. Bạch Dĩ Mạt hoảng sợ, sau đó lại muốn đứng lên, nhưng rồi lại bị Hướng Nhu ôm chặt vào lòng. Cho nên, Bạch Dĩ Mạt có thể khẳng định là hắn uống say. Bạch Dĩ Mạt giãy dụa thoát ra, sau đó đầu óc choáng váng đi về phía cửa, vừa chạm vào cánh cửa đang đóng thì tay bị kéo lại, cả người ngã vào một cơ thể nóng bỏng. Bạch Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, mở miệng hét: “Buông, buông ra, tôi, tôi là…” Chưa kịp nói xong câu thì môi đã bị khóa chặt, cô từng bước lui về phía sau, thế nhưng hắn cũng một bước dần tới gần, phía sau lưng đụng mạnhg vào cánh cửa, vừa nóng vừa đau. Hướng Nhu không hề buông cô ra, ngược lại còn dùng đầu lưỡi để mở cánh môi cô, cạy mở khớp răng ra, say sưa khóa chặt, quấn quít với mùi hương của cô, ma sát, cắn cắn, như mưa rền gió dữ thổi qua, khiến Bạch Dĩ Mạt say sắp chết mau chóng hôn mê bất tỉnh. Thật không dễ dàng hắn rời khỏi bờ môi cô, Bạch Dĩ Mạt dùng hết sức đẩy Hướng Nhu ra, bản thân chống đỡ lên cửa nếu không suýt ngã ra rồi. Hướng Nhu đi đến chỗ Bạch Dĩ Mạt, từng bước vững chắc, không khác gì người bình thường, nhưng Bạch Dĩ Mạt biết hắn là kiểu nhìn càng tỉnh lại càng say. Cô nắm lấy bả vai Hướng Nhu, lắc lắc hắn: “Cậu nhìn rõ tôi là ai không? Tôi là Bạch Dĩ Mạt…” Hướng Nhu cúi đầu nhìn Bạch Dĩ Mạt hai hàng nước mắt đẫm lệ, sau đó ôm cô vào lòng, miệng thì thào mấy lời vô nghĩa: “Cuối cùng em cũng chịu trở về bên anh, anh rất nhớ em, anh thật sự rất nhớ em.” Nước mắt Bạch Dĩ Mạt bỗng dưng trào ra, cô quên cả giãy dụa, thản nhiên nói trong lòng hắn: “Cậu không quên được cô ấy đúng không, nhưng cô ấy đã chết rồi, cô ấy không còn nữa, cậu đừng như vậy có được không, ngàn vạn lần đều là tớ sai, tớ không nên thích cậu, không nên, thật sự không nên…” Bao nhiêu năm qua chưa bao giờ khóc ra tiếng như thế, cô cũng không nhớ rõ nữa, lúc này đây cô không nhịn được nữa đem toàn bộ sự khó chịu và tổn thương hóa thành từng giọt nước mắt nóng hổi. Hướng Nhu giơ tay lên giúp cô lau nước mắt, cô nhìn hắn, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy đau thương và thương tiếc, lúc ấy Bạch Dĩ Mạt cũng biết mình đã mắc phải sai lầm, thế nhưng hai tay lại xoa lên gương mặt hắn, cứ như vậy… chủ động, hôn lên… Sau đó là một cuộc mây mưa không thể quay lại, bọn họ từ phía cửa một đường liên tục chiến đấu cho đến trên giường, quần áo xé rơi đầy trên mặt đất, hai cơ thể nóng rực quần nhau trên giường, cứ như vậy mà lặp lại. Một trận kịch liệt khiến đau đớn xuyên suốt cơ thể thì Bạch Dĩ Mạt cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong cuộc say, nhưng tất cả dường như đã quá trễ, mà quan trọng nhất là, cô phát hiện cô không hề cự tuyệt thân thể đã làm cô vui vẻ thích thú. Tuy là đau, nhưng lại có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, không hề trống rỗng như vậy, khi đó là do cô say, nếu không thì phải thừa nhận những chuyện này như thế nào? Hướng Nhu như là uống phải xuân dược vậy, hung mãnh vô cùng, cho nên đối với Bạch Dĩ Mạt mà nói đó là cả một quá trình đau đớn, khi cô tỉnh lại, rượu đã bay hết, đối mặt với hiện trường gây án cùng với người nào đó vẫn còn ngủ say, còn cả bông hoa mai màu đỏ tươi trên ga giường xám nhạt, cô hối hận vô cùng…. Khi đã hối hận rõ ràng, phản ứng đầu tiên của cô chính là chạy trốn, nhưng cô vẫn chưa đi mà còn vô cùng tỉnh táo khác thường không quên lấy đi chứng cớ phạm tội trên giường… Sau đó cô bắt đầu cầu nguyện Hướng Nhu bất tỉnh nhân sự vì say, chuyện gì cũng khôgn nhớ rõ, cô tắm rửa xong liền trốn vào phòng đánh một giấc, bao nhiêu hi vọng tỉnh lại thì tất cả cũng chỉ là một giấc mơ, còn cô cứ mở to mắt cho đến khi sắc trời tối đần. Một ngày, cô nằm trên giường đúng một ngày, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, từ lúc sáng bừng đến khi bầu trời tối đen. Lúc Hướng Nhu đến gõ cửa phòng cô trong lòng cô đập loạn vô cùng, cuối cùng vẫn là cô phải nhanh chóng mặc lại áo quần, che dấu tốt bằng chứng trên cười, sau đó cúi đầu mở cửa. Sắc mặt Hướng Nhu không tốt, cực kỳ không tốt, thay vào nụ cười tươi là vẻ mặt lãnh đạm khiến cô cảm thấy kinh sợ, tim Bạch Dĩ Mạt nhất thời nhanh mất hai nhịp, cô đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó, chợt nghe câu hỏi lạnh lùng của Hướng Nhu. “Cậu, tối qua, có nghe thấy gì không?” Bạch Dĩ Mạt hơi mở to mắt, nhìn trong cặp mắt đào hoa kia của Hướng Nhu có chút khổ sở và tự trách, đúng thế, cô thấy rất rõ, trong đó tràn ngập vẻ hối hận vì những chuyện đã xảy ra. “Tôi… nên nghe thấy gì sao?” Bạch Dĩ Mạt làm bộ hờ hững, cố gắng biến không khí khá hơn một chút. “Đúng thế, cậu ngủ say vậy, sấm chớp cũng bất động.” Hưỡng Nhu có chút tự giễu cười nói: “Xuống ăn cơm đi!” Trịnh Vịnh Viên với Tạp Bố đã ngồi trên bàn chờ hai người bọn họ, một bàn thức ăn này chính là những món ăn của Trần gia mà Bạch Dĩ Mạt đã từng ầm ĩ muốn ăn, nhưng bây giờ cô thật không có tâm trạng để ăn uống. Tạp Bố phát âm tiếng Trung không quá lưu loát nhưng người ta vẫn có thể nghe hiểu được: “Bạch Dĩ Mạt, sắc mặt cậu trông không được tốt lắm!” “À, ngủ không ngon thôi.” Cô gắp lấy thức ăn, sau đó nhìn trộm Hướng Nhu, vẻ mặt Hướng Nhu không chút thay đổi cắm đầu vào ăn. Sắc mặt Trịnh Tịnh Viên cũng chẳng khá hơn là bao, ăn được mấy thìa cơm rồi nói ăn no muốn ra ngoài đi dạo một chút, Hướng Nhu ăn xong cũng lên lầu, chuyện tối hôm qua tuyệt không nhắc đến một chữ, nhưng không khí trước mắt lại làm cho Bạch Dĩ Mạt càng thêm lo âu, giống như một khúc gỗ không thể trôi dạt vào bờ, mãi mãi đắm chìm trong biển rộng mênh mộng. Sau đó thì Hướng Nhu và Trịnh Tịnh Viên sống với nhau, buổi sáng trước khi Bạch Dĩ Mạt đi đó, Trịnh Tịnh Viên giúp Bạch Dĩ Mạt dọn dẹp hành lý, cô mới biết thật ra cô ta cũng không phải có ý tốt muốn giúp gì, mà là để nói ra suy nghĩ của mình. “Thật ra lần đầu tiên gặp Hướng Nhu mình đã thích anh ấy rồi, lúc anh ấy cười khiến người ta có cảm giác thỏa mãn, nhưng mình chưa bao giờ gặp cảm giác này cả.” Bàn tay thu dọn quần áo của Bạch Dĩ Mạt hơi khựng nhưng rồi lại tiếp tục, thản nhiên nói: “Cho nên vẫn rất may mắn, cuối cùng hai người cũng ở với nhau.” Trịnh Tịnh Viên ừ một tiếng, nói: “Đúng thế! Thật ra mình cũng biết anh ấy cũng thích tớ, việc bọn mình ở với nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.” “Ừ…” thật sự Bạch Dĩ Mạt không hề có cảm tình gì với cô ta, lần đầu tiên gặp đã không có ấn tượng tốt, thêm nữa mỗi tiếng nói cử động của cô ta với Bạch Dĩ Mạt cứ như đang diễn kịch vậy, cô biết nội tâm người này tuyệt đối không hề trong sáng như bề ngoài của cô ta. Trịnh Tịnh Viên thấy Bạch Dĩ Mạt hoàn toàn không quan tâm cộng chút kiêu ngạo, cô ta đã lớn đến ngần này rồi mà cho tới bây giờ chưa gặp ai coi thường mình giống cô cả, bàn về diện mạo hay năng lực, Bạch Dĩ Mạt cô ta có điểm nào tốt hơn cô? “Mình biết cậu là thanh mai trúc mã với Hướng Nhu, nhưng mà, có một số việc mình phải nói rõ với cậu.” “Chuyện gì?” “Đêm hôm đó mình biết cậu lên giường với Hướng Nhu.” Vật trên tay Bạch Dĩ Mạt rơi bộp xuống mặt đất, cô ngẩng đầu không thể tin được nhìn Trịnh Tịnh Viên. “Cô đang nói bậy bạ gì đấy?” “Mình thấy hết cả rồi.” Trịnh Tịnh Viên dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Cậu cũng biết anh ấy luôn xem cậu làm em gái, nhưng mà, mình chỉ sợ anh ấy sẽ chịu trách nhiệm mà đón nhận cậu thôi, có thể căn bản trong lúc đó giữa hai người hoàn toàn không phải vì tình yêu, huống hồ cậu cũng không phải không thích anh ấy sao? Mình có thể hiểu hôm đó bởi vì hai người đều uống rượu nên mới có thể làm bậy như thế, cho nên… tớ cầu xin cậu…” Bạch Dĩ Mạt có nằm mơ cũng không ngờ rằng sẽ bị Trịnh Tịnh Viên biết được, cô hít một hơi sâu, chậm rãi thở hắt ra, ngắt lời cô ta: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho hắn biết đâu.” “Cám cậu cậu.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tịnh Viên xuất hiện nụ cười, cô ta mở cửa phòng ngủ ra, xoay người liếc nhìn Bạch Dĩ Mạt đang ở trong kia không biết phải làm thế nào, nụ cười vui vẻ biến thành một nụ cười đắc ý.