Trọn Đời Bên Em
Chương 19 : Ném tuyết
Ngày hôm sau, Bạch Dĩ Mạt thức dậy trong tiếng gõ cửa của Hướng Nhu, cô mang theo cơn ngái ngủ rời khỏi giường ra mở cửa, vừa mở đã chửi ầm lên.
“Mới sáng sớm đã thích chết hả! Tôi không ngăn cậu, cậu đừng có đến làm phiền tôi.”
Hướng Nhu nhìn Bạch Dĩ Mạt mặc áo tắm màu trắng rộng thùng thình, để hở từ xương quai xanh lồi lõm kéo một đường thẳng xuống dưới, phong cảnh nới đó như ẩn như hiện, như trêu ngươi người ta khiến mơ màng, cặp đùi dài nhỏ như ngọc bị phơi bày trước mặt hắn.
Bạch Dĩ Mạt thấy người trước mặt không nói chuyện, nhưng vẫn không nhúc nhích lại còn cười dâm dê dán mắt lên… thân thể cô, sau đó một cái tát bay đến: “Đồ cầm thú.”
Hướng Nhu bị tát một cái, nhưng ngược lại vẫn cứ cười cười: “Là cậu mới sáng sớm đã chơi trò dụ dỗ một người đàn ông bình thường, rốt cuộc ai mới là cầm thú?”
“Cậu cậu cậu, đi ra ngoài.” Bạch Dĩ Mạt một tay nắm chặt lấy vạt áo, tay kia thì chuẩn bị đóng cửa nhưng lại bị Hướng Nhu ngăn lại, vô cùng tự nhiên mà đi vào, ngồi trên salon liếc nhìn Thỏ Con đứng ở cửa trợn tròn đôi mắt nhìn hắn.
Hắn giơ tay lên, chỉ vào cái đồng hồ trên đó, nói: “Chị hai à, là chị bảo muốn đến đây chơi tuyết, bây giờ đã mấy giờ rồi, tự mình xem đi.”
Bạch Dĩ Mạt đi đến nâng móng vuốt của hắn lên, thấy kim dài chỉ vào số một, thì ra cô ngủ không phải mới một chút, cô gãi tóc mình, đi vào phòng tắm.
“Chờ tôi một lát!” Nói xong đóng cửa rầm một tiếng.
Hướng Nhu bật cười, nằm dài trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Bạch Dĩ Mạt thay quần áo rồi cùng Hướng Nhu đến bãi đất trống phía sau trên núi chơi ném tuyết, không khí Giáng Sinh tràn đầy khắp nơi, những cây tùng bách xanh um tươi tốt tự nhiên trở thành đồ trang trí, bên trên treo đầy đèn màu và lễ vật.
Bạch Dĩ Mạt với Hướng Nhu cứ ném tuyết qua lại trông rất vui vẻ, cuối cùng lại còn thu hút cả một đám sinh viên đến đây ăn tết, tự nhiên gia nhập vào cuộc chiến.
Bạch Dĩ Mạt dẫn đầu một đội, Hướng Nhu dẫn đầu một đội, tiến hành cuộc chiến, hễ bóng tuyết ném trúng ai thì người đó bị loại, cho đến khi tướng quân của địch bị tiêu diệt trò chơi mới kết thúc.
Ngay từ khi trò chơi bắt đầu,
Bạch Dĩ Mạt nhanh tay lẹ mắt tập kích Hướng Nhu trước, Hướng Nhu chợt nhảy sang bên trái tránh thoát, thuận tay cầm một quả cầu tuyết ném vào người Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt ngồi xổm xuống, vừa hay ném trúng đồng đội phía sau cô, bị loại.
Bạch Dĩ Mạt trừng mắt liếc Hướng Nhu, bất ngờ ném thẳng vào Hướng Nhu, may mà hắn tránh được, nhưng rồi lại ném trúng vào một anh chàng đồng đội của hắn, bây giờ mỗi đội bị loại một người, hòa nhau.
Bạch Dĩ Mạt cười ha ha, vừa cười vừa nhảy, vô cùng giống một đứa trẻ, Hướng Nhu lại rất thích cô những khi vui vẻ như thế,
ít nhất à không giống như một đại luật sư lúc nào cũng khoác vũ trang lên người.
Cứ qua một vòng lại loại đi mấy người, cuối cùng còn lại
Hướng Nhu và Bạch Dĩ Mạt tranh thắng thua, các đồng đội ở ngoài phất cờ hò reo, Bạch Dĩ Mạt đứng vững tư thế chuẩn bị đánh lén, kết quả chưa kịp ra chiêu thì Hướng Nhu đã nhanh tay hơn, Bạch Dĩ Mạt quang vinh trúng đạn, toàn quân bị diệt.
Hướng Nhu bật cười đi đến trước mặt cô, chìa một bàn tay ra làm bộ cảm ơn, nhất thời Bạch Dĩ Mạt cảm thấy tức giận, cô trực tiếp nhảy dựng lên dùng tay ném vật hắn một cái, Hướng Nhu không kịp đề phòng bị ném trên mặt đất, Bạch Dĩ Mạt thừa cơ liền vo tuyết trên đất nhắm vào mặt hắn mà ném, Hướng Nhu vội vàng nắm lấy tay cô,
Bạch Dĩ Mạt vốn đang quỳ dưới đấy, bất ngờ bị Hướng Nhu kéo một cái thuận thế liền ngã vào trước ngực hắn, hơi nóng của người dưới mình thở ra phả vào mặt cô, vừa tê vừa dại lại ngứa.
Cô quýnh quáng, đang chuẩn bị đứng dậy thì lại bị Hướng Nhu kéo một cái, điều chỉnh tư thế, bị nằm dưới người hắn, Bạch Dĩ Mạt hai tay đẩy hắn ra, thế nhưng hắn vẫn lù lù bất động.
“Này, cậu mau…” Chưa kịp nói xong, đám sinh viên kia không giữu quy tắc bắt đầu công kích hai người bọn họ, bây giờ xem như
Bạch Dĩ Mạt đã rõ vì sao Hướng Nhu trở mình thế này, chẳng qua là vì muốn bảo vệ cô không bị ném, nhưng mà tư thế này thật sự rất là ba chấm.
Cảm giác được vòng công kích thứ nhất chấm dứt, Bạch Dĩ Mạt kéo cổ áo Hướng Nhu xuống hỏi: “Có muốn báo thù không?”
Hướng Nhu ném cho Bạch Dĩ Mạt một cái liếc mắt: “Chỉ chờ những lời này của cậu thôi.”
Vì thế mà hai đội trưởng tự lập một đội, chống cứ lại ‘đại quân cuồn cuộn’, lúc này không còn có ai bị loại, chỉ đơn giản bắt được ai ném trúng ai, cuối cùng chơi mệt rồi mới bảo tạm nghỉ.
Tất cả mọi người ngồi ở khu nghỉ ngơi ở bên cạnh để nghỉ, lúc này có một cô gái rất hoạt bát ánh mắt tròn xoe nhìn Hướng Nhu nói: “Anh hai, lúc nãy anh thật là đẹp trai, đặc biết là lúc che chở bạn gái trong lòng anh ý, rất là man nha.”
Cậu nam sinh ngồi bên cạnh cô gái kia có vẻ không vui: “Lúc nãy còn không phải tớ cũng che cho cậu đấy sao, sao cậu không nói tớ đẹp trai tớ man hả!”
Cô gái kia bật cười, liếc nhìn cậu chàng bên cạnh, nói: “Ánh mắt quần chúng là sáng như tuyết, cậu có đẹp trai như người ta không? Có kiểu như người ta không? Có phong độ như người ta không?”
“Vậy cậu cũng không phải là mỹ nữ xinh đẹp của người ta đâu!” Chàng trai phản bác.
“Cậu, tớ không nói cậu, cậu chính là quả hồng ghen tị.”
“Ai ghen tị ai còn không biết đâu!”
Một cậu nam sinh nhìn có vẻ trầm tĩnh thấy Bạch Dĩ Mạt với Hướng Nhu vừa cười vừa nhìn hai người kia cãi nhau thì giải thích: “Hai bọn họ cứ như vậy đấy, không thấy mặt thì thôi, chứ khi đã gặp mặt thì lại cãi nhau.”
Bạch Dĩ Mạt bật cười: “Đến mức thế sao, thế thì già mất tiêu!”
“Ngưỡng mộ? Ghen tị? Hay là hối hận?” Hướng Nhu trêu chọc.
Bạch Dĩ Mạt liếc ngang nhìn hắn: “Đéo có liên quan gì đến cậu cả.”
“Tình cảm của hai người thật tốt!” Một cô gái điềm đạm nho nhã ngồi bên cạnh Bạch Dĩ Mạt mỉm cười, hâm mộ nói.
“Tôi với hắn ta?” Bạch Dĩ Mạt cầm tay cô và Hướng Nhu lắc lắc trước mặt, nói: “Bọn tôi là tử địch với nhau đấy.”
“Sao lại thế? Hai người nhìn rất ăn ý mà!”
“Đấy là do cứ đấu qua đấu lại từ nhỏ đến giờ đó.”
“Hai người không phải là người yêu sao?” Lại có người hỏi.
“Đương nhiên không phải, đã bao giờ nhìn thấy đôi nào mà nhìn nhau không thuận mắt như thế này chưa?”
“A?” Con mắt của mọi người như muốn rơi ra.
Hướng Nhu ở bên cạnh im lặng không nói, còn Bạch Dĩ Mạt thì cật lực giải thích, xem như là đang thuyết phục bọn họ.
Mọi người cứ câu có câu không trò chuyện với nhau, thời gian trôi đi qua nhanh, nhìn thấy sức trời dần tối, cuối cùng mọi người cũng chia tay nhau.
Bạch Dĩ Mạt với Hướng Nhu đi thay quần áo, hưởng thụ bữa tiệc mừng giáng sinh ở khách sạn, rồi chuẩn bị lái xe quay về thành phố S.
Trở lại thành phố S, cô lại bị Hướng Nhu kéo đi tụ tập, nghe Hạ Nhất Bắc nói mọi người khó mà có dịp tề tựu đông đủ, hay là nhân dịp Giáng Sinh này cùng nhau chơi đùa một phen.
Trong đêm nay, tất cả mọi người phải dẫn theo bạn gãi, cũng là đêm nay Bạch Dĩ Mạt như muốn nổ con mắt ra khi thấy đồng chí bạn tốt Mộc Du Du của cô cũng ở trong đó, hơn nữa còn bị Tưởng Quân ôm chặt, rối mug, cô hoàn toàn rối mù trong gió.
Anh ta nhìn lướt qua Hướng Nhu, Hướng Nhu cũng cảm thấy kinh ngạc, tuổi tác
Tưởng Quân cũng đang trong khoảng đàn ông hưng thịnh, oanh yến bên người bao giờ cũng nườm nượp không đứt, tuy rất nhiều cô đều là do ý của lão thái hậu nhà anh ta, nhưng nói tóm lại từ trước đến nay anh chưa bao giờ cùng người phụ nữ nào đến gặp gỡ huynh đệ, còn cái gì Du này, e là người thứ nhất! Xem ra, người nào đó thật sự nghiêm túc rồi!
“Đừng nhìn tớ, tớ hoàn toàn không biết gì, cũng mờ mịt luôn!”
“Hai người là có ý gì, kim đồng ngọc nữ hay là chúc mừng phát tài! Làm sao lại xuất hiện ở đây?” Tưởng Quân lên tiếng, ánh mắt hai người không hẹn mà đều nhìn vào anh và Mộc Du Du, cục diện này cảm giác như bắt gian tại giường vậy.
Bạch Dĩ Mạt ngồi bên cạnh Mộc Du Du, Hướng Nhu liền ngồi xuống cạnh cô, sau đó dường như có nghi ngờ gì.
“Tưởng tổng, có phải anh nên có lời gì đó giải thích tại sao lại đi cùng với người chị em của em chứ?”
Tưởng Quân cười bình thản, trong ánh mắt không có chút sợ hãi, nếu dám dẫn đến, thì sẽ không sợ bị tra hỏi.
“Không phải em cũng thấy rồi sao? Còn có thể có gì được chứ?”
Hạ Nhất Bắc thì giống như mới phát hiện ra châu lục mới, vội tiếp lời: “Có gì mà chúng ta không biết sao, mau nói đi, chị em này là sao?”
Bạch Dĩ Mạt phát cáu: “Cút đi, không phải chuyện của cậu, tôi hỏi xong thì cậu hỏi từ từ thôi.”
“Này, sao hôm nay tôi cảm thấy sự việc đã đi quá rồi nhỉ, Quân lão đại, có người bắt được anh không buông hả.”
Ngày hôm nay thật không giống với Mộc Du Du, vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, rất giống một chú cừu nhỏ.
“Anh nghe Du Du bảo có một cô bạn tốt, rất thân nhau, không ngờ đó là em, cái này hình như gọi là duyên phận, đúng không!”
Bạch Dĩ Mạt chứng kiến tình cảnh này, kỳ thật cũng đoán được gần hết,nhưng mà, cho dù Tưởng Quân anh có giải thích ra sao, Mộc Du Du thế nào cô hiểu rõ nhất, bất kể nói là gì thì hai người cũng không xứng với nhau, hôm nay sao lại mắt đối mắt ăn ý vầy nè1, khiến cô mở rộng tầm mắt sao?
(1Nguyên gốc là ‘vương bát đậu xanh’, có nghĩa là hợp ý nhau, nhưng theo kiểu nói chế giễu)
Cô cũng không tiếp tục hỏi nữa, Tưởng Quân che chở cho Mộc Du Du giống như quốc gia bảo vệ động vật hiếm như thế, Bạch Dĩ Mạt cô lại giống như lang sói nhìn chăm chú vào động vật quốc bảo này, dĩ nhiên là để đề phòng rồi!
Rượu quá tam tuần, Bạch Dĩ Mạt xem như nắm được cơ hội: “Du Du, đi vệ sinh với tớ.”
Ngay lập tức Tưởng Quân trừng mắt nhìn Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt cũng trừng mắt lại: “Làm gì thế! Khuê mật của em, còn sợ em lừa bán đi sao.”
Mộc Du Du cười cười nhìn lướt qua Tưởng Quân rồi gật đầu với Bạch Dĩ Mạt, đứng lên theo cô đi ra ngoài, Hướng Nhu nhìn bọn họ vừa đi khỏi liền hỏi: “Lần này thật sự nghiêm túc sao?”
Tưởng Quân đặt ly rượu xuống, nhìn Hướng Nhu, trong đôi mắt là sự dịu dàng không hề tàn khốc: “Phải nói sao nhỉ? Một lời rất khó nói hết, bọn anh là kẻ tám lạng người nửa cân.”
Hướng Nhu bật cười nói: “Đừng có kéo em xuống ngựa, em cũng không có bất lực như anh, thế còn anh thì sao hả? Nhìn anh kìa, nắm trong tay thì sợ nát, ngậm trong miệng thì sợ mất đạo đức, chậc châc,
Tưởng tổng của chúng ta trên thương trường rung trời chuyển đất đi đâu mất rồi? Để em tìm xem nói…”
Nói xong còn cuối đầu tìm thử, chọc cho hai anh em Hạ Nhất Bắ ở một bên cười không ngừng.
“Cậu đấy, đừng có tự mãn, ít nhất anh còn nhìn được sờ được, còn cậu thì sao? Thấy được mà không sờ được, thật đáng thương!”
“Xì, anh mà cũng nói chuyện yêu đương trăng hoa à! Hạ Nhất Triển, cậu cũng nên tìm một người tốt đi, hãy học tập Tưởng tổng của chúng ta, nhất định phải trăng hoa một phen…”
Nói còn chưa dứt lời, hai cái gối ôm đã đánh úp vào hắn…
Ở trong phòng rửa tay, Bạch Dĩ Mạt nhìn Mộc Du Du không nói lời nào, cô quan sát đã lâu, đúng vậy, đây không phải là bạn tốt của cô sao?”
“Ôi chà, mày đừng nhìn tao như thế nữa, tao đã chuẩn bị để mày nghiêm khắc tra khảo rồi đây.” Cuối cùng Mộc Du Du cũng không chống cự nổi ánh mắt sắc bén của Mộc Du Du.
“Được rồi, mày với Mày với Tưởng Quân không quen không biết sao lại đi với nhau thế?”
“Chuyện này thì tao cũng khôgn rõ lắm, là do say rượu hỏng việc, Dĩ Mạt à! Ngàn vạn lần đừng bao giờ uống say, hậu quả thật có thể nghiêm trọng lắm đấy.”
Bạch Dĩ Mạt mở to mắt, không thể tin nổi: “Không phải hai người uống say làm bậy đấy chứ?”
Mộc Du Du bị nói trúng, gật đầu thừa nhận, trên mặt không lộ cảm xúc gì.
“Trời ơi! Bọn mày, mày, anh ta, á…” Bạch Dĩ Mạt bắt đầu nói năng lộn xộn, đây là bạn tốt nhất của cô đấy! Giờ đã bị hủy hoại trong tay người kia mất rồi…
Mộc Du Du có chút chua xót cười rồi nói với Bạch Dĩ Mạt: “Nếu tao bảo bọn tao không chỉ đơn giản là uống say làm bậy thì sao?”
Hai mắt Bạch Dĩ Mạt trợn tròn lên, sau khi Mộc Du Du nói xong những lời này, cô hoàn toàn bị thiên lôi đánh trúng, quay cuồng trong bão táp.
Cả đám người ai cũng có tâm tư nhưng không thể hiện ra, mọi người vui đùa nhốn nháo, cho đến hai giờ sáng hôm sau mới tan cuộc.
Sau này, Bạch Dĩ Mạt mới hiểu được một đạo lý, thật ra nhìn người còn lâu mới có thể nhìn ở ngoài, nói đến nghiêm túc, cô biết tất cả đàn ông đều có đặc điểm này, thậm chí còn làm rất tốt.
Đương nhiên, những điều này phải thật lâu sau khi cô trải qua nhiều chuyện mới tổng kết tuyên bố.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
46 chương
108 chương
56 chương
41 chương
47 chương
34 chương