Trộm Vợ Trước, Dụ Vợ Sau
Chương 8
Một bóng dáng xinh đẹp vừa xuất hiện ở trong siêu thị, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của đàn ông, ngay cả đồng bào phụ nữ cũng không nhịn được, nhìn thêm vài lần.
Người đẹp kéo làn bước đi trên đôi chân quyến rũ, đi đến khu vực đồ ăn tươi sống. Đôi mắt to trong sáng kiểm tra các sản phẩm, xác nhận hạn sử dụng, làn da trắng nõn đi dưới nắng nên hơi hồng hồng, tóc dài đen nhánh như thác nước bởi vì trời nóng mà buộc lên cao cột thành một cái đuôi ngựa gọn gàng, bên trong áo đồng phục màu xanh, váy màu xám là một vóc người lung linh tinh tế, khiến bất kỳ nam nhân nào thấy, mạch máu đều muốn phun trào
Cô, chính là Bảo Linh Linh năm nay đã đầy hai mươi lăm tuổi.
“Sao bắp cải vẫn còn đắt như vậy?......” Trên tay cô cầm nửa cây bắp cải, đôi mi thanh tú xinh đẹp nhíu lại.
Bởi vì không lâu trước đây một cơn bão tãn sát bừa bãi nên giá cả tất cả đồ ăn đều tăng lên không ít, nhưng đều đã qua một tháng, giá cả các đồ ăn khác đều trở về bình thường, nhưng bắp cải vẫn tiếp tục duy trì, không hạ giá.
Cô đi dạo, thỉnh thoảng cầm lấy nguyên liệu nấu ăn khác nhau quan sát so sánh, không phát hiện một thân người cao lớn đang tiếp cận cô.
“Linh Linh.” Người vừa mới tới lên tiếng gọi.
Nghe tiếng, cô nghiêng đầu nhìn qua.
“Hello, đã về rồi?” Cô vừa nhìn thấy người đến, ngay lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào có thể hòa tan người.
“ Ừ, mua bữa tối sao?” Người tới đeo gọng kính màu vàng nhẹ nhàng, vóc người thon dài tiêu chuẩn cùng ngoại hình tuấn tú nhã nhặn, nên vừa xuất hiện cũng ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Anh là anh hai nhà họ Chu, Chu Luật Anh.
Tổ hợp một nam một nữ trai đẹp gái xinh, khiến hai người trở thành tiêu điểm của khu vực này, tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung vào hai người.
“Cơm trưa ngày mai. Đêm nay ăn bên ngoài.” Cô cười giải thích.
Cô và Luật Anh một trước một sau tốt nghiệp cùng trường đại học, sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, Luật Anh tiến vào làm trong một công ty phần mềm mới nổi, mà cô dưới sự giới thiệu của anh cũng tiến vào cùng một công ty.
Khác nhau chính là, hiện tại anh đã lên chức quản lý, mà cô vẫn an phận thủ thường làm người phụ trách công việc thư ký, địa điểm công tác của hai người cũng chia ra ở hai huyện khác nhau.
“Không có hộ hoa sứ giả cùng đi ăn tối sao?” Từ đầu đến cuối trên mặt anh vẫn lộ vẻ tươi cười ấm áp mấy chục năm không thay đổi.
“Hộ hoa sứ giả duy nhất của em, vẫn còn đang ở công ty bận tối tăm mặt mũi làm báo cáo.” Hiện tại em trai Bảo Dương của cô đang làm trong ngành công nghiệp quảng cáo.
“A, vị quản lý Hoàng trước kia đâu rồi?” Chu Luật Anh đi đến bên cạnh cô, dùng khoảng cách không quấy rầy đến việc cô mua sắm tiếp tục nói chuyện phiếm.
“Nhờ phúc của anh, đã chạy mất.” Miệng cô nở một nụ cười, một chút cũng không vì người theo đuổi cô đã chạy mất mà tức giận.
“Ha ha, thật đúng là không chịu nổi hù dọa.” Biểu tình dịu dàng trên mặt không ăn khớp một chút nào với nụ cười giảo hoạt nổi lên, nhạt đến không dễ phát hiện.
“Quản lý của một công ty lớn đến chi nhánh nhỏ chúng tôi, tranh giành việc đưa đón đồng nghiệp với một quản lý loại 3 nho nhỏ, ai có thể chịu nổi loại hù dọa này?” Bảo Linh Linh cười, giống đang thoải mái bàn luận phim truyền hình vậy.
“Tôn đại thánh như anh đây cũng không phải ai cũng đều mời được.” Ai bảo anh có nghĩa vụ phải bảo hộ công chúa nhỏ này chứ, loại bỏ những người rảnh rỗi tới quấy rầy,“Em vừa gọi điện thoại, anh liền chạy đến ngay.”
“Đúng nha, cảm ơn Tôn đại thánh.” Thật ra là cô vượt cấp trình báo, trực tiếp gọi điện thoại báo tin, yêu cầu sự giúp đỡ. Ai bảo người bám dính lấy cô kia thực sự không thể khai sáng được đây chứ.
“Em thích là tốt rồi.” Giọng điệu cưng chiều nói không nên lời.
“Tiểu nữ tử không có gì để báo đáp, cũng không có biện pháp lấy thân báo đáp, nhiều lắm là mời anh ăn một bữa.” Tuổi càng lớn, Luật Nhân và Luật Anh càng giống anh trai lớn đều yêu thương cô, giúp cô đuổi hết ruồi bọ, đuổi hết sắc lang, chỉ thiếu không có giới thiệu bạn trai cho cô mà thôi.
“A, để cho em nợ.” không biết đã nợ bao nhiêu lần rồi, “Đợi lát nữa, muốn cùng nhau ăn không?”
“Tối nay em còn muốn sửa lại đồ vật, để lần sau đi.” Cô cười từ chối.
“Ừ, lần sau đi.” Anh đi theo cô, rất xứng với chức hộ hoa sứ giả, lẳng lặng đi theo bên cạnh cô đi dạo thêm một lát, “Linh Linh.”
“Không tính tìm bạn trai mới sao?” Sau gọng kính màu vàng, anh đang cẩn thận kiểm tra phản ứng của cô.
Chỉ thấy Bảo Linh Linh thản nhiên cười, giống như một búp bê xinh đẹp, không tỏ vẻ bài xích, nhưng cũng không giống như có hứng thú.
“Anh muốn giúp em giới thiệu sao?”
“Có người thích hợp cho em lựa chọn.” Vẫn là câu trả lời không thay đổi.
“Vậy từ từ sẽ đến đi, không vội.” Cô trả lời không nhanh không chậm, giống như hoa thủy tiên xinh đẹp.
“Ừ.” Chu Luật Anh cười cười thuận theo ý của cô, “Anh giúp em.” Anh đặt cái giỏ mua sắm lên quầy thu tiền, tiếp theo để cái túi nguyên liệu nấu ăn kia lên xe, tự mình hộ tống công chúa về nhà.
“Cám ơn.” Đến cửa nhà mình, sau khi lấy túi lấy xuống xe, cô liền quay đầu nói lời cảm ơn với anh.
“Không có gì.” Anh luôn tươi cười nhã nhặn không lộ răng. Lúc cô xoay người chuẩn bị vào cửa, anh lại gọi cô.
“Linh Linh.”
“Làm sao vậy?” Cô khó hiểu quay đầu lại, nghĩ đến chính mình có phải đã quên lấy cái gì.
“Trước khi Bảo Dương trở về, nhớ rõ phải khóa kỹ cửa sổ.” nhiều năm qua, mỗi khi cô trở về anh đều không quên nhắc nhở.
“Dạ -- em sẽ khóa hết cửa lại, để cho Bảo Dương không vào được nhà!” Cô cười, lời này cô đã nghe nhiều năm nhưng vẫn cảm thấy ấm áp.
Cô cười vui vẻ hoạt bát, không chú ý đôi mắt phía sau gọng kính màu vàng, hôm nay có một chút thâm ý đặc biệt.
Vào cửa, Bảo Linh Linh chiếu theo anh dặn dò, trước tiên khóa cửa lớn lại, để nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh, sau đó trở lại phòng ngủ trên lầu ba.
Tháng chín, nắng cuối thu quả thật rất gắt, cũng đã gần đến hoàng hôn mà vẫn không cảm thấy mát mẻ, bên ngoài vẫn giống như buổi trưa, nhiệt độ trong không khí càng không kém chút nào.
Vừa rồi, trên đường đi vào siêu thị, đã làm cho váy áo của cô thấm một chút mồ hôi.
Cô vào cửa, để cặp tài liệu vào cái ghế chỗ máy vi tính, tiếp đó xoay người đi tới tủ quần áo, tìm kiếm quần áo mặc ở nhà, chuẩn bị để thay sau khi tắm rửa.
Sau khi lấy tất cả quần áo và đồ dùng ra để ở trên giường, cô không đi tới phòng tắm ngay lập tức, mà ngược lại bắt đầu cởi quần áo ra.
Không biết bắt đầu từ khi nào thì cô bắt đầu thói quen, cô sẽ ở trong phòng cởi hết quần áo cho đến khi chỉ còn lại đồ lót sau đó mới đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa xong, cũng chỉ mặc nội y và quấn thêm một cái khăn tắm liền ra phòng tắm, tiếp theo mới ở trong phòng thay quần áo.
Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi đặt quần áo sạch sẽ ở trên giường, cô bắt đầu cởi cúc áo của chiếc áo sơ mi đang mặc trên người, một cái hai cái, cho đến khi toàn bộ cúc áo đã được cởi hết, sau đó là váy ngắn ôm sát người, khóa kéo, tất chân...... từng cái từng cái đều cởi hết, lúc này cô mới cầm lấy nội y sạch sẽ đi vào phòng tắm.
Ước chừng hết khoảng hai mươi phút, cô da thịt trắng nõn còn tỏa ra một chút hơi nước, được bao vây bởi một cái khăn tắm lớn đi ra khỏi phòng tắm, khăn tắm cởi ra, trên người cô đã mặc nội y sạch sẽ xinh đẹp, đi đến bên giường, đầu tiên cô kéo cái khăn tắm, tùy ý lau qua mái tóc một chút, cản trở những giọt nước đang nhỏ xuống, tiếp theo hai tay duỗi ra, áo ba lỗ vải bông mặc trên người, hai chân nhấc lên, quần đùi cùng chất bao lấy cái mông nhỏ tròn trịa.
Vừa lau tóc, vừa đi đến chỗ máy tính, cô dùng cánh tay trống không, với vào trong cặp tài liệu tìm phần tư liệu lấy ra, chuẩn bị đi về bên giường, vừa lau tóc vừa nghiên cứu. Nhưng mà, lúc đi đến bên giường, cô mới phát hiện rèm của cái cửa sổ sát còn chưa kéo xuống.
Không xong, cô quên chưa kéo rèm cửa sổ mà đã bắt đầu biểu diễn một màn cởi quần áo!
Cô nhanh chóng đi nhanh về phía trước, nhưng trước khi rèm của sổ được kéo xuống một giây, khóe mắt cô lại vô ý nhìn thấy phòng đối diện vốn là hơn bảy năm trống không, lúc này đèn lại có thể sáng!
“Là Luật Anh sao?” Trực giác của cô cho là Luật Nhân hoặc Luật Anh đi vào lấy này nọ.
Nhưng là giây tiếp theo, bên ngoài rèm cửa sổ lại truyền đến một chút tiếng động.
Khi rèm cửa sổ chuẩn bị kéo xuống thì bàn tay lại dừng lại ở giữa không trung, vốn là khuôn mặt trắng noãn xinh đẹp bỗng trở nên cứng ngắc tái nhợt, cô cứ như vậy đứng ở trước cửa sổ sát đất, trừng mắt nhìn màu sắc và hoa văn trên rèm cửa sổ, giống như hi vọng được mặc nó.
Tiếng động này cô nhận ra được! Là tiếng động của vòng lăn khi mở chốt cửa sổ của phòng đối diện.
Luật Nhân và Luật Anh sang nhà họ Bảo, từ trước đến nay đều đi cửa chính, càng không thể nào là ba mẹ nhà họ Chu......
Bang bang phanh, tiếng động cách cô càng ngày càng gần, âm thanh của người từng quen biết khi đó, đem hồi ức cô chôn sâu ở trong lòng, từng chút từng chút, chậm rãi gọi trở về.
Cô không thể khống chế cứng ngắc ở tại chỗ, thẳng đến –
“Bá” một tiếng, cửa sổ sát đất bị mở ra ở trước mặt cô.
Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm trước mắt, không di chuyển, ánh mắt có thể nhìn được, chỉ nhìn thấy cửa sổ sát đất được người nọ mở ra, yết hầu và lồng ngực của anh.
Trái tim của cô không thể ức chế kinh hoàng, đầu cũng không tự giác ngừng hoạt động luôn.
Hai người cứ như vậy, đừng cách nhau 1 dặm, trước cửa sổ sát đất.
Trầm mặc vây ở quanh hai người thật lâu, lâu đến mức Bảo Linh Linh đều đã muốn trộm nhéo bắp đùi của chính mình một cái, xác nhận có phải cô đang nằm mơ hay không, cách biệt nhiều năm như vậy, giọng nói xuất hiện trong mộng của cô không biết bao nhiêu lần rốt cục cũng vang lên.
“Linh Linh.” Mềm nhẹ lại mang một chút âm điệu nam tính trầm thấp, rơi xuống trên đầu cô.
Vừa nghe được giọng nói kia, cô lập tức giống như dẫm phải ổ rắn, ngay tức khắc nhảy ra khỏi chỗ, mà người ngoài cửa sổ, cũng thừa dịp rèm cửa sổ mở chui qua, tiến vào trong phòng.
Trừng mắt nhìn đôi chân to bước vào trong phòng, đôi mắt chậm rãi hướng lên trên di, hai chân, thắt lưng, bụng, ngực, cằm...... Thẳng đến gương mặt mang theo một xa lạ, lại có chút quen thuộc, toàn bộ chiếu vào ánh mắt của cô.
Ánh mắt của cô giống như muốn rớt ra ngoài, trừng lớn đến không thể lớn hơn nữa, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cũng sợ tới mức hé mở.
Hồi ức từng chút từng chút trở lại trong đầu, vốn tưởng rằng theo thời gian mà dần dần phai nhạt đi qua, nhưng hiện tại lại toàn bộ đều quay trở về, còn kèm theo tức giận nồng đậm.
“Cút đi ra ngoài cho tôi!” Cô thét chói tai hô to.
“Linh Linh?” Người tới sửng sốt một chút, giống như không dự đoán được cô sẽ phản ứng như vậy.
“Đi ra ngoài!” Bảo Linh Linh giống như nổi điên kêu to, còn dùng tay đẩy anh.
Mẹ nó! Cô đã nhớ ra thói quen không kéo rèm cửa sổ, và thay quần áo trong phòng vì sao mà có rồi.
Chính là bởi vì anh!
Bởi vì anh, hàng đêm cô đều nhìn chằm chằm cửa sổ phòng đối diện, ngóng trông ngọn đèn kia sáng lên.
Bởi vì anh, ngay cả thời gian thay quần áo ở phòng tắm cô cũng không lãng phí, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ một chút động tĩnh nào của phòng đối diện.
Bởi vì anh, lần đầu tiên cô nếm trải tư vị mất ngủ là cái gì.
Bởi vì anh...... Bởi vì anh......
Nhiều lắm cái bởi vì anh!
Đáng giận -- thật vất vả cô mới quên được, lúc này tại sao anh còn xuất hiện?
Một nỗi tức giận càng ngày càng mãnh liệt, lao thẳng tới trái tim cô. “Đi ra ngoài cho tôi! Đi ra ngoài --” Cô đẩy anh không được, nên đành phải dùng tay đánh loạn một trận.
Trong lúc nhất thời, binh lách cách bàng, tiếng đánh cùng với tiếng thét chói tai của phái nữ, không ngừng truyền ra từ lầu ba nhà họ Bảo.
Bảo Dương vừa mở cửa phòng, chỉ thấy cảnh tượng trước mắt khiến hắn phải há hốc mồm.
“Chị, chị có sao không?” Cậu vừa mới vào nhà không bao lâu thì chợt nghe được tiếng chị gái thét lên, cậu sợ tới mức nhanh chóng chạy lên.
Đã bao nhiêu lâu cô không có tinh thần như vậy?
“Đuổi anh ta ra ngoài!” Cô gần như điên cuồng mà hét lên.
Vì thế Bảo Dương chuyển tầm mắt tới trên một người khác đang ở trong phòng.
“Chu Luật Dã, cậu dùng bạo lực với chị tớ à?”
Nghe ngữ điệu của Bảo Dương, hình như tuyệt đối không có chút bất ngờ khi người này biến mất nhiều năm như vậy lại đột nhiên xuất hiện? Bảo Linh Linh ngạc nhiên cùng nghi ngờ nhìn cậu em trai
“Vừa vặn ngược lại.” Là cô đang dùng bạo lực với anh, còn anh đang ngăn cản hành động bạo lực.
Chỉ thấy hay tay Bảo Linh Linh bị Chu Luật Dã bắt lấy, cô không thể giãy dụa, đành phải sửa dùng hai chân điên cuồng không lưu tình chút đá mạnh vào anh, hơn nữa còn vừa đá vừa mắng.
Nhìn tình huống trước mắt, Bảo Dương không khỏi khó hiểu.
Mấy năm qua, chị gái của nhà mình, ở bên ngoài hoàn toàn là một hình tượng mỹ nhân điềm tĩnh, ngay cả ở nhà cũng rất ít khi có quá nhiều cảm xúc, hoàn toàn giống như một con búp bê không biết tức giận, làm cho cậu còn lo lắng có phải chị gái bị bệnh rồi hay không.
Không nghĩ tới, lúc này, Luật Dã chỉ mới xuất hiện, đã có thể làm cho chị gái hoàn toàn mất đi lý trí, có thể thấy được anh ta ở trong lòng chị gái, thật sự là rất đặc biệt.
“Bảo Dương, ném anh ta ra đi!” Từ đầu đến cuối hai tay vẫn không thể được tự do, khiến cho cơn tức giận của Bảo Linh Linh càng tiếp tục dâng lên.
Mẹ nó! Nếu không phải do cô không đủ chiều cao, thì cô đã sớm dùng đầu của mình đụng vào đầu của hắn, cùng đồng quy vu tận rồi!
“Em đánh không lại anh ta.” Bảo Dương chỉ đứng dựa vào của nhìn, căn bản không có ý định tiến lên.
Cậu không ngốc đến nỗi cướp thịt của một con sư tử bị đói bụng thật lâu, huống chi cục thịt kia đã sớm bị viết tên lên.
“Bảo Dương --” Không nghĩ tới em trai lại thấy chết mà không cứu, hai mắt cô đều đang bốc hỏa.
“Tin tức có sai lầm?” Ánh mắt Chu Luật Dã quét đến người đang xem ở cửa. Anh nhớ rõ tin tức mà bọn họ nói cho anh biết...... Không phải là bộ dáng giống như trước mắt vậy.
Bởi vì rất nghi hoặc, anh đã bắt lấy tay Bảo Linh Linh, cũng không trốn tránh chân của cô cho dù chân của cô đang đá lung tung.
“Không có.” Bảo Dương lắc đầu phủ nhận, “Tôi cũng rất kinh ngạc.”
Nghe thấy cậu ta giải thích, Chu Luật Dã cái hiểu cái không nhíu mày.
“Xuống lầu phiền toái đóng cửa lại, mặc kệ tiếng kêu có khủng bố bao nhiêu, cũng không cần lo lắng.” Anh rõ ràng hạ lệnh đuổi khách, giống như anh mới là chủ nhân của phòng này, cuối cùng lại bồi thêm một câu, “Tôi nghĩ tôi không dễ dàng bị giết như vậy.”
Bảo Dương nghe xong nhún nhún vai, thật đúng là đóng cửa phòng lại rời đi.
Cậu biết rõ, Luật Dã không khả năng thương tổn chị gái của chính mình, chỉ có đầu hàng và bị chém.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người bọn họ.
Sau khi cửa được đóng lại, Chu Luật Dã buông tay ra, để cho cô loạn đánh trên người chính mình. Ước chừng qua nửa tiếng đồng hồ, không biết là do đánh đến mệt mỏi, hay là mắng đủ, cô chậm rãi bình tĩnh trở lại.
“Linh Linh.” Anh lại gọi nhỏ cô một lần nữa.
“Trở về.” Dùng vũ lực công kích không có hiệu quả, Bảo Linh Linh lựa chọn đi vòng qua anh, mở chăn lên giường nằm, nhắm mắt làm ngơ.
“Trở về thế nào?” Ngoan ngoãn đi theo phía sau cô, ngồi xuống bên mép giường, bàn tay Chu Luật Dã cách chăn bông xoa nhẹ cô.
Bàn tay nhẹ nhàng nhu vuốt, giống như đang che chở bảo vật quan trọng nhất, vừa ôn nhu, vừa kiên định.
Nhưng người ở trong chăn bông không có trả lời.
“Linh Linh.” Anh lại gọi, giọng điệu càng thêm ôn nhu vài phần.
Cô gái trong chăn vẫn không có đáp lại, nhưng anh có thể cảm nhận được thân thể người anh chạm có chút cứng ngắc.
“Tôi vừa trở về.” Anh chậm rãi mở miệng, nếu đối phương không tính đáp lại, vậy anh tự mình nói. “Buổi trưa hôm nay vừa tới, tôi......” Chu Luật Dã vừa nói, vừa vuốt vai của cô, biết cô vẫn đang nghe, anh tiếp tục nói tiếp.
“Vừa rồi anh hai trở về, nói với tôi chị cũng đã trở về, còn nói chị vẫn chưa có ăn cơm, chị muốn ăn cái gì? Tôi đi giúp mua chị?”
Không có phản ứng, thế công thân thiết quan tâm không có hiệu quả.
“Sau khi tôi sửa sang lại xong đồ vật, thì rất đói bụng, nhưng lại muốn chờ chị trở về cùng ăn, tôi vẫn chờ ở trong phòng không đi ra khỏi cửa, cho tới bây giờ, chị có muốn cùng tôi ăn một bữa cơm không?”
Vẫn không có phản ứng. thế công đáng thương không có hiệu quả.
Như vậy một chiêu cuối cùng --
“Chỉ là không nghĩ tới tôi chờ ở trong phòng, vừa thấy chị trở về, còn chưa kịp chào hỏi, chị đã bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng ở trước mặt tôi......”
“A --” Rốt cục người trong chăn đã có phản ứng, toàn bộ nhảy lên đánh!
Quả nhiên có tác dụng. “Chị cởi đến chỉ còn lại nội y, tôi không biết phải tiến lên chào hỏi như thế nào, đành phải ngoan ngoãn chờ chị tắm rửa xong đi ra, mặc quần áo vào--” Hắn vô tội tiếp tục giải thích, nhịn cười nhìn người trước mắt hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đã muốn đỏ lên.
“Câm mồm! Cậu nhìn lén tôi thay quần áo còn dám nói!” Nắm lấy cái gối đầu, Bảo Linh Linh lập tức mở miệng xóa sạch lời nói của anh, mặt cô đỏ có thể sánh ngang quả cà chua, đã phân không rõ là do thét lên hay vì nguyên nhân khác.
“Tôi không nhìn lén.” Anh rất quang minh chính đại đứng ở bên cửa sổ thưởng thức, chỉ là cô không phát hiện. “Chị gầy đi một ít.”
Có lẽ là tuổi tăng lên, hai má trước kia hơi tròn lúc này lại có chút gầy đi, thành khéo thành hình trái xoan, tay chân so với lúc trước cũng thon thả hơn bao giờ hết, khung xương vai gáy nhiều hơn vài phần thành thục, nhưng không thay đổi chính là chỗ tròn trịa kia, vẫn có da có thịt như vậy......
Oanh! Núi lửa bạo phát.
“Chu, Luật, Dã! Cậu không cần quá đáng!” Anh nhìn quá mức kỹ càng.
Mặt Bảo Linh Linh đã đỏ đến mức có thể lên cơn shock bất cứ lúc nào.
Cô đắp chăn bông lên, cầm gối đầu quăng vào trên người anh. “Rốt cuộc cậu trở về làm gì?” Cô muốn giết người đến đỏ cả mắt rồi.
“Nhìn chị.”
“Đã thấy! Đi ra ngoài.”
“Không đủ.”
“Không đủ?” Cô dùng âm điệu cao nhất thét chói tai.
“Tôi nhớ chị.” Đôi mắt đen dừng lại trên người cô, Chu Luật Dã chậm rãi thành thật nới ra ba chữ này
Oanh! Núi lửa phun trào lần hai.
“Nhớ cái tên khốn kiếp cậu!” Cô lại thưởng cho anh hai quyền. “Lúc trước cậu không thông báo một tiếng, đã chuyển trường! Anh cậu biết, Bảo Dương biết, tất cả mọi người đều biết, chỉ một mình tôi là không biết!”
Một lần này, cô nói ra hết toàn bộ bất mãn trong lòng trong nhiều năm nay.
“Bảy năm! Không báo tin, không liên lạc, cậu còn dám nói cậu nhớ tôi?” Anh có biết cô đã chờ mấy cái xuân, hạ, thu, đông, không? Chờ đợi đến năm thứ ba, cô đã hoàn toàn bị thất vọng và phẫn nộ thay thế.
“Tôi nhớ chị.” Anh giống như không sợ chết, lại khẳng định nói.
“A -- Chu Luật Dã, cậu cút đi cho tôi!” Cô nhanh chóng muốn điên!
“Linh Linh, bình tĩnh một chút.” Anh ôn nhu tựa như tính nhẫn nại của cô giáo nhà trẻ, dỗ cô giống như dỗ con nít.
“Tôi nhìn thấy cậu không có giết người là đã rất tỉnh táo rồi! Cậu còn muốn tôi bình tĩnh như thế nào?” Cô tiếp tục lấy gối đầu điên cuồng đánh anh, càng đánh càng thương tâm.
Nghe vậy, miệng anh nhếch lên, cười đến có chút âm hiểm, “Tôi nghe nói vài năm nay chị rất im lặng giống như không khác nào một con búp bê.”
“Ai nói?” Búp bê? Hiện tại hai mắt cô đã che kín tơ máu, thấy thế nào cũng giống như một bà điên!
“Ba tôi, mẹ tôi, ba chị, mẹ chị, anh cả, anh hai, Bảo Dương.” Anh thành thật trả lời.
“Cậu liên lạc với tất cả mọi người, nhưng tại sao lại không liên lạc với tôi?” Cô vừa nghe, đôi mắt xinh đẹp lại phun hỏa, đến muốn đốt trụi!
“Tôi không phải cố ý.”
“Cậu không phải cố ý, chẳng lẽ là do tôi cố ý sao?” Giọng nói rống giận của cô lại lên cao tám độ lần thứ hai.
“Thực xin lỗi.” Vẻ mặt anh thành khẩn giải thích.
“Đồ đầu to! Đi ra ngoài cho tôi!” Trong một giờ ngắn ngủi, cô đã gầm rú bù lại hết phần trong bảy năm.
Bởi vì biểu tình vô tội kia của anh, làm cho cô càng xem thì tức giận lại càng lớn!
Ngay cả bởi vì tên khốn kiếp này không nói rõ được với cô, nói xong còn cướp đi nụ hôn đầu tiên cuả cô, sau thì một câu cũng không nói biến mất vô tung, làm cho cô từ đó về sau ngủ sẽ mơ thấy anh, khi cô tới gần bạn trai thì sẽ nghĩ đến anh, khiến cho hai người kết giao không được bao lâu thì tuyên bố chia tay, mà đầu sỏ gây nên này, sau khi biến mất bảy năm lại trở về, lại chỉ cho cô vẻ mặt vô tội?
Tên khốn kiếp! “Tên khốn khiếp! Họ Chu! Trả nụ hôn đầu tiên cho tôi!” Bảo Linh Linh vô cùng tức giận, thấy người trước mắt giống như bị đánh cũng không thấy đau, cô dứt khoát bắt lấy bàn tay to kia, hung dữ cắn một cái.
“Linh Linh, bên cạnh nhà chị tất cả đều là họ Chu.” Chu Luật Dã không đau không ngứa nhìn cô cắn cánh tay của mình, hơn nữa còn vô cùng có kiên nhẫn khuyên bảo.
Nhìn thấy cô phát điên như vậy, anh một chút cũng không lo lắng, ngược lại, anh rất cao hứng.
Có cảm giác mới có phản ứng, xem ra nụ hôn năm đó, thật sự là hôn đến trong lòng của cô đi.
Cô tức giận đến buông ra, tiếp tục chửi ầm lên.
“Hôn tôi cũng chỉ có người Họ Chu là cậu!”
“Đương nhiên.”
“A --” Thấy bộ dáng dương dương tự đắc của anh, cô bị tức giận đến nói không lên lời, chỉ có thể lên tiếng thét chói tai. Cuối cùng, Chu Luật Dã vẫn là chạy ra.
Bất quá không phải anh thua, mà là anh lo lắng nếu ở thêm lúc nữa, người bên trong sẽ bị nổ mạch máu mất. Tuy rằng anh đã sớm đoán được biến mất nhiều năm không chào mà đi sẽ khiến cô tức giận, càng không thể nào anh vừa trở lại, cô sẽ giang hai tay hoan nghênh, nhưng phản ứng nghiêm trọng như vậy, anh cũng rất bất ngờ.
Xem ra, có một trận chiến khó khăn để chiến đấu.
Ở trên ban công, anh nhìn cửa sổ sát đất cười khổ.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
130 chương
117 chương
11 chương
154 chương