Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình
Chương 62
Chờ cho anh ta đi rồi,
Cố Hạ vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Triển Thiểu Huy, điện thoại đổ chuông thật lâu không có ai nghe, cô vô cùng lo sợ, điện thoại tự động bị ngắt sau đó gọi lại.
Rốt cuộc đầu bên kia đã có người nhận, giọng nói ôn hòa của Triển Thiểu Huy vang lên dường như có chút khó tin, “Nhớ đến anh rồi sao?”
Cố Hạ bị nghẹn một lúc, không biết nên trả lời thế nào, ấp a ấp ứng nói: “Anh…có khỏe không?”
“Không khỏe lắm.”
Triển Thiểu Huy nặng nề trả lời.
“Anh đang ở đâu? Đang ở bệnh viện sao?” Giọng nói của Cố Hạ rất vội vàng, say rượu lái xe rất nguy hiểm, không khéo có thể mất mạng như chơi.
“Trước mắt vẫn chưa tới bệnh viện, đang họp ở công ty, hơi đau đầu một chút.” Triển Thiểu
Huy mang theo một chút vui vẻ nói, “Hôm nay có cuộc họp khẩn cấp, có vài việc phải nhanh chóng xử lí cho nên hôm nay phải tối mới ghé qua được, thế nào, không gặp anh có phải cảm thấy nhàm chán không?”
“Tôi chỉ hỏi vậy thôi mà, anh không đến tôi lại còn thấy mừng nữa ấy chứ.” Cố Hạ cảm thấy nhất định đã bị Trâu Nhuận Thành lừa gạt, nhưng vẫn có chút lo lắng nói: “Vừa rồi Trâu Nhuận Thành đã tới, nói hôm qua anh say rượi lái xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên tôi gọi điện xác nhận thử xem có phải anh lại tiếp tục gây họa cho nhân gian không.”
Triển Thiểu Huy cười khẽ một tiếng, “Thì ra em đang lo lắng cho anh, cũng không có chuyện gì lớn đâu, đụng hư đèn xe của Tiểu Ngũ thôi, đưa đến trung tâm sửa chữa cũng tốn không ít tiền.”
Khó trách Trâu Nhuận
Thành lại tỏ ra đau lòng như vậy, thì ra là đau lòng cho xe của anh ta, sự thật cũng bị khuyếch đại quá đáng rồi, Cố Hạ cầm điện thoại không biết phải nói gì, Triển Thiểu Huy ở đầu dây bên kia không muốn bị ngắt quãng nên nói: “Hôm nay lưng còn đau không?”
“Cũng đỡ rồi, cảm thấy mấy ngày nữa là có thể ra viện.” Đã không có việc gì thì Cố
Hạ cũng không muốn nhiều lời với anh, nói: “Anh họp tiếp đi, tôi cũng muốn xem TV.”
“Được.” Tâm trạng của
Triển Thiểu Huy rất thoải mái, đã lâu rồi Cố Hạ chưa gọi điện cho anh, chậu cây đặt ở góc tường có vẻ đáng yêu lạ thường, anh nói:
“Sau khi bên này chấm dứt anh sẽ sang chỗ em ngay.”
“Không cần, không cần…”
Cố Hạ bối rối nói, cú điện thoại này hình như đã bị người ta hiểu lầm thành cô đang nóng ruột nóng gan chờ anh.
Cúp điện thoại xong tâm tình Triển Thiểu Huy không thể tốt hơn nữa, anh tới rất nhanh, hơn nửa tiếng sau đã thấy anh xuất hiện tại phòng bệnh của Cố Hạ, ánh mắt sáng ngời, lặp đi lặp lại câu, “Hôm nay có việc.”
Cố Hạ hàm hàm hồ hồ
“ừ” một tiếng đáp lại, cũng tại Trâu Nhuận Thành nói không rõ ràng, hại cô gọi điện tới, nhìn thấy Triển Thiểu Huy cười đắc ý như vậy đã biết là không ổn rồi, cô cầm điều khiển từ xa tìm một kênh trên
TV, ánh mắt dán vào màn hình LCD trước mặt, giả vờ như đang chuyên tâm xem TV.
Triển Thiểu Huy đi qua đầu giường, từ trên cao nhìn xuống cô, vươn tay vò vò tóc cô, động tác này rất thân mât, Cố Hạ không thích mờ ám mới anh như vậy, vội vàng nghiêng đầu trốn tránh, bất mãn nói: “Đừng có vò đầu tôi như vậy, không có ai nói cho anh biết tùy tiện xoa đầu người khác là hành vi bất lịch sự sao?”
Triển Thiểu Huy thu tay lại, cười nói: “Lúc nãy em lo lắng cho anh.”
“Ai lo lắng cho anh?”
Cố Hạ cảm thấy lời nói không đủ mạnh mẽ, vội che lấp nói: “Hôm nay nhàm chán quá, bên ngoài thời tiết tốt như vậy, không thể ra ngoài chơi thật làm cho người ta buồn bực.”
Tâm tình Triển Thiểu
Huy rất tốt, không ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nữa mà trực tiếp ngồi thẳng lên giường, ánh mắt đảo qua hàng mi của cô, mắt của cô, mấy ngày nay lưng của Cố Hạ đã có chuyển biến tốt đẹp, ăn nhiều đồ bổ, sắc mặt cũng đã khôi phục lại vẻ hồng hào, Triển Thiểu Huy vươn tay vén vài sơi tóc rơi xuống ra sau tai cô, nhìn đôi môi mềm mại non nớt màu trắng nhạt của cô, nhẹ giọng hỏi: “Anh không được phép hôn em sao?”
Vẻ ranh mãnh trong mắt anh chớp động, Cố Hạ giật mình nhìn khuôn mặt anh dần dần sát lại gần, hơi nghiêng đầu đi, đồng thời rút tay ra vội vàng che miệng mình lại, dùng hành động nói cho anh biết “Không thể.”
Cô che miệng lại,
Triển Thiểu Huy cười cười ngực phập phồng, càng đến gần hơn, trán đụng vào nhau, “Hôm nay em làm động tác này để cự tuyệt, có phải chỉ làm cho người ta càng muốn tiếp tục không.”
Cố Hạ vẫn không bỏ tay ra, ánh mắt có chút cảnh giác nhìn anh. Môi Triển Thiểu Huy dời lên trên, ấn xuống một nụ hôn thật khẽ lên trán cô, nhẹ nhàng mà ôn nhu, giống như mỗi buổi tối khi anh rời khỏi phòng bệnh đều làm vậy.
Toàn thân Cố Hạ chấn động, hình như có một dòng điện yếu ớt chạy ra người, mỗi tới nửa tỉnh nửa mê, hình như có một nụ hôn khẽ rơi trên trán cô, yên lặng không một tiếng động giống như làn sương sớm len lỏi vào màn đêm, hư hư ảo ảo giống như mộng mà không phải mộng, rõ ràng bước chân của người kia cực kị nhẹ, nhưng dường như Cố Hạ vẫn có thể nghe thấy, trong đầu hiện lên bóng lưng của anh từng bước một rời khỏi phòng bệnh, rõ ràng cô không hoàn toàn tỉnh dậy nhưng lại có thể cảm giác được hết thảy, khi tỉnh lại cũng chỉ nghĩ có là mộng mà thôi.
Triển Thiểu Huy đã đứng thẳng dậy, tay vẫn để trên đầu cô, vỗ về chơi đùa mái tóc mềm mại của Cố Hạ, “Chờ đến khi vết thương tốt hơn, em sẽ là bạn gái của anh.”
Những lời này không phải là câu nghi vấn dùng để trưng cầu ý kiến mà là một câu trần thuật, giọng điệu nhẹ nhàng như mưa thuận gió hòa, liên tục rơi xuống lòng người, Cố Hạ rủ hai tay xuống, lầm bầm: “Dựa vào cái gì chứ?”
Nếu Triển Thiểu Huy dám nói mấy ngày nay cô nằm viện mất bao nhiêu tiền của anh, tính toán với cô, Cố Hạ nghĩ mình sẽ làm công cả đời để trả lại món tiền này chứ không muốn ở bên cạnh anh.
Triển Thiểu Huy mở miệng nói, “Em xem anh có tiền lại có thế, em cũng đã nói anh rất đẹp trai, mà anh lại đối xử tốt với em, em không thích anh thì còn có thể thích ai nữa?”
Anh nói vô cùng chắc chắn, lời nói ngược lại không thể phản bác được, nhưng rõ ràng anh không biết xấu hổ nói anh đối xử tốt với cô, Cố Hạ cãi lại: “Anh tốt với tôi hồi nào?”
“Sao anh lại không tốt với em?” Triển Thiểu Huy nhíu mày hỏi cô.
Chưa từng thấy người nào nghĩ tốt về mình như vậy, Cố Hạ học giọng điệu khinh bỉ của
Triển Thiểu Huy trước kia, “Cho tới bây giờ anh chưa từng tốt với tôi, chỉ biết sai tôi làm cái này cái kia, thỉnh thoảng lại uy hiếp tôi, thật ra thì anh biến tôi thành trợ lí của anh thì đúng hơn nhỉ?”
Triển Thiểu Huy hừ một tiếng từ trong mũi, “Nếu như trợ lí mà hay chọc giận anh giống như em thì không biết đã bị đuổi việc bao nhiêu lần rồi.”
Cố Hạ yên lặng một lát, “Triển thiếu, tuy tôi cảm thấy anh cũng rất tốt, nhưng mà…”
Giống như trước kia, cô còn chưa nói hết câu thì đã bị anh ngắt lời,
Triển Thiểu Huy dùng giọng điệu nặng nề nói: “Đừng nói!”
“Nhưng mà” luôn là một từ kì diệu, thật giống như lúc Triển Thiểu Huy nói chuyện làm ăn trên thương trường, thỉnh thoảng cũng sẽ khách sáo một chút, chẳng qua nói một câu “Nhưng mà” vậy nghĩa là không có ý định hợp tác với người khác, cho nên anh mới không thích nghe câu ấy. Giọng điệu của Triển Thiểu Huy lại trở nên dịu dàng, giọng nói như tiếng đàn cổ trầm thấp, “Trước kia thật sự anh chưa từng thích một người phụ nữ nào, cũng không biết em muốn gì, nhưng mà từ nay về sao anh sẽ yêu thương em.”
Giọng điệu dịu dàng như vậy xuất phát từ miệng một người đàn ông đẹp trai thật sự làm cho tâm hồn người khác nhộn nhạo, lúc khó khăn nhất chính là lúc cô yếu đuối nhất, Triển Thiểu Huy lại luôn ở bên cạnh cô, nói không có cảm giác chính là lừa gạt người khác, Cố Hạ không dám nhìn thẳng,
ấp a ấp úng nói: “Nhưng…nhưng mà…”
Ánh mắt sâu như hồ không đáy của Triển Thiểu Huy u ám, vẻ ngoài bình tĩnh nhưng thật ra bên trong đang dậy sóng mãnh liêt, muốn nghe câu nói kia nhưng lại sợ nó là một câu không muốn nghe, chẳng hạn như “Nhưng mà…Tôi thích Quý sư huynh.”, cánh tay không tự giác siết chặt, gân xanh lộ ra.
Cố Hạ phun ra nuốt vào nửa ngày, cuối cùng nói: “Nhưng mà, nếu anh suốt ngày sai bảo uy hiếp tôi cũng gọi là thích thì tôi cảm thấy hai chúng ta là người của hai thế giới.”
Triển Thiểu Huy tỏ ra đang suy nghĩ xấu xa nói: “Sau này anh sẽ chú ý.” Anh lại cười cười, đôi mắt cong như trăng rằm, “Tối nay muốn ăn gì? Anh sẽ gọi bảo bọn họ chuẩn bị sớm một chút.”
Cố Hạ không biết câu nói “Sau này anh sẽ chú ý” là có ý gì, lúc rời đi anh vẫn hôn cô, lén lút như đi ăn trộm, hoàn toàn không có phong cách sắc bén như bình thường, ngay lúc nụ hôn gửi gắm tình yêu của anh, rõ ràng Cố
Hạ đã ngủ nhưng trong mộng vẫn cảm giác được tình cảm của anh. Ngày hôm sau Triển Thiểu Huy đã tự nghiệm chứng chính câu nói “Sau này anh sẽ chú ý” của mình, anh mang đến một bó hoa hồng nhạt màu, rất tùy tiện đặt lên tủ đầu giường.
Trong phòng bệnh đương nhiên không thể thiếu hoa tươi trang trí, cửa hàng bán hoa theo lịch mang tới, Cố Hạ nhìn thấy Triển Thiểu Huy mặc một bộ đồ thoải mái
ôm bó hoa tới, hai mắt lóe sáng, sau khi Triển Thiểu Huy buông bó hoa xuống, làm như không có gì ngồi xuống bên cạnh, vẫn như mọi khi hỏi thăm bệnh tình của cô, nhưng ánh mắt vẫn vô tình hay cố ý liếc về phía bó hoa, dường như muốn nói: “Em không thấy anh mang hoa đến tặng em sao?”
Cố Hạ cảm thấy buồn cười trong lòng, đoán chắc anh không thể bớt đi cái tính sĩ diện của mình, không chịu thừa nhận chuyện mình mang hoa tới cho cô, Cố Hạ nhịn không được nói: “Triển thiếu, hoa phải cắm vào bình hoa.”
Anh hời hợt bình thản nhìn cô, “Hoa hồng nhạt màu, thích không?”
Cố Hạ duỗi tay ôm tới, đây là lần đầu tiên có người tặng cô hoa hồng, trên bó hoa hồng kia còn lấp lánh những giọt sương, mùi hương sâu kín thoang thoảng trong không khí, cô nhẹ nhàng nở nụ cười, “Rất đẹp.”
Triển Thiểu Huy khẽ nâng cằm cô lên, “Xinh đẹp hơn nhiều so với bó hoa trước kia em tặng cho anh.”
Cố Hạ biết rõ anh không thể không giữ sĩ diện, tiếp tục hỏi: “Sao anh lại nhớ tới việc tặng hoa cho tôi?”
Ánh mắt Triển Thiểu
Huy hướng lên trần nhà, “Không phải lúc anh nằm viện em cũng đã tặng hoa cho anh sao? Anh mang hoa tới cho em để chỉ ra sự đối lập, hoa trước kia em đưa đến cho anh thật sự kém hơn rất nhiều.”
Cố Hạ ôm lấy bó hoa hồng kia thầm vui mừng, đại thiếu gia kia rất sĩ diện, trước kia rõ ràng thích cô nhưng lại không chịu nói; hiện giờ mang tới thứ gì cũng không nói là để làm cô vui, Cố Hạ nheo hàng mi, nói: “Triển thiếu, ngày mai tôi muốn hoa bách hợp.”
“Được rồi.” Triển
Thiểu Huy có hơi choáng nhưng cũng đồng ý.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
35 chương
17 chương
6 chương
11 chương