Trộm hương
Chương 68 : Phát tướng
Bụi bốc lên chậm rãi tản bay trong làn gió lạnh.
Hạ Tác Chu bật cười một tiếng, ngón tay giữ cò súng không nhịn được giật giật.
"Lục... Lục gia..." Phương Chính Bắc bị dọa mất hồn, bình rượu trong tay loảng xoảng rơi vỡ trên đất.
Lỗ mũi Hạ Tác Chu nặn ra âm thanh hừ lạnh, tạm thời không để tâm đến lão, ánh mắt không kịp chờ đợi đặt lên người Phương Y Trì.
Phương Y Trì vừa dụi xong mắt, đuôi mắt đỏ thẫm, giống như nhỏ lệ, khiến Hạ Tác Chu thoạt nhìn tâm đã nhói đau.
Chẳng được mấy ngày, khuôn mặt cậu đã gầy đi một vòng, cằm cũng nhọn hơn không ít, tay cầm súng của Hạ Lục gia bắt đầu run rẩy.
Hắn không nhìn nổi Tiểu Phượng hoàng chịu khổ.
Phương Y Trì theo hắn, ngày nào cũng phải được sung sướng hạnh phúc!
Mà Phương Y Trì xoa mắt xong, trước mắt đầu tiên hiện lên một mảng sáng trắng lung linh rực rỡ, cậu ngơ ngác nhìn người đàn ông trên lưng ngựa, mơ mơ hồ hồ cảm nhận luồng sóng lớn mãnh liệt tràn về.
Lòng Hạ Tác Chu mềm nhũn: Ấy, Tiểu Phượng hoàng trông ngu chết!
Vì vậy mấy lời mắng mỏ ủ trong miệng Hạ Lục gia, đến trước mặt Phương Y Trì, tuôn ra lại thành toàn lời hay ý đẹp: "Sao đấy? Chồng em đến rồi đây này."
Phương Y Trì như người trên mây, hoảng hốt lê chân về trước hai bước, bị con ngựa phì cho hơi nóng đầy mặt, cuối cùng mới chịu tỉnh mộng. Tia sáng yên tĩnh thật lâu nơi đáy mắt cậu rốt cuộc cũng ló dạng thấy mặt trời, Phương Y Trì siết chén rượu trèo tót lên bàn đạp, không kịp đợi Hạ Tác Chu đưa tay, đã kích động nhảyo lên, treo nửa người trên lưng ngựa, cố gắng duỗi chân ngớn người qua.
"Tiểu tổ tông!" Hạ Tác Chu thiếu chút nữa bị Phương Y Trì hù chết, vội vàng đưa tay ôm cậu vào lòng, "Thật mẹ nó có bản lĩnh!"
"Em cưỡi ngựa rồi hay sao, chưa cưỡi mà dám nhảy loạn cái gì?"
Vừa mới tương phùng, đã đón ngay một tràng mắng mỏ.
Phương Y Trì vùi mặt vào cổ Hạ Tác Chu, ấm áp, nóng bỏng, giống như trái tim của cậu, đầy ắp tình yêu, bị mắng cũng không thấy khổ sở, ngược lại cánh tay ôm bên eo Hạ Lục gia càng thêm thắt chặt, nũng nịu lắc lư, "Em cưỡi qua rồi."
"Chỉ toàn nói bậy. Em cưỡi trong mơ chắc?"
"Không phải trong mơ mà." Lỗ tai Phương Y Trì đỏ như máu, nỉ non: "Là... cưỡi ở trên hông tiên sinh ấy."
"..." Hạ Tác Chu trầm mặc hồi lâu, cắn răng đè luồng nhiệt vừa trồi lên trong cơ thể xuống, giơ tay phát mông cậu một cái: "Cái đồ đáng đánh nhà em, em cứ đợi đấy, tối nay tôi liền đem mông em thao đến nở hoa."
Đánh xong lại hốt hoảng thu tay lại, xoay đầu tìm Nghiêm Nhân Tiệm.
Chết, trong bụng Tiểu Phượng hoàng có đứa trẻ, một cú phát này có phải quá nặng hay không?
Phương Y Trì nào biết được mối lo âu trong lòng Hạ Tác Chu, cậu còn chỉ mong tiên sinh đánh thêm mấy cái nữa. Tách biệt ít lâu, cái gì cậu cũng thèm cũng khát, ngay cả cái loại gia pháp mệt chết người kia cũng mong chết đi được.
Cậu lại đem mặt vùi vào cổ Hạ Tác Chu một lần nữa.
Có lẽ đuổi theo quá gấp, Phương Y Trì thế mà có thể ngửi được hương gió hơi sương của thành Bắc Bình trên đầu vai Hạ Tác Chu.
Khô khan, rét lạnh, vững vàng, nhưng lại trở thành nơi duy nhất cậu hiểu rõ, nơi duy nhất trao cho cậu ấm áp giữa đêm đông.
Phương Y Trì nhéo cổ áo Hạ Lục gia, thút tha thút thít nghẹn ngào: "Sao cổ họng ngài lại khàn như vậy?"
Lời đến khóe miệng bị Hạ Tác Chu gắng gượng nuốt trở về, bởi vì hắn nhìn thấy hốc mắt Tiểu Phượng hoàng đỏ lên ứa lệ.
Trong nháy mắt đó lời Lục gia muốn nói thật sự có rất nhiều.
--- Tôi tới bắt con phượng hoàng ăn no rảnh rỗi.
--- Trong bụng em còn có hạt giống tôi trồng nữa đấy.
--- Phương Y Trì em ngoan ngoãn một hai ngày có được hay không?
... ...
Nhưng lời đến đầu môi, liền chỉ còn dư lại một câu ngôn từ lác đác: "Nhớ em."
Phương Y Trì ngẩng đầu, tựa như mèo nhỏ, run rẩy ghé sát bên cổ Hạ Tác Chu, ngượng ngùng lại cẩn thận dịu dàng hôn một cái.
Cảm xúc ấy không thể rõ ràng như hòa tan bông tuyết, nhưng Hạ Tác Chu vẫn cảm thấy có viên đạn xuyên bắn qua tim, toàn bộ lồng ngực đều đang kịch liệt rung động.
Đôi môi Phương Y Trì ấp úng động đậy mấy cái, Hạ Tác Chu tưởng chừng đã nghe cậu nói nào là thích, nào là yêu, là nhớ nhung, là không rời không bỏ, nhưng đến khi Tiểu Phượng hoàng thật sự mở miệng, lời thốt ra chẳng qua chỉ là: "Tiên sinh, em thật mệt quá."
Hạ Tác Chu mài đống răng hàm, đem áo khoác bọc lên người Phương Y Trì, "Ngủ đi, có chồng em ở đây, trời có sập xuống cũng không cần sợ."
Phương Y Trì thật sự mệt mỏi. Từ lúc rời khỏi Bắc Bình đi giật tiền cho Lục gia, cậu không ngủ qua mấy ngày ngon giấc, hôm nay vất vả mãi mới ôm được nhánh ngô đồng thân thương, gian nan mệt nhoài mơ hồ tích góp mấy ngày nay ùa về lũ lượt.
"Tiên sinh tới đây thế nào?" Tuy nhiên Phương Y Trì còn nhớ tới chính sự.
Tiểu Phượng hoàng vừa có thể ung dung bước vào nhà họ Phương bỗng nhiên luống cuống muốn xỉu, cậu tốn sức móc ra phong thư trong ngực, sợ nhăn, còn dùng tay vuốt một cái, rồi lại trông ngóng nhét vào tay Hạ Tác Chu: "Tiên sinh, đây là tiền mẹ em để lại, anh dùng đi, nếu không đủ... không đủ..."
Phương Y Trì buồn rầu xoắn mi, dư quang quét qua Phương Chính Bắc đang quỳ bên dưới, lập tức bừng tỉnh: "Không đủ, em lại nhảy vào Phương gia cướp cho ngài!"
Hạ Tác Chu thật vất vả tỉnh táo lại suýt chút nữa không thở nổi, đang sống sờ sờ mà bị Tiểu Phượng hoàng chọc cho tức gần chết.
Giỏi lắm, Tiểu Phượng hoàng cánh cứng rồi, còn dám ôm đứa bé đi cướp tiền cơ đấy!
Hạ Tác Chu vừa tức vừa vội, nhéo tai Phương Y Trì, mà không nỡ dùng sức, đành tự mình ghé qua: "Tiểu tổ tông, đừng lôi thôi nữa, bụng em..."
Lời còn chưa dứt, tiếng còi xe hơi vang lên từ xa.
"Tiên sinh?" Phương Y Trì chưa nghe được nửa câu sau, tò mò ngẩng đầu.
Hạ Tác Chu cau mày nhìn hai lần về phía trước, ấn cậu vào lồng ngực: "Thôi, đợi lát nữa tính sổ với em."
Phương Y Trì sầu muộn đáp ứng, co rúc trong lòng tiên sinh kích động một hồi, rồi cũng không nhịn được ngủ thiếp đi mất.
Hạ Tác Chu chờ cho hô hấp cậu trở lại bình thường, mới đưa ánh mắt vẫn luôn dính lên người Tiểu Phượng hoàng tạm thời chuyển qua vị trí cuối con đường.
Bụi đất tứ tung, đáy mắt Hạ Lục gia thoáng qua một tia u ám, đội cảnh vệ đã tự động xếp hàng nghiêm chỉnh đứng sau lưng hắn, yên tĩnh như tượng.
Chỉ có Nghiêm Nhân Tiệm vác hòm thuốc, ngồi xổm dưới đất cau mày ngửi bầu rượu Phương Chính Bắc đánh rơi, một lát sau nét mặt cứng lại, không để ý ánh mắt lạnh như băng của Hạ Tác Chu, bắt lấy cổ tay Phương Y Trì vội vàng chẩn mạch.
Phương Y Trì trong mộng rì rầm trở mình, ngửi ngửi hơi ấm trên người Hạ Tác Chu, không có tỉnh lại.
"Làm sao?" Hạ Tác Chu bất mãn giữ cổ tay Tiểu Phượng hoàng.
"Rượu có vấn đề." Câu nói đầu tiên của Nghiêm Nhân Tiệm đem trái tim Lục gia nhảy lên tận cổ họng, cũng may ngay sau đó là câu: "Ngài yên tâm, không đáng ngại."
Không sao thì tốt, chờ Phương Y Trì tỉnh dậy liền có thể hưng sư vấn tội.
Hạ Tác Chu xụ mặt cúi đầu, nhìn Tiểu Phượng hoàng say sưa ngủ, không khỏi thở dài, chỉ khẽ ra dấu một cái, Phương Chính Bắc liền bị cảnh vệ viên đè xuống.
Giỏi cho một Tiểu Phượng hoàng, nếu không phải vừa vặn gặp hắn, thiếu chút nữa đã xong rồi!
Một chén rượu này vào bụng, không chết cũng phải hi sinh nửa cái mạng.
Đến lúc đó phải làm thế nào? Hạ Tác Chu không còn dám nghĩ tới.
Chiếc xe đi tới từ xa dừng lại bên người bọn họ, từ trên xe mấy kẻ quần áo xộc xệch lao xuống, há mồm kêu khóc cầu xin Lục gia thả người.
"Chuyện này là sao?" Hạ Tác Chu lấy tay bịt tai Phương Y Trì lại, không nhịn được dùng chân đá đá bụng ngựa: "Lại dám đòi người trước mắt tôi?"
Hạ Lục gia cho là bọn họ muốn Phương Y Trì, tức giận bị đè nén bùng nổ trong nháy mắt: "Tôi nói cho các người biết, nếu không phải thái thái nhà tôi tới đây, căn bản không có cái màn ra mắt tổ tông này."
"Đồ cưới Phương gia các người nợ em ấy, hôm nay tôi đã ghi nhận, trong ba ngày các người không đem đầy đủ đến Bắc Bình, vậy thì đừng mong muốn tiếp tục làm ăn nữa."
"Còn nữa, cái kẻ khốn kiếp quỳ dưới ngựa của tôi kia, lão cho thêm chút đồ trong rượu, muốn ám hại phu nhân nhà tôi cơ đấy? Không có cửa đâu!"
Hạ Tác Chu vừa nói, vừa nhận lấy chiếc roi ngựa Vạn Lộc đưa tới, nheo mắt dò xét đám người Phương gia rắm cũng chẳng dám đánh đằng kia, giễu cợt: "Sao đấy, sao lại hèn yếu thế?"
"Nhớ kỹ ngày hôm nay, sau này gặp Phương Y Trì, cũng tiếp tục hèn hạ như vậy cho tôi."
Lời nói hơn nửa, Phương Y Trì nằm trong lòng Hạ Tác Chu ủn tay một cái, đại khái là tư thế nằm không thoải mái lắm, miệng bắt đầu thì thầm nói nhỏ.
Hạ Tác Chu nghiêng đầu ghé tới nghe.
Giỏi lắm, Tiểu Phượng hoàng còn đang đòi tính sổ đây!
"Thật đúng là biến thành thổ phỉ rồi?" Hạ Lục gia nghe được vừa bực mình vừa buồn cười, ôm eo Phương Y Trì quay đầu ngựa, không đến bến tàu ngay, mà sợ cậu mệt mỏi, dứt khoát tìm một tiệm cơm nghỉ chân tạm đã.
Cho nên Hạ Tác Chu cũng không nghe thấy mấy người Phương gia hỏi một câu cuối cùng "Phương Quân Nam... Phương Quân Nam còn sống không?"
Chỉ là dù có nghe được, Hạ Lục gia cũng chẳng buồn phản ứng, đã tìm được Phương Y Trì rồi, mấy thứ khác hắn chẳng quan tâm nữa.
Hạ Tác Chu mang Tiểu Phượng hoàng về quán cơm cậu bao lần trước, đặt người lên giường, đứng dậy tìm Nghiêm Nhân Tiệm.
"Lạc tử thang." Nghiêm Nhân Tiệm qua xem mạch cho Phương Y Trì, cũng xác nhận nhiều lần cùng Vạn Phúc rằng cậu không uống rượu, mới ngồi xuống báo cáo với Hạ Lục gia, "Không phải thứ hiếm gì."
"Sao bọn họ biết Phương Y Trì mang thai?" Hạ Tác Chu đứng bên cửa sổ, khẽ đẩy cánh cửa ra một ít, rũ mi mắt lau súng: "Tôi thấy Phương Y Trì còn không tự biết."
"Tiểu gia đúng là không biết." Vạn Phúc ở một bên nói chen vào.
"Tôi cảm thấy người Phương gia cũng không biết." Nghiêm Nhân Tiệm đóng hòm thuốc lại, đem toa thuốc vừa viết xong đưa cho Vạn Lộc: "Nhưng khẳng định bọn họ lo lắng Hạ gia sẽ che chở Phương Y Trì."
Nếu Hạ gia che chở Phương Y Trì, khoản tiền mẹ Tiểu Phượng hoàng để lại cho cậu sẽ không dễ dàng bị cướp đoạt.
"Nói vậy là," Cánh tay lau súng của Hạ Lục gia hơi ngừng lại, mỉm cười: "Chà, vấn đề ra là nằm trên người tôi à?"
Chỉ cần kẻ Hạ Tác Chu cưới là một con phượng hoàng không biết đẻ trứng, nhà họ Hạ cũng sẽ không che chở Phương Y Trì, sau này Phương gia liền có thể nghĩ đủ trò đòi lợi lộc từ trên người cậu.
Đến lúc đó đừng nói là tiền mẹ cậu lưu lại, ngay cả tài sản nhà họ Hạ, Phương gia đã muốn, cũng có thể ép Phương Y Trì trộm lấy.
"Được lắm, tôi coi Phương Y Trì như báu vật, bọn họ chẳng muốn tin," Cây súng lau xong được dắt bên eo, Hạ Tác Chu theo thói quen mò đến gói thuốc lá, lại nhớ Phương Y Trì còn đang ngủ, yết hầu lăn một cái, rốt cuộc không rút ra, "Mà vẫn còn muốn dùng em ấy uy hiếp tôi?"
"...Tôi chính là buồn bực, tôi thương nam thê nhà tôi, dính líu cái đếch gì đến nhà bọn họ?"
Bên trong phòng chốc lát im lặng.
Lúc Hạ Lục gia nói chuyện, không ai dám chen vào.
Hạ Tác Chu lơ đễnh, đốt ngón tay bấm lên khung cửa sổ, "Nếu Tiểu Phượng hoàng không phải còn đang yên giấc, dấu tay tôi vậy là được in lên mặt lão cha kia rồi."
"Loại súc sinh gì! Hạ thuốc cho con trai chính mình."
"Suy cho cùng vẫn là vì tiền cả." Nghiêm Nhân Tiệm dè dặt tiếp lời, "Lục gia, thứ ngài không thiếu nhất chính là tiền, mau nói với tiểu gia một chút, để cho cậu ấy đừng có động tí là chạy đi mất."
"Tôi thiếu chút tiền em ấy giành được hay sao?" Hạ Tác Chu nghe vậy, cũng rất căm hận, phập một phát quăng hai chiếc bao tay vừa cởi xuống lên bàn, tận lực thấp giọng, nổi giận đùng đùng, "Tôi cho em ấy nhiều sính lễ đến vậy, cho em ấy Hải Đông Thanh, cho em ấy chó sói, sao em ấy không chịu dùng não làm việc một chút thế hả?"
"...Bây giờ là cướp tiền, lần tới thì sao? Có bản lĩnh lắm, lần tới hẳn là nghe nói chỗ nào có đạn dược, liền mang người đến đoạt thẳng tay có phải hay không?"
Hạ Tác Chu nói đến xoắn chặt lông mày, càng nói càng nhận ra thật muốn thi hành gia pháp, không để Vạn Phúc Vạn Lộc kịp mở miệng, đã tống toàn bộ người trong phòng ra ngoài, trước đó vẫn còn nhớ dặn bọn họ chuẩn bị bữa tối, không thể để Tiểu Phượng hoàng nhà hắn bị đói bụng được.
Căn phòng nháy mắt trống rỗng, nhiệt độ giảm đi không ít.
Hạ Tác Chu cởi áo khoác ngồi bên mép giường, vung tay lên, lúc hạ xuống lại cực kỳ do dự.
Bảo sờ bụng thì, tim Lục gia hồi hộp vô cùng; còn nếu để sờ chỗ khác, lửa nóng lại không ngừng dâng lên.
Thôi được rồi, cuối cùng Hạ Tác Chu đành ngồi im bên cạnh, chờ Phương Y Trì mở mắt.
Tinh thần căng thẳng nhiều ngày của Phương Y Trì được giải phóng, trực tiếp ngủ đến trời đất tối sầm, trí nhớ phút chốc trở lại ngay cái đêm Hạ Tác Chu vừa rời khỏi Bắc Bình, lúc tỉnh dậy mơ mơ màng màng, còn nói: "Tiên sinh, ngài về rồi?"
Ánh đèn yếu ớt từ ngoài cửa sổ hắt vào, khuôn mặt Hạ Tác Chu ngập trong ánh sáng huyền ảo nhàn nhạt.
Phương Y Trì ngáp một cái, bọc chăn rê đến bên người Hạ Lục gia, đưa tay nắm lấy bàn tay đang rủ xuống, áp lên mặt mình, quyến luyến mân mê: "Nhớ ngài."
Cánh tay Hạ Tác Chu khẽ động, tránh thoát khỏi bàn tay nhỏ bé của đối phương, sau đó vén chăn lên, không nặng không nhẹ rơi lên mông cậu, bất thình lình quát to một tiếng: "Tiểu tổ tông!"
Phương Y Trì bị một tiếng hét kinh động lòng người này dọa cho bừng tỉnh, mờ mịt ngắm nghía bốn phương, không nhìn thấy vật dụng quen thuộc, mới bắt đầu từ từ hồi tưởng lại cảnh mình chạy đến phương Nam, bị tiên sinh đuổi kịp.
Cậu lập tức cúi đầu ỉu xìu, yếu ớt vân vê đầu ngón tay Hạ Tác Chu: "Tiên sinh..."
"Cái giọng này của em là để gọi ai đấy?" Hạ Tác Chu nắm cằm Phương Y Trì, híp mắt cười nhạt: "Gọi muỗi à?"
Quai hàm cậu hơi gồ lên, lấy sức gọi lên một tiếng thật kêu: "Tiên sinh!"
"Trông cái đức hạnh kìa." Hạ Tác Chu miễn cưỡng hài lòng, buông tay, đem Tiểu Phượng hoàng kéo vào trong ngực.
Phương Y Trì tức giận giãy hai cái, rồi nằm ngoan, tự giác được chạy loạn là sai, bèn níu cổ tay Hạ Tác Chu, hung hăng đè lên bụng mình.
Hạ Lục gia bị cậu dọa kinh hồn bạt vía, cho là Tiểu Phượng hoàng đã biết mình có bầu, kết quả Phương Y Trì uốn éo nửa ngày, ngượng ngùng cười nói: "Tiên sinh, em tự biết chăm sóc bản thân mà, anh sờ xem, em phát tướng rồi."
__________________
Tác giả có lời:
Trì: Em ăn mập rồi W
Hạ Lục gia: ???????? Mới mấy ngày không gặp Tiểu Phượng hoàng của tôi sao lại ngu luôn vậy rồi?
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
23 chương
20 chương
73 chương
35 chương
58 chương
9 chương
136 chương