Trộm hương
Chương 21 : Đậu đỏ
Hạ Tác Chu dĩ nhiên không hiểu Phương Y Trì nghĩ gì trong lòng, còn tưởng rằng cậu vẫn xoắn xuýt vấn đề tiền chữa bệnh cho em gái: "Đều là người một nhà mà, xem bệnh mà thôi, đừng để trong lòng."
"Tuy nhiên lời này vẫn phải khẳng định trước, tôi chỉ cưới một mình em, đừng có nghĩ đến việc nhét người khác bên cạnh tôi nha." Trong mắt Lục gia tràn đầy cười nhạo, rất sợ Tiểu Phượng hoàng phải chịu tổn thương, "Tôi biết ý em, cũng biết em khó xử, nhưng em gái em có muốn gả cho tôi, tôi cũng không cưới."
Lời này của Hạ Tác Chu không giống uy hiếp, ngược lại càng giống như lời bảo đảm, Phương Y Trì nghe được tim đập thình thịch, rũ mĩ không dám nhìn thẳng ánh mắt Lục gia.
Bên này Hạ Tác Chu đang cứng rắn đút cho Tiểu Phượng hoàng một viên thuốc an thần, đầu kia bác sĩ cũng đưa Phương Y Tĩnh sắc mặt tái nhợt đi ra.
"Lục gia, mời ngài qua bên này một lát." Bác sĩ dường như có điều muốn nói, kéo riêng Hạ Tác Chu qua.
Phương Y Trì bỗng phải đứng riêng với em gái, không biết nói gì, chỉ ôm tay đứng ngốc dưới ánh mặt trời.
Vạn Lộc tuân lệnh đứng nghiêm một bên, mặc dù không nói gì, thân thể lại hướng về phía Phương Y Trì, bảo vệ ai, không cần nói cũng biết.
"Anh hai, anh..." Phương Y Tĩnh lộ vẻ khó xử, "Đừng nói là không muốn tiếp tục chữa bệnh cho em nữa?"
"Không có chuyện đấy." Phương Y Trì ngắn gọn trả lời.
"Vậy anh không muốn em gả cho Lục gia?" Phương Y Tĩnh nâng giọng, khiến Vạn Lộc không dấu vết liếc nàng một cái.
Giọng điệu Phương Y Trì vẫn bình thản như cũ, "Tôi đồng ý, Lục gia sẽ đồng ý sao?"
Sắc mặt Phương Y Tĩnh ửng đỏ, tựa như vừa bị sỉ nhục kinh khủng lắm, "Ngay cả đàn ông hắn cũng chịu cưới, bộ dạng tôi giống anh đến vậy, dựa vào cái gì mà không được?"
Cực điểm thương tâm, ngược lại là bình tĩnh, Phương Y Trì nhìn về hướng Hạ Tác Chu mới rời đi, kéo ra nụ cười giả bộ trước mặt khách nhân, "Em biết những năm này anh sống thế nào không?"
"Tôi biết." Đáy mắt Phương Y Tĩnh dâng lên vài tia chán ghét, "Hàng xóm nói với tôi, anh làm phục vụ ở tiệm cơm, nhận tiền boa đầy tay."
"Anh rõ ràng có nhiều tiền như vậy, tại sao không cho tôi sống khá khẩm hơn chút?"
"Tủ quần áo còn treo cả đồ của phụ nữ, anh à, sao anh ghê tởm đến vậy được?"
Có lẽ Phương Y Tĩnh cũng bực bội đã lâu, lời ra khỏi miệng, không kiềm lại được nữa, những lời nên nói, không nên nói, đều phun ra hết.
Huyết sắc trên khuôn mặt Phương Y Trì hoàn toàn biến mất, lưng lại thẳng lên: "Anh còn tưởng em không biết."
Cậu nhớ lại lời A Thanh nói lúc trước: Tiền của bọn họ là dựa sức mình kiếm được, người khác có thể coi thường, tự mình không thể coi thường. Vì vậy cậu hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Thì ra là biết, còn ngại bẩn."
"Anh... anh đừng già mồm át lẽ phải, người ta nói với tôi, người phục vụ tiệm cơm chẳng khác gì kỹ nữ trong Bát đại hồ đồng, anh chính là... Anh chính là kiếm tiền bẩn!" Phương Y Tĩnh nói đến kích động, che miệng ho khan.
Giữa hai hàng lông mày Phương Y Trì thoáng qua vẻ mất kiên nhẫn, nhưng cũng không tiến tới vỗ lưng em như thường ngày.
Phía trên cửa sổ gần đó một bụm tuyết ào ào đổ xuống, chọc cho mắt cậu đau nhức.
"Em nói là tiền bẩn thì là tiền bẩn đi." Phương Y Trì dừng một chút, "Nhưng chẳng lẽ không phải bao năm qua em cũng chỉ dựa vào những đồng tiền bẩn đó uống thuốc sao?"
"Anh...!"
"Phương tiểu thư, chuyện giữa hai người vốn không có chỗ cho tôi chen vào." Vạn Lộc một mực trầm tư chợt mở miệng, "Nhưng thứ lỗi tôi thực sự nghe không nổi nữa."
"Tiệm cơm Bình An làm ăn minh bạch, nói nôm na, chính loại giống khách điếm ngày xưa, nơi để nghỉ chân hoặc vào ăn lót dạ, vậy theo ngài, chỗ nào giống kỹ viện thế?" Vạn Lộc cười ha hả giảng hòa, "Lời này nếu ngài dám đến trước mặt quản lý tiệm cơm mà nói, không biết người ta sẽ làm gì đâu!"
"Tôi phải nói là, chỉ là một tiệm cơm kiểu Tây, người đời trước chẳng tiếp thu được, lại nói người ta không khác gì thanh lâu nơi Bát đại hồ đồng."
"Chỉ là nhân vật lớn toàn thành Bắc Bình này ai lại chưa từng tới đó ăn cơm chứ?" Vạn Lộc gãi ngay trúng chỗ ngứa, "Ngay cả Lục gia nhà chúng tôi cũng ghé qua. Cho nên lời này, không thể nói bậy bạ."
Duỗi tay không đánh mặt người cười, Vạn Lộc nói căn có cơ, cũng không bày sắc mặt, Phương Y Tĩnh muốn phản bác cũng chẳng biết nói gì, chỉ đành bám riết không tha chuyện kỳ bào: "Nào có hàng ăn đứng đắn nào để đàn ông mặc sườn xám?"
Vạn Lộc vừa nghe, vừa cười: "Phương tiểu thư, ngài lại đùa rồi."
"Tôi nói các đào kép trên thành Bắc Bình này, không hề ít nam nhân! Chẳng lẽ ngài cảm thấy bọn họ không phải người đứng đắn?"
Phương Y Tĩnh đỏ bừng mặt, nhắm mắt lầm rầm, "Trò vui của thứ hạ cửu lưu*."
*Địa vị thấp nhất trong xã hội bấy giờ, gồm: Vương bát (làm nghề lầu xanh), quy (mai mối), kịch tử (con hát), suy (thổi kèn đánh trống), đại tài (người diễn xiếc, ảo thuật), tiểu tài (làm hề), sinh (thợ cắt tóc), kẻ cướp, người đốt lò.
"Phương tiểu thư," Vạn Lộc nghe vậy, thu lại nụ cười, "Phải, theo như ngài nói, chơi đàn thổi sáo đều là hạ cửu lưu, không ló mặt nổi ra ngoài sáng. Nhưng ít nhất hạ cửu lưu đều là tự mình kiếm tiền."
"Nếu ngài coi thường hạ cửu lưu, tự nhiên cũng không coi trọng một người lái xe cho Hạ Lục gia như tôi." Vạn Lộc đưa tay ra dấu mời, "Tôi cũng không cần mặt nóng dán mông lạnh làm gì nữa, chính ngài đi tự tìm xe về đi."
Phương Y Tĩnh lập tức sốt ruột, nặn ra mấy giọt lệ, nước mắt lưng tròng nhìn Phương Y Trì.
Trên người nàng không có nửa đồng xu, nơi nào gọi nổi xe đẩy về, chỉ có thể trông mong nhìn người anh không đáng đặt vào mắt kia.
Phương Y Trì quả thực không muốn dính dáng lâu đến Phương Y Tĩnh nữa, dứt khoát móc trong túi ra mấy đồng tiền đưa Vạn Lộc, "Cậu đưa nàng đi thôi."
Vạn Lộc không nhận, "Lục gia biết sẽ trách tôi."
"Trách cậu cái gì chứ?"
Vạn Lộc nhìn cậu một cái, không đáp.
"Trách y để em bỏ tiền." Người trả lời lại chính là Hạ Tác Chu vừa theo chân bác sĩ trở về.
"Lục gia?" Phương Y Trì cũng Phương Y Tĩnh đồng thời mở miệng.
Lục gia lại chỉ gật đầu với cậu, "Đi thôi, về nhà."
"Bệnh tình em gái tôi..."
"Trên đường nói." Hạ Tác Chu ôm bả vai Phương Y Trì ra ngoài, thẳng đến cổng viện, mới quay đầu dặn dò Vạn Lộc, "Gọi xe, đưa cái vị em dâu thân thể yếu ớt này của tôi về đi."
Phương Y Trì nhạy bén nhận ra lời nói Lục gia mang hàm ý, không nhịn được ngẩng đầu lên.
"Sao, muốn trả giá với tôi à?" Hạ Tác Chu nhướn mi quan sát cậu, ngoài miệng thì hỏi như vậy, thực tế chỉ mong Phương Y Trì làm loạn lên mới vui.
Chỉ tiếc Phương Y Trì gan bé, không dám tiếp lời, sau khi lên xe còn len lén nhìn trộm sắc mặt Lục gia.
Tâm tình Hạ Tác Chu thật sự không tính là tốt, bởi vì vừa nghe được lời bác sĩ.
Bác sĩ kia không khác Vương Phù Sinh lắm, đều du học trở về, chỉ là trong bệnh viện nhiều máy móc thiết bị thuận lợi kiểm tra, kết quả ra lò cũng chính xác hơn Vương Phù Sinh.
Theo lời bác sĩ nói, bệnh tình của Phương Y Tĩnh lẽ ra đã sớm khỏi, nhìn dáng vẻ cũng biết có dùng thuốc, thuốc cũng chữa đúng bệnh, chỉ là liều lượng không ổn.
Vương Phù Sinh là người thế nào, lòng Lục gia đã hiểu rõ, coi như y có tâm tư với Phương Y Trì, cũng không có khả năng lấy bệnh nhân ra làm trò đùa. Về phần Phương Y Trì, vậy thì càng không thể, cậu mỗi ngày đều liều mạng kiếm tiền, chính là vì chữa bệnh cho em gái ngoan này, sao có thể bất cẩn thay đổi liều lượng thuốc?
Khả năng duy nhất chính là Phương Y Tĩnh tự mình không uống thuốc tử tế, làm lãng phí hết thảy tiền bạc Phương Y Trì khổ cực kiếm được.
Hạ Tác Chu nghe bác sĩ nói, lòng bừng bừng lửa giận, lúc này vẫn chưa nguôi, chỉ muốn ôm Phương Y Trì một cái, nhưng khi thật sự ôm lấy cậu rồi, lại không biết nên nói thế nào.
Tiểu Phượng hoàng nghe được chân tướng, có thể vui nổi sao?
"Vạn Lộc, trước tiên không về nhà vội." Hạ Lục gia vùi đầu vào cổ cậu hít một hơi, "Đi Thụy Phúc Tường."
"Sao lại đến Thụy Phúc Tường nha?" Cần cổ Phương Y Trì buồn buồn ngứa ngứa, ngón tay không tự chủ chôn trong tóc Lục gia.
"Đi lấy quần áo may cho em."
"Lục gia, ngài không cần làm cho tôi." Phương Y Trì đã nợ Lục gia tiền khám bệnh cho em, lúc này còn phải cộng thêm cả tiền may đồ, lập tức đau đầu, "Tôi còn cả một khoản nợ lớn kia mà."
"Còn con khỉ." Hạ Tác Chu giơ tay bịt miệng cậu, "Phương Y Trì, em đây là muốn thiên hạ cười nhạo tôi đúng không?"
"Không... không có." Cậu ấp úng phản bác, hơi nóng phả lên lòng bàn tay Lục gia.
Hạ Tác Chu càng muốn bắt nạt người, trực tiếp kêu Vạn Lộc ngừng xe trong con hẻm nhỏ ven đường, "Còn không có sao! Em nói cho tôi nghe xem, chồng nhà ai may quần áo cho vợ, lại còn quay sang moi tiền của vợ?"
Vạn Lộc ngừng xe, tự giác ra đầu hẻm ngồi xổm, đề phòng có người đi vào.
Trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ, Hạ Tác Chu càng không thèm đứng đắn, vén vạt áo Phương Y Trì lên, đầu ngón tay mò thẳng lên hai viên đậu đỏ trước ngực cậu, "Tiểu Phượng hoàng, chỉ lần này."
Phương Y Trì vốn muốn nói đến anh em ruột còn tính toán rõ ràng, không biết sao lời đến khóe miệng, cứ thế bị luồng nhiệt từ đầu vú xông lên nuốt trở về. Mặt cậu đỏ lên, siết chặt cổ tay Lục gia, nhưng tuyệt nhiên cũng chẳng ngăn được cánh tay tàn phá bừa bãi trên người cậu.
Hạ Tác Chu trêu trêu chọc chọc, đầu ngón tay vuốt ve qua lại, khiến người trong lòng trong nháy mắt mềm nhũn, Phương Y Trì nhất thời chỉ còn sức dựa lên cửa xe thở hổn hà hổn hển.
"Sau này còn nói những lời này với tôi, đừng trách tôi dùng gia pháp." Hạ Tác Chu thấy trêu đủ rồi, bèn thu tay về, thoải mái sửa sang cổ áo cho Phương Y Trì, "Biết gia pháp Hạ gia tôi đây là cái gì không?"
Phương Y Trì cắn môi lắc đầu.
"Nghe cho kỹ này." Lục gia ghé sát tai cậu cười khẽ, "Nháo một lần, thao một lần."
Lúc này không chỉ có mặt, ngay cả cái cổ mảnh dẻ của Phương Y Trì cũng xấu hổ đỏ bừng.
Hạ Lục gia thấy được tâm địa lại càng thêm xấu xa, lập tức chêm thêm một câu, "Lần này tôi ghi vào sổ nợ rồi, sau này về nhà, đừng mong lấp liếm."
Kẻ nào đó mặt đỏ tới mang tai trực tiếp vùi mặt vào lòng bàn tay, không thèm phản ứng Hạ Tác Chu nữa.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
23 chương
20 chương
73 chương
35 chương
58 chương
9 chương
136 chương