Thoáng chốc đã đến bảy giờ, dòng người đông đúc, là lúc cửa hàng ăn vặt bận rộn nhất. Bà chủ đã nói xong những lời cần nói, liếc nhìn công việc trong quán, hỏi: "Có muốn vào ăn chút gì không, đã ăn tối chưa?" Chung Bình: "Không cần đâu, cám ơn chị." "Vậy lần sau nói chuyện nhé, tôi đi vào trước. Trong cửa hàng thiếu người, sang năm sau tôi phải thuê thêm hai người mới được." Bà chủ vội vàng nói rồi xoay người rời đi. Bà Chung đứng bên cạnh nghe xong, lúc này mới lên tiếng: "Đi thôi, lên xe." Không nhìn ra cảm xúc gì, Chung Bình "Vâng" một tiếng, hai mẹ con ngồi vào trong xe, "Đến bệnh viện." Mặt bà Chung không chút thay đổi nói. Chung Bình hỏi: "Lại đi ạ?" "Bảo con lái thì lái đi." Chung Bình cũng không nhiều lời thêm. Một lát sau quay lại bệnh viện, bà Chung đi thẳng lên phòng bệnh. Hoắc Chí Cương đang được y tá đỡ ngồi dậy, nhìn thấy người đi vào, kinh ngạc: "Sao chị lại quay lại?" Bà Chung: "Còn chưa đưa chìa khóa cho cậu, khách hàng đã lấy hai thùng hàng hóa rồi." Bà để chìa khóa lên bàn nói qua loa mấy câu với Hoắc Chí Cương, chờ y tá rời đi, thay đổi câu chuyện, "Tôi hỏi cậu thành thật trả lời." Hoắc Chí Cương sửng sốt: "Chuyện gì ạ?" Bà Chung: "Cậu nói thật cho tôi biết, tối hôm đó cậu rốt cuộc có nhìn thấy chiếc xe đâm cậu không?" Hoắc Chí Cương giật mình: "Không thấy rõ, hơn nữa chiếc xe kia cũng đâu đâm em." Chung Bình đỗ xe xong, vội vàng chạy lên lầu, vừa vào cửa đúng lúc nghe thấy câu này, trong lòng nặng nề, cuối cùng cô đã ý thức được đối phương vẫn luôn nhấn mạnh chuyện "không bị đụng vào". Bà Chung liếc Chung Bình, rồi lại nhìn Hoắc Chí Cương: "Cậu gọi tôi một tiếng chị, hai nhà chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, hai vợ chồng tôi đã sớm coi cậu là em ruột, giao thừa năm ngoái cậu còn đến nhà tôi ăn cơm, cậu nói xem chúng ta có phải giống như người thân không?" Hoắc Chí Cương: "Vâng, mấy năm nay hai anh chị giúp đỡ em rất nhiều." "Cả hai nhà đều giúp đỡ lẫn nhau, nhà tôi cũng luôn làm phiền cậu." Bà Chung nói, "Nếu cậu cũng cho rằng như thế, vậy nhất định phải nói thật với tôi, cậu thực sự không thấy rõ chiếc xe đâm mình sao? Trước đó cậu bạn trai kia của Bình Bình cũng không đến tìm cậu gây chuyện?" Hoắc Chí Cương ngẩn người, liếc Chung Bình, đúng lúc chạm vào tầm mắt cô. Bà Chung ngồi xuống mép giường, dùng sức vỗ: "Có chuyện thì nói gọn gàng dứt khoát cho tôi." Cuối cùng Chung Bình cũng lên tiếng: "Lão Hoắc, chú nói đi, cháu cũng muốn biết." Hoắc Chí Cương thở dài, biết là không giấu được nữa, anh ta đành phải nói: "Lúc ấy trên đường rất tối, chiếc xe kia lập tức rời đi, em thực sự không thấy rõ gì, chỉ thấy kiểu dáng xe thôi." Thấy bà Chung muốn nói, anh ta vội nói tiếp, "Đối với chuyện không chắc chắn, em không muốn nói lung tung, chuyện này không liên quan gì đến việc đối phương là ai." "Thực sự không chắc chắn nên cậu mới không nghĩ tới chuyện báo cảnh sát sao?" Bà Chung lập tức nắm được điểm mấu chốt. Hoắc Chí Cương im lặng. "Bởi vì cậu nghi ngờ nên mới không báo cảnh sát!" Bà Chung vạch trần, không cho anh ta có cơ hội phản bác, "Kiểu dáng xe nào?" Hoắc Chí Cương: "... Land Rover." Bà Chung: "Biển số xe thì sao? Đừng nói cậu không nhìn thấy gì!" "... Không thấy rõ, số đuôi là 8." Hoắc Chí Cương nói. Chung Bình mím chặt môi, bà Chung lập tức đứng lên. Hôm đó bà phát hiện chìa khóa Land Rover trên sô pha, lập tức nghĩ ra kế, cố ý đứng trong bãi đỗ xe chờ người, quả nhiên không bao lâu sau thấy một chiếc Land Rover đi ra, lúc ấy bà nhớ kĩ biển số xe, đuôi là số "8". Chứng cứ rành rành trước mặt, bà Chung cảm thấy không cần phải chứng thực nữa, nổi giận đùng đùng hỏi: "Hai người có gì mâu thuẫn mà cậu ta muốn lái xe đâm chết cậu?" Chuyển sang Chung Bình: "Con qua lại với bạn trai xã hội đen à?" Chung Bình: "Mẹ, con sẽ đi tìm anh ấy hỏi cho rõ ràng, hiện tại chưa thể khẳng định được, có lẽ là hiểu lầm." "Hiểu lầm?" Bà Chung bực bội. Hoắc Chí Cương lập tức nói: "Chị à, có thể thực sự có hiểu lầm mà, chị xem em nằm trên giường còn không gấp, chị tức giận làm gì." Liếc bàn, đánh trống lảng sang chuyện khác, "Hai người nhìn đi, em vừa ăn xong còn chưa rửa bát, nếu không phiền hai người có thể rửa hộ em không?" "Có gì mà phiền chứ, để tôi đi rửa. Xong việc sẽ nói với cậu. Thực sự là muốn chọc tức chết tôi mà!" Bà Chung mang bát đũa đi vào nhà tắm. Người đi rồi, Hoắc Chí Cương mới bất đắc dĩ cười. Chung Bình không có tâm trạng để cười, liếc về phía nhà tắm, hỏi Hoắc Chí Cương: "Cháu nghe bà chủ Ăn vặt Phương Phương nói trước đó bạn trai cháu đến tìm chú gây chuyện, rốt cuộc là thế nào?" Hoắc Chí Cương nghe thấy, đau đầu suy nghĩ. Chung Bình: "Chú mau nói cho cháu biết, chú và anh ấy biết nhau từ khi nào? Đến giờ cháu còn chưa từng nghe thấy hai người nhắc đến, hai người còn đang giấu cháu điều gì?" Hoắc Chí Cương thấy cô sốt ruột, đành phải nói rõ ràng, không nói chuyện Lục Thích "người tới không tốt", mà chỉ nói đến chuyện anh đi vào cửa hàng, "Đừng nghe bà chủ nói linh tinh, cháu cũng biết chị ta thích buôn chuyện mà, chỉ thích thêm mắm thêm muối." "... Cháu tự có cân nhắc." Chung Bình im lặng một lát mới lên tiếng, "Cháu sẽ làm rõ chuyện này cho chú." "Cái gì là làm rõ... nhiều chuyện quá, hai người các cháu tự quan tâm chuyện của mình đi." "... Trước đó tại sao chú không nói cho cháu biết?" Chung Bình mím môi, nhìn thẳng đối phương, "Anh ấy từng đến cửa hàng nói gì, chú không nói cháu cũng đoán được, nếu là lời hay, làm gì có chuyện chú phải giấu." Cô nghĩ ra gì đó, nắm chặt tay. Hoắc Chí Cương: "Chung Bình..." "Rửa xong rồi, cậu xem còn muốn làm gì, nhân lúc tôi còn ở đây làm giúp cậu." Bà Chung từ nhà tắm đi ra, cuộc nói chuyện của hai người bị cắt ngang. Hoắc Chí Cương không còn chuyện gì muốn làm phiền bà nữa, bà Chung đi qua, lặng lẽ lấy ra hai tấm ảnh chụp phụ nữ, nói với anh ta điều kiện của đối phương, bảo anh ta cân nhắc, cuối cùng khẽ khuyên nhủ: "Vợ chồng là một loại quan hệ tuyệt đối không thể thiếu được, lấy ngay ví dụ đơn giản nhất, hiện tại cậu nằm viện, không thể đứng dậy làm chuyện gì, nếu cậu có vợ thì cần tôi phải quan tâm sao? Cậu đấy, đừng qua loa nữa, suy nghĩ kĩ cho bản thân, hiện tại cậu cũng không còn trẻ nữa." Hoắc Chí Cương gật đầu, nhận lấy ảnh. Sau khi hai người rời đi, anh ta để ảnh chụp lên tủ đầu giường, thở dài, nhờ y tá hạ giường xuồng, đang định ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói: "May qua tôi đến kịp, có phải sắp hết giờ thăm bệnh không?" "Không, thời gian vẫn còn sớm mà." Hoắc Chí Cương cười nói, "Sao anh lại tới đây? Hình như tôi đâu có thông báo cho ai." Đội trưởng Hà để giỏ xuống, nói: "Sáng nay Tiểu Chung nói cho tôi biết, tôi làm xong việc mới tới được, sao cậu nằm viện mà không thông báo một tiếng?" "Chỉ là chút vết thương nhỏ không cần phải làm phiền nhiều người." Hoắc Chí Cương lắc đầu, "Con bé Chung Bình thật là." "Con bé quan tâm đến cậu." Đội trưởng Hà kéo ghế ra, ngồi bên cạnh hỏi vết thương của anh ta, lại nói đến chuyện trong đội, Hoắc Chí Cương nói: "Tôi xem tin tức, đội cứu viện không trung của các anh làm tốt lắm." Đội trưởng Hà thấy anh ta chủ động nhắc, cười nói mấy câu: "Sẽ còn phát triển nữa, tôi tính trong năm nay tổ chức cho bọn họ đến Đức học." Lại thở dài, "Bắt đầu tiếp tục làm, tôi mới thực sự ý thức được sự thiếu hụt của nước mình, lực lượng cứu viện không trung quả thực quá ít, mười năm trước như thế nào, mười năm sau cũng chả cải thiện được bao nhiêu." "Tiếp tục cố gắng, chuyện gì cũng phải làm từng bước một." "Chỉ mong tôi còn sống được đến ngày có thể nhìn thấy lĩnh vực tầng trời thấp được chính thức mở cửa mọi mặt." Đội trưởng Hà nói xong, ánh mắt đột nhiên liếc qua hai tấm ảnh trên tủ đầu giường, lấy qua, cười nói, "Ôi, đây là gì thế?" Lật qua, phía sau tấm ảnh còn có chữ, tên tuổi nghề nghiệp và lịch sử kết hôn, tất cả đều chi tiết. Đội trưởng Hà hiểu ra: "Chuyện này... mẹ Chung Bình đang làm mối cho cậu?" Hoắc Chí Cương cười khổ: "Đúng vậy, Chung Bình và mẹ vừa đi." Đội trưởng Hà: "Đừng trách tôi nhiều chuyện, tôi cảm thấy cậu cũng nên tìm một người, người do chị ấy giới thiệu điều kiện đều ổn." Hoắc Chí Cương: "Tôi cũng đã đều đi gặp, nhưng không hợp." "Là cậu hay do người ta cảm thấy không hợp?" "Cả hai." Đội trưởng Hà để ảnh xuống, tay đặt lên đầu gối, cúi đầu uy nghĩ, nói lời sâu xa: "Hôm nay hai anh em chúng ta có thể thẳng thắn chút không?" Hoắc Chí Cương: "Anh muốn nói gì?" "Năm đó Tiểu Chung chạy tới SR, ôm tâm tư gì, cậu biết, tôi cũng biết." Hoắc Chí Cương ngập ngừng: "Lão Hà..." Đội trưởng Hà hất tay: "Cậu đừng nói vội, nghe tôi nói hết đã. Lúc ấy Tiểu Chung cũng mới chỉ mười sáu mười bảy, chỉ là một cô bé, tôi biêt cậu cũng chỉ coi cô bé là một đứa bé, cô bé cũng không làm chuyện gì vượt quá giới hạn, tôi coi như xem chuyện vui, ngày xưa bọn trẻ thích xem phim hoạt hình, trưởng thành rồi còn có mấy đứa có thể ngồi im xem chứ? Niềm yêu mến cũng chỉ có một đoạn thời gian thôi." “Hiện tại cô bé đã trưởng thành, năm ngoái tôi thấy vẫn còn bốc đồng, năm nay thì đã bớt rồi, bạn trai cô bé rất được, ngay cả ăn lẩu cũng đeo găng tay cho cô bé, không cần cô bé phải động tay. Cậu cũng biết đấy nhìn thấy cô bé lớn lên mà có đối tượng tốt như vậy, tôi cũng có cảm giác thành công." Đội trưởng Hà dừng một chút, nói tiếp: "Chỉ là nhìn thấy cậu, tôi lại hơi chạnh lòng, mấy năm trước tôi còn có thể chắc chắn cậu chỉ coi người ta là một đứa trẻ, nhưng mấy Tết gần đây, bên cạnh cậu không phải không có người phụ nữ nào thích hợp, song cậu vẫn chả có chút động tĩnh nào, cậu đối với Tiểu Chung cũng rất tốt, mấy lần tụ tập, tôi thấy cậu cũng luôn lấy nước lấy khăn giấy cho cô bé. Lão Hoắc, cậu đừng trách tôi nói thẳng, can thiệp vào chuyện riêng của cậu, dù sao chúng ta cũng đã là anh em hơn mười năm rồi, Tiểu Chung cũng là cô bé tôi nhìn lớn lên, cậu cho tôi câu trả lời chắc chắn, rốt cuộc cậu có tình cảm với Tiểu Chung không?" "... Anh thao thao bất tuyệt nói linh tinh gì thế?" Hoắc Chí Cương rót nước. Đội trưởng Hà: "Câu chỉ cần trả lời tôi một câu thôi." Hoắc Chí Cương không muốn trả lời, nhấp một ngụm nước, đối phương như hổ rình mồi, anh ta không còn cách nào giả vờ như không thấy, thở dài, nói: "Được, tôi cho anh câu trả lời chắc chắn, nếu tôi trẻ hơn mười tuổi, cho dù thiếu một chân, tôi cũng nhất định theo đuổi cô ấy!" Đội trưởng Hà sửng sốt, không đoán được câu trả lời này. Hoắc Chí Cương liếc anh ta, nói tiếp: "Nhưng Lão Hà à trên đời này không có "nếu như". Hơn nữa tôi đối với cô ấy không hoàn toàn là tình cảm nam nữ, tôi cũng giống anh, cũng là người nhìn cô bé trưởng thành, cô bé cũng là bậc con cháu của tôi." Dừng một chút, "Tôi cũng biết tình hình của mình, cô bé rất ưu tú, tôi không thể làm lỡ chuyện của cô bé, nếu tôi không tuân thủ chút đạo đức mấu chốt này, mấy năm trước lúc cô bé còn mơ hồ tôi đã có thể ra tay, nhưng tôi không thể!" "Còn nữa, hiện tại cô bé rất hạnh phúc, đã đợi được người cô bé thực sự thích." Đội trưởng Hà im lặng một lúc lâu, nặng nề vỗ bả vai anh ta. Hoắc Chí Cương lại cầm hai tấm ảnh lên cười: "Sau khi xuất viện tôi sẽ đi xem mặt hai người này, nếu thích hợp, tôi nhất định sẽ cố gắng một phen, hơn nữa..." "Hơn nữa cái gì?" Đội trưởng Hà hỏi. "Không chỉ có mẹ mà cả cha cô bé đều rất nhạy cảm với chuyện liên quan đến cô bé. Mẹ của Chung Bình có lẽ là đã sớm biết Chung Bình có sự hồ đồ với tôi, nhưng chị ấy chỉ không nói toạc ra thôi." Hoắc Chí Cương nói, "Cha mẹ cô bé coi tôi là em ruột, tôi tất nhiên sẽ không làm phụ lòng bọn họ." Chờ đội trưởng Hà rời đi, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Hoắc Chí Cương càng nghĩ càng lo lắng, lại nhắn tin cho Chung Bình, bảo cô từ từ nói chuyện với bạn trai, không được vì hiểu lầm mà cãi nhau. Bên kia, hai mẹ con về đến nhà, vừa mở cửa, cuối cùng bà Chung không thể nhịn được nữa: "Lập tức gọi điện thoại hỏi Lục Thích cho mẹ, rốt cuộc có lái xe đâm người không?" Ông Chung và em họ nghe thấy, hỏi: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì thế?" Bà Chung lườm Chung Bình, Chung Bình nói: "Con về phòng gọi điện." Hôm nay họp thường niên tập đoàn, mấy chục bàn trong phòng tiệc khách sạn dành cho cán bộ công nhân viên, thời gian tổ chức vào buổi tối, đồ ăn vừa được bưng lên, Lục Thích sắp lên sân khấu phát biểu. Anh ăn hai miếng, đang chuẩn bị nhắn weixin cho Chung Bình, đột nhiên cô gọi đến, anh cười, xin lỗi mấy người ngồi cùng bàn, ra ngoài đại sảnh nhận điện thoại. Tầm mắt Cao Nam nhìn theo. "A lô, bên anh vừa bắt đầu tiệc, nhớ anh à?" "..." "Chung Bình?" "Lục Thích, em có chuyện muốn hỏi anh." Lục Thích nhíu mày: "Ừ, hỏi đi." Chung Bình: "Trước khi anh chạy tới Mỹ tìm em đã xảy ra chuyện gì?" "... Gì vậy?" "Lúc đó tại sao anh đột nhiên chiến tranh lạnh với em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" "..." "Anh đến cửa hàng kim khí gần Ăn vặt Phương Phương đúng không?" Lục Thích chột dạ, giận dữ khi bị tố cáo, anh muốn nói dối, chuẩn bị nói ra lại trở thành: "Lúc ấy chỉ là hiểu lầm." "Hiểu lầm cái gì?" "... Anh hiểu lầm trong lòng em có người khác." "Anh..." "Là lỗi của anh, để anh giải thích." "... Được, vậy em hỏi anh, mấy hôm trước anh uống rượu say, đêm hôm Cao Nam đưa anh về, trên đường đi có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?" "Ngoài ý muốn?" Lục Thích không hiểu ra sao, "Cái gì mà ngoài ý muốn? Sao thế, đâu có chuyện gì." Chung Bình: "Chú Hoắc Chí Cương vừa bị xe đâm, sự việc xảy ra ngay trên đường anh tới chỗ em, là do Land Rover gây ra, đuôi xe là số 8." Lục Thích híp mắt: "Có ý gì, em nghi ngờ anh lái xe đâm anh ta sao?" "Em hỏi anh, lúc ấy có xảy ra chuyện gì bất ngờ không?" "Không có!" Lục Thích cởi áo khoác, cầm thắt lưng, "Đêm đó Cao Nam lái xe, anh ngồi trong xe, không xảy ra chuyện gì hết, em không tin thì hỏi cậu ta." "Đêm đó anh đánh đổ canh phù trúc mua cho em, anh đã mua rất nhiều lần, đó là lần đầu tiên đánh đổ, lúc lái xe chưa từng phanh gấp sao?" "Không có! Anh bảo là không có mà!" Lục Thích nghĩ ra gì đó, buột miệng nói, "Anh biết rồi, lần đó anh chọc anh ta một câu, anh ta ghi hận trong lòng, cố ý kiếm chuyện bôi nhọ anh." "Anh nói bậy gì đấy!" "Anh nói bậy sao? Anh ta nói bậy thì có! Em tin anh ta nhưng không tin anh sao?" "Chú ấy không phải là người như vậy!" "Vậy anh là người như thế sao?" Lục Thích nói xong, thấy Cao Nam từ trong phòng tiệc đi ra, ngoắc tay quát: "Cao Nan, cậu lại đây!" Cao Nam: "Có chuyện gì vậy?" var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "https:")? "https://": "http://"; document.write(""); "Cậu nói với Chung Bình đi đêm mua canh phù trúc đó có phải là cậu lái xe không?" "Đúng vậy." "Tôi có từng lái không?" "Không." Lục Thích hét vào trong điện thoại: "Có nghe thấy không?" Lại nói với Cao Nam, "Cậu nói xem đêm đó trên đường đi có xảy ra sự cố gì không? Cậu có đâm người không?" "... Đâm người? Để tôi suy nghĩ." Cao Nam suy nghĩ mấy giây, không chắc chắn nói, "Đêm đó có đoạn đường rất tối, lúc ấy hình như tôi nhìn thấy thứ gì đó đột nhiên rẽ, suýt chút nữa đâm vào bậc thang, sao lại đột nhiên hỏi chuyện này? Đúng rồi, đã đến giờ, anh nhanh lên phát biểu đi, còn trì hoãn sẽ không kịp đâu." Lục Thích: "..." Mấy người ở cửa phòng tiệc thúc giục. Lục Thích hất tay với Cao Nam, khẽ nói với bên đầu kia điện thoại: "Anh không nhớ gì hết... Lát nữa sẽ nói chuyện với em sau, em nghe thấy rồi đấy là Cao Nam lái xe, chờ bên anh xong việc, anh sẽ lập tức hỏi cho rõ ràng rồi gọi lại cho em sau." Cúp máy, Lục Thích chỉ vào Cao Nam: "Cậu chờ đấy, tôi có việc hỏi cậu!" Vội vàng quay về phòng tiệc. Người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu, không bao lâu sau, trong mic truyền đến tiếng của Lục Thích, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. Di động có cuộc gọi đến, Cao Nam liếc dãy số, cười bắt máy: "Chung Bình." Chung Bình hỏi: "Cao Nam, vừa rồi Lục Thích có nói rõ với anh rốt cuộc đêm đó xảy ra chuyện gì không?" Cao Nam chậm rãi đi về phía cửa khách sạn, nói: "Anh ấy nói thật đó, đêm đó thực sự là tôi lái xe... tính cách Lục Thích hơi khó chịu, thỉnh thoảng hơi tùy hứng, cô cứ từ từ nói chuyện với anh ấy. Bên tôi còn có việc, gọi lại cho cô sau nhé?" Cuộc trò chuyện kết thúc, đã đi ra ngoài cửa khách sạn, một chiếc xe đỗ lại, cửa xe chậm rãi mở ra. Chung Bình từ trong phòng đi ra, vẻ mặt mọi người nghiêm túc, bà Chung ôm cánh tay, lạnh giọng hỏi cô: "Hỏi rõ ràng chưa?" Chung Bình: "Là hiểu lầm." "Trước tiên con nói xem có chuyện đó hay không." Chung Bình giải thích lại tình hình đêm đó, Lục Thích say rượu, người lái xe là Cao Nam, trời tối, khi Cao Nam lái xe vô tình bị nghiêng đầu xe. Bà Chung hỏi: "Cao Nam là ai?" Chung Bình: "Là trợ lý của Lục Thích, cũng là bạn thân của anh áy." Bà Chung hít sâu, "Cấp dưới đương nhiên phải bao che cho lãnh đạo rồi! Nào có trùng hợp nhiều như vậy, có đường thì không đi, đi thì không đi vào lúc nào, người nào thì không đâm, cố tình đi đường kia vào lúc đấy, còn đâm vào Hoắc Chí Cương! Con tin được sự trùng hợp này sao? Mẹ thấy tám phần là nó sai người khác làm rồi!" Chung Bình nhớ tới lần đầu nhìn thấy người nọ ở trung tâm giám định, ngồi trong phòng khách, để cho người ta xếp hàng dài, vênh mặt hất hàm sai khiến chi tiền, nhằm đạt được mục đích, cách làm việc của anh rất cực đoan, không để ý đến thể diện của em gái mình. Anh quá kiêu ngạo, đã quen muốn làm gì thì làm, không biết thu lại, nhưng mà... Chung Bình lắc đầu: "Mẹ à, Lục Thích chắc chắn nói thật với con, nhất định là có hiểu lầm cần điều tra thêm. Hiện tại anh ấy đang bận, ngày mai anh ấy đến nhà, có chuyện gì mẹ có thể giáp mặt hỏi cho rõ ràng." Qua một lát, bà Chung nói: "Con tin tưởng cậu ta như vậy sao?" "Con tin!" Trong phòng tiệc, Lục Thích cởi áo khoác, chậm rãi nói chuyện trên sân khấu, nói xong, bên dưới vỗ tay nhiệt liệt, anh đang định di xuống, cửa phòng tiệc đột nhiên bị đẩy ra, đoàn người đi vào, một ông lão ngồi trên xe lăn, Cao Nam đi theo ở phía sau. Lục Thích không cười nữa. Mấy người nâng xe lăn, đưa ông lão lên sân khấu, Lục Thích liếc Cao Nam, xoay người đến gần xe lăn: "Cha, sao cha lại đến đấy mà không thông báo tiếng nào để con đi đón?" "Tôi có chuyện muốn tuyên bố." Ông Lục hất tay anh ra, nói. Lục Thích cười: "Chuyện gì mà khiến cha phải chạy xa tới đây thế?" Ông Lục cười, ánh mắt ra hiệu cho cấp dưới, mic được chuyển xuống, ông ta nhận lấy, nhóm nhân viên ở bên dưới hoang mang nhỏ giọng bàn tán, ông ta khẽ ho một tiếng, mở miệng: "Năm nay mọi người vất vả rồi, sự phát triển của tập đoàn là kết quả từ sự cố gắng của mỗi người, tôi chân thành cảm tạ các vị, chúc mọi người năm mới vui vẻ." "Chủ tịch Lục năm mới vui vẻ!" Tiếng vỗ tay như sấm. Ông Lục xua tay, nói tiếp: "Đồng thời, tôi còn một việc muốn tuyên bố..." Mọi người chăm chú lắng nghe, Lục Thích lại liếc Cao Nam, Cao Nam không hề đáp lại, tiếng nói tiếp tục. "Hôm nay bãi bỏ tất cả chức vụ của Lục Thích trong tập đoàn, lập tức rời khỏi tập đoàn, sau này tôi sẽ trở về cùng ra cùng vào với mọi người." Lục Thích vội vàng nhìn về phía người ngồi trên xe lăn. Mọi người bên dưới ồ lên. Mười lăm phút sau, cuộc họp tạm thời được tổ chức, đám quản lý cấp cao của tập đoàn đều có mặt, Lục Thích ngồi ghế chủ tọa, mặc âu phục, tựa vào ghế, cười nói: "Cha, Chủ tịch Lục, tốt nhất ngài cho tôi một lời giải thích hợp lí." "Giải thích hợp lí ư? Rất đơn giản, bởi vì cậu không có tư cách." "Tôi không có tư cách?" Lục Thích bật cười, "Thú vị thật, tôi là con trai trưởng cháu ruột của nhà họ Lục, là người thừa kế được ông nội và anh trai ngài viết trên di chúc, tôi không có tư cách sao?" Anh tới gần, nhỏ giọng nói, "Xem ra ngài ở trong bệnh viện lâu, lại thêm bệnh mới rồi... não bị thoái hóa à?" Ông Lục cười, không nhìn anh, nhìn mọi người ngồi trên bàn, ông ta nói: "Đã nhắc đến di chúc, vậy mọi người hẳn là vẫn còn nhớ, trên giấy trắng mực đen ghi rõ mấy chữ "con ruột" chứ?" Lục Thích nheo mắt, gõ bàn, không trả lời. Ông Lục nói với mọi người: "Lục Thích không có tư cách làm Tổng giảm đốc tập đoàn, có hai nguyên nhân..." "Thứ nhất, cậu ta từng bị đưa vào trại quản giáo, ở tù hơn một năm." Mọi người kinh ngạc, không ngừng bàn tán. "Thứ hai..." Ông Lục nhấc tay, người phía sau đưa một phần tài liệu, "Đây là kết quả giám định ADN, cậu ta không có quan hệ huyết thống với nhà họ Lục, cha mẹ ruột là người khác." "Cậu ra từng có tiền sử phạm tội, hiện giờ thân phận không rõ ràng, cho nên từ hôm nay trở đi, bãi bỏ tất cả chức vụ của cậu ta trong tập đoàn, hơn nữa tiếp nhận sự điều tra của ban ngành liên quan."