Nhìn ngoài trời dần tối, Thẩm Ngạn Vân đứng dậy, nói với Bảo Trân: “Bảo Trân, lên gọi Vi Vi đi, Vĩ Bạch, gọi cho đội trưởng Trần, chúng ta xuất phát!” “Vâng.” Hai người đáp xong, một người thì gọi điện thoại, một người đi nhanh lên tầng. “Anh cả, Vi Vi không có trong phòng.” Tiếng kêu hoảng sợ của Bảo Trân khiến Thẩm Ngạn Vân và Thẩm Vĩ Bạch khựng lại, sau đó Thẩm Ngạn Vân cũng vội vàng lao vào phòng Lâm Vi Lam. Mọi thứ trong phòng đều rất chỉnh tề, không hề có dấu vết là đã có người ngủ ở đây. Tờ giấy nhắn của cô nằm lẳng lặng trên bàn. “Ngạn Vân, Em biết bây giờ rất nguy hiểm, nhưng em không thể chờ đến tối được. Xin lỗi anh! Vi Vi!” Chết tiệt. Thẩm Ngạn Vân đấm xuống bàn, Vi Vi, em tuyệt đối không được gặp chuyện gì, phải đợi anh!!! “Anh cả, điện thoại của anh.” Thẩm Vĩ Bạch từ dưới nhà bước nhanh lên, đưa điện thoại cho Thẩm Ngạn Vân. “Xin chào, tôi là Thẩm Ngạn Vân.” Nhìn số điện thoại lạ, lòng Thẩm Ngạn Vân như chìm xuống, vội vàng nghe máy. Sau khi cúp máy, sắc mặt Thẩm Ngạn Vân nhìn rất khó coi: “Chúng ta lập tức xuất phát, Vi Vi đến nơi rồi.” Cái gì? Bảo Trân và Thẩm Vĩ Bạch đều sửng sốt, Vi Vi/ chị dâu đi qua đó từ lúc nào?! Tuy Thẩm Vĩ Bạch rất muốn biết ai vừa điện thoại cho anh của hắn, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của anh trai, hắn đành cố nhịn xuống, chờ cứu người xong rồi tính sau. Chân ga bị đạp hết mức, Thẩm Ngạn Vân mím chặt môi, cả người như tỏa ra luồng khí lạnh như băng. Nhìn anh thế này, Thẩm Vĩ Bạch hơi sợ hãi, đã rất lâu rồi hắn không nhìn thấy anh cả hắn như vậy! Lần trước nhìn thấy anh cả trong tình trạng này, là khi anh hai gặp chuyện không may ở Mỹ, kết quả của lần đó, thì hắn thật sự không dám nhớ lại nữa. *** Trong nhà xưởng cũ nát, Lâm Vi Lam ôm Lâm Thần Hàn, nhìn năm gã đàn ông to lớn đang chầm chậm bước tới, khẽ cười lạnh, cô ấy mà, chưa bao giờ biết giơ tay chịu trói là cái gì. Trong đáy mắt của Lâm Vi Lam thoáng hiện lên tia sáng rực rỡ, Ngạn Vân, em thực sự xin lỗi anh, nếu có kiếp sau… “Dương Bách Lợi, mày thử ra tay xem!!!” Ngay khi Lâm Vi Lam chuẩn bị tinh thần dốc toàn lực liều mình cùng chết thì giọng nói lạnh như băng của Thẩm Ngạn Vân chợt vang lên. Cô quay đầu, nhìn thấy Thẩm Ngạn Vân cùng Thẩm Vĩ Bạch, Bảo Trân và đội trưởng Trần đang đứng ở cửa. Nhìn vết máu ở khóe môi Lâm Vi Lam, mắt Thẩm Ngạn Vân tối sầm lại, ánh mắt nhìn Dương Bách Lợi cũng âm u, tàn nhẫn hơn, Vi Vi là người mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, vậy mà lão dám đánh cô ấy, đúng là chán sống mà! “Ngạn Vân, mau gọi xe cấp cứu, nhanh lên, anh trai, anh trai…” Vừa nhìn thấy Thẩm Ngạn Vân, Lâm Vi Lam không kìm được nữa, nước mắt liền trào ra, trong lòng cảm thấy vô cùng uất ức, rất uất ức, rất muốn khóc, một cảm giác sợ hãi lúc này mới ùa tới. “Em yên tâm!” Nhìn Lâm Thần Hàn được Lâm Vi Lam ôm vào lòng, ngọn lửa giận trong lòng Thẩm Ngạn Vân nhanh chóng cháy bùng lên. Tình hình của Lâm Thần Hàn thực sự không ổn, cần phải cấp cứu ngay. Nghe Thẩm Ngạn Vân nói vậy, Lâm Vi Lam không còn quan tâm đến tình hình xung quanh nữa. Cô tin rằng, chỉ cần có Thẩm Ngạn Vân ở đây, Dương Bách Lợi chắc chắn không thể chạy thoát. Trong lòng thả lỏng khiến cả cơ thể Lâm Vi Lam đau đớn vô cùng, đầu óc cũng dần trở nên mơ màng khiến cô không gượng được nữa, ngã xuống ngất xỉu. Nhìn thấy Lâm Vi Lam hôn mê, Thẩm Ngạn Vân rất lo lắng, tay đưa ra phía sau, chuẩn bị động thủ. Dương Bách Lợi vẫn luôn nhìn chằm chằm từng động tác của anh, vừa nhìn thấy anh cử động, lão vọt tới bên cạnh Lâm Vi Lam, kéo tóc cô lên, nòng súng đen ngòm nhắm thẳng vào thái dương cô. Lão trừng mắt, dữ tợn nhìn Thẩm Ngạn Vân: “Thẩm Ngạn Vân, tao thật sự muốn nhìn xem, tao và mày ai nhanh tay hơn ai!” “Dương Bách Lợi, tốt nhất là mày nên đưa tay ra chịu trói đi, đừng ép tao phải xuống tay!” Từ giọng điệu, mọi người cũng có thể nhận ra Thẩm Ngạn Vân giận dữ đến mức nào, nhưng Dương Bách Lợi biết, chỉ có dùng Lâm Vi Lam làm con tin thì mới có thể giữ được mạng, vì thế, cả thân hình của lão đều nấp sau người Lâm Vi Lam: “Mày không cần mạng của vợ mày nữa phải không?! Lùi về phía sau, lùi về phía sau ngay lập tức. Tìm cho tao một chiếc xe, nhanh lên!” “Mày nghĩ mày có thể chạy ra ngoài được à?!” Ánh mắt Thẩm Ngạn Vân nhìn Dương Bách Lợi y như nhìn một người chết. Cũng chính ánh mắt này của anh khiến Dương Bách Lợi bị kích thích, lão kéo mạnh tóc Lâm Vi Lam, mặt nhăn nhó biến dạng, nói: “Đừng nói nhảm nữa. Tao mà không sống được, thì vợ mày cũng không sống được đâu! Chuẩn bị xe cho tao, mau lên!” “Tao nhất định sẽ cứu được vợ tao ra. Còn mày, cũng nhất định không thể sống được!” Nhìn Dương Bách Lợi càng lúc càng điên cuồng, giọng của Thẩm Ngạn Vân lại vô cùng bình tĩnh, giống như chỉ đang trần thuật lại một sự thật, rằng ngày hôm nay, lão tuyệt đối không thể thoát được. Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, Dương Bách Lợi không ngừng gào thét, còn Thẩm Ngạn Vân lại càng ngày càng bình tĩnh. Trong lòng Ngũ bá Tây Giao cũng càng lúc càng trầm xuống, người đàn ông này căn bản không hề có ý định buông tha cho bọn gã, nếu đã vậy… Năm gã liếc nhau, nếu đã thế này, vì tính mạng của mình, bọn gã đành phải liều mạng một phen. Thẩm Ngạn Vân đang chờ chính khoảnh khắc mà bọn gã lộ ra sơ hở. Ngũ bá Tây Giao vừa cử động, Thẩm Ngạn Vân cũng bắt đầu hành động theo, những nắm đấm mạnh mẽ tung ra tạo nên những luồng gió sắc bén, chỉ qua mấy hiệp, ngũ bá Tây Giao đã ngã la liệt dưới đất, bất tỉnh nhân sự. Cách ra tay tàn nhẫn của Thẩm Ngạn Vân khiến Dương Bách Lợi run sợ, tay cầm súng còn không xong, lão có cảm giác hơi thở của địa ngục như bao phủ lão, trong đầu không còn sót lại chút ý thức phản kháng nào, chân tay rủn ra, liền bị đội trưởng Trần tước súng, bắt lại. “Vĩ Bạch, xe cấp cứu đâu? Ở đâu rồi? Nhanh lên!” Nhìn Lâm Vi Lam nằm trên mặt đất, Thẩm Ngạn Vân dù lo lắng cũng không dám lại gần, nhìn anh bây giờ hoàn toàn là một người đàn ông bình thường đang lo lắng cho vợ mình, đâu còn dáng vẻ của một con hổ hung mãnh xuống núi như vừa rồi nữa. Nhân viên cứu hộ nhanh chóng nâng Lâm Vi Lam và Lâm Thần Hàn lên cáng, đưa đi. Còn Ngũ bá Tây Giao ngất xỉu, vốn chỉ bị Thẩm Ngạn Vân đánh vào yếu điểm, không bị thương gì lớn, nên nhân viên cứu hộ cũng không để mắt tới. Không bị thương thì cần gì cứu hộ chứ! Lần này, Lâm Thần Hàn bị thương rất nặng, xương sườn gãy nhiều chỗ, xương bả vai nứt ra, nội tạng cũng bị tổn thương nhẹ, hơn nữa, vì mất máu quá nhiều, nên nếu chỉ đưa đi muộn chút nữa, thì có lẽ hắn cũng không giữ nổi mạng. Tuy Lâm Vi Lam chỉ bị thương ngoài da, nhưng không biết vì sao mãi cũng không thấy tỉnh lại. Các bác sĩ cũng thấy kỳ quái, rõ ràng không có vấn đề gì, sao lại chưa tỉnh lại chứ? Mọi người đều vô cùng lo lắng vì Lâm Vi Lam cứ hôn mê mãi. Thẩm Ngạn Vân ngồi bên cạnh giường bệnh của Lâm Vi Lam, tay nắm chặt tay cô không chịu buông. Mới có hai ngày, mà nhìn anh đã tiều tụy hẳn đi. Thẩm Vĩ Bạch khuyên nhủ, bố mẹ Thẩm khuyên nhủ, bố mẹ Lâm cũng khuyên nhủ, ngay cả ông nội Thẩm cũng tới khuyên nhủ, nhưng Thẩm Ngạn Vân vẫn ngồi không nhúc nhích ở đó, chăm chú nhìn Lâm Vi Lam đang hôn mê, không nói câu gì. Cuối cùng, bác sĩ không nhìn nổi nữa, liền tới khuyên Thẩm Ngạn Vân ăn uống một chút, nghỉ ngơi cho tốt, rồi lại tới nói chuyện với Lâm Vi Lam, có lẽ sẽ giúp cô ấy hồi phục ý thức. Không phải Lâm Vi Lam không muốn tỉnh lại, mà lúc này, đời thực và nội dung tiểu thuyết cứ không ngừng quay cuồng trong đầu cô. Kết cục cuối cùng, miệng Lâm Thần Hàn nôn ra máu tươi, và ô tô nổ tung, từng cảnh từng cảnh cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến Lâm Vi Lam có cảm giác đầu mình cũng sắp nổ theo. Cô biết hết tất cả mọi chuyện đang diễn ra xung quanh mình, nhưng dù cố thế nào cũng không thể mở mắt ra nổi. Lâm Vi Lam rất lo cho Thẩm Ngạn Vân, nhiều ngày trôi qua như vậy, mà Thẩm Ngạn Vân không hề nghỉ ngơi, còn anh trai cô nữa, anh ấy sao rồi? Dương Bách Lợi thế nào? Không được, cô phải tỉnh dậy, phải… Lông mi Lâm Vi Lam run lên, Thẩm Ngạn Vân vẫn luôn chăm chú nhìn cô liền phát hiện ra ngay, mừng rỡ gọi: “Vi Vi, Vi Vi, em nghe thấy anh không?” “Ngạn Vân…” Giọng nói nhỏ như muỗi kêu vang lên bên tai anh. “Vi Vi, em làm anh sợ muốn chết.” Thẩm Ngạn Vân nắm chặt tay Lâm Vi Lam áp lên mặt mình: “Em làm anh sợ muốn chết, anh đã nghĩ…” Thẩm Ngạn Vân không nói tiếp nữa. Nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh, lòng Lâm Vi Lam mềm mại như nước, nhẹ giọng nói: “Em sẽ không!” “Vi Vi?” Thẩm Ngạn Vân ngẩn ngơ nhìn Lâm Vi Lam chằm chằm. Lâm Vi Lam mỉm cười với anh: “Vì em không nỡ bỏ rơi anh, nên em sẽ không sao cả!” Bố mẹ Thẩm, bố mẹ Lâm đang đứng ngoài cửa phòng liền nhìn nhau cười, chỉ cần bọn trẻ không sao là tốt rồi. Sau khi Lâm Vi Lam tỉnh lại không lâu, Lâm Thần Hàn cũng tỉnh dậy, biết Lâm Vi Lam không sao, hắn thở phào một hơi, nhìn mình bị băng bó như xác ướp, hắn cũng chỉ có thể yên tâm nằm dưỡng bệnh. Biết anh trai không sao, kẻ tội phạm cần bị bắt đã sa lưới, Lâm Vi Lam yên tâm dưỡng bệnh. Cuối cùng Thẩm Ngạn Vân cũng tiếp nhận quyền hành nhà họ Thẩm giao lại, vô cùng bận rộn. Thời gian này chỉ có Thẩm Vĩ Bạch và Bảo Trân đến thăm cô, nhìn hai người cãi cọ không ngừng, Lâm Vi Lam lẳng lặng ngửa mặt lên nhìn trần nhà, đại khái là không bao lâu nữa được ăn cỗ cưới rồi! Còn về Lâu Y Y, Lâm Vi Lam không cho ai báo cho cô ấy biết, chuyện đã qua rồi, cô không muốn Y Y lo lắng, hơn nữa, chắc hẳn bây giờ cô ấy và Quý Phong Nhiên đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt rồi! Tất cả mọi người đều có đôi có cặp, à, chỉ còn mỗi anh trai Lâm Thần Hàn của cô, hy vọng anh cô có thể nhanh chóng tìm được người yêu! Hôm nay, Thẩm Vĩ Bạch và Bảo Trân lại tới bệnh viện thăm Lâm Vi Lam. “Chị dâu, tòa đã tuyên án Dương Bách Lợi và Dương Nham Du rồi, có cần em phải…” Thẩm Vĩ Bạch hơi ngừng lại, trong mắt đầy vẻ dò hỏi. Tuy không thể giết chết hai người Dương Bách Lợi, nhưng khiến bọn họ sống không yên thì vẫn có thể được. Lâm Thần Hàn bị thương đều vì Dương Bách Lợi, chắc hẳn chị dâu rất hận lão! Lâm Vi Lam khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, cả đời này bọn họ chỉ có thể chui rúc trong tù, không có tự do, chẳng lẽ đây không phải là sự trừng phạt nặng nề nhất hay sao?” Cô không phải thánh mẫu, sẽ không lấy ơn báo oán, nhưng cô tin rằng Pháp luật sẽ cho bọn họ sự trừng trị bọn họ đáng phải nhận! Dương Nham Du và Dương Bách Lợi, thứ đang chờ bọn họ ở phía trước là cuộc sống tù ngục không có ngày kết thúc, ác giả ác báo, quả báo mà bọn họ phải nhận chính là tận hưởng cuộc sống tuổi già trong nhà tù, cô chỉ cần hạnh phúc, thoải mái sống tiếp cuộc sống của mình là được rồi. Hết chương 52.