Không thể nào, không thể nào, vì sao cô đã cố gắng thay đổi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không thể khác đi chứ? Không thể như thế được! “Đây là… đây là…” Nhìn chiếc đồng hồ quen thuộc giờ thấm đẫm máu tươi, toàn thân bố Lâm cũng run lên, không đâu, tuy con trai ông rất vô liêm sỉ, nhưng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện như vậy được! “Sao thế? Thần Hàn vẫn chưa về à?” Mẹ Lâm đi từ trong bếp ra, vừa liếc mắt đã nhìn thấy ngay chiếc đồng hồ dính máu trong tay Lâm Vi Lam, màu đỏ chói mắt khiến mẹ Lâm trợn trừng mắt rồi ngất xỉu ngay tại chỗ. Thẩm Ngạn Vân lao nhanh tới, vừa đỡ lấy mẹ Lâm, vừa nói với Lâm Vi Lam còn đang ngẩn người: “Vi Vi, đừng ngẩn ra nữa, mau đưa mẹ đi bệnh viện.” Lâm Vi Lam quay sang, nhìn thấy mẹ ngất xỉu vội vàng đứng dậy: “Mẹ, mẹ sao thế này?” Chỉ trong chớp mắt, bố Lâm như già đi mười tuổi, ông đỡ lấy mẹ Lâm từ tay Thẩm Ngạn Vân, nghiêm mặt nói: “Bố đưa mẹ con đi bệnh viện, hai con mau tìm thằng nhóc thối kia về đi. Con trai của Lâm Chấn Tung bố đây cũng không phải đồ bỏ đi.” Tình hình này cũng không cần phải nói nhiều, ông cũng đủ hiểu rồi. “Bố yên tâm, những người dám làm anh trai bị thương, nhất định sẽ phải nhận sự trừng phạt thích đáng.” Lâm Vi Lam nghẹn ngào lau khóe mắt, gật mạnh đầu, không ai được phép làm tổn thương người nhà của cô! Tay Thẩm Ngạn Vân ôm lấy cơ thể mảnh mai của Lâm Vi Lam, cầm di động xem dãy số lạ kia rồi gọi thẳng cho Thẩm Vĩ Bạch. Có một số việc, Thẩm Vĩ Bạch ra mặt sẽ thích hợp hơn anh. “Em yên tâm, Vi Vi, anh cả sẽ không sao đâu!” Nhìn Lâm Vi Lam như vậy, Thẩm Ngạn Vân chỉ có thể an ủi cô, khuyên nhủ cô, còn rốt cuộc Lâm Thần Hàn hiện giờ thế nào, trong lòng anh cũng không lường được. “Đương nhiên rồi, anh trai cũng đâu phải người dễ bị ức hiếp, nhưng mà…” tay Lâm Vi Lam siết chặt lại, móng tay được cắt gọt gọn gàng bấm vào, tạo thành mấy vết lằn sâu trong lòng bàn tay, cô nghiến răng nói: “Lão già Dương Bách Lợi khốn kiếp, em nhất định phải đẩy lão vào tù. Nhất định!” “Vi Vi, hứa với anh, đừng quá kích động.” Chỉ cần nhắc đến người nhà, Lâm Vi Lam rất dễ kích động, Thẩm Ngạn Vân lo Vi Vi sẽ không khống chế được tâm trạng của mình, không thể xử lý Dương Bách Lợi một cách thích đáng được. Bao nhiêu ngày nay bọn họ tra xét tung tích cảu Dương Bách Lợi, nhưng không tra ra được gì, có thể thấy lão cực kỳ giỏi trốn tránh. Nếu bây giờ đã dám động thủ, đương nhiên lão cũng đã tính toán kỹ càng. “Anh yên tâm! Kích động cũng không cứu anh em được!” Lâm Vi Lam thừa biết, Dương Bách Lợi không phải là Dương Nham Du, tùy tiện đâm một kích đã tìm được trăm ngàn lỗ hổng. Chỉ cần nhìn cách lão im hơi lặng tiếng nhiều ngày như vậy không có chút tin tức gì là biết, lão là một kẻ rất nhẫn nại. Vì thế, lúc này càng phải cẩn thận hơn. Dương Bách Lợi cũng rất cứng đầu, từ sau lúc đó, ba ngày đều không gửi tin tức gì cho Lâm Vi Lam nữa, chính lão cũng biến mất hoàn toàn như không khí. Ba ngày, Lâm Vi Lam gầy sọp cả đi, hai quầng mắt thâm đen, con ngươi đỏ quạch. Thẩm Vĩ Bạch lo lắng đi đi lại lại trong phòng, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Dương Bách Lợi cứ như bốc hơi rồi ấy, không có chút tung tích nào. Chết tiệt, sao lại thế được?” Nhìn Thẩm Vĩ Bạch, Bảo Trân đau đầu ôm trán: “Anh đừng có đi đi lại lại nữa, em hoa hết cả mắt.” “Anh sốt ruột mà! Hiện giờ anh có muốn sắp xếp việc gì thì cũng phải tìm thấy người mới làm được chứ!” Thẩm Vĩ Bạch cuống đến mức tóc tai dựng ngược lên hết. “Tôi nghĩ, tin tức của Dương Bách Lợi cũng sắp đến rồi.” Lâm Vi Lam vén tóc qua tai, nhìn Thẩm Ngạn Vân vừa ở bên ngoài về, liền đứng bật dậy: “Ngạn Vân, sao rồi?” Nhìn Lâm Vi Lam gầy rộc đi, Thẩm Ngạn Vân vươn tay ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô, nói: “Đừng lo, anh đã tra được nơi Dương Bách Lợi đang ẩn nấp rồi.” Nghe Thẩm Ngạn Vân nói vậy, Lâm Vi Lam bật người chui ra khỏi lòng Thẩm Ngạn Vân, cầm tay anh kích động nói: “Ở chỗ nào? Bây giờ chúng ta lập tức đi ngay.” Thẩm Ngạn Vân giữ chặt tay cô, vỗ về: “Ở Tây Giao, cách thành phố khoảng bốn mươi km, không đi ban ngày được, buổi tối mới dễ lo liệu. Tối nay chúng ta đi, bây giờ em nên nghỉ ngơi một chút cho khỏe, tối mới có sức đi cứu anh cả được.” Làm sao cô ngủ được chứ, nhưng nhìn hai mắt thâm đen của Thẩm Ngạn Vân, Lâm Vi Lam đành gật đầu, quả thật cô cần phải nghỉ ngơi, nếu không, buổi tối sẽ không thể phát huy trạng thái tốt nhất được. Nhìn thấy bóng Lâm Vi Lam biến mất trên tầng, Thẩm Ngạn Vân mới suy sụp ngồi phịch xuống ghế salon, đưa hai tay lên bịt mắt. Bảo Trân và Thẩm Vĩ Bạch liếc nhìn nhau, Thẩm Vĩ Bạch cất lời hỏi: “Anh, có chuyện gì sao?” “Tối nay phải cứu anh cả ra, nếu không, tôi sợ… Vĩ Bạch, chú liên hệ với đội trưởng Trần chưa?” Lão già Dương Bách Lợi rất nham hiểm, độc ác, dù Lâm Thần Hàn ở trong quân đội bốn năm, nhưng chắc chắn cũng đã bị thương, ba ngày rồi, còn không có tin tức gì của lão, chẳng lẽ lão muốn mạng của Lâm Thần Hàn sao?!!! “Anh yên tâm, mọi việc cứ giao cho em!” Thẩm Vĩ Bạch khá tức tối, hậm hực với Dương Bách Lợi, hắn dùng hết mọi khả năng để điều tra mà không tra được tin tức của lão, bây giờ lại đột nhiên có tin tức như vậy, chẳng khác nào tát vào mặt hắn. “Em cũng sẽ giúp Vĩ Bạch, anh cả, anh cứ yên tâm.” Bảo Trân khẽ gật đầu với Thẩm Ngạn Vân, lão già Dương Bách Lợi khốn kiếp này đúng là đáng chết! “Ừ, tối nay chúng ta hành động.” Thẩm Ngạn Vân nhìn thoáng lên trên tầng, anh đang nghĩ xem có nên để Vi Vi mạo hiểm hay không. Mấy ngày nay cô không nghỉ ngơi cho tốt, tình trạng thân thể cũng không được khá lắm, hơn nữa lần này lại phải đối mặt với tên điên Dương Bách Lợi, anh phải chuẩn bị thật kỹ mới được… “Anh cả, chị dâu…” Ba ngày nay Thẩm Vĩ Bạch trơ mắt nhìn Lâm Vi Lam càng ngày càng bình tĩnh, có trời mới biết bây giờ trong đầu Lâm Vi Lam đang nghĩ gì, liệu có xảy ra chuyện gì hay không. Dưới nhà, cả ba người đều không có ai phát hiện ra, ở góc khuất trên tầng, một cái bóng xẹt qua, lao vào trong phòng. Lâm Vi Lam bịt miệng, nước mắt lẳng lặng rơi xuống hai gò má, có một số việc, không phải cô không nói ra, thì nó sẽ không tồn tại. Chắc chắn anh cô bị thương rồi, lúc này vẫn còn bị tên khốn Dương Bách Lợi giam giữ, ba ngày trôi qua, không biết anh cô thế nào rồi. Cô không chờ được nữa. Cô phải lập tức đi xác định xem anh mình có chuyện gì hay không. Lâm Vi Lam lau khô nước mắt, đi tới bên bàn, cầm giấy bút, trầm tư một lúc mới viết một dòng chữ xuống, sau đó đặt ngay ngắn trên bàn, rồi bắt đầu sửa soạn cho mình. Những gì có thể sử dụng được, cô đều mang đi hết. Lần này cô đi, cực kỳ nguy hiểm. Sau khi sửa soạn xong, Lâm Vi Lam leo thẳng từ cửa sổ xuống, nhìn trái nhìn phải, lẻn qua góc mù của camera, đi ra khỏi đại viện của nhà họ Thẩm, chặn một chiếc xe đi về phía Tây Giao.