Ánh mắt trời xuyên qua tấm rèm mỏng, chiếu vào hai người đang ngủ say trên giường. Tóc đan vào nhau, tay chân ôm thật chặt, hai người ngủ vô cùng ngọt ngào. “Ưm…” ánh nắng chói mắt khiến Lâm Vi Lam mơ màng tỉnh dậy, tấm chăn mỏng trượt từ cơ thể cô xuống, lộ ra phong cảnh đẹp mê người. Thẩm Ngạn Vân vừa mở mắt đã nhìn thấy hai ngọn núi nhỏ, mắt như sáng lên, đưa tay ra sờ soạng theo bản năng. Cảm nhận được bàn tay đang làm loạn trên ngực mình, Lâm Vi Lam bừng tỉnh, không nghĩ ngợi gì, lập tức tung một cước, mắng: “Tên khốn kiếp nào dám sờ ngực chị hả?” Rầm một tiếng, Thẩm Ngạn Vân không hề đề phòng, bị Lâm Vi Lam đạp thẳng xuống đất. Thẩm Ngạn Vân bị đạp ngã chổng vó, khóc không ra nước mắt, trừng mắt ai oán nhìn Lâm Vi Lam, sao em có thể làm vậy, sao em có thể làm vậy? Sao có thể làm như thế được chứ? Lâm Vi Lam đạp xong mới phát hiện ra, hình như cô vừa làm một chuyện rất ngu xuẩn. Cô vội vàng bò xuống giường, kéo Thẩm Ngạn Vân đang nằm bẹp trên đất dậy, cười lành: “Em không cố ý mà!” Lâm Vi Lam muốn ôm mặt, gạt nước mắt mà chạy trốn, chuyện này là thế nào đây! Phản xạ có điều kiện chết tiệt gì gì đó, chị hận mày!!! Tuy hai người rất muốn ngủ thẳng đến lúc trời đất đảo điên, nhưng dù sao cũng phải gặp người lớn, nên đùa giỡn một lát, cả hai liền vội vàng sửa sang quần áo, nhanh chóng xuống phòng ăn. Trong phòng ăn, ông nội Thẩm, bố Thẩm, mẹ Thẩm, và Thẩm Vĩ Bạch đã ngồi chờ sẵn. “Ông nội, bố, mẹ, Vĩ Bạch, buổi sáng tốt lành!” Hai người chào hết một lượt. Ông nội Thẩm hừ lạnh một tiếng, rồi cầm đũa ăn cơm. Lâm Vi Lam xấu hổ, Thẩm Ngạn Vân xấu hổ, mọi người đều xấu hổ. May mà có bố Thẩm phá vỡ không khí gượng gạo này. Ông chỉ vào hai ghế trống bên cạnh: “Hai đứa mau ngồi xuống đi, bữa sáng sắp nguội hết cả rồi!” Chờ mọi người ăn gần xong, ông Thẩm mới hừ lạnh một tiếng không chút nể nang, mặt mũi khó chịu nói với Thẩm Ngạn Vân: “Là người thừa kế ưu tú nhất, mà đến thời điểm quan trọng như ngày hôm qua, sao cháu có thể để mấy kẻ khốn kiếp ấy lẻn vào chứ?!” Mặt Thẩm Ngạn Vân cũng rất căng thẳng, tái nhợt, nói: “Xin lỗi ông nội, chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu ạ.” Anh không dám tưởng tượng, nếu thật sự xảy ra chuyện, không biết anh sẽ làm ra những chuyện gì nữa. “Hừ, không có lần sau!!!” Ông nội Lão vô cùng khí phách, ném một túi hồ sơ ra: “Đây là những người tham dự vào việc lần này, bây giờ chỉ còn Dương Bách Lợi đang lẩn trốn, Ngạn Vân, cháu biết phải làm gì chứ?” Thẩm Ngạn Vân cầm túi hồ sơ, nhún nhường nói: “Vâng, ông nội, cháu biết rồi ạ.” Nhà họ Dương… Thẩm Ngạn Vân nghiến răng ken két. Nhìn dáng vẻ của Thẩm Ngạn Vân, Lâm Vi Lam lại không thoải mái, dù ông là ông nội của Ngạn Vân, nhưng thái độ ăn trên ngồi trước như thế là sao chứ?! “Ông nội, đây căn bản không phải lỗi của Ngạn Vân mà ạ.” Lâm Vi Lam thuộc trường phái hành động lập tức lên tiếng đầy bất mãn. “Trước khi tôi chấp nhận cô. Thì tốt nhất cô đừng nhúng tay vào chuyện của nhà họ Thẩm.” Ông nội Thẩm cực kỳ không đáng yêu, trừng mắt răn dạy Lâm Vi Lam. “Dù ông không chấp nhận cháu, thì cháu cũng phải nói. Ông đừng gây khó dễ cho Ngạn Vân. Chuyện này là lỗi của cháu, cháu sẽ tự giải quyết. Chẳng lẽ ông nội không muốn nhìn xem cháu có năng lực đó hay không ạ?” Lâm Vi Lam bốc hỏa lên đầu, sao ông cứ phải lôi chuyện có chấp nhận hay không gì gì đó ra mà nói chứ? Chị đây cực kỳ bực mình!!! Bị cô nói như vậy, ông nội Thẩm thực sự tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Vi Lam không nói gì. Lâm Vi Lam phồng cổ lên, cũng trừng mắt nhìn ông nội Thẩm không nói. Bốn người khác ở trên bàn ăn nhìn hành động của hai người, khóe miệng đều co giật, hai người có thể đừng ngây thơ như thế nữa được không?! Mẹ Thẩm và bố Thẩm liếc nhau một cái, bố Thẩm vội buông đũa xuống, nói: “Bố, bố xem kìa, Ngạn Vân và Vi Vi vừa kết hôn, chuyện này để Vĩ Bạch lo có được không ạ?” Thẩm Vĩ Bạch đang ăn uống vui vẻ, đột nhiên nghe thấy bố mình nói vậy, suýt nữa phun hết đồ ăn trong miệng ra, mắt đầy vẻ lên án nhìn bố Thẩm, chuyện này có liên quan gì tới hắn chứ? Bố Thẩm không thèm nhìn đến nét mặt của Thẩm Vĩ Bạch, tiếp tục nói: “Năng lực của Vĩ Bạch cũng không tệ lắm, tuy vẫn còn phải củng cố thêm nhiều, nhưng lần này cũng coi như một cơ hội rèn luyện tốt.” “Bố, con làm sao mà không tệ lắm được! Con là cực kỳ cực kỳ giỏi mới đúng!” Thẩm Vĩ Bạch không vui, quay đầu nhìn ông nội Thẩm, kiêu ngạo hất cằm cam kết: “Ông nội, ông cứ yên tâm giao cho cháu đi ạ! Không phải chỉ là một Dương Bách Lợi thôi sao? Cháu cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nếu không hoàn thành tốt, thì ông cứ xử lý theo luật ạ!” “Bố, nếu Vĩ Bạch đã nói vậy rồi, bố cứ giao cho nó thử xem, nếu không, sẽ làm phụ lòng sự tích cực của thằng bé mất!” Nhìn nét mặt ông nội Thẩm, mẹ Thẩm không ngừng cố gắng, bà không tin ông nội Thẩm không chịu buông tha. Nghe những lời này, Lâm Vi Lam càng buồn cười, Thẩm Ngạn Vân lặng lẽ ôm trán nhìn em trai mình. Không phải anh không giúp chú đâu, mà Thẩm Vĩ Bạch ạ, chú thật sự rất ngu ngốc, chỉ vài câu nói đã khiêu khích chú khiến chú tự đưa đầu ra chịu trói rồi! Thẩm Vĩ Bạch vốn rất cao hứng, nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người, càng nghĩ càng thấy không ổn, tự dưng, tự dưng lại bị đùa giỡn. Này này, toàn là người xấu thôi!!! “Bố, bố thật sự là bố đẻ của con sao?” Thẩm Vĩ Bạch nước mắt lưng tròng nhìn bố Thẩm. “Tên nhóc thối này, con nói linh tinh cái gì thế? Đương nhiên tôi là bố ruột của anh rồi!” Bố Thẩm giận dữ trừng mắt nhìn Thẩm Vĩ Bạch. Là bố ruột của con mà sao lại hãm hại con như thế chứ? Thẩm Vĩ Bạch đặt đũa xuống, khóc lóc chạy khỏi bàn ăn. “Vĩ Bạch! Nhớ điều tra rõ lai lịch khẩu súng của Dương Nham Du nhé.” Thẩm Ngạn Vân hô to theo bóng lưng của Thẩm Vĩ Bạch. Được rồi, dù sao đây cũng là em trai ruột, không dùng cũng uổng! Nhìn thấy bóng lưng nhất thời cứng ngắc của Thẩm Vĩ Bạch, mọi người đều bật cười ha hả. Sau tràng cười, ông nội Thẩm bỗng nghiêm sắc mặt, chống gậy quơ qua quơ lại, nói với Thẩm Ngạn Vân: “Thằng nhóc này, hôm nay cháu mau chóng ra mắt người lớn trong họ đi. Chuyện sau này còn phải qua lại nhiều.” Sau đó ông nội Thẩm liếc nhìn Lâm Vi Lam nói: “Cô đi lên đây với tôi!” Nhìn ông nội Thẩm khí phách như vậy, Lâm Vi Lam thầm thở dài, lại gì nữa đây? Cô với Thẩm Ngạn Vân chẳng qua cũng chỉ ngủ nướng có chút xíu thôi mà, ông nội có cần phải tách hai người ra như vậy không? Đừng tưởng rằng vừa rồi cô không nhìn thấy ánh mắt vừa ghen tị, vừa hâm mộ của ông nhé. Cô nhìn thấy rất rõ là đằng khác! Bố mẹ Thẩm liếc nhìn nhau rồi làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, ông nội lại nổi cáu rồi, bọn họ là người tàng hình, coi như không có họ đi! Thẩm Ngạn Vân khổ sở nhìn theo bóng ông nội và bà xã nhà mình, sau đó phóng ra ngoài như một làn gió, không phải chỉ ra mắt thôi sao? Chuyện nhỏ! Sau khi dùng tốc độ nhanh nhất lướt qua ra mắt các nhà họ hàng, Thẩm Ngạn Vân vội vàng về thẳng nhà. Vừa bước vào cửa, chân anh trượt đi, suýt nữa ngã đập đầu xuống đất. Anh nhìn thấy cái gì đây? Nhìn thấy hình ảnh gì thế này? Anh nhìn thấy bà xã nhà mình đang ngồi sát phạt không phân thắng bại trên bàn cờ với ông nội mình đã đành, bà xã anh còn to giọng hô, thêm một ván nữa nữa chứ! Ôi trời đất ơi, vô lý!!! Lâm Vi Lam đang chơi cờ với ông nội Thẩm, nhìn thấy Thẩm Ngạn Vân đang đứng ngẩn người ở cửa, vội vàng vẫy tay: “Ngạn Vân, mau tới đây, tài chơi cờ của ông nội cũng không tệ đâu. Hiếm khi em tìm được đối thủ thế này đấy!” Rầm! Thẩm Ngạn Vân đập thẳng đầu vào tường. Bà xã à, em không biết ông nội si mê chơi cờ như thế nào đâu đúng không? Em như thế, sau này làm sao có thời gian ở bên anh chứ!!! Ác ma bé nhỏ trong lòng Thẩm Ngạn Vân lẳng lặng cắn khăn tay muốn òa lên khóc. “Tên nhóc thối, cháu đang làm trò gì thế? Còn không mau tới đây. Không nghe thấy cháu dâu gọi cháu à?” Thấy Thẩm Ngạn Vân không nhúc nhích, ông nội Thẩm hét to một tiếng, mặt đầy vẻ sốt ruột, tên nhóc thối này, về sớm không về, muộn không về, lại về đúng thời điểm mấu chốt nhất, chẳng đáng yêu gì cả. Thẩm Ngạn Vân vẫn hồn nhiên chưa biết trong lòng ông nội Thẩm đang oán hận chính mình. Nghe tiếng hét giận dữ của ông nội Thẩm, lại nghe thấy ông gọi Vi Vi là cháu dâu, anh vô cùng mừng rỡ, nhưng vừa nhìn thấy hai người mải mê chơi cờ, anh lại cảm thấy chẳng sung sướng gì. Bà xã, chúng ta lên giường đi!!!! Nhắc đến tài chơi cờ của Lâm Vi Lam, thì phải nhắc đến người bố đã khuất của cô. Bố Lâm lúc trước ngoài phá án ra còn rất thích chơi cờ, cứ có thời gian là chơi một ván, nên dần dần khả năng chơi cờ cũng cao lên. Trước đây Lâm Vi Lam bị bố Lâm ép học nhiều, nên năng lực cũng không kém. Ông nội Thẩm vốn định bảo Lâm Vi Lam chơi cờ cùng ông, để có cớ mỉa mai khinh bỉ cô, không ngờ kết quả lại thành thế này. Rất nhiều ngày sau đó, Lâm Vi Lam đều bị ông nội Thẩm chiếm dụng, oán khí của Thẩm Ngạn Vân nổi lên khắp nơi, điều này chắc không cần nói thì chúng ta cũng đều hiểu. Lại một đêm sau khi bị ông nội Thẩm lôi kéo chơi cờ suốt cả ngày, Lâm Vi Lam dựa vào lòng Thẩm Ngạn Vân, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, đột nhiên nhớ ra: “Ngạn Vân, chúng ta đẩy Dương Nham Du vào tù, thái độ của Tả Khưu Nghị thế nào? Dù sao cô ta cũng là vị hôn thê của hắn.” A a a, sao cô lại quên sạch sẽ người đó chứ? Hình như hắn còn không tới hôn lễ của cô thì phải. Thẩm Ngạn Vân kê tay lên sau đầu, khẽ cười: “Dương Nham Du còn dám tính kế cả Tả Khưu Nghị. Hơn nữa, hiện giờ tập đoàn Dương thị nằm trong tay Tả Khưu Nghị rồi, em nói thử xem?” “Hả?” Lâm Vi Lam ngồi bật dậy, khó tin nói: “Không phải anh định nói là, thật ra mục đích của Tả Khưu Nghị là tập đoàn Dương thị đấy chứ?!” Không thể không nói, câu này của Lâm Vi Lam chính là chân tướng sự việc. “Không thì sao?” Nhìn vẻ mặt của Lâm Vi Lam, Thẩm Ngạn Vân buồn cười hỏi lại. Cô ả Dương Nham Du kia cũng không phải là người mà người bình thường có thể chịu nổi, cái dáng vẻ ấm ức suốt ngày như sắp khóc đó, quả thật rất khiêu chiến sự nhẫn nại của người ta. Lâm Vi Lam kinh ngạc, mắt chữ a mồm chữ o, trời ạ. Tả Khưu Nghị, anh đúng là thần thánh rồi, đúng là vì nghiệp lớn, chuyện gì cũng nhịn được, tôi quỳ lạy anh luôn!!!