Ngồi trong xe, Lâm Vi Lam nóng đến mức lè cả lưỡi. Dưới nhiệt độ ba mươi độ C này mà còn phải ra ngoài điều tra, có để cho người ta sống nữa không hả? Lâm Vi Lam có cảm giác đội trưởng Trần không thích cô, nếu không sao anh ta lại ngứa mắt với cô như vậy chứ! Chắc chắn là cô ả Dương Nham Du kia bêu xấu cô với đội trưởng Trần. Lâm Vi Lam nghiến răng ken két, cô ả xấu xa chết tiệt, muốn !(#&@(*#&@$ ả ta quá đi mất!!! “Anh bảo, Vi Vi này, lát nữa cô tìm chỗ nào mát mẻ mà ngồi. Để bọn anh đi là được rồi.” Chu Bác đang lái xe, nhìn thấy vẻ mặt như bốc hỏa của Lâm Vi Lam, không kìm được liền lên tiếng. Bọn họ đều là đàn ông đàn ang sức trâu vai hổ, mà để một cô gái nhỏ thế kia đi làm, thật không nên chút nào. Lão Trần cũng đúng là… người ta mới có bao nhiêu tuổi chứ! Đúng là lão già thô lỗ, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc! “Anh Chu, anh tốt quá.” Không phải chạy lung tung là tốt lắm rồi. Không phải Lâm Vi Lam lười, mà thực sự là trời quá nóng. “Cô nhóc này còn khách sáo nữa.” Chu Bác búng vào trán Lâm Vi Lam một cái, rồi xuống xe. “Vi Vi, cô tìm chỗ mát mà ngồi. Tôi với anh Chu đi trước xem thế nào.” Lưu Chiêm Siêu dặn Lâm Vi Lam một câu rồi cũng xuống xe theo Chu Bác. Nhìn theo bóng hai người, Lâm Vi Lam nhanh chóng đi xuống tìm chỗ mát mẻ, ngồi phịch xuống không hề giữ hình tượng. Trời nóng thế này thì nên ngồi nhà bật điều hòa mới đúng. Quả nhiên là cuộc sống an nhàn sung sướng dễ dàng khiến con người ta trở nên lười biếng. Lâm Vi Lam ngồi phe phẩy quạt, đây là nhà của nạn nhân đã chết Cố Trường An, bốn phía xung quanh đều có nhà người khác, nhìn căn nhà cũng không tệ lắm, gia cảnh hẳn là không tồi. Rất nhiều người vừa nghe tiếng xe của bọn họ đều quay ra nhìn! Ôi, đúng là người dân chất phác, mộc mạc, không hề biết có một trùm ma túy sống cạnh bọn họ! “Đứng lại, không được chạy!!!” Ngay khi Lâm Vi Lam đang nhìn đông nhìn tây, nghĩ nam nghĩ bắc, thì giọng nói của Lưu Chiêm Siêu đột ngột vang lên. Lâm Vi Lam đứng phắt dậy không cần nghĩ ngợi, lao thẳng qua, một người đàn ông vẻ mặt hung dữ đang đứng cách đó không xa, trong tay còn cầm dao có dính máu. Sau lưng y là Lưu Chiêm Siêu đang vội vàng đuổi theo. Anh Chu đâu? Chết tiệt, máu trên con dao kia không phải là của anh Chu đấy chứ?! Nhìn thấy Lâm Vi Lam, Lưu Chiêm Siêu gào lên: “Vi Vi, anh Chu bị thương, mau gọi điện thoại.” Vết máu trên con dao thực sự là của anh Chu. Lâm Vi Lam nổi giận, tên khốn này dám đâm đồng đội của chị bị thương ngay trước mặt chị, chán sống phải không!!! Lâm Vi Lam chớp mắt biến thành siêu nhân, hét lên giận dữ với Lưu Chiêm Siêu: “Anh Lưu, anh đi gọi điện thoại. Cứ để tên khốn này cho tôi!” Trong ánh mắt phóng đại của Lưu Chiêm Siêu, Lâm Vi Lam như hóa thân thành nữ hiệp trong phim chưởng, nhún chân vài bước đã đến sau lưng tên kia, bay người tung một cước, đá bay tên đàn ông nặng một trăm tám mươi cân ra xa. (2 cân = 1kg) Sau đó, Lâm Vi Lam lại bay lên tung một cước nữa, đạp vẹo cổ tên kia, khiến y nằm bẹp xuống đất, không đứng dậy được nữa. Lưu Chiêm Siêu cứng người, giơ tay lên day day mắt, tên cướp không đứng dậy, lại day day day, vẫn không đứng dậy. Ôi mẹ ơi, hắn đang nằm mơ sao? Cô nhóc Lâm Vi Lam kia tung một cước mà đá bay một tên đàn ông to lớn!!! Lưu Chiêm Siêu chớp chớp mắt, rồi xoay người, gào lên: “Anh Chu! Cứu với!!! Vi Vi bị quái thú nhập thân rồi!!!!” Tiếng hét của Lưu Chiêm Siêu khiến Lâm Vi Lam giật mình, quái thú nhập thân cái khỉ gió chết tiệt gì chứ? Chuyện này là thế nào hả?! Cuối cùng, Lâm Vi Lam đầu đầy chữ thập hoa, đưa Chu Bác đến bệnh viện băng bó. Đáng thương thay cho hai gã đàn ông, dọc đường đi, biểu cảm của hai tên này muốn kinh khủng thế nào thì được kinh khủng như thế. Cả hai tên đàn ông to lớn suýt ôm chặt lấy nhau… Cô đáng sợ đến thế sao?! Quay về đơn vị, Lâm Vi Lam vô cùng khí phách túm hai chân tên cướp, kéo vào trong. Mọi người trong đội đều nhìn cô với ánh mắt kinh hoàng, ngưỡng mộ, cô nhóc này thật lợi hại! “Khụ khụ, mọi người không định qua giúp tôi à?” Bị nhiều người dùng ánh mắt nóng rực như lửa nhìn chằm chằm, Lâm Vi Lam xấu hổ, cô thật sự không chịu được cảm giác là trung tâm của mọi sự chú ý đâu. Lưu Chiêm Siêu nhìn Lâm Vi Lam như nhìn ‘nữ thần’ nói: “Vi Vi, cô không cần phải tự hạ thấp mình. Tôi đã kể cho bọn họ nghe sự tích về cô rồi.” Ý hắn là, mọi người ngàn vạn lần đừng chọc tới cô nhóc này, nếu không á, sẽ bị đạp dính lên tường mà muốn gỡ cũng không gỡ ra được mất. Cái em gái nhà anh! Lâm Vi Lam nghiến răng ken két, anh Lưu, anh lắm mồm lắm miệng thật đấy! Cô chỉ đưa anh Chu đi băng bó, mà chuyện đã truyền về tới đơn vị, không phải bọn họ vẫn luôn đi cùng nhau sao? Truyền về từ lúc nào vậy? “Vi Vi, vất vả rồi, mau, mau vào trong ngồi đi.” Lưu Chiêm Siêu như tiểu thái giám, vội vàng dẫn Lâm Vi Lam vào trong đơn vị, còn tên cướp đã hôn mê đáng thương kia thì… ngại quá, làm y tỉnh dậy rồi thẩm vấn thôi. Trong văn phòng, là nơi “người đông nghìn nghịt” không có chỗ chen chân, bị người ta vây lại xem như xem xiếc khỉ không phải là phong cách của Lâm Vi Lam. Cô khẽ cười, siết chặt nắm đấm đến mức phát ra tiếng rắc rắc, khiến sắc mặt mọi người đột biến, văn phòng náo nhiệt thoáng một cái không còn một bóng người. Nhìn văn phòng trống rỗng, Lâm Vi Lam ôm trán, sao đột nhiên lại có cảm giác “cảnh cũ nơi đây người cũ đâu rồi” thế nhỉ? Ngay lúc Lâm Vi Lam nghĩ có lẽ mình được yên tĩnh một lúc, tiếng gõ cửa lại vang lên. Trên trán Lâm Vi Lam lại nổi dấu thập hoa, rốt cuộc là ai không có mắt thế hả?! Cô nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu, rồi ngẩn người ra: “Lâu Y Y, sao cậu lại tới đây?” Cô nàng Lâu Y Y này làm trên Phòng Pháp y, mọi điều kiện đều cực tốt, sao lại đến nơi bé nhỏ này của cô? Lâu Y Y đẩy gọng kính, thản nhiên đi tới bên Lâm Vi Lam, ngồi xuống cạnh cô không thèm để ý hình tượng, chìa một tờ giấy ra trước mặt Lâm Vi Lam, ánh mắt như muốn bảo cô xem. “Cái gì đây?” Trên tờ giấy chỉ có một địa chỉ và một số điện thoại. Cái này là thế nào? “Đây là điện thoại và địa chỉ là Bảo Trân vừa về đang ở tạm. Cô ấy nói đến lúc về nhất định sẽ nhận tội với chúng ta vì đi mà không từ biệt!” Lâu Y Y bĩu môi chớp mắt với Lâm Vi Lam, hiện giờ cô ấy đang nghẹn cả một bụng tức đây! Bảo Trân thật chẳng biết nghĩ gì cả! “Đúng là không biết nghĩ mà! Sao lại chỉ liên lạc với cậu chứ?!” Lâm Vi Lam vừa hâm mộ vừa ghen tị. Cô nàng Bảo Trân chết tiệt kia lại liên lạc với Lâu Y Y mà không liên lạc với cô, sao có thể thế được chứ? “À, thật ra cái này là cô ấy muốn đưa cho cậu, nhưng mà mình lại quên mất.” Lâu Y Y không hề ngượng ngùng chút nào. Cô phải giải phẫu thi thể mà, có rất nhiều việc, nên chuyện gì cũng có thể quên được hết. Chữ thập hoa trên trán Lâm Vi Lam càng to thêm, cô nàng Lâu Y Y này cố tình không muốn cho cô yên thân phải không?! “À, phải rồi, thật ra mình tới để nói với cậu một chuyện lớn!” Lâu Y Y nhìn trái nhìn phải như kẻ trộm, sau đó ghé vào tai Lâm Vi Lam nói nhỏ: “Cái tên Cố Trường An đã chết kia, có quan hệ với Dương Nham Du đấy.” Đây là tin tức cô ấy đọc được trong tài liệu mật, vừa nhìn thấy, cô vội vàng tới ‘mật báo’ cho Lâm Vi Lam ngay. “Cái gì?” Lâm Vi Lam mất bình tĩnh, mặt vặn vẹo: “Gã đó buôn ma túy mà!” Có quan hệ với Dương Nham Du à? Dương Nham Du, cái em gái nhà cô, quan hệ giỏi nhỉ! Hoa sen trắng bị nhuộm đen còn chưa đủ, lại dám khiêu chiến với luật pháp của quốc gia nữa à?! “Dương Nham Du không có bản lĩnh đó, nhưng Tả Khưu Nghị thì có mà!” Lâu Y Y vô cùng ghét cái người tên Dương Nham Du kia, không có ngoại lệ, bây giờ ả ta còn dám có quan hệ với cả đám buôn lậu thuốc phiện, thì cô cũng dám lửa bỏ thêm dầu thôi. Lâm Vi Lam cứ nghĩ rằng vụ án ở Cú Đêm chẳng qua chỉ là một vụ giết người bình thường, không ngờ lại điều tra ra được manh mối như vậy. Cố Trường An là trùm thuốc phiện đã đành, còn liên quan đến cả Dương Nham Du và Tả Khưu Nghị, đúng là một sự bất ngờ đầy thú vị. Cô đã nói mà! Dương Nham Du và Tả Khưu Nghị mà cấu kết với nhau thì tuyệt đối không thể có chuyện tốt. Quả nhiên, hai người đó đúng là tai họa. “Vi Vi, cậu nghĩ, với sự oán hận mà Dương Nham Du dành cho cậu, thì ả ta sẽ phản ứng thế nào với việc bắt người của cậu hôm nay?” Lâu Y Y cười vô cùng tà ác, khiến Lâm Vi Lam dựng cả tóc gáy, cảm giác này không tốt chút nào. “Thế nào là thế nào, mình làm việc theo luật pháp, theo quy định mà.” Lâm Vi Lam chột dạ, khẽ thốt ra những lời đầy chính nghĩa. Thật ra, cô không sợ Dương Nham Du sẽ thế nào, mà cô sợ Tả Khưu Nghị! Ả kia chơi với giới xã hội đen mà! Thân phận bây giờ đều là giả. Hiện giờ cô chỉ hy vọng Boss lớn Tả sáng mắt, mà sớm đạp Dương Nham Du sang một bên thôi. “Vi Vi, cậu cẩn thận một chút!” Lâu Y Y rất lo cho Lâm Vi Lam. Dương Nham Du có một sự thù hận kỳ quái đối với Lâm Vi Lam. Hơn nữa, lần này người Lâm Vi Lam bắt giữ có quan hệ với người chết Cố Trường An, Lâu Y Y thực sự không dám nghĩ Dương Nham Du liệu có thực sự hạ độc thủ hay không. “Cậu yên tâm! Mình không sao, một con người bạo lực như mình, ai dám ức hiếp chứ!” Lâm Vi Lam kiêu ngạo ưỡn ngực lên với Lâu Y Y, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Ai dám có ý đồ xấu với chị, chị sẽ đánh cho bẹp đầu. “Nói gì thì nói, cậu cũng phải cẩn thận một chút.” Lâu Y Y rất muốn giúp Lâm Vi Lam, nhưng trừ giải phẫu thi thể ra, cô không có chút tế bào bạo lực nào cả. Cô mà đi theo Lâm Vi Lam, không chừng còn thành chướng ngại vật, thà đừng đi còn hơn! “Cậu yên tâm mà! Chị đây đâu phải bất tài chứ!” Lâm Vi Lam vỗ vai Lâu Y Y, vỗ về an ủi cô cả nhà họ Lâu đang lo lắng quá mức này. Có điều, sự đời khó lường, kết quả của việc nói mạnh miệng sẽ bị báo ứng rất nhanh.