Ba người Lâm Vi Lam vất vả bước ra từ chiếc xe bị đâm đến không còn nhìn ra hình thù gì, nhìn ba chiếc xe bị đâm chồng vào nhau ở cách đó không xa, cả ba đều trợn tròn mắt. “Đây không phải là lỗi của chúng ta đúng không!” Khóe miệng Lâm Vi Lam run rẩy, nhìn những chiếc xe đang phun khói mà như muốn khóc. “Đại khái là, có lẽ, hình như cũng không liên quan gì tới chúng ta!” Lâu Y Y lùi về sau một bước, thật sự không dám đi xem thảm trạng của hiện trường bên kia. “…” Bảo Trân không còn lời nào để nói, hai người này thật không biết xấu hổ là gì. Một tiếng phanh gấp vang lên, Thẩm Ngạn Vân nhanh chóng bước ra từ một chiếc xe, lao tới bên Lâm Vi Lam, kéo tay cô, nhìn từ trên xuống dưới hai lần, lo lắng hỏi: “Vi Vi, em không sao chứ?” “Anh… anh…” Lâm Vi Lam lắp bắp, sao Thẩm Ngạn Vân lại xuất hiện ở đây? Xấu hổ chết mất! Đã lái xe đâm người ta còn bị Vân Vân bắt gặp, mất mặt chết đi được! “Còn hỏi nữa, đúng rồi, Vi Vi, em có bằng lái chưa?” Nhìn thoáng qua ba chiếc xe cách đó không xa, gân xanh trên thái dương Thẩm Ngạn Vân nhảy dựng lên. Nếu biết đơn giản thế này, bọn họ cũng không cần cố gắng ép đám người kia đến tận đây rồi! “Có… À… không…” Khóe miệng Lâm Vi Lam cứng lại, người có bằng lái xe là Lâm Vi Lam đời trước, Lâm Vi Lam hiện giờ thì không có! Làm sao đây? Đã không có bằng lái, còn gây ra tai nạn, liệu cô có… Lâm Vi Lam không dám nghĩ nhiều, chỉ dám rưng rưng nước mắt nhìn Thẩm Ngạn Vân. Anh nể tình chúng ta là người yêu, coi như không phát hiện ra em được không? “Không có mà em còn dám lái xe, em định dọa anh sợ chết à?!” Thẩm Ngạn Vân căn bản không dám nghĩ đến chuyện vừa rồi khi anh nhìn thấy một màn đua xe mạo hiểm đó, anh đã có cảm giác thế nào. Hiện giờ, anh chỉ muốn đét mạnh vào mông Vi Vi mấy cái, sao lại to gan như thế chứ? “Ngạn Vân à, đây là chuyện bất đắc dĩ mà!” Lâm Vi Lam khẽ cười cầu hòa. Bảo Trân nhìn hai người, lạnh lùng hừ một tiếng: “Vi Vi, nếu cậu không lái thẳng xe qua bên này, thì vụ tai nạn kia đâu có xảy ra!” “…” Lâm Vi Lam ngượng ngùng, đây thật sự là bệnh nghề nghiệp, vừa nhìn thấy trộm cướp đã muốn lái xe truy đuổi, không phải lỗi của cô mà, huhhuhu! Một người đàn ông mặc đồ thể thao đứng dựa vào chiếc xe ở cách đó không xa, nhìn Lâu Y Y lúc này vẫn còn đang sợ hãi, lạnh lùng cười, nói: “Xem ra, dù tôi không tới, em cũng sẽ không sao đâu nhỉ?” Người đàn ông này vừa lên tiếng, bốn ánh mắt của mọi người đều bị thu hút về phía đó. Người này đến lúc nào thế? Vừa nhìn thấy mặt người đàn ông kia, mặt Lâu Y Y lập tức đỏ bừng lên, sau đó lại đen xì, toàn thân bùng nổ như pháo bị châm lửa: “Quý Phong Nhiên, anh còn không biết xấu hổ mà nói thế nữa! Anh mà đến muộn một chút thôi là có thể nhặt xác cho tôi được rồi!” Quý Phong Nhiên nhún vai: “Chậm à? Vậy thì coi như muộn đi! Còn nhặt xác á, đại khái là vĩnh viễn cũng chẳng tới lượt tôi đâu!” “Anh…” Lâu Y Y khó thở, mặt tức nghẹn đỏ bừng lên. “Nếu không có xe của anh ta, thì xe các em đã lật từ lâu rồi.” Tuy Thẩm Ngạn Vân không thích giọng điệu của người này, nhưng ít nhất, lúc ấy cũng nhờ có hắn cứu Vi Vi, hoặc nên nói là cứu Lâu Y Y đang ngồi trong xe thì đúng hơn. Anh đứng từ xa, đương nhiên có thể nhìn rõ tất cả. Vì thế, vào thời khắc đó, tim anh suýt nữa nhảy ra ngoài, chỉ sợ Vi Vi xảy ra chuyện gì… “Nếu không phải tại anh ta tới chậm, xe chúng ta cũng không đến mức thế này.” Lâu Y Y vẫn tỏ vẻ tức giận như trước, nhưng nếu nhìn kỹ, thì có thể phát hiện trong mắt cô có rất nhiều cảm xúc, rối rắm, oán hận, và một thoáng vui mừng. Được rồi! Lâm Vi Lam thừa nhận mình là một kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nhưng cũng đâu có ngu đến mức ấy! Nhìn Lâu Y Y và Quý Phong Nhiên rõ ràng là có vấn đề! Việc Lâu Y Y đột nhiên thay đổi tính cách, chắc chắn cũng sẽ liên quan đến người kia! Lâm Vi Lam kéo góc áo Thẩm Ngạn Vân, nháy nháy mắt với Bảo Trân, mau rút thôi! Cô không hề có hứng thú làm bóng đèn hay kỳ đà này nọ đâu. Nhìn hai đôi ở bên nhau, Bảo Trân thoáng u buồn, đừng bắt nạt người độc thân như vậy chứ. “Này, sao cô lại ở thành phố W?” Thẩm Vĩ Bạch không biết ở chỗ nào chui ra, bất ngờ xuất hiện bên cạnh Bảo Trân, mặt đầy vẻ hiếu kỳ. “Sao lại là anh?!” Nhìn khuôn mặt của Thẩm Vĩ Bạch, tay Bảo Trân bất giác siết chặt. Cô không phủ nhận Thẩm Vĩ Bạch vô cùng đẹp trai, phong độ, nhưng đẹp trai cũng không có nghĩa là được quyền đùa giỡn người khác. “Tôi thì làm sao? Anh tôi đang làm nhiệm vụ, đương nhiên tôi phải tới giúp đỡ. Còn cô, tới đây làm gì? Có điều, nói đi nói lại, thì chúng ta cũng có duyên thật đấy.” Thẩm Vĩ Bạch cảm thấy hai người thật sự rất có duyên. Lần đầu tiên gặp mặt bị cô nhóc này tát cho một cái đến nổ đom đóm mắt. Lần thứ hai là trong phòng bệnh của chị dâu nhà hắn. Bây giờ đi bắt tội phạm cũng gặp được, đây không phải duyên phận thì là gì chứ? “Tôi thấy là nghiệt duyên thì mới đúng!” Bảo Trân không hề cho Thẩm Vĩ Bạch chút thể diện nào, hừ lạnh một tiếng, rồi xoay người đi thẳng. Mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này, tâm trạng của cô lại trở nên không tốt chút nào. “Nghiệt duyên thì cũng là duyên mà!” Thẩm Vĩ Bạch ngọt miệng đáp với theo, đón tiếp hắn là một cú đấm rất mạnh khiến Thẩm Vĩ Bạch kêu lên thảm thiết, ôm mắt mà rơi lệ. Đáng thương thay cho một ông chủ lớn, đẹp trai ngời ngời của một sòng bạc nổi tiếng như hắn lại bị đánh đến mức tím xanh một bên mắt. Dáng vẻ khôi hài đó khiến ngay cả người lạnh lùng như Bảo Trân cũng không nhịn được cười. Lâm Vi Lam chỉ chỉ hai người, cười nói: “Đúng là có duyên thật!” “Còn lâu ấy!” Cả hai đồng thanh gào lên với Lâm Vi Lam, hành động cùng lúc, lên tiếng cùng lúc, phối hợp vô cùng hoàn mỹ. “A…” Lâm Vi Lam khẽ chớp mắt với hai người, nhún vai: “Vậy hai người coi như tôi chưa nói là được rồi.” Nhìn Lâm Vi Lam, khóe miệng Bảo Trân hơi run lên, nói ra thì nói như vậy, nhưng Lâm Vi Lam, cậu có thể rút cái nụ cười đang treo trên miệng cậu lại không? “Chết tiệt! Tránh xa tôi ra một chút! Lưu manh!” Cả khuôn mặt Bảo Trân đều đỏ bừng lên. Vì sao mỗi lần gặp người này đều chẳng có chuyện gì tốt thế. “Tôi không phải lưu manh, hơn nữa, tôi có lưu manh cũng không lưu manh với cô!” Nghe Bảo Trân nói xong, Thẩm Vĩ Bạch nổi cáu. Dù lão đại không cam lòng cũng phải thừa nhận rằng hắn cũng là một tên đẹp trai! Sao cô nhóc kia lại cứ chướng mắt với hắn vậy chứ?! “Anh có ý gì blah blah blah…” Bảo Trân. “Ý ngay trên mặt chữ blah blah blah….” Thẩm Vĩ Bạch. Nhìn hai người mải mê cãi vã không thèm để ý đến thời gian địa điểm, Lâm Vi Lam thầm ôm trán, thật sự rất xứng đôi mà. “Vi Vi.” Thẩm Ngạn Vân vừa nhìn thấy Lâm Vi Lam là IQ điên cuồng lao xuống tới mức số âm mới chịu dừng lại. Lúc này, chỉ vừa gọi tên cô, mà hai tai anh đã đỏ hồng lên như lòng đỏ trứng, hai tay xoắn vào nhau không ngừng vần vò vạt áo. Rốt cuộc anh đang định diễn vai gì thế hả? Cô gái nhỏ Lâm Vi Lam liếc nhìn người đàn ông to lớn mà tâm hồn ngây thơ đứng cạnh mình, hừ lạnh một tiếng. Đừng coi cô là đồ ngốc chứ! Làm gì có chuyện hai người bọn họ lại gặp nhau trùng hợp như vậy được. “Nói em nghe xem, rốt cuộc huyện này là sao?!” Nhìn các vị cảnh sát đang vây quanh ba chiếc xe kia, Lâm Vi Lam nghiêng người liếc nhìn Thẩm Ngạn Vân hỏi. “…” Thẩm Ngạn Vân đảo mắt đi chỗ khác, khẽ ho nhẹ nói: “Bọn anh lùng bắt đám người này đã lâu, vừa vặn có tin báo là tối nay bọn họ có hành động gì đó, cho nên… Không ngờ…” “Không ngờ bọn em xui xẻo như vậy đúng không!” Lâm Vi Lam không còn biết nói gì nữa, rốt cuộc các cô xui xẻo đến mức nào mới biến thành mục tiêu của đám người kia chứ?! “Em yên tâm, Vi Vi, anh sẽ không để em bị tổn thương gì đâu.” Bàn tay đang cầm tay Lâm Vi Lam của Thẩm Ngạn Vân bỗng siết chặt lại. Chuyện lần này, anh rất muốn nhìn xem rốt cuộc ai to gan như thế. “Vi Vi, em có… nhớ anh không?” Thẩm Ngạn Vân xấu hổ nhìn Lâm Vi Lam hỏi. Từ trước đến giờ, Lâm Vi Lam vốn là người theo trường phái “địch tiến ta lùi, địch lui ta đuổi.” Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Ngạn Vân như cô vợ nhỏ khiến Lâm Vi Lam bùng phát thành nữ vương. Cô ôm lấy tay Thẩm Ngạn Vân, cười xán lạn nói: “Đương nhiên rồi, vậy anh có nhớ em không?” “Đương nhiên là nhớ, rất nhớ, rất nhớ.” Thẩm Ngạn Vân kéo tay Lâm Vi Lam đặt lên ngực mình, gương mặt đầy vẻ chân thành. Đột nhiên, Lâm Vi Lam lao tới, bổ nhào vào lòng Thẩm Ngạn Vân, con ngươi đen sáng như sao lẳng lặng nhìn Thẩm Ngạn Vân, dịu dàng nói: “Em biết mà.” Tay Thẩm Ngạn Vân vòng qua lưng Lâm Vi Lam, mắt dịu dàng ngắm nhìn người con gái trong lòng mình. Không khí ấm áp bùng lên quanh hai người. Nhưng lại có kẻ có mắt không tròng, không khí tốt như vậy mà cũng phá cho được. Nhìn mấy người đứng cách đó không xa che miệng cười trộm, Thẩm Vĩ Bạch nghĩ mấy người này có việc, liền không kịp nghĩ ngợi nhiều, hô to: “Anh, đồng đội của anh gọi này!” Bốn con mắt như muốn xuyên thẳng qua tim Thẩm Vĩ Bạch. Lâm Vi Lam tức tối nghiến răng nhìn Thẩm Vĩ Bạch. Tên nhóc ngu ngốc này, đúng là thiếu dạy dỗ mà! Lòng dạ hẹp hòi của cô gái nhỏ họ Lâm đột nhiên phát tác. Cô là người thù rất dai. Còn về chuyện sau này cái tên thiếu dạy dỗ nào đó theo đuổi bà xã nhà mình bị thiết kế rất nhiều chướng ngại vật, cũng chỉ có thể tự nghĩ rằng mình quá xui xẻo mà thôi. Mười một ngày nghỉ của cả ba người trôi qua vô cùng phong phú, nên đến khi quay lại ký túc xá, họ đều lười biếng chẳng muốn động chân động tay. Sau khi nghỉ ngơi thoải mái, cả ba mới để ý tới chiếc giường trống không trong phòng, thoáng sửng sốt. “Này, cái bông Bạch Liên Hoa kia đâu?!” Lâm Vi Lam chỉ về phía giường Dương Nham Du, khóe miệng run lên. Tuy Ngạn Vân nói cho cô biết, chuyện này có liên quan đến nhà họ Dương, nhưng cũng không có chứng cứ chính xác. Cô còn đang nghĩ, quay về trường sẽ kích thích Dương Nham Du một chút, nhưng người lại không có ở đây. “Chuyện ngày đó là do Dương Nham Du làm phải không!” Sắc mặt Bảo Trân vô cùng u ám. Tuy cô không có chứng cứ, nhưng lần đầu tiên cô tới thành phố W, có hiềm khích cũng chỉ có với duy nhất Dương Nham Du, huống chi, Lâm Vi Lam lại đoạt được quyền sử dụng miếng đất ở Đức Cẩm từ tay ả ta. “Chạy cũng nhanh thật!” Lâu Y Y hừ lạnh, cô không có chút cảm tình nào đối với Dương Nham Du. “Vi Vi, không ngờ cậu lại tốt nhịn như thế. Cậu muốn làm Ninja Rùa đấy à?! Có điều, mình không nhịn đâu. Dương gia nhà họ chờ mà sứt đầu mẻ trán đi!” Lâu Y Y lại hừ lạnh, trong mắt như bắn ra những tia sáng lạnh. Lâm Vi Lam phát hiện, từ sau khi Lâu Y Y gặp Quý Phong Nhiên kia, tính tình rõ ràng thay đổi rất nhiều. Nhưng Lâu Y Y không nói, Lâm Vi Lam cũng sẽ không hỏi. Mỗi người đều có bí mật riêng, nhưng đối với chuyện Lâu Y Y nói cô làm Ninja Rùa, thì cô rất phản đối nhé. “Không phải mình nhìn cô ta. Mà mình muốn chờ cô ta bước lên đến điểm cao nhất, rồi đạp thẳng cô ta xuống!” Dương Nham Du là nữ chính trong truyện này, làm sao có thể bị hất ngã như vậy chứ. Huống chi, lần này căn bản không có chứng cứ, Dương Nham Du cũng sẽ không chịu thừa nhận. Mỗi nữ chính trong truyện H đều vô cùng mảnh mai, hiền dịu, nhưng lại là kim cương vô địch. Những nữ phụ khác muốn đối nghịch với cô ta, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Hiện giờ, cái cô cần là một chứng cứ xác thực, khiến cô ả không thể nào phản bác nổi. “Quá thâm hiểm.” Lâu Y Y lườm Lâm Vi Lam một cái, khinh bỉ. “Cảm ơn đã quá khen.” Lâm Vi Lam ngượng ngùng bỏ qua vẻ mặt khinh bỉ của Lâu Y Y, đón nhận lời khen của cô. Ngày hôm sau, cả ba người mới biết, Dương Nham Du tạm thời nghỉ học.