Trời sinh một cặp
Chương 30
“Thì ra hai người quen nhau à!” Lâu Y Y nở nụ cười thô tục, mặt đầy vẻ chờ xem trò vui nhìn Bảo Trân, khiến gân xanh trên trán cô nàng rung lên bần bật.
“Không quen, quen mẹ hắn thôi.” Nghĩ đến bà mẹ của anh chàng ngu ngốc nào đó, khóe miệng Bảo Trân lại rút lên.
“Được rồi, đừng nhắc đến hắn nữa, trên đó viết gì vậy…” Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lâm Vi Lam, Bảo Trân liền quay sang hỏi.
Nhìn vẻ mặt khác thường của Lâm Vi Lam, Lâu Y Y giật lấy tập tài liệu trên tay cô, sau đó thì như ăn phải thuốc nổ: “Khốn kiếp!”
Bảo Trân vừa đọc tài liệu vừa lắc đầu: “Không có bằng chứng.” Tuy Thẩm Vĩ Bạch điều tra được kẻ chủ mưu sau vụ tấn công lần này, nhưng bọn họ không có chứng cứ, khiến người ta tức giận nhất là, đám người trong tài liệu căn bản không phải là đám mà Dương Nham Du tìm tới.
Hai mắt Lâm Vi Lam như muốn bốc hỏa, nghiến răng: bởi vậy mới nói, tác giả không hổ danh là mẹ ruột mà! Đã thế này rồi mà vẫn còn bênh vực che chở con gái ruột của bà ấy như vậy!
“Tụi mình đã không làm gì rồi, còn bị chúng nó nhảy lên đầu mà ức hiếp.” Lâu Y Y siết chặt nắm đấm, nhe răng nhếch môi như sắp lao tới cắn xé Dương Nham Du vậy.
“Bình tĩnh nào!” Lâm Vi Lam nhảy bật từ trên giường xuống, đứng lên ôm cổ Lâu Y Y, chỉ sợ Lâu Y Y nhất thời kích động lại đi tìm Dương Nham Du đánh nhau. Tính cách của Lâu Y Y khiến cô vô cùng lo lắng!
“Cậu làm gì thế!” Đáng thương thay cho Lâu Y Y tay ngắn chân ngắn, bị Lâm Vi Lam vồ tới suýt nữa thì không thở được.
“Kích động là ma quỷ, cậu ngàn vạn lần không được kích động.” Lâm Vi Lam ôm chặt Lâu Y Y không buông tay.
“Tôi cho rằng…” Bảo Trân ngồi trên ghế, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, quả nhiên, ánh mắt của hai người đều bị hút về phía này, cô mới nói tiếp: “Nếu Dương Nham Du nhắm vào Vi Vi, vậy thì Vi Vi cậu cứ ‘tiên hạ thủ vi cường’ đi.” (ra tay trước thì chiếm lợi thế)
“Đúng thế. Ra tay sau nhất định sẽ chịu thiệt.” Lâu Y Y búng tay một cái, cười đầy vẻ đắc ý.
“Các cậu nghĩ mình nên làm sao bây giờ?” Lâm Vi Lam thừa nhận mình hơi ngu, nhưng chắc chắn không ngu đến mức hết thuốc chữa… nhưng mà… sao bây giờ cô lại không theo kịp suy nghĩ của hai người này chứ!
“Làm sao à, cứ làm thế này là được rồi.” Lâu Y Y lộ ra một nụ cười hung hãn, rồi ghé vào tai Lâm Vi Lam, nói suy nghĩ của mình.
Lâm Vi Lam thoáng kích động, nhìn hai người, lắp bắp: “Quá nham hiểm. Thật sự là quá nham hiểm. Có điều, chị thích!” Dương Nham Du, chị đã quyết định rồi. Cô càng coi trọng cái gì, thì chị sẽ càng cố hủy diệt nó. Hãm hại nữ chính cái quỷ gì đó, cô đâu có ngại!!!
Ba gã ăn mày hợp lại còn tài hơn một Gia Cát Lượng, Dương Nham Du, cô tự cầu phúc đi! A men!
Vì Lâm Vi Lam vô cùng mất mặt bị rơi xuống sông, nên cũng được phép vắng mặt trong những buổi học tiếp theo. Sau khi kết thúc đợt tập quân sự, là tới đợt nghỉ dài mười một ngày. Rất nhiều người đều đi du lịch, hoặc về nhà.
Lâu Y Y cực kỳ bài xích chuyên ngành của mình, nên chưa chờ được nghỉ, cô nàng đã trốn học chạy về nhà tìm mẹ mình ý kiến. Trước khi đi, còn không quên nhắc Lâm Vi Lam mau về nhà, bọn họ còn phải cùng nhau hãm hại Dương Nham Du nữa.
Nữ vương lạnh như băng Bảo Trân, rốt cuộc cũng có chút khí tức của người phàm, có vui buồn tức giận. Lâm Vi Lam cảm thấy như mình vừa đạt được thành tích lớn vậy.
Dương Nham Du ở lại ký túc xá một mình, tuy rất muốn trả thù Lâm Vi Lam, nhưng nhìn thấy khả năng bạo lực của Lâm Vi Lam, cô ả đành phải bất đắc dĩ bỏ qua, từ từ tìm cơ hội khác.
Nghĩ đến việc sắp tạm biệt ký túc xá một thời gian ngắn, Lâm Vi Lam nằm trong bệnh viện cảm thấy rất áp lực. Trốn học gì gì đó là không đúng. Tối thiểu cũng phải tham gia mấy môn học bắt buộc, chỉ nghỉ mấy môn tự chọn thôi chứ! Nếu trốn tất cả các môn học, các giáo viên sẽ khóc đấy, thật mà!
Thời gian dường như trôi qua rất nhanh, sắp đến đợt nghỉ dài mười một ngày.
Bảo Trân không muốn về nhà, liền đi theo Lâm Vi Lam về thành phố W.
Vừa trở về thành phố W, bọn họ đã nghe một tin mới.
Đường Đức Cẩm ở phía Tây thành phố W tổ chức bán đấu giá.
Cơ hội tốt! Ánh mắt ba người sáng rực lên.
Ý của bố Lâm cũng rất rõ ràng, những dịp này đều giao cho Lâm Vi Lam lo.
Đầu óc của Lâm Vi Lam tuyệt đối không để dành cho việc tính toán kinh doanh, nhưng không sao, Lâm Vi Lam đã xem qua nguyên tác, cuối cùng Tả Khưu Nghị giành được mảnh đất này, rồi ngầm chuyển giao cho nhà họ Dương.
Vì thế, cái người Tả Khưu Nghị kia tuyệt đối không thể xuất hiện ở buổi đấu giá. Nếu không, với IQ của boss lớn Tả, các cô cũng hết phần mà bon chen.
Vấn đề là, phải làm sao mới có thể khiến boss lớn Tả không tham gia buổi đấu giá chứ?! Lâu Y Y, Bảo Trân, Lâm Vi Lam, cả ba người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cùng lắc đầu. Khí phách của boss lớn Tả kinh khủng như vậy, ai đi người đó chết.
“Thật ra, mình thấy Tả Khưu Nghị đối xử với Vi Vi cậu rất tốt. Hay là cậu dùng mỹ nhân kế đi.” Nhớ tới thái độ ngày đó của Tả Khưu Nghị dành cho Lâm Vi Lam, Lâu Y Y nói ra ý kiến của mình mà cũng không dám chắc lắm.
“Ý kiến hay.” Bảo Trân quay mạnh đầu sang, hai mắt nhìn Lâm Vi Lam như tỏa sáng.
“Các cậu đừng có hại mình.” Lâm Vi Lam lắc đầu như trống bỏi, cô không hề muốn gặp boss lớn Tả một chút chút chút nào hết.
“Đây là cách tốt nhất mà!” Hai mắt Lâu Y Y cũng tỏa sáng nhìn Lâm Vi Lam chằm chằm.
“Đổi cách khác.” Bảo cô đi tìm Tả Khưu Nghị, chi bằng bảo cô đi ăn cứt cho nó sung sướng. Chưa nói đến chuyện chơi đấu trí với Tả Khưu Nghị, mà chính Dương Nham Du kia cũng sẽ đòi mạng cô mất!
“Làm gì có cách nào tốt hơn chứ!” Lâu Y Y nằm soài ra bàn, nếu có cách tốt hơn thì họ đã sớm nghĩ ra rồi.
Bảo Trân cũng lắc lắc đầu, cô chắc chắn sẽ không đi chọc vào Tả Khưu Nghị kia, nếu không, cô sợ cô sẽ không kìm được mà động thủ với hắn mất.
Mặt ba người đều nhăn như quả mướp đắng.
Đúng lúc cả ba đang rối rắm không nghĩ được cách nào, điện thoại của Lâm Vi Lam vang lên.
Nhìn ánh mắt đột nhiên sáng rực của Lâm Vi Lam, Lâu Y Y hừ một tiếng nói: “Nhất định là vị kia nhà cô ấy, nếu không, dù là ai gọi tới, cô ấy cũng sẽ không cười thô bỉ như thế đâu.”
Lâm Vi Lam e thẹn, nhẹ nhàng đấm Lâu Y Y một cái, rồi cầm điện thoại đi ra ngoài. Trước khi đóng cửa, Lâu Y Y bị chất giọng yểu điệu thục nữ của Lâm Vi Lam làm cho kinh hãi, giật mình suýt nữa ngã từ trên giường xuống đất. May mà Bảo Trân phản ứng nhanh, kéo cô lại, nếu không, chắc chắn đã đổ máu rồi.
“Con nhóc này, thật ghê tởm!” Lâm Vi Lam nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn lao lên đánh nhau với Lâm Vi Lam một trận. Nhưng nghĩ tới khả năng bạo lực khủng bố của Lâm Vi Lam, Lâu Y Y cũng chỉ có thể ngồi nghiến răng ken két.
“Chờ tin tốt đi!” Bảo Trân lại không hề lo lắng chút nào. Tên Thẩm Ngạn Vân kia cũng đâu phải người ăn chay. Lâm Vi Lam gặp nhiều chuyện như vậy, dù bản thân anh ta không lo được, cũng sẽ tìm người lo giúp. Giống như chuyện lần trước, cô có thể chắc chắn rằng, Thẩm Ngạn Vân tuyệt đối biết rõ sự việc, nếu không, mấy tài liệu mà Thẩm Vĩ Bạch đưa tới đó là sao?!
“A ha ha ha, không cần nữa rồi! Tả Khưu Nghị không đi được đâu!” Bảo Trân vừa dứt lời, Lâm Vi Lam đã đẩy sầm cửa ra, mặt cười tươi như hoa cúc, vừa xinh tươi vừa rạng rỡ.
“Sao thế, vừa rồi mặt còn như hoa hướng dương, sao giờ đã biến thành hoa cúc rồi?” Lâu Y Y trừng mắt nhìn Lâm Vi Lam, lẳng lặng mài móng vuốt.
“So sánh kiểu gì thế hả? Vân Vân nhà mình vừa gọi điện thoại báo là, mọi chuyện đều đã lo xong rồi.” Cái cách xưng hô của Lâm Vi Lam khiến Lâu Y Y cảm thấy như bốc hỏa, bốc hỏa cực kỳ lớn. Cô cũng phải tìm một gã đàn ông mới được!!!!!
“Ừ, được rồi, chúng mình nghe rồi, sau đó thì sao?” Xem ra Bảo Trân là người tỉnh táo nhất, không khác so với những gì cô đã nghĩ, quả nhiên Thẩm Ngạn Vân có nhúng tay.
“Sau đó hả, Tả Khưu Nghị vì chuyện của công ty, phải chạy tới thành phố Q, trong vòng bảy ngày tới sẽ không thể về được.” Boss lớn Tả không ở đây, Dương Nham Du, cô chờ mà khóc đi!
Đường Đức Cẩm sau này sẽ phát triển thành một khu phố buôn bán khác của thành phố W. Vì thế, có thể thấy được mảnh đất này quan trọng thế nào, sẽ có bao nhiêu công ty địa ốc tranh giành nhau mảnh đất này.
Lúc bố Lâm đi cùng thư ký, đưa thông tin về cạnh tranh cho Lâm Vi Lam, cô suýt nữa thì ngã quỳ xuống đất. Có trời đất chứng giam, cái đầu này của cô thực sự không thích hợp với việc kinh doanh mà. Sẽ hỏng đầu mất thôi!
Rõ ràng bố Lâm cũng không nghĩ như vậy, ông chỉ vào thư ký đứng sau mình, rất yên tâm vỗ vai Lâm Vi Lam: “Vi Vi, đây là Annie, cô ấy sẽ giúp con.”
“Cô Lâm, chào cô.” Annie đứng sau lưng bố Lâm tiến về phía trước, nở một nụ cười rất chuyên nghiệp với Lâm Vi Lam.
Lâm Vi Lam nhìn Annie như muốn khóc, bố Lâm rất tin tưởng cô, nhưng nhìn sự chân thành trên mặt ông, Lâm Vi Lam cũng không nỡ nói câu từ chối. Nếu đã vậy, không hiểu thì bắt đầu học thôi. Lâm Vi Lam siết chặt nắm tay, với trí thông minh của cô, chuyện gì cũng không thành vấn đề… là chuyện không tưởng… hu hu hu!
Tuy Lâm Vi Lam có thể chắc chắn mình xử lý được Dương Nham Du, nhưng đối với các đối thủ cạnh tranh khác, cô hoàn toàn không biết gì cả, khiến Lâm Vi Lam cảm thấy vô cùng áp lực. May mà có Annie ở đây, trong vòng ba ngày điên cuồng bổ túc, Lâm Vi Lam coi Annie như thần thánh! Ôi trời đất ơi, Annie thực sự là bách khoa toàn thư đấy. Cái gì cũng biết luôn!!!
Nhìn ánh mắt sùng bái của Lâm Vi Lam, Annie khiêm tốn nói: “Tiểu thư rất thông minh, cô cứ yên tâm. Miếng đất này chắc chắn thuộc về nhà họ Lâm. Chúng ta đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ, ngày mai chỉ chờ biểu hiện của tiểu thư thôi.”
“Annie, chị cứ yên tâm!” Nhìn Annie tràn đầy tự tin như vậy, Lâm Vi Lam cũng không thể quá tự ti được. Dương Nham Du, để xem ngày mai chị đây đoạt miếng đất này đi, cô sẽ khóc như thế nào. Dám bày mưu tính kế với chị à? Muốn chết phải không!!!
Không có sự hỗ trợ của Tả Khưu Nghị, Lâm Vi Lam lại biết trước nội dung câu chuyện, cô thật sự muốn nhìn xem liệu nhà họ Dương có thể giành được mảnh đất kia hay không.
Ngày đấu giá, thời tiết rất âm u, một lát sau bắt đầu tí tách mưa nhỏ, tâm trạng vốn hơi lo lắng vì buổi đấu giá bỗng bình lặng hẳn.
Rốt cuộc cô đang lo sợ điều gì chứ. Thành sự tại thiên, nếu thật sự không đoạt được, cô chỉ có thể nói rằng… nguyên tác thật quá mạnh mẽ.
Có điều, cũng may sự tình tiến hành rất thuận lợi, lúc Lâm Vi Lam cầm được quyền sử dụng miếng đất Đức Cẩm kia, cô kích động đến suýt khóc. Trời không phụ lòng người! Mẹ kiếp, rốt cuộc cũng tới tay rồi.
Lâm Vi Lam lẳng lặng nhìn về phía Dương Nham Du, ôi trời ơi, Dương Nham Du, sao mặt cô lại vừa sưng vừa tái thế?!
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
52 chương
155 chương
17 chương