Trời sinh một cặp
Chương 27
“Để… để ông… ông mày… ông mày xem… mày còn… còn chạy được đi đâu nữa. Phù phù!!!” Tám tên côn đồ chống hai tay vào đầu gối, thở hồng hộc, nói đứt quãng, dáng vẻ vô cùng thảm hại.
Lâm Vi Lam nhìn con sông nhỏ, lặng lẽ rơi nước mắt, cái em gái nhà nó chứ, chị đây không biết bơi mà! Phải làm sao bây giờ?
Đằng sau là tám gã đàn ông to lớn, một chọi tám, chẳng lẽ họ nghĩ cô là con gián đập mãi không chết hay sao chứ? Bùng cháy lên đi, vạn vật của ta, lật đổ hết các thế lực tà ác đi, blah blah… mấy thứ này chỉ có trong truyện cổ tích thôi! Thật sự muốn quỳ lạy luôn ấy…
Rõ ràng là đám côn đồ này đã thực sự bốc hỏa vì phải đuổi bắt Lâm Vi Lam suốt cả chặng đường dài.
Thở còn chưa xong, cũng không đợi Lâm Vi Lam nói chuyện, bọn chúng rút dao bên hông ra, bật lưỡi dao lên.
“Này này, không phải mấy người cần tiền sao? Sao lại lôi dao ra hả? Này…” Nhìn lưỡi dao lóe sáng, mắt Lâm Vi Lam trợn trừng như sắp rơi ra khỏi trong mắt, cố gắng tìm sơ hở để lao tới đoạt dao của bọn chúng, nên bắt đầu nói chuyện phân tán sự chú ý của đám côn đồ. Trong lòng cô chỉ hy vọng Dương Nham Du nhanh chóng gọi người đến. Nhìn qua là biết đám người này đều đã được huấn luyện vài ba chiêu, rất khó đối phó!
“Cần tiền à? Ông mày còn muốn lấy mạng của mày hơn!” Gã quát to một tiếng, con dao mang theo sát khí ập thẳng vào mặt Lâm Vi Lam.
Lúc này cơn giận của Lâm Vi Lam cũng dâng lên tới cổ. Cô trợn trừng đôi mắt hạnh, tay gạt lên, chèn vào cánh tay của gã côn đồ, lật tay đập mạnh vào cổ gã.
Lâm Vi Lam làm một loạt các động tác liên tiếp nhau, chân gạt mạnh một cái, hất ngã gã kia xuống đất, sau đó cô đè người xuống, lật ngược người gã côn đồ vừa bị ngã xuống đất lại, tung chân đá văng gã đang tập kích phía sau. Tay lưu loát kéo gã côn đồ dưới đất, lật mạnh một cái, tiếng kêu đến nát gan nát phổi của gã liền vang lên đầy ai oán.
Lâm Vi Lam ngẩn người, cô chỉ bẻ lệch xương cổ tay gã một chút thôi mà, đâu cần phải kêu như lợn bị chọc tiết thế chứ?
“Đại Bảo!” Gã cầm đầu vừa nghe thấy tên Đại Bảo này kêu thảm thiết như vậy liền sốt ruột cầm dao lao lên. Con dao sượt qua mặt cô, khiến Lâm Vi Lam nổi da gà.
Cô trợn tròn mắt, chỉ vào gã, gào lên: “Này này, giết người là phạm pháp đấy! Ông định ăn cơm tù à?”
“Ông mày sợ gì! Dám làm Đại Bảo bị thương, hôm nay ông mày phải giết mày! Giết mày, giết giết chết mày!” Gã cầm đầu bị kích thích đến mức như phát điên, nói năng lộn xộn lung tung. Có điều, gã vung dao càng lúc càng sắc bén.
Lâm Vi Lam vốn tưởng mấy người này đến cướp tiền, nhưng nhìn tình hình này, thì xem ra mọi chuyện hoàn toàn không đơn giản như vậy. Đây đâu phải chỉ cướp tiền, rõ ràng là đến giết người mới đúng!
Nếu đã là bọn giết người, thì Lâm Vi Lam cũng không cần phải nương tay nữa.
Tình huống hiện tại chính là sự khác biệt giữa lưu manh và anh hùng! Năng lực cơ thể của Lâm Vi Lam nháy mắt tăng vọt như biến thành siêu nhân, ba gạt hai đấm năm đá, tám tên côn đồ chỉ còn nước nằm bò trên đất mà tâm sự với kiến thôi. Nhìn qua tình hình thương tổn, ít nhất cũng phải nằm viện tầm một tháng, cũng có thể thấy ngay được Lâm Vi Lam thẳng tay thế nào.
“Hừ! Chị đây không ra mặt, thì mấy người nghĩ chị đây dễ bắt nạt à?!” Lâm Vi Lam bĩu môi, nhìn đám người nằm bò trên đất, nở nụ cười đắc ý. Mấy gã côn đồ nghe thấy tiếng cười của Lâm Vi Lam mà run cả người, tiếng rên rỉ cũng nhỏ dần đi.
Lâm Vi Lam đắc ý cười cười, ngồi xổm xuống bên cạnh gã cầm đầu, không thèm để mắt tới vẻ mặt sợ hãi của gã, vỗ vỗ vào mặt gã nói: “Gan cũng không nhỏ nhỉ! Dám vung dao vào người chị à? Muốn làm xã hội đen hả? Nói! Ai sai chúng mày tới?!”
“Có giết tao, tao cũng không nói!” Gã cầm đầu có vẻ rất có nghĩa khí, gã ngỏng đầu lên, kiên quyết không hé răng.
Lâm Vi Lam ngẩn người. Thật ra, cô cũng là bị bệnh nghề nghiệp nên mới thốt ra câu vừa rồi. Nhưng không ngờ, lại cho cô một bất ngờ thú vị như vậy! Giỏi lắm, hay lắm! Rốt cuộc là tên khốn nào sai người tới đây hại cô?! Ngu thấy sợ luôn! Khinh bỉ IQ của cô à?! Lâm Vi Lam nghiến răng: “Mày không nói, thì chị mày cũng có cách bắt mày nói!” Dựa vào nguyên tắc phải bóp chết tất cả những nguy cơ có thể nảy sinh từ trong trứng nước, Lâm Vi Lam bắt đầu thẳng tay.
Những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên trong cánh rừng tối đen như mực, cùng với những tiếng kêu nát gan nát phổi đó, còn có những tiếng kêu giòn tan của xương cốt bị đặt sai vị trí. Thực sự là chỉ nghe cũng khiến người ta phải rơi nước mắt.
“Nói!” Lâm Vi Lam thật sự bốc hỏa, đám sâu mọt của xã hội này, lại dám coi mạng người như kiến. Hôm nay đụng phải cô thì thế này, nếu người khác thì sẽ thế nào? Còn dám dùng dao đuổi theo người ta nữa, phải người khác thì chắc chắn là thừa chết thiếu sống rồi.
“Được được được, tôi nói, tôi nói!” Gã cầm đầu tự xưng là Nhị Ngưu bị Lâm Vi Lam nắm lấy cổ tay, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc đến trời rung đất giật. Thế này là sao chứ? Thật ra dao của họ đều là hàng giả, chỉ hơi cứng một chút thôi mà, cũng đâu có làm người khác bị thương chứ. Chuyện này là vì cái của khỉ gì đây? Tay đau, chân cũng đau, cả người đều đau…
“À, vậy nói thử xem nào!” Lâm Vi Lam nhíu mày, cầm lấy con dao bị rơi bên cạnh, hoa tay múa chân trên mặt Nhị Ngưu, khiến mặt gã càng trở nên trắng bệch.
Lâm Vi Lam đắc ý bẻ bẻ mũi dao, định uy hiếp một chút, ai ngờ.
“Cách!” một tiếng lanh lảnh vang lên.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía này, sau đó đều cảm thấy vô cùng kinh khủng. Ôi trời ơi, thiên địa quỷ thần ơi! Tuy chất lượng của con dao kia hơi kém một chút, nhưng cũng là hàng fake loại một mà!!! Vậy mà gãy rồi, gãy mất rồi!
Lâm Vi Lam trợn mắt há hốc mồm nhìn hai nửa lưỡi dao trong tay mình, không còn nói được câu gì nữa. Cái trò hề gì đây? Sao con dao này lại có thể tồi tàn đến thế cơ chứ?!
Nhị Ngưu khó khăn nuốt nước bọt, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ. Quá mạnh, quá mạnh mẽ. Ôi ôi, đáng sợ quá!
Giờ phút này, Nhị Ngưu cũng bất chấp cơn đau đớn trải khắp toàn thân, ngã lộn nhào xuống đất, dùng mông trườn trườn như con sâu đo không còn chút hình tượng nào. Gã phải rời xa cô nàng khủng long bạo chúa này.
“Này! Làm cái trò gì thế!” Lâm Vi Lam ném dao, đứng thẳng dậy.
“A a a, cô đừng có lại gần đây.” Vừa nhìn thấy cô đứng lên, Nhị Ngưu vô cùng hoảng hốt, càng cố gắng trườn nhanh hơn.
“Này, tôi…” Lâm Vi Lam còn chưa kịp nói hết lời, thì ào ào một tiếng, Nhị Ngưu rơi thẳng xuống sông.
“…” Thật ra, cô đang định nói là bên đó có sông. Thật tình cô không hề muốn nói gì khác, có trời đất chứng giám…
“A a a! Anh Nhị Ngưu không biết bơi! Cứu, cứu người đi!” Đại Bảo, tên đầu tiên bị Lâm Vi Lam đánh ngã trợn tròn mắt, cố gắng đứng lên gào thét. Những tên còn lại cũng vội vàng đứng dậy, lao thẳng xuống sông, tình hình vô cùng hỗn loạn.
“Cái quái gì thế?” Lâm Vi Lam trợn tròn mắt. Cô cũng đâu có biết bơi!
“Tránh ra a a a a!” Được rồi! Nơi Lâm Vi Lam đang đứng quá gần bờ sông, hơn nữa, mọi người bị cô đánh nên đều có thương tích trên người, đi đứng cũng rất khó khăn.
“A… Ào ào…” Lâm Vi Lam thật bất hạnh bị Đại Bảo đang sốt ruột muốn cứu người vô tình đụng phải, chân cô trượt đi, sau đó, ngã thẳng xuống nước.
Cũng đáng thương cho Nhị Ngưu đang cố gắng vùng vẫy chân tay muốn ngoi lên thở một hơi, cuối cùng lại bị Lâm Vi Lam đạp trúng, sao trăng bay lòng vòng trên đầu, tay chân cũng bắt đầu nhũn ra.
“Cứu… cứu với… Tôi không biết… ục ục ục…” Người không biết bơi, khi bị rơi xuống nước sẽ theo bản năng vung tay vung chân lung tung. Vì thế, Nhị Ngưu cũng ngay lập tức hứng đủ, bị Lâm Vi Lam đạp một cước xuống tận đáy sông, bản thân cô cũng dần dần chìm xuống.
Lần này, cô cảm giác mình chết chắc rồi. Cô đến đây vì nước, chẳng lẽ cũng ra đi vì nước sao? A a a, cái thế giới chết tiệt này!
Đại Bảo vừa vô tình va phải cô cũng đứng trợn tròn mắt trên bờ sông, luống cuống chân tay không biết phải làm sao.
Ngay khi Lâm Vi Lam nghĩ mình sắp chết, thì chợt có một người nắm lấy tay cô, sau đó cô cảm thấy mình được đưa ra khỏi mặt nước.
Trong mơ màng, cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Bảo Trân, cùng với những tiếng ồn ào của đám sinh viên cách đó không xa.
“Đừng nói cho…” bố mẹ tớ biết. Đừng dọa họ. Nhưng Lâm Vi Lam chưa nói xong đã hôn mê.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
52 chương
155 chương
17 chương