Việc đầu tiên khi nhập học ở mỗi trường đại học là huấn luyện quân sự. Đúng ngày, đúng giờ, các vị sinh viên đều phải tới nơi tập trung. Trên sân tập, từng tốp năm tốp ba sinh viên tụ lại một chỗ. Dù sao, họ cũng sẽ phải học chung với nhau bốn năm, nên tìm hiểu nhau trước một chút cũng tốt, nhìn chỗ nào cũng thấy sinh viên vui vẻ nói cười. Lúc Lâm Vi Lam bước vào, cô chỉ muốn tìm một vị trí nào đó không gây sự chú ý để đứng. Với tính cách của Lâu Y Y, nhất định cô nàng sẽ muốn đi tìm bạn học mới để buôn dưa lê tán gẫu cho vui vẻ. Có điều, khi vừa nhìn thấy Dương Nham Du, mặt Lâu Y Y đen lại, giận dữ không thèm bước tới nói năng gì nữa. Nghe Lâu Y Y lẩm bẩm trong miệng, Lâm Vi Lam bất đắc dĩ xoa trán, đối với nữ chính, cô luôn có suy nghĩ cách xa cô ta được bao nhiêu thì hay chừng ấy, ai có nói gì cũng kệ thôi. Lâu Y Y thì chỉ vì nhìn cô ta không vừa mắt, nên đương nhiên không thèm nể mặt gì cô ta cả. Ngay khi cánh tay ngọc ngà của Lâu Y Y định vươn về phía đó, một tiếng còi vang lên, sau đó, năm sáu người lính bước ra, tập hợp hết đám sinh viên đang đứng lộn xộn trong sân tập lại. Trên thao trường rộng lớn, chỉ có ba đội ngũ, mỗi đội ngũ đều đứng thành một hình vuông vắn, tất cả đều ngẩng cao đầu, không thể giấu được vẻ kích động trên mặt! Đây chính là đại học của bọn họ!!! Nhìn ba người đứng cách đó không xa, khóe miệng Lâm Vi Lam co rút, thật tốt thật mạnh mẽ cái rắm ấy! Chuyên ngành của họ hoàn toàn không giống nhau, thì làm sao học cùng nhau được chứ!!! (╰_╯)# Có điều, nhìn vị huấn luyện viên mặt đen như mực đứng ở phía trước, mặt Lâm Vi Lam càng vặn vẹo hơn. Nhớ đến những gian khổ năm đó từng phải chịu, cô thật sự không ngờ đến giờ còn phải gặp lại lần nữa… Cô có thể giả vờ ngất xỉu được không??? “Tôi họ Hà. Các bạn có thể gọi tôi là huấn luyện viên Hà. Trong nửa tháng tới đây, tôi sẽ phụ trách việc huấn luyện khả năng vận động cơ thể cơ bản của các bạn. Các bạn không cần phải biết gì hết, chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được. Nghe rõ chưa?” Giọng nói trầm thấp, thô ráp vang lên từ miệng vị huấn luyện viên kia, mang theo cả độ nóng đến kỳ lạ, khiến nhiệt huyết trong lòng mọi người bất giác bị đẩy lên, tất cả đều gào lên rất to: “Nghe rõ!” “Chưa ăn cơm à?! Hô to lên!” Mặt huấn luyện viên Hà tối sầm lại, anh ta hét to. “Nghe rõ!” “Tốt, bây giờ chạy bốn vòng quanh thao trường!” Mọi người vốn đang cao hứng bỗng bị ứ nghẹn lại vì những lời này của huấn luyện viên. Bốn vòng, một nghìn sáu trăm mét… không ít người tái mét mặt, tuy trước khi vào trường, mọi người đều phải trải qua kiểm tra khả năng hoạt động của cơ thể, sức khỏe v.v… nhưng bắt chạy ngay bốn vòng sân thì… áp lực vẫn vô cùng lớn! Lâm Vi Lam thì không có gì đáng ngại, khoảng cách bốn vòng, một nghìn sáu trăm mét này đối với tố chất cơ thể của cô thì không có vấn đề gì. Cô chỉ lo không biết cô nhóc Lâu Y Y này có qua được không thôi. Còn Dương Nham Du à? Xin lỗi nhé, cô không quan tâm! Bảo Trân ư? Căn bản đâu cần cô phải lo chứ! Ngày đầu tiên, người đàn ông được gọi là huấn luyện viên Hà đã thẳng tay thị uy với đám hoa cỏ được nuôi trong lồng kính này. Chạy xong một nghìn sáu trăm mét, hầu hết mọi người đều tê liệt!!! Thật đáng thương thay cho họ, hoa mắt chóng mặt bước từng bước ngã xiêu ngã vẹo, cuối cùng cũng không thể đứng dậy được nữa. Trong những người đó, đương nhiên có cả Dương Nham Du và Lâu Y Y. Còn về Bảo Trân, không thể không nói, Lâm Vi Lam không hiểu được cô gái đó. Chạy bộ một nghìn sáu trăm mét mà Bảo Trân cũng chỉ hô hấp hơi nặng nề một chút, còn hầu như không có vấn đề gì cả, quá mạnh mẽ! Vì bạn cùng phòng bị huấn luyện viên quát tháo phê bình, Lâm Vi Lam đành phải đứng ra hỗ trợ, đã không có thể lực rồi, còn vào trường này làm gì chứ?! Con người nhỏ nhen gào thét trong lòng Lâm Vi Lam, đang yên đang lành lại tự đi hành xác, đáng đời! “Để tôi giúp cậu!” nhìn Lâu Y Y và Dương Nham Du sắp ngất xỉu ở hai bên Lâm Vi Lam, Bảo Trân nói. “À, được!” Lâm Vi Lam sửng sốt một chút, sau đó liền gật đầu. Bảo Trân vẫn luôn lãnh đạm với bọn họ, lúc này lại tới giúp đỡ. Thật không khoa học!!! Bảo Trân nhìn lướt qua Lâm Vi Lam, trong mắt thoáng hiện lên vẻ âm u. Tiểu thư nhà họ Lâm, chẳng có điểm gì đặc biệt, rốt cuộc là đáng yêu ở chỗ nào? Cô thực sự rất tò mò. Huấn luyện quân sự nửa tháng, mọi người trong đội ngũ hình vuông cũng dần thân thuộc với nhau hơn. Đối với hành động thường xuyên lấy lòng người khác, cô lập Lâm Vi Lam của Dương Nham Du, cô tỏ ra rất bình tĩnh, cũng thực sự chẳng hiểu ra làm sao. Dương Nham Du này coi cô là kẻ ngốc à?! Chuyện này chỉ cần nhìn qua là hiểu hết. Có điều, cô cũng đã lớn đến từng này rồi, cần gì phải so đo với trẻ nhỏ. Ngược lại, Lâu Y Y lần nào cũng thẳng thắn đối đầu với Dương Nham Du. Mỗi lần nhìn thấy Lâu Y Y khiến cho Dương Nham Du không thể nói được lời nào, Lâm Vi Lam cảm thấy vô cùng cao hứng. Quả nhiên, hạ gục được nữ chính gì gì đó, thực sự rất thú vị. Dương Nham Du cũng không phải kẻ vô dụng, mỗi lần bị Lâu Y Y làm cho tức nghẹn, cô ả lại càng hăng máu hơn, thủ đoạn cũng ngày càng nhiều hơn, lúc nào cũng nhắm thẳng về phía Lâm Vi Lam. Mỗi lần, ở những vị trí Lâm Vi Lam không nhìn thấy, cô ả lại xé nát chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa kia, hung ác nhìn cô chằm chằm như muốn cắn xương nuốt thịt cô vậy. Thật đáng thương cho đám bạn học luôn vây quanh Dương Nham Du, dùng các kiểu nói năng khác nhau để kích thích Lâm Vi Lam, nhưng lần nào cũng bị Lâu Y Y giễu cợt cho phát điên lên, căn bản còn chẳng biết mình bị người khác lợi dụng. Lâm Vi Lam thực sự không còn biết nói gì với sự ác ý kỳ quái của Dương Nham Du. Cô cũng đâu có chọc gì tới người này chứ? Vì sao cô ta lại oán hận cô như vậy? Cô nghĩ mãi cũng không hiểu được. Cho đến rất lâu về sau này, Lâm Vi Lam mới biết, thì ra oán thù của hai người đã kết từ rất lâu rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng một cái đã hết nửa tháng huấn luyện quân sự. Vào đêm kết thúc huấn luyện sẽ có một bữa tiệc lửa trại. Vì trong lúc huấn luyện, Lâm Vi Lam thường bất giác để lộ ra khả năng lãnh đạo của mình, nên người đẹp chủ nhiệm liền vung tay lên: vị trí lớp trưởng, lương cao chức trọng này, để cô làm đi! Lâm Vi Lam suýt khóc, kéo tay người đẹp chủ nhiệm sống chết không chịu buông, sống chết cũng không cần nghề nghiệp lớp trưởng nguy hiểm trập trùng này! Có điều, thánh chỉ của người đẹp chủ nhiệm đã hạ xuống, ý cô đã quyết! Tuyệt đối không thể sửa được!!! Lâm Vi Lam bị ép nhận chức lớp trường đành phải vì lớp mà vận động, dáng điệu đó, hoàn toàn có thể tranh chức công dân gương mẫu cuả thế giới!!! Lâm Vi Lam hết lòng lo lắng cho buổi liên hoan lửa trại! Vì là liên hoan lửa trại, nên tiết mục nào cần có thì vẫn phải có, sắp xếp ổn thỏa sớm một chút đến lúc đó còn có thể đi chơi được. Đến ngày tổ chức liên hoan, Lâm Vi Lam cũng cảm thấy may mắn vì mình đã chuẩn bị sẵn sàng trước mọi thứ, nếu không lại mất mặt với đám bạn học. Nhìn mọi người múa may quay cuồng trên sân, Lâm Vi Lam ôm trán, thì ra mấy đứa nhóc mười mấy tuổi tràn đầy sức sống thế này đây! A! Hình như phải chụp ảnh mới đúng chứ nhỉ! Nghĩ vậy, Lâm Vi Lam liền lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chụp ảnh. Tối muộn cô sẽ gửi cho cái vị kia nhà cô, kích thích ông chú này một chút cũng hay. Ừ, cứ làm vậy đi! Lúc này, người nào đó đang huấn luyện liền hắt hơi mạnh vài cái liên tục. Dương Nham Du ngồi cách đó không xa, nhìn dáng vẻ của Lâm Vi Lam, sự oán hận trong mắt cô ả ngày càng dâng lên như muốn trào cả ra ngoài. Vốn nghĩ rằng có thể ngăn chặn được sự oán hận này, nhưng không ngờ, càng nhìn thấy Lâm Vi Lam tỏa sáng, cô ả lại càng không thể nhịn được. Nhưng cô ả phải chờ, thời điểm còn chưa tới. Cô ả đã đợi bao nhiêu năm như vậy, rất nhanh, rất nhanh thôi, cô ả sẽ có thể dẫm nát vị tiểu thư này dưới lòng bàn chân. Cô ả thực sự rất mong đến thời điểm họ tốt nghiệp! “Lâm Vi Lam, nghe nói võ thuật của cậu không tồi.” Bảo Trân đưa cho Lâm Vi Lam một chai nước, tùy tiện ngồi xuống cạnh Lâm Vi Lam. “Hả? Cậu nghe ai nói thế?” Gân xanh trên trán Lâm Vi Lam bất giác nảy lên bần bật. Rốt cuộc là nguồn tin ở đâu ra thế này?! Chị đây dịu dàng thục nữ như vậy, cái gì mà võ thuật không tồi chứ?! Cho xin đi!!! “Tôi biết cậu. Cho nên, lúc nào so tài với tôi một trận đi!” Bảo Trân vẫn lạnh băng như trước, chỉ có điều, câu mà cô ta nói ra, lại khiến Lâm Vi Lam phun sạch nước trong miệng. “Khụ khụ khụ…” Ôi trời đất quỷ thần ơi! Tiểu thư Bảo Trân à, đầu cô có vấn đề không đấy? “Ha ha, sao hả? Lâm Vi Lam, cậu không dám à?” Nhìn vẻ mặt của Lâm Vi Lam, Bảo Trân cười lạnh một tiếng, khiêu khích. “Bảo Trân, cậu khích tôi cũng vô ích thôi. Có điều, tôi thật sự rất ngạc nhiên, sao cậu lại muốn đấu với tôi nhỉ?” Lâm Vi Lam có thể hoàn toàn chắc chắn rằng mình tuyệt đối chưa từng biết người tên Bảo Trân này. Sao cô ấy lại muốn đấu với cô chứ? Vô lý!!! “Lâm Vi Lam, không dám thì thôi.” Bảo Trân liếc Lâm Vi Lam một cái, không nói nhiều, đứng lên rồi đi mất. Lâm Vi Lam trợn tròn mắt nhìn theo bóng Bảo Trân. Lâu Y Y chơi chán chê rồi mới đi ra khỏi đám người, đặt mông ngồi xuống cạnh Lâm Vi Lam, tiện tay giật chai nước khoáng trong tay Lâm Vi Lam, dốc vào họng. Lâm Vi Lam giật mình, nhìn thấy động tác của Lâu Y Y, cô cuống cuồng nói: “Này này, Lâu Y Y, mất vệ sinh quá! Đừng có uống bừa thế được không?” Lâu Y Y uống nước xong, lườm Lâm Vi Lam một cái đầy khinh bỉ, nói: “Thôi đi! Quan hệ của hai chúng ta có thể dùng một câu ‘cặp đôi đồng tính’ không thể công khai để miêu tả rồi, những gì nên làm hay không nên làm thì cũng đã làm cả. Còn khách sáo cái gì chứ? Ai thèm nào?!” “Cậu nói cái quái gì thế. Ai là người yêu đồng tính của cậu?! Khuynh hướng giới tính của chị đây hoàn toàn bình thường. Cậu đừng có mà ăn nói lung tung!” Lâm Vi Lam đột nhiên thấy nhức trứng vô cùng. Lâu Y Y, cậu có dám đơn đấu với chị đây không hả? “Đời đắc ý cho niềm vui tận hưởng. Chén vàng kia đừng cạn dưới trăng ngàn. Nào, cụng ly!” Lâu Y Y ngửa mặt lên trời ngâm một câu thơ, rồi hoa tay múa chân với Lâm Vi Lam, sau đó uống ừng ực hai ngụm lớn nữa, rồi bỏ lại chai nước, tiếp tục lao vào vòng chiến. “Cái quái gì thế?!” Nhìn theo bóng Lâu Y Y, Lâm Vi Lam chẳng biết làm sao. Cô nàng này bay lên sao Hỏa rồi. Người địa cầu như cô phải bao dung thôi! Cô nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa. Đêm nay chắc Lâu Y Y cũng sẽ không về sớm, cô về trước thu dọn chút thì hơn!