Trời sinh một cặp
Chương 20
Con người bé nhỏ trong lòng Lâm Vi Lam lúc này rối rắm chết đi được, đẹp quá, đẹp quá đi mất! Cô thật sự chưa từng nhìn thấy chiếc vòng nào đẹp như vậy. Ôi trời ơi!!! Muốn… muốn quá… phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Nghe giá đã gọi đến hai trăm chín mươi vạn, trong lòng Lâm Vi Lam càng thêm rối rắm. Cô cực kỳ cực kỳ thích nó! Vì thế, bị chiếc vòng cổ kia quyến rũ, Lâm Vi Lam đã giơ thẻ bài.
Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu vừa nhìn thấy đã vội hô: “Ba trăm vạn!”
Thẻ bài của Lâm Vi Lam còn chưa kéo xuống, một người bên kia đã giơ thẻ.
Người dẫn chương trình tiếp tục nói: “Ba trăm hai mươi vạn.”
Lâm Vi Lam tức giận, lại giơ thẻ.
Bên kia cũng tiếp tục giơ thẻ.
Lâm Vi Lam không chịu thua, tiếp tục gọi giá. Cố tình muốn đấu với cô à?!!!
Người đang gọi giá cùng Lâm Vi Lam chính là một trong năm làn sóng đã tới đả kích Lâm Vi Lam lúc trước. Nhìn thấy bóng Lâm Vi Lam, người kia kiêu ngạo nhướng mày khiêu khích. Hừ, muốn đấu với ả à? Nằm mơ đi.
Chỉ cần Lâm Vi Lam gọi giá, ả liền tiếp tục giơ thẻ, vì thế, trong hội trường đấu giá liền diễn ra tình trạng cực kỳ quái dị, chỉ cần Lâm Vi Lam giơ thẻ, bên kia cũng lập tức giơ theo.
Nhìn chiếc vòng cổ đã gần lên tới bốn trăm vạn, Lâm Vi Lam hận đến ngứa răng ngứa lợi, cô ả chết tiệt! Muốn ăn đòn sao?!
Thẩm Ngạn Vân vẫn luôn ngồi thưởng thức biểu cảm của Lâm Vi Lam, từ lúc nét mặt cô như tỏa sáng, cho đến sắc mặt chán nản lúc này, anh đột ngột giơ cao thẻ bài nãy giờ vẫn chưa hề giơ lên lần nào, nói: “Năm trăm vạn.” Thẩm Ngạn Vân phát hiện ra rằng, anh không thể đợi cho Vi Vi từ từ biết được tâm ý của anh nữa. Hôm nay cũng chỉ là một dịp nhỏ thôi, nhưng đã có rất nhiều ánh mắt hướng về phía Vi Vi. Nhìn thấy những ánh mắt này, anh cực kỳ tức giận, giận đến mức chỉ hận không thể móc hai mắt những người đó xuống. Vẻ đẹp của Vi Vi, chỉ dành cho một mình anh nhìn là được rồi.
“Cái gì thế?” Lâm Vi Lam trợn mắt há hốc mồm nhìn Thẩm Ngạn Vân ngồi cạnh mình. Người này lại nổi cơn thần kinh chập cheng gì thế? Cố tình chặn đường cô sao? Không thấy cô rất thích chiếc vòng cổ kia à? Nhưng mà năm trăm vạn…. đúng là một con số trên trời! Hức hức hức!!! Bàn tay nắm thẻ bài của Lâm Vi Lam bắt đầu toát mồ hôi, ánh mắt trừng trừng nhìn Thẩm Ngạn Vân như muốn phóng đao vào người anh vậy.
Vừa nghe thấy Thẩm Ngạn Vân gọi giá, tất cả mọi người đều ngậm miệng. Đại thiếu gia nhà họ Thẩm đã muốn thì có gì mà anh ta không chiếm được đâu? Bọn họ đừng nên xuất hiện cho đỡ mất mặt thì hơn.
Cô ả vừa đấu với Lâm Vi Lam lúc nãy cũng giận dữ trừng mắt lườm Lâm Vi Lam một cái, hai mắt cũng như bốc lửa nhìn Thẩm Ngạn Vân. Thẩm đại thiếu gia đã muốn, sao ả có thể tranh giành được! Dù Thẩm đại thiếu gia có muốn chính thân thể ả, ả cũng không từ chối ấy chứ. Xấu hổ ~ing!!!
Tả Khưu Nghị đứng cách đó không xa hơi siết chặt ly rượu trên tay, tròng mắt đen nhìn Thẩm Ngạn Vân hơi dao động, cuối cùng lại bất đắc dĩ thở nhẹ ra một hơi. Chuyện này đâu liên quan gì đến hắn, chỉ là, vì sao tại khoảnh khắc kia, hắn lại muốn lao ra giành lấy chiếc vòng cổ kia chứ? Do hắn uống quá nhiều sao?
Dương Bách Lợi vẫn luôn đứng bên cạnh Tả Khưu Nghị, lơ đãng nhìn về phía Lâm Vi Lam, trong mắt lướt qua tia sáng sắc nhọn, con gái nhà họ Lâm.
Lúc này, người dẫn chương trình vội lên tiếng: “Còn vị nào gọi giá nữa không?” Thấy toàn hội trường im ắng hẳn, người dẫn chương trình tiếp tục nói: “Năm trăm vạn lần thứ nhất, năm trăm vạn lần thứ hai, năm trăm vạn lần thứ ba. Đặt giá thành công!”
Tiếng vỗ tay như vỡ òa trong hội trường.
Thẩm Ngạn Vân tươi cười cầm chiếc vòng ngôi sao vĩnh hằng bước xuống khỏi sân khấu.
Ánh mắt mọi người nhìn Thẩm Ngạn Vân càng nóng rực hơn, nhất là đám phụ nữ. Thẩm đại thiếu gia sẽ tặng ngôi sao vĩnh hằng cho ai đây?
Cầm ngôi sao vĩnh hằng, Thẩm Ngạn Vân không quan tâm tới ánh mắt nóng rực của mọi người, đi thẳng tới trước mặt Lâm Vi Lam.
Nhìn ngôi sao vĩnh hằng ở trước mặt mình, Lâm Vi Lam há hốc mồm, ngẩn người nhìn Thẩm Ngạn Vân, không nói được câu gì.
“Anh… cái này… cái này… anh…” Lâm Vi Lam lắp bắp. Tình huống này là sao?!
“Chiếc vòng cổ này rất hợp với em.” Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Vi Lam, Thẩm Ngạn Vân cảm thấy vô cùng ấm ức. Anh đã thể hiện rõ ràng như vậy, chẳng lẽ cô nhóc này vẫn không cảm thấy gì sao?!
“Cho tôi à?” Lâm Vi Lam có cảm giác vẻ mặt của mình lúc này thực sự rất ngu ngốc, nếu không, sao vẻ mặt của Thẩm Ngạn Vân nhìn lại có vẻ khổ sở đến thế cơ chứ?!
“Anh… anh muốn theo đuổi tôi sao?” Hình như Lâm Vi Lam đã nhìn ra chân tướng thật sự. Nếu không, vì sao Thẩm Ngạn Vân lại luôn xuất hiện bên cạnh cô, mang đến những bất ngờ khiến cô vui sướng chứ?!
“Đương nhiên, chuyện rõ như ban ngày. Vậy câu trả lời của em là gì?” Hai mắt Thẩm Ngạn Vân sáng rực nhìn Lâm Vi Lam, chờ câu trả lời của cô, sự lo lắng được anh giấu kín, giấu thật sâu trong đáy mắt, khiến người khác không thể nhìn thấy rõ ràng.
“Tôi cứ nghĩ, anh muốn làm bố tôi, nên mới quan tâm tôi như vậy!” Lâm Vi Lam bối rối gãi nhẹ lên mặt, thản nhiên nói ra suy nghĩ của mình.
Thẩm Ngạn Vân tức đến suýt phun máu vào mặt Lâm Vi Lam. Làm bố cô à? Nhìn anh có vẻ giống người có khẩu vị nặng như vậy sao?!
Đám người vây xung quanh trượt chân, ngã trái ngã phải. Này em gái, em có cần hài hước như thế không?!
Vẻ mặt của cô ả vẫn luôn đối đầu với Lâm Vi Lam trở nên vô cùng dữ tợn, cực kỳ xấu bụng mà nguyền rủa Lâm Vi Lam: hồi xưa lúc tắm cho cô, chắc chắn mẹ cô đã làm cô ngã thẳng vào thùng nước tắm đúng không?! Sao có thể ngu ngốc đến thế cơ chứ?! Thẩm đại thiếu gia, trái tim mong manh như thủy tinh của em đây rất cần được anh an ủi! Anh hãy tránh xa cái cô Lâm Vi Lam bị mắc bệnh công chúa kia đi! Chiếc vòng cổ kia rất hợp với em mà, Thẩm đại thiếu gia, nếu không cần, cứ tặng em đi!!! TT^TT
Nhìn thấy mọi người đều bị lời nói của Lâm Vi Lam đốt cháy xém như sét đánh, Thẩm Ngạn Vân vội kéo Lâm Vi Lam chạy ra ngoài. Chờ đến khi bọn họ phản ứng lại nữa thì phiền chết mất!
Cô gái nhỏ Lâu Y Y nhìn theo bóng bọn họ, khóc không ra nước mắt. Quả nhiên anh Thẩm thích Vi Vi mà! Bạn cô không cần cô nữa rồi, hu hu hu! Nhưng cảm giác vui sướng, hạnh phúc cứ dâng lên trong lòng cô thế này là sao?! Vô lý!!!
Thẩm Ngạn Vân kéo Lâm Vi Lam chạy như điên đến nơi không có ai mới dừng lại.
Cô gái nhỏ Lâm Vi Lam giờ mới chậm chạp phản ứng lại, gỡ tay Thẩm Ngạn Vân ra, mắt nhìn Thẩm Ngạn Vân đầy vẻ cảnh giác, buông ra một câu cực kỳ phá hỏng không khí: “Này, anh kéo tôi đến đây làm gì?!” Ở đây không có một bóng người, người này muốn làm gì chứ?!
Mặt Thẩm Ngạn Vân cứng lại. Dù anh có muốn làm gì, thì cũng phải có gan đi trộm hương cái đã. Thẩm Ngạn Vân cố gắng điều chỉnh nụ cười gượng gạo của mình, sau đó vô cùng dịu dàng, đeo ngôi sao vĩnh hằng lên cổ cho Lâm Vi Lam.
“…” Nhìn ngôi sao vĩnh hằng trên cổ mình, cô gái nhỏ Lâm Vi Lam ngây người, thật sự tặng cho cô sao?!
“Đẹp quá.” Thẩm Ngạn Vân nhìn Lâm Vi Lam nói, hai lỗ tai lại đỏ ửng lên thật đáng ngờ.
Lâm Vi Lam nhìn sợi dây chuyền trên cổ, rồi nhìn lại Thẩm Ngạn Vân, toàn thân vô cùng kích động, không khí thật không tồi chút nào, anh ấy sắp tỏ tình sao?! Từ bé đến giờ, Lâm Vi Lam còn chưa được ai tỏ tình bao giờ! Những người đàn ông có ý với cô, sau khi thấy cô thể hiện khả năng bạo lực của mình, đều biến thành bạn bè tốt của cô, chuyện này khiến người ta nhức trứng đến mức nào chứ! TT^TT
Bị ánh mắt sáng rực của Lâm Vi Lam nhìn chằm chằm, mặt Thẩm Ngạn Vân liền đỏ bừng như đèn giao thông. Anh đảo mắt nhìn vòng quanh, buông một câu cực kỳ phá hoại cảm xúc: “Anh đưa em về!” Vừa nói xong, Thẩm Ngạn Vân đã vô cùng hối hận, trong lòng chỉ muốn khóc òa. Bầu không khí lúc này tốt như thế! Phải tỏ tình chứ. Nhưng mà… ngượng chết đi được, không mở miệng được huhuhu!!!
Lâm Vi Lam rưng rưng nước mắt nhìn Thẩm Ngạn Vân. Thật muốn quỳ xuống bái anh ta làm sư phụ luôn. Anh có dám tỏ tình với chị đây một lần không hả?!
Con người mạnh mẽ của cô vốn không cần nghĩ ngợi nhiều. Nhìn thấy hai lỗ tai đỏ bừng của Thẩm Ngạn Vân, ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Vi Lam lại đột ngột đi tới phía trước, nói: “Thẩm Ngạn Vân, chúng ta quen nhau đi!”
Cái gì cơ?! Thẩm Ngạn Vân hoàn toàn ngây dại!
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
52 chương
155 chương
17 chương