Trời sinh một cặp
Chương 15
Không biết Lâm Vi Lam đã chạy bao lâu, cho đến tận khi chạy tới bên cạnh một cây cầu, cô mới dừng lại. Dọc đường đi, có lẽ cô đã bị mọi người coi như một kẻ điên rồi! Nhưng Lâm Vi Lam cũng chẳng quan tâm được nhiều như vậy, bàn tay nắm lan can cầu siết chặt lại, nhìn những chú chim bay ngang qua bầu trời xanh, cô bỗng cảm thấy vô cùng mờ mịt. Cô biết rằng, đã tới đây, cô không thể quay về ngay được. Cô không ngừng tìm cách thay đổi tình tiết vốn có của câu chuyện, nhưng thật ra, cô đang cố giấu đi sự sợ hãi trong đáy lòng mình. Cô thật sự sợ hãi, cô không biết mình phải làm gì bây giờ. Cô rất sợ, rất sợ nhà họ Lâm sẽ đi tới kết cục cuối cùng đó… Lâm Vi Lam đưa tay lên bịt mắt mình lại, giấu đi khóe mắt ướt át của mình. Những chuyện Lâm Thần Hàn làm đã vượt xa ngoài dự kiến của cô, cô phải làm gì bây giờ? Phải dùng cách nào để cứu vãn tình cảm anh em vốn đã như lớp băng mỏng này đây?!
“Vi Vi?” Giọng nói như không dám khẳng định vang lên sau lưng Lâm Vi Lam.
Lâm Vi Lam vội vàng lau khô hai mắt, vừa quay đầu nhìn, cô đã ngẩn cả người, sao Thẩm Ngạn Vân lại ở đây?!
“Tình cờ thật! Vừa rồi tôi nhìn thoáng qua thấy giống em, không ngờ lại đúng là em thật. Vừa rồi em chạy qua đường như thế nguy hiểm quá, nếu đèn đỏ mà hết sớm một chút thôi, không khéo em đã xảy ra chuyện rồi.” Nhớ tới hình ảnh đầy mạo hiểm vừa rồi, Thẩm Ngạn Vân chỉ nghĩ đã thấy sợ.
“Em… có chuyện gì sao?” Nhìn đôi mắt đỏ ửng của Lâm Vi Lam, Thẩm Ngạn Vân hỏi với vẻ không quá xác định, rốt cuộc là ai chọc cô tức giận? Muốn chết hay sao chứ?!
“…” Lâm Vi Lam khẽ lắc đầu, miễn cưỡng cười, cô có thể nói gì đây? Nói về Lâm Thần Hàn, về cô ư?!
Qua hai lần tiếp xúc, Thẩm Ngạn Vân đương nhiên có thể cảm nhận được Lâm Vi Lam có vẻ bài xích hắn. Nhưng hắn đang định theo đuổi Lâm Vi Lam mà, bài xích hắn thì không ổn rồi!!!
“À! Thật ra, mọi chuyện cũng không có gì đâu. Khi em đã muốn tháo gỡ hết tất cả những khó khăn mà mình đang gặp phải, thì nó cũng sẽ không còn là khó khăn nữa. Nếu đã không phải là khó khăn, thì sao phải lấy tính mạng mình ra đùa giỡn làm gì. Nếu em xảy ra chuyện gì, bác trai bác gái sẽ đau lòng lắm.” Thẩm Ngạn Vân an ủi Lâm Vi Lam một cách rất ngốc nghếch. Vốn là người biết cách ăn nói, vậy mà khi đối mặt với Lâm Vi Lam, anh bỗng trở nên vô cùng vụng về, thậm chí còn không dám nhìn thẳng. Thẩm Ngạn Vân tỏ ra rất phiền muộn về chuyện này!!!
“… Cảm ơn anh, anh Thẩm.” Lâm Vi Lam nhếch khóe miệng cứng đờ. Cô hiểu đạo lý đó, nhưng lúc ấy cô bị chọc tức đến mụ mị đầu óc, nên mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Không phải là anh cô cũng chưa hư hỏng đến mức hết thuốc chữa sao? Hay là, phương pháp mà cô sử dụng không đúng, cho nên anh trai cô mới chưa thay đổi chút nào?!
“Còn gọi tôi là anh Thẩm nữa, không phải chúng ta là bạn bè hay sao?” Đối với cách xưng hô của Lâm Vi Lam, Thẩm Ngạn Vân tỏ ra rất không hài lòng. Anh đã gọi cô là Vi Vi rồi, sao cô còn cứ gọi anh là anh Thẩm chứ?! Quá xa lạ!!!
“…” Thật sự là không thể nào há miệng gọi tên anh ta ra được. Lâm Vi Lam phát cáu nhìn Thẩm Ngạn Vân, không biết phải nói gì.
“À đúng rồi, em có nghe thấy chuyện này chưa? Sắp tới nhà họ Dương sẽ tổ chức một buổi đấu giá, nghe nói tiền đấu giá được đều quyên góp cho các tổ chức từ thiện.” Thẩm Ngạn Vân nói với vẻ lơ đãng, có điều, nhớ đến cô tiểu thư nhà họ Dương mà anh gặp trong buổi tiệc của Tả Khưu Nghị, toàn thân anh lại bất giác run lên cầm cập, cô nàng kia rất biết đóng kịch, quá đáng sợ!!!
“Buổi đấu giá à? Nhiều người của thành phố W sẽ tới tham gia lắm nhỉ?” Tuy Lâm Vi Lam dốt đặc cán mai đối với chuyện thương trường, nhưng độ nhạy bén nhất định thì vẫn có. Nhà họ Dương muốn làm gì? Thể hiện sao? Hay là còn có ý đồ gì khác? Đừng trách Lâm Vi Lam nghĩ quá nhiều, trong nguyên tác, tuy nhà họ Lâm cũng coi như là một boss lớn, nhưng có Tả Khưu Nghị làm người ủng hộ mạnh mẽ sau lưng, thì nhà họ Dương vẫn khiến cô phải luôn luôn cảnh giác.
“Đúng vậy, hôm đó sẽ có rất nhiều người tới tham gia.” Thẩm Ngạn Vân cũng đoán được một chút, sau lần đấu giá nhà, cổ phiếu của nhà họ Dương sẽ tăng lên một mức nhất định, mà sau đó không lâu sẽ có một đợt đấu giá đất đai, mục tiêu của nhà họ Dương chính là đợt đấu giá đó. Thẩm Ngạn Vân nhìn Lâm Vi Lam đang trầm tư, trong lòng hơi nôn nóng: Mau nói đi, mau hỏi tôi đi! Đó là một cơ hội rất tốt đấy. Mau lên, mau lên!!!
Lâm Vi Lam trầm tư một lát mới nhìn Thẩm Ngạn Vân, khách khí cười nói: “Thật sự cảm ơn anh đã báo cho tôi tin này. Tôi nghĩ cũng muộn rồi, tôi phải về thôi.”
Cái quái gì thế? Thẩm Ngạn Vân há hốc mồm, đợi đã… anh nói tin này ra, là vì muốn tiến gần lại Vi Vi thêm một bước nữa, đâu phải cứ như vậy là xong chứ?!
“Đợi đã.” Thẩm Ngạn Vân chưa kịp nghĩ đã lên tiếng.
“A, còn chuyện gì nữa sao?” nhìn Thẩm Ngạn Vân muốn nói lại thôi, Lâm Vi Lam cảm thấy hơi kỳ quái.
“Giờ cũng đã giữa trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm trưa đi!” Nói xong, hai mắt Thẩm Ngạn Vân sáng rực rỡ nhìn Lâm Vi Lam, trong ánh mắt đều như muốn nói mau đồng ý đi, mau đồng ý đi!!!
Lâm Vi Lam toát mồ hôi hột, vì sao cô lại có cảm giác đang nhìn thấy một đứa trẻ con thế nhỉ?! Nhưng nhìn một người đàn ông biểu hiện như vậy, nếu cô không đồng ý, thì thực sự rất có cảm giác tội lỗi! Thôi đi, đi một chút cũng được, dù sao, hiện giờ, tạm thời cô chưa muốn gặp lại Lâm Thần Hàn!
“Được! Anh mời đấy nhé, nhưng mà nói trước là tôi cũng không muốn đến mấy chỗ sang trọng gì đâu!” Lâm Vi Lam không chút khách khí, vỗ vỗ vào chỗ túi áo, ra vẻ cô không mang tiền. Còn về mấy chỗ sang trọng à, đừng trông mong vào một người luôn ở tầng lớp dưới phấn đấu không ngừng như Lâm Vi Lam thích ứng được với mấy chỗ sang trọng đó, phiền lắm!
“Vậy thì… ở bên kia có một nhà hàng nhìn cũng khá lịch sự, nhã nhặn. Chúng ta tới đó thử xem.” Vừa nghe thấy Lâm Vi Lam đồng ý, Thẩm Ngạn Vân đã vui sướng đến mức dù có bắt anh đi nấu cơm, e rằng anh cũng đi ngay.
Khi Lâm Vi Lam ngồi trong nhà hàng nhỏ lịch sự tao nhã kia, cô mới tỉnh táo lại. Trời ạ, vậy mà cô lại đồng ý đi ăn cơm với Thẩm Ngạn Vân! Lâm Vi Lam thật muốn kiếm một cái túi mà giấu mặt vào!
Có điều, nhìn Thẩm Ngạn Vân vội vàng kéo ghế cho cô, sắp xếp tất cả mọi thứ cho cô, đột nhiên Lâm Vi Lam lại có cảm giác, thật ra, đây là một nhà hàng rất sang trọng nhỉ!!!
Đồ ăn rất đơn giản, Lâm Vi Lam cũng ăn cực kỳ nó, lén vỗ vỗ cái bụng nhỏ, Lâm Vi Lam hơi đỏ mặt. Vì bố Lâm đã khóa thẻ của anh cô, nên việc chi tiêu mấy ngày nay, đều dựa vào tiền của cô. Vì thế, đã lâu lắm rồi, cô tiếc không dám ăn uống quá đắt đỏ.
“Để tôi đưa em về!” Rốt cuộc Thẩm Ngạn Vân cũng phát hiện ra, cô nhóc này hoàn toàn không hề nghĩ theo hướng kia. Nếu đã vậy, thì anh chủ động hơn một chút là được rồi, xuất hiện trước mặt cô mọi lúc mọi nơi, thỉnh thoảng lại làm một chuyện bất ngờ, đột biến gì đó, bùng nổ một chút là được rồi.
“À, vâng!” Ăn no rồi, Lâm Vi Lam lười biếng mới phát hiện ra chỗ này cách nhà mình khá xa. Cho nên, có xe mà không ngồi, chẳng phải là ngu ngốc sao?
Được tiếp xúc gần gũi với Lâm Vi Lam, mặt Thẩm Ngạn Vân lại cười tươi như hoa nở, suốt cả chặng đường cũng không khép miệng lại được.
Lúc xuống xe, Lâm Vi Lam dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Thẩm Ngạn Vân, trong lòng thầm nghĩ, sau này nên ít tiếp xúc với đứa nhỏ này thì hơn. Nhìn thì trẻ tuổi, vô cùng đẹp trai, vậy mà đầu óc lại có bệnh! Tuy đầu óc đứa nhỏ này có bệnh một chút, nhưng cũng may là vẫn biết mời mình ăn một bữa cơm, cũng vẫn biết lễ nghĩa cơ bản, vì thế, Lâm Vi Lam còn cảm thấy vô cùng, vô cùng cảm ơn Thẩm Ngạn Vân.
Nếu Thẩm Ngạn Vân mà biết suy nghĩ trong đầu Lâm Vi Lam lúc này, e rằng anh sẽ phun luôn một ngụm máu tươi mất. Nhưng giờ phút này, đối với Thẩm Ngạn Vân, thì ánh mắt Lâm Vi Lam nhìn anh chỉ tràn đầy sự cảm kích mà thôi. Các bạn nói xem, mắt anh chàng này cận bao nhiêu độ? Hay là lác bao nhiêu độ thế?! *ôm trán*~~~
Tiễn Thẩm Ngạn Vân nhìn có vẻ thần kinh không bình thường về xong, Lâm Vi Lam lại quay đầu nhìn khu nhà cao cấp này, quyết tâm không dao động. Không ai có thể lay chuyển sự quyết tâm muốn thay đổi vận mệnh nhà họ Lâm của cô!!!
Lâm Vi Lam hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang về nhà. Vừa mở cửa, cô liền trợn tròn mắt, nhà cô bị trộm à? Sao lại lung tung lộn xộn hết cả lên thế này?!
Mẹ kiếp, rốt cuộc là thằng nào làm càn như thế này? Ban ngày ban mặt lại dám vào nhà ăn trộm, muốn chết à?!
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
19 chương
52 chương
201 chương
49 chương
56 chương
135 chương
45 chương