Đầu ngón tay Cừu Dực Từ phất lên chiếc cổ trắng tinh của Hương Ẩn, nhìn nàng bỏ mảnh vải lót trong thân người ra, làm hắn cứ run rẩy khi dục hỏa xâm nhập, chỉ có điều_____ Mặt hai người đồng thời liền biến sắc! Bên trán thấm ra ngoài không phải mồ hôi nóng, mà là mồ hôi lạnh cứ chảy ròng ròng. Hơi thở hai người không đều, cũng không phải là vì mới triển khai kích tình mà là vì_____ “To gan! Kẻ nào dám bỏ thuốc vào trẫm? Còn chưa cút ra ngoài!” Hắn giận tới nổi không thể kiềm chế được. “Ha ha ha! Hoàng đế Trung Nguyên, ngươi đã trúng Nhuyễn Cốt Tán của ta, dù ngươi có là cửu ngũ chí tôn, nhưng e là mỹ nhân trong ngực cũng phải lực bất tòng tâm!” Từ bên trong liền có một người nhảy nhào ra một cái. “Là ngươi, Ngạc Nhĩ Thái!” Hắn giận tái mặt, nhưng chẳng hề có chút bất ngờ. “Đúng, chính là ta, ta tới để lấy cái mạng chó của Cẩu Hoàng Đế nhà ngươi.” Ánh mắt Ngạc Nhĩ Thái không kiềm chế lại được liền hướng về mỹ nhân trên giường, bắt gặp bộ dạng lạnh lùng của giai nhân diễm lệ, làm hắn có chút không thở nổi. Quá đẹp, thật sự quá đẹp. Hắn liền che thân thể của nữ nhân lại, ngước nhìn nam nhân giận dữ. “Hỗn láo!” Lửa giận từ trong đầu Cừu Dực Từ không ngừng bùng cháy dữ dội, lập tức dùng vải phủ quanh phần thân thể ở phía dưới. Hắn lại xông vào lúc người khác đang thưởng thụ cảnh xuân, ngày hôm nay nếu Ngạc Nhĩ Thái không bỏ mạng, thì tròng mắt của hắn cũng không thể nào giữ nổi! Hơn nữa hắn lại có thể dễ dàng thi triển thuốc, nói không chừng bọn hộ vệ của hắn cùng Tra tổng quản cũng đã bị hạ. Tên này quả thật tới không đúng lúc…….. “Ngươi thật to gan, dám mưu đồ ám hại trẫm!” “Hừ, chỉ cần giết tên cẩu hoàng đế Trung Nguyên nhà ngươi, ta sẽ trở thành Đại Anh Hùng của Lê Quốc, ta có thể lật đổ phụ vương hèn yếu cùng với tên Qua Nhĩ Giai vô năng, nhân dân sẽ đề cử ta làm Đại Vương. Đến lúc đó ngươi đã chết rồi, thì Trung Nguyên nhất định sẽ đại loạn, ta nhân cơ hội này đem binh đoạt lấy thiên hạ. Vì vậy thiên hạ này sẽ sớm thuộc về ta.” Ngạc Nhĩ Thái như rơi vào Xuân Thu Đại Mộng (cảnh tưởng hiện ra theo suy nghĩ), mặt mày hớn hở liền la hét. “Đúng là mơ mộng viễn vong!” Cừu Dực Từ cười lạnh, con ngươi liền toát ra uy thế quật cường. “Chờ ta giết chết ngươi rồi, ngươi sẽ biết ta có mơ mộng viễn vong hay không.” “Đường đường là nhị vương tử của Lê Quốc, lại dùng biện pháp hạ lưu này để đoạt chiếm thiên hạ. Nếu chuyện này truyền đi, ngươi không sợ bị người đời nhạo báng hay sao?” Gương mặt Hương Ẩn hạ xuống lạnh lẽo, dung nhan trên mặt toát lên nhiều sát khí âm u. “Chỉ cần ngươi không nói, ta không nói, chó hoàng đế này đã thành người chết lại càng không thể nói, dĩ nhiên thiên hạ này sẽ không còn người nào biết chuyện.” Ngạc Nhĩ Thái phát ra những lời nói dâm đãng, ánh mắt đầy âm mưu nhìn nàng. “Ngươi có ý gì? Không phải ngươi định giết ta sao?” Điều này làm cho nàng có chút kinh ngạc. “Dĩ nhiên là không, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã giật nảy mình. Nhận định rằng ngươi sẽ làm Hậu Phi tương lai của ta, muốn ngươi trở thành nữ nhân của ta, thì sao ta có thể giết chết ngươi chứ?” Hắn không nhịn được sắc dục, liền hướng về nàng muốn ăn ngay. “Hương Ẩn là nữ nhân của trẫm, ngươi dám làm càn !” Cừu Dực Từ duỗi cánh tay liền bóp chặt lấy hắn, dáng uy dũng ngạo mạn, làm hắn bất ngờ kinh hãi liền lùi bước. “Thân thể của ngươi đã trúng Nhuyễn Cốt Tán, toàn thân không còn sức lực, còn muốn đọ sức để giữ chặt nữ nhân của ngươi sao?” Trong thần thái của hoàng đế Trung Nguyên vô cùng sắc bén, thật làm cho người ta không rét mà run. Mặc dù toàn thần Cừu Dực Từ không còn sức lực, nhưng vẫn cố che chở Hương Ẫn thật chặt trong ngực, không để nàng có chút tổn thương, thậm chí còn phát ra âm hàn chí cực với nụ cười lạnh, nụ cười biểu thị công khai rằng hắn chẳng hề sợ Ngạc Nhĩ Thái chút nào. “Ngươi dùng thạch đả thương Hương Ẩn, trẫm đã sớm muốn lấy mạng của ngươi rồi. Lần này dám xông vào tẩm điện của trẫm để hành hung, còn muốn đoạt lấy nữ nhân của trẫm. Quả là tự chui đầu vào rọ, muốn tìm đường chết mà!”. “Ngươi! Toàn bộ đám nô tài cận vệ của ngươi đều đã nằm rạp hết ở bên ngoài điện, vậy mà còn dám mạnh miệng nói, chẳng lẽ…… Ngươi sớm đoán được hành động của ta?” Thấy Cừu Dực Từ không chút dịch chuyển, giữ vững tâm trạng như bàn thạch không hề lộ chút sợ hãi, làm cho hắn đột nhiên khiếp sợ. “Hừ, nhất cử nhất động của ngươi cùng phụ vương ngươi ở Lê Quốc này trẫm đều nắm rõ như trong lòng bàn tay, vốn dĩ trẫm vì ngươi mà trừ đi Qua Nhĩ Giai, chỉ cần ngươi biết an phận thủ thường thì nhất định sẽ được kế vị. Nhưng ngươi lại chẳng chịu nhẫn nại, lại ra tay lần nữa đối với trẫm, lại còn vọng tưởng tới hoàng hậu của trẫm, vả lại………” Cừu Dực Từ nhìn về phía giai nhân đang ở trong ngực, vẫn còn chưa thỏa mãn hết những hương vị khoái cảm còn lưu lại ở trên mặt nàng. Việc tốt thường hay gặp trắc trở, không nhịn được cơn giận, “Hơn nữa lại không nên xuất hiện vào lúc này, làm phá hư chuyện vui của trẫm, tội này đúng là đáng chết!” Không đếm xỉa đến ánh mắt của Ngạc Nhĩ Thái, tay hắn đưa vào bên trong tơ gấm liền vuốt lấy tấm lưng trắng nõn của nàng, hắn không cách nào dừng lại được dục vọng dữ dội đang phát tác chiếm hết mười phần trong hắn. "Ngươi đã giết chết Qua Nhĩ Giai rồi sao?" Ngạc Nhĩ Thái kinh hãi. “Không sai, bởi vì hắn cũng giống như ngươi, dám mơ mộng đến Hương Ẩn cho nên chết vẫn chưa hết tội!” Hương Ẩn nhíu mày liếc về phía nam nhân bên cạnh một cái, cánh tay không hề an phận của hắn cứ ở trong tơ gấm vuốt ve lấy nàng. Không những hắn không hề thay đổi sắc mặt mà cứ sờ soạng đi thẳng lên, quả thực không ai có thể bì nổi với những tham muốn dục vọng chiếm lấy của tên nam nhân này. Ngạc Nhĩ Thái trắng xanh cả mặt. “Sớm biết hắn đã chết rồi, không còn kẻ nào cùng ta tranh giành vương vị thì ta____”. “Giờ ngươi đã không dám mạo hiểm làm hại đến hoàng thượng rồi sao?” Hương Ẩn hừ lạnh. “Ta….. Không, chỉ vì ngươi, dù ta có khiếp sợ nhưng cũng sẽ làm như vậy. Chí nam nhi như sa mạc rộng lớn, đã muốn có nữ nhân thì nhất định phải cướp lấy. Nếu không như vậy thì đã không còn là nam nhân rồi!” Hắn cứ muốn chiếm lấy tuyệt sắc dung nhan nàng, không cách nào rời mắt đi được, bằng mọi giá phải đoạt lấy nàng. Hành động này đã chọc cho lửa giận Cừu Dực Từ hừng hực cháy, càng ôm chặt Hương Ẩn hơn, chặt đến nỗi làm nàng không thể thở nổi. Nàng không vui liền liếc hắn một cái, lúc này hắn mới nớ lỏng thả tay ra, nhưng thần thái vẫn còn rất ương ngạnh làm cho người khác không dám xem thường. “Muốn đoạt lấy nữ nhân của trẫm, không biết tự lượng sức mình. Dựa vào khả năng của ngươi mà muốn khống chế nữ nhân kiêu ngạo phách lối Hương Ẩn này sao?” Hắn lại cười ha ha. Hương Ẩn tức giận một lúc, lén sử dụng một chút sức lực của mình liền bóp mạnh vào ngực của hắn một cái. Hắn bị đau liền cau mày, lúc này mới ngưng cười. Bất quá việc này chỉ làm cho Ngạc Nhĩ Thái có chút nhục nhã, đỏ ngầu cả mặt. “Đường đường là nam nhi, không lẽ chẳng thể chế ngực được nữ nhân!” “Vậy sao?” Lời này làm cho Hương Ẫn có chút không hài lòng. Nhìn Hương Ẩn đang cười nhưng vẻ mặt lại không hề cười, khóe môi nhếch lên nghiêng nghiêng trông rất mỹ miều, càng làm tăng phần ngạo mạn ở nàng. “Dĩ nhiên, không có nữ nhân nào mà ta không thể khống chế được.” Hắn cáu giận liền nói. Hắn càng thêm tức giận, để chứng minh nữ nhân này đã nằm trong lòng bàn tay của hắn. Liền đưa tay ra muốn kéo nàng rời khỏi màn tơ gấm trên người, nhưng vừa chạm tới thì bị ánh mắt sắc bén của Cừu Dực Từ ngăn lại, cảm thấy có chút tà khí vây quanh. Bỗng chốc mắt Cừu Dực Từ nhíu lại “Ngươi dám!” "Ta. . . . . ." “Ngươi dám chạm tay vào da thịt Hương Ẩn, trẫm muốn da của ngươi phải thấm ba tấc máu!” “Ngươi…… toàn thân ngươi bây giờ không còn chút sức lực nào lại càng không có viện binh, không sợ ta hạ một đao chém chết ngươi trước, rồi hưởng thụ nữ nhân này hay sao?” Hắn sợ hãi nói, nắm mảnh tơ gấm trong tay mà đầu cổ cứ run lên không ngừng, con ngươi của Cừu Dực Từ hạ xuống chứa đầy phẫn nộ, nhưng thân thể lại không hề di chuyển một chút nào. “Sợ rằng ngươi không có phúc để hưởng đâu!” Cừu Dực Từ cười lạnh. “Ngươi có ý gì?” “Hừ, Thường Khiêm, Trạm Thanh, trẫm chơi chán rồi, các ngươi có thể xuống thu dọn, lần này lợi thế đã nằm trong tay chúng ta rồi!” Hắn vừa im tiếng, trong lúc đó hai bóng người liền hạ người rơi xuống. Cừu Thường Khiêm, Trạm Thanh. Mỗi người liền tung một chiêu, dễ dàng khống chế được Ngạc Nhĩ Thái ngay lập tức. “Các ngươi bắt ta thì được lợii ư? Lợi ích gì chứ? Chẳng lẽ các ngươi…….” Tình thế chuyển đổi, Ngạc Nhĩ Thái liền bị áp chế ngay sau đó, cuối cùng phát hiện tự mình chui đầu vào lưới. “Không sai, ngươi chính là công cụ để ta trao đổi với phụ vương của ngươi, mà lấy vật kia.” Cừu Dực Từ nói. Sắc mặt Ngạc Nhĩ Thái khó coi tới cực điểm. “Vật kia….. Vật kia chính là sinh mạng của phụ vương, hắn sẽ không giao cho ngươi.” “Cũng không nhất định như vậy, Qua Nhĩ Giai đã chết, ngươi là người kế vị còn sót lại của hắn, cả gan làm loạn dám hành thích trẫm, hôm nay chứng cứ phạm tội đã rành rành, dù trẫm đem ngươi chặt làm tám khúc cũng không có người nào dám lên tiếng, nhưng nếu phụ vương của ngươi không chịu giữ ngươi lại, thì ngươi chết chắc. Dù vậy lỡ khi hắn chết đi, Lê Quốc sẽ không còn người nối nghiệp, quốc gia này còn biết trông cậy vào ai chứ?” Giọng Cừu Dực Từ vô cùng lạnh lùng, lại nở nụ cười. “Trẫm không nghĩ rằng phụ vương ngươi không muốn giữ ngươi, nhưng nếu muốn bảo vệ ngươi thì chỉ có một phương pháp duy nhất là………” Đáng hận, hắn lại trúng bẫy của hoàng đế Trung Nguyên! Đã tính sai một nước cờ! Cho nên vật kia không thể nào mà không rơi vào trong tay của tên hoàng đế Trung Nguyên kia được? “Vật này chính là quốc bảo của Lê Quốc ta, tuyệt đối không thể giao ra!” Hắn tức giận nói. “Vậy à? Vậy thì chờ xem ý của phụ vương ngươi rồi, trẫm cũng không miễn cưỡng, dù sao lần này trẫm không muốn giết chết ngươi cũng không được, vì ngươi đã chọc giận Hương Ẩn làm cho nàng không thể tha mạng cho ngươi.” Hắn nhìn về phía nữ nhân đang được ôm chặt trong lồng ngực, thấy tròng mắt nàng lộ vẻ kích động, chứng tỏ nàng đang muốn đại khai sát giới. Ai kêu hắn dám nói những lời ngu ngốc là có thể khống chế nàng được……., rõ ràng là tìm đường chết. Hắn lộ vẻ thương hại nhìn về phía Ngạc Nhĩ Thái. Ngạc Nhĩ Thái nhìn về hướng Hương Ẩn, quả thật nàng đang nhìn hắn, khuôn mặt xuất hiện nụ cười lạnh giá, hắn liền nuốt một ngụm nước miếng, bắt đầu hoài nghi chính mình có đủ khả năng để khống chế được nữ nhân này. “Ta…….. Ta sẽ không để cho các ngươi thực hiện được ý đồ! Hừ!” Hai tay hắn đã bị khống chế. Đột nhiên, từ trong miệng hắn liền bắn ra một kim châm nhỏ về phía Hương Ẩn, làm toàn thân nàng không còn chút sức lực. Nàng không có khả năng né tránh, khiến châm nhỏ nằm ngay giữa cổ. Cừu Dực Từ ôm nàng kinh hãi. “Ngươi đã làm gì nàng?” Hắn lập tức giận dữ hỏi. “Không có gì, đây chỉ là kim châm có chứa ngũ độc, độc trùng này do chính tay ta nuôi đã ba năm. Một khi Ngũ Độc Trùng tiến vào thân thể con người thì sẽ bắt đầu gặm nhắm ngũ tạng, làm cho người ta muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong. Nếu nữ nhân như vậy mà không dạy được, cứ để nàng nếm thử chút mùi vị lợi hại của Ngũ Độc Trùng, ta sẽ chờ xem nàng khóc thảm hại và quỳ xuống đất cầu xin ta tha mạng.” Ngạc Nhĩ Thái liền cười khoái chí. Mọi người kinh hãi, Cừu Dực Từ càng thêm biến sắc. “Muốn ta cầu xin tha mạng ư, ngươi nằm mơ rồi đó!” Mặt Hương Ẩn cứ lạnh như tuyền. “Có nằm mộng hay không thì sau một khắc ngươi sẽ hiểu ngay thôi.” Hắn cười nham hiểm. “Nói mau, làm sao mới có thể đẩy độc trùng này ra?” Cừu Dực Từ cáu giận hỏi. Trạm Thanh cũng nắm chặt vạt áo của hắn, hận không thể thay Cừu Dực Từ giết chết hắn ngay. “Muốn lấy độc này ra, chỉ có một phương pháp duy nhất là trong vòng nửa nén hương phải dùng miệng hút ra độc trùng. Nếu qua thời gian đó, độc trùng sẽ chạy vào trong nội tạng, thì sẽ không còn cơ hội để bức độc trùng này ra đâu. Vả lại, ha ha, độc trùng này một khi bị hút ra, lập tức sẽ chui vào trong bụng của người đó, tiếp tục gặm lấy ngũ tạng của người đó, có thể nói cứu được một người thì một người khác sẽ phải mất mạng.” Hắn vô cùng đắc ý. Nhất thời Cừu Thường Khiêm cùng Trạm Thanh nhìn nhau, mặt tức giận. Gương mặt Hương Ẩn tái nhạt, mặt mày trở nên xám nhạt giống như người sắp chết ở bên cạnh Cừu Dực Từ. “Tên tiểu nhân vô liêm sỉ, dám nuôi loại độc trùng tà ác này, ngươi thật đáng chết?” Trạm Thanh tức giận liền níu lấy hắn, đánh xuống một chưởng nhất thời miệng hắn liền phun ra máu tươi và ngã xuống đất, lại muốn đánh thêm một chưởng nữa thì nghe giọng Hương Ẩn cất lên. “Hoàng thượng, ngươi làm gì vậy?” Mọi người kinh ngạc khi nhìn thấy Cừu Dực Từ nghiêng người hạ xuống, giữ chặt cổ của Hương Ẩn để cố hút độc trùng ra. "Hoàng thượng, ngươi. . . . . ." Nàng muốn đẩy hắn ra, dĩ nhiên đã không còn kịp nữa, nam nhân này lại. . . . . Trạm Thanh sững sờ toàn thân xụi lơ liền bỏ tay ra khỏi Ngạc Nhĩ Thái, Cừu Thường Khiêm hoảng sợ nhìn người đối diện, trong khoảng thời gian ngắn, hai mắt liền trợn tròn. “Hoàng thượng, ngươi tỉnh lại đi.” Hương Ẩn cắn chặt đôi môi, tâm trí như bị vây chặt trong đám hỗn độn, khi nhìn thấy mồ hôi của hắn cứ chảy dọc theo trên trán xuống ròng ròng, khuôn mặt tái nhợt đau đớn, cảm giác đau đến thấu cả tâm can như có trận cuồng phong đang ào ào đánh tới. “Trẫm chịu nổi…… Nhất định có thể chống lại được, trẫm sẽ chờ bọn Trạm Thanh lấy được thuốc giải trở về…. Ngươi đừng lo lắng.” Cừu Dực Từ cắn chặt hàm răng nói. May là hắn đã sớm sai người nghiên cứu các loại độc trùng ở Lê Quốc, Ngũ Độc Trùng không phải là loại thuốc không thể giải, nhưng phải trở lại kinh thành mới lấy được. Hắn cần chống đỡ thêm ít ngày, chờ Trạm Thanh trở về để cứu chữa, nhưng hiện giờ thấy vẻ mặt nàng lo lắng, hắn lại càng không thể chịu đựng nổi, cứ muốn quay sang để an ủi lấy nàng. Mấy ngày liên tiếp này nàng đã nhìn thấy hắn bị Ngũ Độc Trùng hành hạ, vốn dĩ hắn là một trang nam nhân tuấn tú mạnh khỏe, nhưng bây giờ càng ngày càng trở nên tiều tụy, nghe thấy những lời an ủi của hắn, lòng nàng như bị kim châm đâm liền mấy nhát, cứ tê dại đến khó chịu, nàng nghẹn ngào một lúc. “Sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi là hoàng thượng, sao có thể vì ta mà chịu đựng nổi khổ này chứ?” “Nha đầu ngốc, từ nhỏ tới lớn trẫm không để cho ngươi chịu bất cứ đau khổ nào, dù đó là Ngũ Độc Trùng đi nữa……. Trẫm sẽ giúp ngươi ngăn chặn nó lại, vả lại…. Là do trẫm vô tâm sơ ý, lại khiến Ngạc Nhĩ Thái có cơ hội lợi dụng ngươi để tổn thương…. Trẫm rất hối hận.” Hắn đưa bàn tay đang run lên, khẽ vuốt gò má trắng như tuyết của nàng. “Ngươi…….” Nghẹn ngào nói không nên lời, đôi mắt xinh đẹp của nàng trong nháy mắt liền trở nên ươn ướt, sững sờ nhìn hắn. Dù nàng biết rõ, trước giờ nam nhân này chỉ yêu thương duy nhất một mình nàng, nhưng lần này hắn lại liều mình cứu nàng, hơn nữa lại vì nàng mà chịu đau khổ đến thể làm cho nàng thật sự rất cảm động, nàng………. “Hương Ẩn…… chỉ cần ngươi không sao, trẫm đã an tâm rồi.” Hắn nói, nhưng vẫn cứ duy trì nụ cười mà không hề chớp mắt, chân mày hắn chuyển động, lại một cơn đau nữa ập tới. “Hoàng thượng?” Phát hiện thấy sắc mặt hắn càng thay đổ, nàng mãi lo lắng không dứt. Hắn nhìn nàng rồi phất tay một cái. “ Qua mau… một hồi sẽ vô sự thôi.” Hắn miễn cưỡng nói. Trên thực tế, giống như đang bị cắn xe đau nhức đến mấy ngày liên tiếp quấn chặt lấy hắn. Làm cho hắn không thể ăn được, đêm cũng không ngủ được đau đến mức không còn muốn sống. “Ngươi gạt ta, rõ ràng ngươi đau đến mức chết đi sống lại mà vẫn còn muốn gạt ta, ta sẽ đi giết tên Ngạc Nhĩ Thái đáng ghét đó trước rồi sẽ nói sau!” Nàng tức giận liền đứng dậy, định đi giết người để trả hận. Hắn kéo tay nàng lại. “Đợi đã, trẫm giữ hắn lại là còn…….. Hữu dụng, chờ xong chuyện rồi, ngươi muốn banh thây xẻ thịt hắn thì tùy ý của ngươi….. Được không?” Hắn cố nhịn đau, trông mong nàng bớt giận. Nàng cắn răng một cái, lại lần nữa trở về ngồi bên cạnh hắn. “Có phải ta cố chịu đựng, ngươi sẽ bình an có đúng không?” Nàng đột nhiên hỏi. Đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng Cừu Dực Từ vẫn cố ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt đau khổ của người đối diện. “Ngươi vẫn chưa rõ sao? Ngươi là sinh mạng của trẫm, bất kể ngươi xảy ra….. Chuyện gì, trẫm cũng cam tâm tình nguyện vì ngươi mà hứng chịu….. Cho tới bây giờ cũng chỉ vì một mình ngươi mà chịu….” Vừa đang nói thì hắn liền khạc ra một đốm máu đen, tình trạng vô cùng đáng sợ, sắc mặt không ngừng chuyển đổi giống như người sắp chết, sợ rằng tim phổi đã gần như bị xâm nhập. Sắc mặt Hương Ẩn càng trở nên khó coi hơn. “Hoàng thượng!” Nếu Trạm Thanh không về kịp, sợ rằng hắn sẽ không chịu đựng nổi. “Ta không cho ngươi chết, coi như hãy vì ta mà cố gắng chống cự, ngươi có nghe không hả?” Nàng cắn chặt môi tức giận liền khẽ hô lên. “Trẫm không chết được đâu….. Trẫm còn phải ôm chặt lấy ngươi suốt cả cuộc đời này, trẫm muốn trở thành nam nhân duy nhất của ngươi!” Ngay giờ phút sống chết, con ngươi của hắn vẫn không hề che giấu ẩn ý với nàng, sâu đậm tới mức làm cho người ta chỉ biết chắc lưỡi hít hà bởi dục vọng chiếm hữu điên cuồng của hắn. Nàng không biết nên vui mừng hay là buồn cho hắn, nam nhân này khiến nàng bị cuốn vào trong hơi thở kiêu căng bá đạo của hắn, yêu thương chìu chuộng của hắn, ép buộc nàng phải nhìn thẳng vào cuồng vọng trong tim của hắn “Nhưng ta không phải là nữ nhân duy nhất của ngươi, không phải sao?” Nàng hạ thấp thanh âm, lẩm bẩm nói. Tâm trạng hắn hơi run. “Hương Ẩn, ngươi…. Khôi phục trí nhớ rồi sao?” Nàng cúi đầu không nói. Nàng có thể nói cho hắn biết____ căn bản nàng không hề mất trí nhớ, tất cả đều chỉ là lời nói dối cá nhân của nàng? Chỉ vì nàng muốn vứt bỏ nỗi sợ hãi cùng bản tính kiêu ngạo của mình, chỉ vì nàng muốn quên đi tính phong lưu đa tình của hắn, nàng muốn độc chiếm tất cả sự chú ý của hắn………. Chỉ vì nàng muốn biết, cuối cùng khi trở thành nữ nhân của hắn sẽ có cảm giác thế nào? Những suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí của nàng, làm nàng cứ phải nghỉ ngợi mãi, người nàng yêu tuyệt đối chỉ có thể yêu duy nhất một mình nàng, kiếp này chỉ thuộc về nàng thôi. Hiện giờ hắn ở ngay trước mặt nàng, hiện rõ bản tính của hắn không phải kẻ chỉ biết độc hưởng. Hắn là Chí tôn hoàng đế, nên trên đời này làm gì có vị hoàng đế nào cam tâm để cả đời bị hủy diệt trong tình yêu chứ? “Hương Ẩn, bất luận thế nào trẫm cũng không thu hồi ý chỉ, ngươi là hoàng hậu của trẫm, là hoàng hậu duy nhất và cũng là nữ nhân duy nhất mà trẫm quan tâm đến.” Ánh mắt nàng lộ chút băn khoăn suy nghĩ, Cừu Dực Từ liền vội vàng nói. Nàng nên tin hắn không? Nhìn ánh mắt của hắn, làm nàng có chút dao động. Ngay từ lúc mười lăm tuổi, lòng tin của nàng đối với hắn đã hoàn toàn phá vỡ. Khi nàng phát hiện ánh mắt của hắn nhìn những nữ nhân khác, thì bản tính kiêu ngạo với lòng tự ái của nàng, không cho phép nàng để lộ những tình cảm yếu đuối, thậm chí không dám dịch chuyển những bức tranh gỗ kia đi, chỉ có thể nhờ vào tính tùy hứng ngỗ ngáo của nàng, lại chọc giận hắn thêm lần nữa. Nhớ hôm đó, nàng đánh rơi Ngọc Lưu Ly mà hắn đã hao tâm tổn sức để tìm cho nàng, hắn giận đến nổi nói không ra lời quay đầu trở về tẩm cung. Nàng biết mình làm chuyện quá đáng, trong lòng dự định sẽ tìm hắn xin lỗi, liền lặng lẽ chạy vào trong phòng đợi hắn không còn tức giận thì sẽ cùng hắn nói chuyện. Nhưng khi nàng nhìn thấy hắn cùng với một nữ nhân khác đang ân ái vô độ, cùng nhau âu yếm mãnh liệt. Nàng bị chấn động mạnh, cố gắng kiềm chế nổi đau liền hốt hoảng chạy ra ngoài. Từ ngày đó trở đi, nàng đối với hắn đã hết hy vọng. Bởi vì nàng biết rõ, nếu hắn đã có người thứ nhất, sau này sẽ còn có người thứ hai, người thứ ba… Hắn muốn có bao nhiêu nữ nhân mà không được, nhưng nàng sẽ không phải là một trong số đó! Vì thế, nàng cố gắng luyện võ công, để người nào nghe đến tên cũng phải biến sắc, nữ ma sát. Chính vào lúc này, nàng đã đem tình cảm lòng mình, phong bết thật chặt để không ai biết được. Chẳng qua là sâu trong nội tâm của nàng vẫn chưa từng dừng lại, những tình cảm quyến luyến đối với hắn vẫn chưa bao giờ dứt. Nàng giả vờ mất trí nhớ, chính là buông lỏng hết tất cả trong một lần, ít nhất có thể giả vờ nàng là người của hắn. Dù thế nào nàng cũng không nghĩ ra hắn lại vì nàng, mà chịu đựng cái chết đau khổ đầy tàn nhẫn………. Nàng có thể tin rằng mình chính là người duy nhất theo lời hắn nói sao? Nàng hơi giùng giằng nghi ngờ. “Hứa với trẫm, hãy hứa….. Vĩnh viễn không rời xa trẫm.” Hơi thở hắn không còn rõ ràng nữa, bắt đầu trở nên yếu ớt nhưng cứ muốn đối phương phải cam kết không bỏ rơi hắn. “…… Được, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi.” Thấy hắn cố chấp với nàng như thế, rốt cuộc nàng cũng phải gật đầu. Khóe miệng Cừu Dực Từ nhếch lên đầy an tâm, lại một lần nôn ra một phần nhỏ trong huyết quản bị Ngũ Độc Trùng tấn công, những cơn đau nhức tấn công dồn dập như muốn dời núi lấp biển, sau một khắc hắn lại ngất đi. Đang cầm miếng nhỏ trong buồng phổi vừa được hắn khạc ra, trong đầu Hương Ẩn trở nên trống rỗng, một âm vang ùng ùng bao phủ lấy nàng. Một lúc sau mới hồi tỉnh trở lại, nàng kinh hãi không ngừng. “Không, ngươi không thể chết……… Ngươi hứa với ta là không được chết!” Nhất thời nước mắt liền rơi xuống, cùng với nổi sợ hãi lấn áp trong tâm trí nàng, lúc này nàng mới ngộ ra một sự thật____ nàng không thể mất hắn, chỉ cần hắn còn sống, dù một ngày nào đó nàng không thể nhìn thấy nụ cười của hắn, bị hắn vứt bỏ một cách lạnh lùng thì nàng cũng không oán trách, chỉ cần hắn còn sống, nàng có thể nhìn thấy được hắn, cái gì nàng cũng không quan tâm nữa! Đêm xuống, bên ngoài nổi cơn mưa rào tằm tã lấn áp đi tiếng khóc của nàng, rốt cuộc nàng không thể che giấu được nội tâm đau khổ của mình, bởi tình yêu của nàng đối với vô cùng say đắm……… “Hoàng đế Trung Nguyên, tất cả đều là lỗi của bổn vương, van xin ngài bỏ qua cho con trai ta là Ngạc Nhĩ Thái.” Lê Vương ăn nói khép nép, cầu xin hắn tha thứ. Quan trọng nhất, khi biết được Ngạc Nhĩ Thái dám xông vào gây họa tài trời, hắn vừa sợ lại vừa khó nén được vui mừng trên nét mặt. Nếu thật sự hoàng đế Trung Nguyên đã chết, nhất định Trung Nguyên vô cùng đại loạn, Lê Quốc của hắn có thể nhân cơ hội này tấn công, còn nếu hắn không chết, ắt hẳn Lê Quốc gặp họa lớn, bởi không có người kế thừa ngôi vị. Hôm nay đáp án được công bố, hoàng đế Trung Nguyên được cứu sống. Thật đáng hận! Càng giận hơn, khi biết tin đứa con lớn tài giỏi của hắn là Qua Nhĩ Giai đã chết, cũng vì ham muốn sắc đẹp của hoàng hậu mà chết, làm cho hắn khó ngui cơn giận. Chẳng qua thực lực nước hắn không ngang bằng, nên hắn đành phải im hơi lặng tiếng “nhẫn nhịn” mà nuốt oán giận, trơ mặt ra cầu xin hoàng đế Trung Nguyên tha thứ cho Ngạc Nhĩ Thái, huyết mạch duy nhất còn sót lại. Thấy Cừu Dực Từ vẫn tựa người vào giường vàng, sắc mặt còn tái nhợt suy yếu, độc này đả thương nguyên khí cùng ngũ tạng của hắn, tốt nhất nghỉ ngơi một thời gian mới lành được. Chờ một lúc lâu, cuối cùng hoàng đế trẻ tuổi này mới mở mắt ra, nhưng ánh mắt lại không hề hướng tới hắn, mà nhìn về phía nữ nhân lạnh lùng tuyệt đẹp, cánh tay hắn vẫn cứ giữ chặt lấy nàng không buông lỏng. “Ngạc Nhĩ Thái cả gan làm loạn, chết không gì đáng tiếc.” Cuối cùng hắn cũng lên tiếng. Con ngươi hắn vẫn giữ y như cũ, cứ nhìn chằm chằm về phía Hương Ẩn, từ lúc hắn bị trúng độc tới giờ, chân mày nàng không hề giản ra chút nào. Hắn đưa tay muốn giải tỏa nổi ưu uất trong lòng nàng, nhưng khi tay giơ lên một nửa rồi lại hạ xuống, mà chẳng làm gì được. Nàng thấy sắc mặt hắn, càng hạ trầm im lặng hơn. Hắn có chút buồn bực. “Đúng, hành động Ngạc Nhĩ Thái là đáng chết, hơn nữa, chuyện ngươi giết chết Qua Nhĩ Giai sao lại không nói thật cho bản vương biết, việc này ngươi giải thích thế nào?” Lê Vương giận dữ liền chất vấn. “Nói vậy thì, vì sao Qua Nhĩ Giai chết đi ngươi đã tường tận, chẳng lẽ ngươi muốn trẫm nói rõ trước mặt đông đảo tân khách, do hắn có ý đồ đen tối với hoàng hậu của trẫm ư? Nói ra chuyện này sẽ làm cho ngươi xấu hổ, làm cho trẫm thấy bị ô nhục nữa?!”. Hắn giận dữ nói. “Cái này……” Lê Vương gục đầu xuống, nói không ra lời. “Hừm, hai đứa con của ngươi cũng to gan thật. Hơn nữa, Ngạc Nhĩ Thái dám hành hạ trẫm thế này, ngươi nói trẫm có thể tha thứ cho hắn thế nào chứ!” Nếu không phải Trạm Thanh mang thuốc giải về kịp, sợ rằng hắn đã về cõi tây thiên mất rồi. Lời vừa nói ra, nhất thời làm Lê Vương kinh tâm sợ hãi. “Xem như bổn vương cầu xin ngươi!” Tình thế như vậy, hắn chỉ biết hạ mình dùng nét mặt già nua cầu xin tha thứ. “Hừ!” Mặt Cừu Dực Từ liền quay đi phớt lờ hắn, trông hắn có vẻ không muốn bàn luận thêm nữa. Lê Vương sợ tới mức không biết làm như thế nào cho phải, hắn không thể mất thêm Ngạc Nhĩ Thái nữa, đứa con trai này mất đi thì ai sẽ kế thừa vương vị trong tương lai của hắn? “Lê Vương, hoàng thượng không phải không mở đường sống cho hắn.” Cừu Thường Khiêm từ đầu đến cuối luôn đứng một bên, hạ giọng mở miệng nói. Lê Vương vừa nghe, mắt lão liền rực sáng. “ Chỉ cần cứu con ta, muốn cái gì thì bổn vương cũng đáp ứng.” Hắn lập tức nhân cơ hội này, liền nói. “Vậy sao? Ta biết được, hoàng thượng rất hứng thú với vật kia, không biết Lê Vương có khả năng bỏ đi những thứ yêu thích của mình hay không?” Trạm Thanh liền tiếp lời. Vật kia? Lê Vương hoàn toàn biến sắc. “Các ngươi đang nói gì, bổn vương không hiểu.” Trên mặt hắn mồ hôi cứ chảy ròng ròng, dường như có trận cuồng phong đang ào ào kéo tới. “Không hiểu ư? Nếu Lê Vương còn ngu muội, vậy chúng ta nói thẳng, hoàng thượng muốn ngươi đem quốc bảo ‘dầu đen’. Vả lại hiện giờ ngươi đang giữ nó, nếu ngươi giao nộp ra thì?” Cừu Thường Khiêm liền nói rõ. “Dầu đen!” Quả nhiên bọn họ đến vì vật này! Hắn kinh hãi. “……. Lê Quốc ta không có vật này, chắc các ngươi đã lầm.” “Không lầm, mấy ngày này ta đã cùng Thường Khiêm ở tại biên giới Lê Quốc đã thu thập không ít tin tức, vật này có thể cung cấp nhiên liệu cho người dân sử dụng, hơn nữa còn có thể làm vật dụng quân sự, sản lượng không nhiều nên hết sức quý giá, nên khó trách ngươi không chịu từ bỏ thứ yêu thích đó. Ngươi cứ tưởng đã là quốc bảo nên cần phải giữ kín không để lọt ra ngoài, ngày đêm sai người canh gác lo bị trộm đi mất. Hoàng thượng biết ngươi coi trọng quốc bảo nên sẽ không làm khó ngươi, chuyện này coi như chúng ta không nói gì, ngươi không cần phải để trong lòng chẳng qua chuyện sống chết của Ngạc Nhĩ Thái……..” Trạm Thanh cười lạnh, thấy sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi, không tin hắn không ngoan ngoãn giao nó ra! Quả nhiên sắc mặt của Lê Vương càng căng thẳng và phình to ra như mặt heo, sau một lúc lâu ngọ ngoại, đành căm hận nói. “Được, ta giao!” Vì giang sơn hắn liền đồng ý, hắn không thể không bỏ đi thứ yêu thích đó. “Được, nếu ngươi đã giao cho thì trẫm cũng không khách khí, tất cả hồ dầu đen này đều thuộc về trẫm. Mấy ngày nữa thân thể của trẫm bình phục lại, ngay lập tức quay trở về nước, lúc đó sẽ phái người tới lấy dầu theo định kỳ, dầu này sẽ do người bên ta thay phiên trông giữ, ngươi đã nghe và hiểu rồi chứ?” Cừu Dực Từ hài lòng liền hướng mắt nhìn Lê Vương. Lê Vương cắn răng cực kỳ phẫn nộ. “Nghe rõ rồi, bây giờ ngươi có thể thả Ngạc Nhĩ Thái ra được chưa?” “Đương nhiên thả___” “Không, ta không thả!” Bỗng nhiên Hương Ẩn đứng dậy, gương mặt hạ trầm xuống khó chịu. “Chuyện này hoàng thượng đã đáp ứng bổn vương, ngươi có thể làm đổi ý được sao?” Lê Vương lấy làm kinh hãi. “Hoàng thượng đáp ứng chuyện của ngươi, bởi đó là cuộc giao dịch của các ngươi, còn ân oán riêng giữa ta và Ngạc Nhĩ Thái, không liên hệ hay dính dáng gì tới hai ngươi cả.” “A?” Lê Vương kinh ngạc. “Ngươi muốn làm gì?” Hắn biết rõ nữ nhân này xinh đẹp như nữ thần, nhưng lòng dạ lại hung ác như bò cạp, hai đứa con trai của hắn gặp chuyện không may cũng do dính dáng tới nàng, tất nhiên trong lòng hắn vô cùng tức giận, nhưng lại không dám nói ra. Nếu như có thể, hắn muốn bóp cổ nữ yêu quái này, để tế vong linh cho Qua Nhĩ Giai. Đáng tiếc nữ nhân này rất được hoàng đế Trung Nguyên sủng ái, muốn chạm vào nàng còn khó hơn lên trời. Nên hắn tạm thời cố gắng nhẫn nhịn cho qua chuyện, không nghĩ tới việc tìm nàng tính sổ, bằng không mọi chuyện phát sinh ra càng trở nên khó giải quyết. Nàng hất mặt lên cao, nở nụ cười lạnh lùng. “Ta muốn gậy ông đập lưng ông.” Từ trước đến giờ, bản tính của nàng chính là có thù phải trả, Ngũ Độc Trùng làm cho hoàng thượng sống dở chết dở, sao có thể bỏ mặc cho Ngạc Nhĩ Thái bình thường mà bước ra được? “Ngươi! Khá lắm nữ nhân độc ác!” Hắn tức giận liền mắng. “Ngũ Độc Trùng không phải do ta nuôi, nếu bàn về độc ác thì sao ngươi không hỏi con trai của ngươi đi. Sao lại ác độc phóng độc thủ vào ta chứ?” Trong mắt nàng dấy lên lửa giận. “Này…….” Bị nói á khẩu làm hắn không thể trả lời được, Lê Vương đành chuyển sang phía Cừu Dực Từ. “Ngươi đã hứa không giết chết Ngạc Nhĩ Thái, chẳng lẽ ngươi không muốn dầu đen nữa sao?” Không tin hoàng đế này không trị nổi được nữ nhân của mình. “Dĩ nhiên dầu đen trẫm rất muốn, nhưng lần này trẫm có thể không cần đến, tùy thuộc vào hoàng hậu có nguôi giận hay không, dù trẫm có muốn lấy dầu đen nhưng nếu chọc cho hoàng hậu không hạ cơn nóng giận, thì dù là dầu đen đi nữa trẫm cũng không muốn dùng.” Cừu Dực liền nhún vai. “Các ngươi nói chuyện mà không giữ chữ tính hay sao?” Đầu đầy mồ hôi, mặt Lê Vương trở nên xám xịt. “Hừ! Hoàng thượng không hề làm trái với giao dịch, hắn chỉ nói không lấy mạng Ngạc Nhĩ Thái, chứ không nói là không để hắn sống dở chết dở cơ mà?” Nàng cười ngạo nghễ. “Ngươi!” Lê Vương nổi giận, không nghĩ tới việc hoàng đế Trung Nguyên lại nghe theo lời của nữ nhân này như thế, không thể tưởng tượng nổi hắn lại sủng ái nàng đến mức độ như vậy, dám bỏ cả quốc gia chi bảo dầu đen để thuận theo sở thích của nữ nhân! “Được, bổn vương đồng ý.” Thà trúng Ngũ Độc Trùng làm cho tâm trí thống khổ còn hơn là phải bỏ mạng, hắn đành nén cơn giận đồng ý. “Đúng rồi, trẫm còn cộng thêm một thứ.” Cừu Dực Từ chợt nói. “Cộng thêm thứ gì?” Hắn ngạc nhiên đến lồi cả con mắt. “Trẫm muốn một con mắt của Ngạc Nhĩ Thái.” “Cái gì?” Lê Vương bị hù dọa đến mất cả hồn vía. “Hắn đã thấy những cảnh không nên thấy của người khác, lấy một con mắt đã là lợi cho hắn lắm rồi.” Cừu Dực Từ nhìn sang hướng nữ nhân xinh đẹp như hoa, gương mặt trìu mến của hắn cứ chăm chú nhìn nữ nhân một lúc, hắn tuyệt đối không dung thứ cho bất cứ một chất độc nào dính vào……….