Vệ Tích mê man một ngày, lúc tỉnh thì tác dụng của thuốc mê đã sớm hết, đau đến nghiến răng, mồ hôi lạnh thành dòng. Thanh Quân ở bên cạnh canh chừng, nhìn hắn khổ sở khó chịu thì vuốt trán hắn, giúp lau mồ hôi, khẽ an ủi. Thẩm Chi Bạc mặc nguyên quần áo nằm ở chỗ khác cảnh giác tỉnh giấc, đứng dậy đi đến kiểm tra, bình tĩnh nói: “Hai ba ngày này là khó chịu đựng nhất đối với hắn, từ rày về sau sẽ tốt thôi. Thanh Quân ngươi đi nấu cháo đi, ta trông hắn cho.” Hai người hầu cận, một thì đang sắc thuốc, một bị sai đi chợ mua thịt. Thanh Quân nhấc tay ra khỏi chán Vệ Tích, mắt Vệ Tích lập tức trừng lên, mắt vằn tia máu, trong mắt không tồn tại cảm xúc gì, không đau thương không tuyệt vọng, chỉ có bóng dáng Thanh Quân in trong mắt hắn. “Thôi để ta đi, họ Vệ kia, ngươi thiếu ta không ít nợ đâu đấy.” Thấy Thanh Quân rề rà không đi, Thẩm Chi Bạc vén tay áo lên, đi về phía phòng bếp. Thẩm Chi Bạc là con nhà phú quý, nhưng việc nấu cháo cá không làm khó được hắn, năm đó hắn cũng từng chăm sóc Thanh Quân mỗi ngày, việc gì cũng đích thân làm. Cuối thu, một cái chậu than sưởi được đặt trong sảnh, lửa cháy mạnh, mang đến ấm áp. Thanh Quân khoác áo khoác, trông chừng Vệ Tích, trâm cài tóc đã rơi, sợi tóc rũ xuống vai. Cả ngày dài, nửa bước không dời. Đối với khổ nạn nơi trần ai, Thanh Quân đã hiểu rất rõ, trong lúc tuyệt vọng khổ đau nhất, thần trí Thanh Quân sẽ không tỉnh táo. Tâm y không đủ vững, y vẫn luôn trốn tránh không chịu thừa nhận. Còn Vệ Tích lại mạnh mẽ như vậy, hắn tỉnh táo, bình tĩnh, biết rõ, cảm nhận rõ ràng nỗi khổ mình phải chịu đựng. Thanh Quân những hi vọng hắn bất tỉnh, mà không phải là tỉnh táo cảm nhận đau đớn, đau đến mồ hôi lạnh ướt đẫm vạt áo. Rạng sáng, Thanh Quân hỏi Thẩm Chi Bạc chuyện dùng thuốc mê. Thẩm Chi Bạc nói thuốc mê sẽ làm tê liệt cơ thể và thần trí người đó, mà tối hôm qua đã dùng lại rồi, không thể lạm dụng nữa. Cởi vạt áo Vệ Tích, lấy vải mềm lau mồ hôi trên người hắn, từ đó đến nay đây cũng là lần đầu Thanh Quân nhìn kỹ vết thương trên người Vệ Tích, người này gần như là thương tích đầy mình. Một số có lẽ là vết thương đao kiếm để lại năm xưa, có một số là dấu vết bị tra khảo. Thanh Quân khó mà kiềm chế cảm xúc, cơ thể vì nổi giận mà run rẩy, nắm chặt lòng tay đến mức xuất huyết. Quá nhiều năm rồi, y đã không biết sự tức giận này là đối với bản thân hay là đối với đám người triều đình, hay là với vị Hoàng đế đã vào đất kia nữa. Thẩm Chi Bạc bưng cháo tới, đưa cho Thanh Quân. Hắn liếc mảnh vải đỏ trong y. “Chi Bạc, hắn khó chịu lắm.” Thanh Quân ngước mắt nhìn Thẩm Chi bạc, trong mắt y phủ mờ phiền muộn. “Ta biết rồi, ngươi đút cháo cho hắn đi, sau khi ăn sẽ mê man thôi.” Cháo Thẩm Chi Bạc bê tới có màu nâu, tỏa ra mùi thuốc. Đút từng muỗng nhỏ, bởi vì đau cho nên Vệ Tích cũng không muốn ăn, đút là nôn, Thanh Quân lau, lại tiếp tục đút, hết sức kiên trì. Đút hết một bát cháo, cũng đã nôn hơn nửa, dần dần Vệ Tích mê man, cuối cùng cũng mất ý thức. “Để đấy ta nom đi, đồng tử nhà ngươi về rồi, ngươi tạm thời đi rửa mặt chải đầu đi.” Thẩm Chi Bạc đuổi Thanh Quân đi, một Thanh Quân phiền muộn, hắn đã rất quen thuộc. Đêm khuya, hai đồng tử quyện vào một góc, đắp chung một chăn, ngủ rất sâu. Thanh Quân cùng Thẩm Chi Bạc canh chừng Vệ Tích, Vệ Tích vẫn ngủ mê man, hai người thấp giọng trò chuyện. “Huyện Xương Quốc này cách xa Trung Nguyên, bốn bề là biển, thuyền bè vô số, đi Cao Ly hết sức gọn lẹ, ở lại đây lâu không có gì đáng ngại.” “Đúng lúc, đợi hắn khỏi bệnh cũng phải mất mấy tháng.” Thanh Quân khơi bấc đèn, đèn dầu sắp lụi chợt bùng lại, y nghe được lời Chi Bạc, chậm rãi nói: “Nơi đây xa xôi hẻo lánh, ta cũng có vài người bạn là thương nhân đi biển, chuyện về sau quả thật không cần sầu lo nữa.” “Vậy ngươi phiền lòng vì chuyện gì?” Thẩm Chi Bạc nhìn được nỗi lòng của Thanh Quân. “Thường mơ thấy cái đêm thuyền chìm, nếu ta và hắn cùng lên thuyền nhỏ bỏ đi, thì hắn sẽ không có ngày hôm nay.” Thanh Quân cúi đầu, nhìn Vệ Tích đang còn ngủ. “Thì sẽ không có ngày hôm nay, nếu ban đầu hai người các ngươi cùng nhau bỏ trốn, thì bây giờ cỏ mộ đã cao đến đầu gối rồi!” Thẩm Chi Bạc lạnh lùng thốt. “Thanh Quân, mặc dù ta không biết vì sao hắn lại chọn như vậy, thậm chí không tiếc mạng, nhưng xác thực là có mưu tính sâu xa.” Thẩm Chi Bạc còn nhớ đêm hôm đó, là Vệ Tích cố tình tách hắn và Thanh Quân ra. Người này cực kỳ hiểu Thanh Quân. Lúc Thẩm Chi bạc gặp Thanh Quân ở Minh Châu, mới ý thức được, chính vì từ đầu tới cuối hắn đều kề cạnh Thanh Quân, cho nên Thanh Quân vĩnh viễn không thể quên được tình cảm đó. Đó là mối liên hệ tình cảm giữa năm người: Hắn, Thanh Quân, chân nhân, cha con họ Hàn. “Nếu ngươi một mực coi mình là tai ương, vậy khác nào miệt thị chí tình chí nghĩa của người khác.” “Ngươi trông chừng hắn, ta đi ngủ, nếu hắn tỉnh thì gọi ta.” Thẩm Chi Bạc kéo áo khoác, cầm đèn đi khỏi. Lúc này đã là canh tư[0], trời càng lúc càng lạnh, Thanh Quân đi thêm than vào chậu lửa, hâm nóng bình trà cho mình. [0] Canh tư: 1 – 3 h sáng Đau đớn của Vệ Tích ba ngày sau mới hòa hoãn lại, người cũng tỉnh táo bình tĩnh, Thẩm Chi Bạc đổi thuốc cho hắn, kiểm tra vết khâu, tay hắn chạm đến vết thương, làm cho Vệ Tích đau đến trừng Thẩm Chi Bạc. “Phúc của ngươi đúng là không nhỏ, y thuật ngự y đương triều cũng chỉ đến thế này thôi đấy.” Thẩm Chi Bạc hiếm thấy tự vuốt đuôi mình, cha mẹ hắn đúng đều là ngự y. Ở bên cạnh đang cầm miếng vải bố, tỉ mẩn cắt vải, Thanh Quân dừng kéo, ngẩng đầu, khóe miệng hơi cong lên. Hải Đường bưng thuốc đến, thấy Thẩm Chi Bạc đang đổi thuốc liền vội vàng đặt thuốc xuống, không dám liếc lấy một cái. “Đường ca vẫn nhát gan như vậy.” Đồng tử nhà Thẩm Chi Bạc cầm cây quạt, canh trước lò thuốc. Hai đứa trẻ, mới làm bạn mấy ngày đã rất thân nhau. Mấy ngày ngày đêm trông nom Vệ Tích này, không chỉ hai đồng tử bận đến đầu bù tóc rối, chính Thẩm Chi Bạc cũng áo sống chẳng chỉnh tề, thỉnh thoảng còn ngáp liên tục. Có điều mệt nhất vẫn là Thanh Quân, ngày đêm trông chừng, mệt liền nằm nhoài bên chiếu, chỉ khoác tạm áo khoác là cũng qua một đêm. Vệ Tích thì hết lần này đến lần khác dù uống thuốc hay là ăn, cũng đòi phải Thanh Quân tự tay hầu hạ. “Hải Đường, ngươi tới đây, chẳng lẽ tiên sinh nhà ngươi lại phải đút đồ ăn à?” Thẩm Chi Bạc băng xong chân Vệ Tích, rảnh rỗi bèn dạy dỗ Hải Đường. Hải Đường đang cùng với đồng tử Thất Vị nhà Thẩm Chi Bạc trông lò thuốc, hắn chỉ hận không thể rút ra sau cửa, kề cà không tiến lên. “Chi Bạc, đêm trước hắn vẫn còn gặp ác mộng mà.” Thanh Quân đứng dậy, đi đến muốn bê thuốc. “Sao nào, chẳng lẽ từ nay về sau thuốc thang đều phải ngươi tự thân phục vụ ư, nào có chủ nhân nào chiều người làm như ngươi hả.” Thẩm Chi Bạc cản trở, bấy giờ Hải Đường đã ngoan ngoãn đi tới, hãi hùng nhìn băng vải thấm máu đã thay ra bên cạnh. Nó nhấc chân bước qua, bê thuốc lên, dè dặt đút cho Vệ Tích. Vệ Tích quay đầu sang chỗ khác, vẫn như trước, cự tuyệt rất rõ ràng. “Để ta đi.” Thanh Quân đứng dậy, nhận thuốc trong tay Hải Đường. “Thôi bỏ đi.” Thẩm Chi Bạc không thể làm gì khác, cũng không muốn quản chuyện nữa, bèn về phòng ngủ bù. Mấy ngày đầu là khổ cực nhất, sau đó vết thương của Vệ Tích đã khép lại, tinh thần khôi phục, thì không cần đến người trông chừng ngày đêm nữa. Nửa tháng sau, Thẩm Chi Bạc cắt chỉ vết thương cho Vệ Tích, tháo trên chân trước, sau đó đến tay. Quá trình lần này dài đằng đẵng, Vệ Tích không cảm thấy đau đớn, mở mắt tò mò nhìn. Tháo chỉ xong, Vệ Tích được chuyển vào phòng ngủ. Đến đây, Thẩm Chi Bạc từ giã. Thanh Quân đưa Thẩm Chi Bạc tới Thủy Tân, hai người từ biệt nhau. “Ngươi cần đẽo gỗ làm một đôi nạng, ta đoán hắn ngoan ngoãn đợi trên giường chẳng được mấy ngày đâu.” “Ngón tay hắn cần từ từ điều dưỡng, một năm hoặc nửa năm, không lâu lắm. Hắn là kẻ luyện võ, thấy ngón tay có thể cầm nắm được đồ vật, tất sẽ muốn cầm kiếm, chỉ e không ngăn được.” “Thanh Quân, lần này ta về sắp phải đi kinh thành, nếu có việc gấp cứ viết thư cho ta, đừng có lăn tăn.” Thẩm Chi Bạc dặn dò kỹ lưỡng một phen. “Ta ở bên này tất nhiên mọi thứ đều bình yên, đừng nhớ mong. Chi Bạc, lên đường trời đông giá rét thế này, mặc thêm quần áo đi.” Thanh Quân đưa hai áo khoác cho Thẩm Chi Bạc và Thất Vị. Thuyền giương buồm, đám thủy thủ trên thuyền thét to, sắp khởi hành. Thanh Quân đưa mắt nhìn bạn lên thuyền, cho đến tận khi thuyền đi thật xa, biến mất cuối chân trời. Chi Bạc, cuộc đời này có một người bạn như ngươi, thật may mắn biết bao.