Mưa xuân tý tách, nắng mai chưa nở, ôm chăn ngủ, tơ tằm ấm áp bọc lại, trong mộng trở lại thời niên thiếu. Đêm dễ chịu trong phủ họ Hàn, khuya yên tĩnh. Người nọ kề bên y, hơi thở ấm áp ở bên tai, người nọ thầm thì gọi: “A Thanh”, hết lần này đến lần khác. Tỉ mỉ hôn khóe môi, trán, mang theo yêu thương và vui mừng vô tận. Mặc nguyên quần áo cúi xuống ôm và hôn, dè dặt, nơm nớp lo sợ, nhưng hạnh phúc trong tâm trào ra, tuyệt vời như vậy, đầy ý nghĩa. A Thanh. Giọng nói người kia trầm hơn so với thiếu niên, thân mật như vậy, thâm tình. A Thanh. Người họ vung kiếm đâm vào bụng mình, dứt khoát như vậy, giống như sợ rằng mình không chết ngay,  lại rút ra rồi đâm vào lặp đi lặp lại. Máu bắn tung, lạc vào con ngươi dãn lớn của Thanh Quân, đỏ tươi một vùng. A a a a… Y muốn nhào qua ngăn lại, mỗi kiếm kia lại càng giống như đâm vào máu thịt mình, đau đớn đến vậy, kêu gào tê tâm liệt phế, vùng vẫy. Vô số cánh tay níu chặt y lại, lôi kéo, giam cầm. Máu tươi lẳng lặng chảy thành dòng trong tuyết, Hàn Kỳ Mình chậm rãi khụy xuống, trên khuôn mặt nhợt nhạt, là vẻ ôn nhu tận cùng, giây phút sau cùng của sinh mệnh, cũng không phải là cơ thể vạm vỡ nữa, im hơi lặng tiếng co quắp trong tuyết, yên lặng chịu đựng đau đớn vô ngần. Trời rét đậm đóng băng đỉnh Lạc Nhạn, tựa như ngay cả không khí đều bị đông cứng. Cũng đông cứng nước mắt trong hốc mắt Thanh Quân. Bốn phía yên tĩnh như thế, giống như đã chết. Tuyết lông ngỗng rơi nhiều đập lên áo choàng đen của đám thám tử, rơi lên người thiếu niên đang từ từ mất đi sinh mạng – người bị bọn chúng vây trong khoảng đất trống. Thanh Quân run rẩy, tê liệt trên đất, y bò trong lớp tuyết rơi dày, để lại vết tuyết thật dài. Y nằm bên người Kỳ Minh, run lẩy bẩy, chạm vào cánh tay cầm kiếm của Hàn Kỳ Minh, ngón tay trên ấy hiện đầy vết thương. A Thanh. Hàn Kỳ Minh nhẹ nhàng gọi. Hắn cố hết sức giơ tay lên, muốn lau chỗ nước mắt trên gương mặt tái nhợt của Thanh Quân đi, nhưng lại vô lực rủ xuống. Thanh Quân cầm bàn tay đầm đìa máu của Kỳ Minh, hôn mu bàn tay Kỳ Minh, y vuốt ve gương mặt Hàn Kỳ Minh, cẩn thận hôn khóe môi hắn, vị của máu và nước mắt, mùi tanh đắng chát. Thiếu niên cười ôn hòa, ánh mắt ngập tràn mê luyến không thôi, hắn nói: “A Thanh, ngươi… phải sống.” Trên gương mặt xám trắng, đôi mắt đã từng đen láy ấy mất đi vẻ sáng bóng, sinh khí từ người hắn rút đi mất, giống như bị gió Bấc lạnh lẽo cuốn đi vậy. Tuyết đang bay tán loạn, rơi đến hả hê. Những thám tử bao vây lui ra, đứng xa xa ở trong rừng. Trên mặt tuyết trống không, một người một xác làm bạn. Trên hồ băng, chén vàng đưa lên, Tử Huyền chân nhân dửng dưng nhận lấy. Đôi môi mới vừa chạm vào miệng chén lạnh băng, Vệ Quốc công lên tiếng hỏi: “Có còn di nguyện gì không?” Chân nhân uống cạn sạch rượu trong chén, hắn lẳng lặng ngồi trước bàn đá, nhìn thi thể tàn tạ bạn thân trước nhà. “Có còn di nguyện gì không?” “Đưa quan tài của hắn về Hội Kê, hắn chẳng qua là do ta liên lụy, chết oan nơi này.” “Được.” “Về phần ta, hạ táng dưới tùng tuyết, ta không muốn quy về phần mộ tổ tiên.” Chân nhân khẽ nói, cả đời hắn chưa bao giờ từng chống lại số mệnh mình, bởi vì không thể chống lại. Mà phần ước nguyện này, chỉ sợ là lần chống đối duy nhất rồi. “Như vậy đi, thần tất sẽ bẩm báo Thánh thượng.” Chân nhân gật đầu, hắn không muốn nói gì nữa, độc trong cơ thể phát tác, hắn yên lặng chịu đựng sự dày vò này. Trời buốt rét tuyết rơi đậm, tựa như lông ngỗng, hạ xuống dày đặc. Chờ đợi cái chết, là vô cùng vô tận. Độc vật có hàng trăm loại, loại chân nhân uống là loại đau khổ triền miên nhất. Nó cũng không khiến người ta chảy máu thất khiếu, lại cũng không khiến người ta nổi điên tự hại, nó sẽ giống như đao nhỏ, chậm rãi cắt dạ dày, giống như dầu sôi, từng giọt bỏng ngũ tạng. Người chết dần chết mòn, giống như mắc phải bệnh nặng, chết tự nhiên vậy. Chân nhân ngồi ngay ngắn, tuyết rơi tích đầy người. Vệ Quốc công ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, gã không đội mũ trùm, cũng bị băng tuyết phủ kín đầu. Nhiều năm trước, Vệ Quốc công từng là thị vệ trong cung, gã từng có mấy lần duyên gặp chân nhân, gã có ấn tượng rất sâu sắc với vị hoàng tộc thất thế này. Cũng gần nơi này. Nhân vật phong hoa bực đó, cũng vẫn phải lặng lẽ chết đi tại nơi hoang vắng quạnh quẽ này. “Đỡ chân nhân về phòng.” Vệ Quốc công sai sử hai người hầu bên người. “Tự ta có thể đi.” Chân nhân đứng dậy, bông tuyết bắn lên áo choàng, hắn ngửa lên nhìn đỉnh Lạc Nhạn, nơi đó mây mù lượn quanh, rất hiếm vết người. “Chỉ cần tính mạng của người họ Hàn kia, Thánh thượng niệm đến thân tình, không hề muốn làm hại điện hạ.” Vệ Quốc công biết điều chân nhân bận lòng. “Đây là các người đang buộc nó chết, cần gì các người phải tự mình động thủ.” Lời chân nhân nói lạng băng, hắn nuôi Thanh Quân lớn lên, làm sao không biết tính tính nó. Cũng được, tổ chim bị phá, trứng trứng há có còn. Sống không lưu luyến, chết có đáng sợ gì? Bước về phía nhà gỗ, từng bước một đều cực kỳ chậm chạp nặng nề. Tại trước nhà, chân nhân dừng bước, hắn đã đứng trước Hàn Xước, vị này nhiều năm chí giao, rút kiếm bảo vệ tính mạng hắn đến phút cuối cùng, khắp người đều là vết thương, lúc chết trong tay vẫn khư khư chuôi kiếm, trừng mắt giận dữ. Uốn gối quỳ ngồi cạnh bạn thân, vì hắn mà vuốt mắt, sửa sang lại nghi dung, ngón tay chạm vào ngũ quan như tạc của hắn, trong lòng vẫn đau nhói. Người ta thuở thiếu thời giục ngựa du sông Hoài, rút kiếm vì chuyện bất bình, tình đầu ý hợp, thân như tay chân, cuộc đời này quen được ngươi, hà gì phải hối hận. Binh lính bao vây đạo quan, là vào một buổi rạng sáng, không hề có báo động trước.  Thẩm Chi Bạc bị binh lính lôi từ trong chăn ra, ném vào trong viện, mới phát hiện tất cả người trong quan, cho dù là đạo sĩ hay là hương khách tá túc đều tụ tập ở đây. Phía sau bọn họ, là đao kiếm sắc bén, là binh lính bày trận mà đợi. Quán chủ Tĩnh Huyền bị giữ ở chính giữa đám người, vị đạo sĩ ngày thường tiên phong đạo cốt này, bấy giờ cũng khó che giấu nét mặt sợ hãi. Có vị sứ giả đang tuyên đọc gì đó, Thẩm CHi Bạc nghe không rõ lắm, hắn ở cách xa trung tâm, quỳ sát trong góc. CHỉ có thể phân tích loại lời văn như “đoàn luyện”, “võ hội”, “mưu phản”, hắn thầm kinh hãi, tim đập cực kịch liệt, đầu óc ong ong. Sứ giả tuyên đọc xong văn thư, binh lính bắt đầu di chuyển, đến hồ băng. Thẩm Chi Bbacj vội vàng đứng dậy, liều lĩnh bất chấp đi đến đường mòn thông đến hồ băng ở sau viện, chạy không được bao xa, lập tức bị người đuổi kịp, bắt bớ, đánh đập một trận. Binh lính tóm tóc hắn, khiến hắn ngửa đầu lên, mũi và khóe miệng Chi Bạc chảy máu ồ ạt, hết sức chật vật. Một kẻ có vẻ là quan văn, cầm một bức vẽ, gã mở bức vẽ ra đối chiếu với Thẩm Chi Bạc, Thẩm Chi Bạc thấy Thanh Quân và Hàn Kỳ Minh trong đó. Thẩm Chi Bạc bị giải đến trước mặt Quán chủ Tĩnh Huyền, Tĩnh Huyền đau xót bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, nói ra thân phận Thẩm Chi Bạc. Rất nhanh, hai tên lính quơ roi xua đuổi, Thẩm Chi Bạc im lặng chịu roi, bước về phía trước, không hề sợ hãi. Bọn họ dẫn Thẩm Chi Bạc đến hồ băng, một vòng lính đang bao vậy xung quanh hồ băng. Thẩm Chi Bạc vừa nhìn, liền phát hiện thi thể Hàn Xước trước cửa nhà gỗ, ngài ấy vẫn giữ tư thế bảo vệ ở bên ngoài nhà như khi còn sống. Trong và ngoài nhà gỗ, đều không thấy Kỳ Minh và Thanh Quân. Trong nhà chỉ có Tử Huyền chân nhân, Tử Huyền chân nhân an tĩnh nằm trên giường, giống như chưa thức giấc vậy. Thẩm Chi Bạc chạm cổ tay ngài ấy, đã mất mạch đập, nhưng lòng bàn tay còn ấm, hẳn ngài ấy vừa đi không lâu. Trên người ngài ấy không có vết thương, cũng không có vết máu, đại khái chết bởi độc vật. Thẩm Chi Bạc kéo chăn, che thên thể Tử Huyền chân nhân, cũng giúp ngài ấy sửa sang lại sợi tóc hơi bung rối. Bên trong nhà, trừ Tử Huyền chân nhân, còn có một tướng quân, từ áo quan và ngọc ngư bài[0] Thẩm Chi Bạc đoán ra thân phận người này không tầm thường. [0] Ngư bài: vật dùng để xác minh thân phận quan viên, có vào thời nhà Đường. Đoán là người này, có lẽ là người bức hại Tử Huyền chân nhân. Hai vị thám tử hắc y nhảy vào trong nhà, quỳ gối xuống đất bẩm báo, bọn họ nói: “Đỉnh Lạc Nhạn.” Ngón tay tướng quân chỏ vào Thẩm Chi Bạc lạnh lùng: “Mang hắn theo.” Trong trời tuyết tán loạn tên đỉnh núi, Thẩm Chi Bạc lảo đảo giẫm trong lớp tuyết dày đến đầu gối, hắn bị hắc y nhân giải đến bên cạnh Thanh Quân và Hàn Kỳ Minh. Thanh Quân ngồi dưới đất, ngực ôm lấy kiếm, ánh mắt đờ đẫn. Sau lưng y, là Hàn Kỳ Minh đàn nằm gần như bị tuyết chôn vùi. Cơ thể hai người chồng chất vết thương, còn vết máu nhìn mà giật mình ở thân dưới Hàn Kỳ Minh, đều đang tuyên cáo ở đây từng xảy ra chuyện gì. “Thanh Quân.” Thẩm Chi Bạc đứng cạnh Thanh Quân gọi. Thanh Quân hồn bay phách lạc, thờ ơ. Thẩm Chi Bạc liếc tới băng tuyết trên người Thanh Quân, hắn ôm chặt Thanh Quân, siết chặt y vào lòng. Thanh Quân trong ngực như mới vừa tỉnh hồn, khẽ run, hẳn là nhận ra Thẩm Chi Bạc, Thẩm Chi Bạc nhẹ giọng trấn an Thanh Quân, vuốt ve lưng y. Đột nhiên, hắc y nhân nhào tới, tách hai người ra, bắt giữ Thanh Quân. Thẩm Chi Bạc điên cuồng cắn xé, thóa mạ rít gào, nhưng cũng nhanh chóng bị đánh gục xuống đất. Thanh Quân đã tan vỡ mất đi sức chống cự, bị hắc y nhân mang xuống khỏi đỉnh Lạc Nhạn, Thẩm Chi Bạc bị áp giải theo sát sau lưng. Từ đó, Thẩm Chi Bạc bầu bạn với Thanh Quân bị nhốt bên trong nhà gỗ. Thẩm Chi Bạc ngày đêm bầu bạn với Thanh Quân, đút thuốc, cháo canh, ban đêm cùng chìm vào giấc ngủ với Thanh Quân, dùng tận khả năng chăm sóc y. Đêm Thanh Quân phát cuồng, không hề có dấu hiệu báo trước, lại như thể chuyện đương nhiên. Ban ngày các đạo sĩ bị canh phòng, dưới sự cho phép đã mang chân nhân đã mất lâu ngày ra, họ chôn chân nhân dưới một gốc tùng tuyết sau nhà gỗ. Thanh Quân ngồi dưới gốc tuyết tùng hồi lâu. Nhiều năm sau, Thẩm Chi Bạc vẫn cho là đêm hôm giết bọn thủ vệ đó, là Thanh Quân phát tiết hận ý của y, cũng nuốt đau buồn và nhớ nhung vô tận xuống. Nhiều khi làm chương trước chương sau không nhớ mình edit chỗ đó kiểu gì, ví như có chỗ đã để là “cẩm y vệ”, =((((, có chỗ còn muốn đặt là “kẻ áo đen”.