Trời Lạnh Rồi Để Tổng Tài Đi Uống Thuốc Đi

Chương 34 : Tổng tài lòi đuôi rồi

Khí tràng tổng tài mạnh quá, Mị đỡ không nổi. Đường Đường bị giáo huấn cực kỳ thê thảm, hơn nữa, rõ ràng là Sa tổng đè cậu ra bắt cậu lao động, nhưng anh vẫn luôn cho rằng đấy là vì Đường Đường câu dẫn anh, quả thực oan đến không chịu nổi! Rốt cuộc thiên lý ở nơi đâu QAQ?! Đường Đường kêu gào cả đêm, sáng hôm sau thức dậy cổ họng đều khô rát, mặt sau cũng bị ma sát đến mức sưng đỏ, cậu quấn chăn nằm một cục trên giường. Sa tổng ngược lại khí định thần nhàn, tối hôm qua ôm cứng cục sạc đa năng Đường Đường sạc tới tận rạng sáng, hiện tại 100% pin, rất là sảng khoáiSa tổng ngồi dậy, anh quay sang kéo kéo chăn của Đường Đường. Đường Đường rất mệt, căn bản không muốn rời giường, cậu “ừm” một tiếng, rụt đầu vào trong chăn. Sa tổng nhìn dáng vẻ của của cậu thì bật cười thành tiếng, anh ghé vào tai cậu thì thầm, “Dậy.” Đường Đường lại “ừm” thêm tiếng nữa, vẫn kiên quyết giả chết, cậu thật sự không còn một chút khí lực. Cả đêm hôm qua đều vất vả cần cù lao động, căn bản không có thời gian ngủ, đã thế lại còn bị Sa tổng ép khô. Hiện tại cả người cậu đều mệt mỏi đau nhức, ngay cả ngồi dậy cũng không muốn.Trong đầu Đường Đường hiện giờ chỉ có một câu đang xoay xoay: Kết luận, nạn nhân tử vong do làm việc quá sức. Sa Tuân cau mày nhìn nhóc con đang vùi mặt vào chăn kia, cũng không nỡ gọi cậu dậy nữa. Anh kề sát vào vành tai trắng nhỏ của Đường Đường, nhẹ nhàng hôn hôn, thỉnh thoảng còn dùng răng nanh cọ xát. Sa tổng tuần tự hướng dẫn, “Tối hôm qua tôi nói cái gì còn nhớ không? Chúng ta là gì của nhau? Hửm? Trả lời đi rồi cho em ngủ.” “…” Đường Đường vừa nghe đến cái này liền phát hỏa, sao có thể không nhớ được a! Cả đêm hôm qua bị giáo huấn thê thảm, chúng ta là người yêu của nhau! Là-người-yêu!!! Có được chưa hả?! Cổ họng của Đường Đường hiện tại đều khô rát ấm ách, cả người mệt mỏi bơ phờ chẳng muốn động đậy. Cậu hé mắt ra, liếc Sa tổng một cái, sau đó lại xoay người tiếp tục giả chết. Sa tổng: “…” Giỏi nhỉ, dám phớt lờ tôi cơ đấy? Sa tổng lập tức sáp qua, lại thò tay vào dưới chăn của Đường Đường, “Gan lớn rồi? Không để ý tới tôi?” “Ư…” Đường Đường bị phiền đến lợi hại, mới sáng sớm đã lôi người ta dậy bắt nói mấy câu cải lương sến súa! Ngay cả khí lực để chán ghét cũng không có! Cổ của Đường Đường đau quá, nói không nên lời, cậu đành phải gắng sức chống hai tay ngồi dậy, ngẩng đầu, mổ lên môi Sa tổng một cái. Sa tổng: “…” Cái này có được tính là hôn chào buổi sáng không? Sa tổng lúc này mới bất đắc dĩ mà để cậu ngủ tiếp, “Bỏ qua cho em lần này thôi đấy.” Sa Tuân cũng không gọi cậu dậy nữa, anh đi vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, trở về công ty đi làm. Đường Đường ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, cậu nằm ở trên giường lớn xa hoa lười biếng duỗi thắt lưng, sau đó cả người đột nhiên cứng ngắc. Cậu ngồi phắt dậy, thò tay xuống đống quần áo vung vãi moi di động ra. … Trời đất, đầu giờ chiều luôn rồi!!! Đường Đường hoảng hốt nhấc quần áo của mình lên, ngày hôm qua chơi phòng tắm PLAY, sau đó lại ở trên giường làm a làm, sơ mi đã sớm anh dũng hy sinh, tuy không bị ướt nhưng lại nhăn hết. Đã giờ này rồi mà không thấy bóng dáng Sa Tuân đâu cả, sao không chịu gọi mình dậy cơ chứ! Bây giờ mà chạy về nhà thay quần áo thì không kịp, Đường Đường đành phải cắn răng mặc lại đồ cũ, hấp tấp chạy đến công ty. Cậu vọt vào cổng, chạy đến phòng làm việc, vừa lúc đụng mặt trưởng phòng đang đi ra. Đường Đường lập tức sợ đến xanh cả mặt, vội vàng giải thích, “Trưởng phòng, thật ngại quá… Tôi, hôm qua tôi bị sốt, hôm nay đi làm trễ, xin lỗi…” Trưởng phòng ân cần nhìn Đường Đường, cười tủm tỉm nói: “Ai nha, Đường Đường lại sốt à, vậy sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Nhớ uống nhiều nước, chú ý thân thể, biết không?” Đường Đường: “Vâng vâng vâng, cảm ơn trưởng phòng.” “Mau về bàn ngồi đi, có chuyện gì cậu cứ nhờ Lục Manh Manh là được rồi.” “Vâng vâng vâng.” Sau khi trưởng phòng rời đi, Lục Manh Manh mới lấm la lấm lét nhích qua bàn của Đường Đường, hớn hở nói: “Phát sốt á? Ahihi chị thấy chú còn mặc nguyên bộ đồ hôm qua kìa. Khai mau, đêm qua mấy người đi đâu?!” Đường Đường: “…” Nữ hiệp, người tinh mắt quá đi. Đường Đường qua loa trả lời, “Thật mà, hôm qua em bị cảm rồi phát sốt, chị xem giọng em khàn hết rồi này.” Lục Manh Manh dùng ánh mắt “Tui hiểu mà” nhìn Đường Đường, “Ờ ờ, kêu đến mức khàn tiếng luôn, đêm qua chính là có bao nhiêu tiêu hồn a!” Nói đoạn, cô nàng hạ giọng thì thầm hỏi, “Này, có phải là nữ tổng tài hồi đó chơi tình một đêm với chú không?” Đường Đường: “…” Đường Đường đột nhiên nhớ lại, hồi đó cậu từng nói rằng mình và một vị tổng tài đi 419, sau đó bọn họ lại tưởng đó là nữ tổng tài. Kỳ thật đó chính là Sa tổng có được không! Sao Lục Manh Manh lại nhớ dai như thế chứ! Vừa nghe cô nàng nói thế, Đường Đường bỗng nhiên chột dạ. Cậu ấp úng nói: “Cái kia… Chính là…” Lục Manh Manh lộ ra vẻ mặt tươi cười đáng khinh, cô nàng vỗ vỗ vai cậu: “Đến đến Đường Đường, tâm sự nghe cái coi, chị thề là chị sẽ không nói với ai đâu!” Đường Đường: “…” Đường Đường: “Cũng không có gì, hôm qua tụi em xác định quan hệ.” Giọng của Lục Manh Manh vút lên tận quãng tám, cô nàng rú lên: “Tiên sư bố nhà chú chứ!” Đường Đường: “…” Lục Manh Manh nhìn quanh quất, sau đó nhỏ giọng hỏi, “Bữa vừa được Sa tổng nhận làm em trai, bây giờ còn tìm được người yêu đại gia, chú biến đi! Ăn cái gì mà sướng quá vậy hả? Cái này là trong cái rủi có cái may hen, bị thương cũng tốt, về sau tiếp tục cố gắng a!” Đường Đường: “…” Khoảng 3 giờ chiều, Đường Đường nhận được tin nhắn, cậu mở ra xem thử, hóa ra là của Sa Tuân. [Sa tổng]: Qua gian nước với tôi. Đường Đường trên mặt lập tức đều là hắc tuyến, cậu do dự nửa ngày, rốt cục cũng đứng dậy, lại còn cầm theo cái tách trên bàn để ngụy trang. Lúc cậu đi tới, liền thấy Sa tổng đang đứng pha cà phê, trong tay anh cầm một cái tách, trông giống hệt như cái của cậu. Cái này mà là ngụy trang cái nỗi gì, cái này là vạch áo cho người xem lưng thì có! Đường Đường nháy mắt rất muốn đập nát cái tách trên tay mình. Cậu kiên trì bước qua, Sa tổng cũng nhìn thấy cái tách Đường Đường đang cầm, có lẽ là cảm thấy hai người tâm linh tương thông cho nên rất thâm thúy mà nở nụ cười. Đường Đường thanh âm đặc biệt nhỏ, “Làm chi?” Sa tổng tao nhã rót cà phê, dựa người vào sofa, còn chạm tách của anh vào tách của Đường Đường, thản nhiên nói, “Không có gì, ở văn phòng khó nói chuyện lắm nên gọi em ra đây chơi.” Đường Đường: “…” Tổng tài à, anh nghiêm túc đấy hả, vào văn phòng của anh bộ không nói chuyện được sao mà còn chạy đến tận gian nước, anh đây là đi tìm tình thú có đúng không! Vạn nhất bị người phát hiện thì làm sao! Chẳng lẽ phải đi come out?! Come out… Đường Đường trong đầu bỗng nhiên bật ra cái từ này, nhất thời sấm sét ngang tai. Không được! Chả nhẽ bao nhiêu năm trời làm thanh niên gương mẫu của đất nước, đi một đường thẳng đều tăm tắp, kết quả chỉ vì gặp Sa tổng mà rẽ ngang thôi sao?! Sa Tuân nhìn mặt cậu lúc trắng lúc xanh, đột nhiên nhích qua, hôn lên môi cậu một cái, “Đang nghĩ gì vậy?” Đường Đường che miệng lui ra phía sau vài bước, “…Lỡ bị người ta nhìn thấy thì sao?” Sa tổng nhướng nhướng mày, lộ ra biểu tình từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, “Thì tốt chứ sao.” Đường Đường: “…” Sa tổng nói xong, đặt tách lên bàn. Anh cúi người, đặt Đường Đường trên quầy bar, thân thể hai người gắt gao dính sát vào nhau, hơi thở dồn dập giao triền cùng một chỗ. Yết hầu của Đường Đường di động, cổ họng khô khốc, cậu cũng không dám kêu ra tiếng. Nụ hôn của Sa tổng rơi xuống, cực kỳ bá đạo, đầu lưỡi chui vào càn quét khắp nơi cơ hồ làm cậu không thở nổi. Vài phút sau, có tiếng cười nói từ xa xa vọng lại, vài người vừa đi vừa trò chuyện, sắp sửa tiến vào gian nước. Đường Đường sau lưng cứng ngắc, cậu xấu hổ nhảy ra, chụp lấy cái tách của mình cười gượng vài tiếng sau đó nhanh chân lủi đi mất. Sa tổng đứng im tại chỗ, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm nhóm nhân viên đang hồn nhiên bước vào gian nước. Mấy nhân viên đáng thương run như cầy sấy, tại sao Sa tổng lại bực nữa rồi? Cơ mà vừa mới thấy Đường Đường nhà ổng chạy ra, chẳng lẽ hai người cãi nhau?! Đường Đường trở về văn phòng, di động đặt trên bàn đang liên tục reo chuông, cậu nhanh chóng đi qua xem, vừa nhìn thấy tên người gọi thì có chút sửng sốt. Đường Đường cầm điện thoại lên, do dự nửa ngày mới ấn nghe. Trong điện thoại lập tức truyền ra tiếng quát mắng the thé chói tai của phụ nữ: “Tao rốt cuộc tạo nghiệp chướng gì mà lại đẻ ra cái thứ biến thái như mày chứ hả! Mày muốn tao cả đời không ngóc đầu nổi, bị người ta móc mỉa thì mày mới chịu có phải không! Đồ bất hiếu! Quả nhiên hồi đó đúng là li hôn xong không nên dắt mày theo! Dắt về để mày làm gương xấu cho con tao hả!” Giọng nữ bén nhọn vang lên, từng câu từng chữ đều đâm vào tim cậu. Đường Đường sắc mặt trắng bệch, im lặng cầm chặt di động. Mẹ, đã bao lâu mẹ không gọi điện cho con rồi? Bố mẹ của Đường Đường sau khi li hôn, không ai muốn gặp lại cậu cả. Hai người tái giá xong lại có con, nhìn thấy Đường Đường còn tránh không kịp, nói chi đến liên lạc với cậu. Chỉ không ngờ cú điện thoại này gọi tới cũng chỉ để mắng nhiếc cậu. Đường Đường bị mắng đến đầu óc choáng váng, chỉ loáng thoáng nghe được mấy chữ, “biến thái”, “thích đàn ông”, “kinh tởm”. Mẹ của Đường Đường bên kia vẫn còn vừa mắng vừa khóc, “Tôi rốt cuộc đã làm gì mà ông trời lại bắt tôi đẻ ra một thằng con thích đàn ông thế này! Mày đây là biến thái mày biết không!” Sắc mặt của Đường Đường tái nhợt, cậu mặc kệ tiếng khóc mắng vẫn còn truyền ra từ ống nghe, cúp điện thoại. Cậu vừa ngồi xuống bàn làm việc, QQ đã nhảy liên tục, pm vào nick cá nhân của Đường Đường. [Sản phẩm 3 không]: Đường Đường!!! Có onl không có onl không??? [Sản phẩm 3 không]: Có chuyện lớn rồi!!! [Sản phẩm 3 không]: Em đâu rồi a?! [Sản phẩm 3 không]: Có đứa lại lập topic chửi em nữa kìa! Tụi nó đang ầm ĩ ở trỏng đó!!! [Sản phẩm 3 không]: Nó công bố cả số điện thoại của em lẫn bố mẹ em kìa! Nó bảo nếu em không ra mặt nó sẽ post cả chứng minh nhân dân với địa chỉ công ty của em đó!!! [Sản phẩm 3 không]: Đường Đường, mau xuất hiện a! [Sản phẩm 3 không]: Ủa, topic bị xóa rồi kìa. [Sản phẩm 3 không]: Cái đứa kia còn dọa sẽ gọi điện thoại cho bố mẹ em nữa. Nó là ngốc x đi, viết đam mỹ thì làm sao, có ảnh hưởng gì tới nồi cơm nhà nó không?!!! [Sản phẩm 3 không]: Đường Đường, có onl không vậy a Đường Đường click vào đường link, quả nhiên admin thông báo topic vi phạm quyền riêng tư nên đã xóa bài, nhưng 3 không nói là người kia dọa gọi điện thoại cho bố mẹ của cậu, xem ra đã làm thật rồi. Nhưng tại sao có người lại ghét cậu đến mức này? Đường Đường còn chưa kịp trả lời 3 không, QQ lại tiếp tục nhảy nhảy, thông báo có người pm cậu. [Đại hôi lang ăn đường]: Đường Đường. [Đại hôi lang ăn đường]: Không sao chứ? [Đại hôi lang ăn đường]: Tôi xem cái topic kia rồi. [Đại hôi lang ăn đường]: Đừng lên trả lời. [Đại hôi lang ăn đường]: Tôi sẽ bảo người đi điều tra. [Đường cát trắng]: Cám ơn, tôi không sao. [Đường cát trắng]: … Nhưng vừa rồi mẹ gọi điện thoại mắng tôi một trận. Sa Tuân ngồi trước máy tính, nhìn từng câu từng chữ của Đường Đường gõ ra, trong lòng nhói lên. Anh nhíu mày, trả lời. [Đại hôi lang ăn đường]: Đừng để bụng. [Đại hôi lang ăn đường]: Không sao đâu. [Đường cát trắng]: Cám ơn cậu nha! 169 [Đường cát trắng]: …TỪ TỪ –\ ‘\ ‘ [Đường cát trắng]: Cái topic kia đâu có ghi tên của tôi đâu… [Đường cát trắng]: Sao cậu biết tôi tên là Đường Đường!!!!!! [Đại hôi lang ăn đường]: …