Chương 60: Cuối đời Ngày đó sau khi tới bệnh viện tận mắt thấy Thịnh Cẩn Thư bình an, Mạnh Vãn Tế không tiếp tục chủ động hỏi chuyện về Thịnh Cẩn Thư, Thịnh Cẩn Thư cũng chỉ liên lạc với cô khi có vấn đề liên quan tới công việc ở trường học, cùng vấn đề demo kịch truyền thanh. Ngược lại, hai hôm sau, Thẩm Đình Hoa liên lạc với cô qua Weibo, hỏi cô có bí kíp hầm canh nào có thể truyền thụ được hay không. Thẩm Đình Hoa nói dường như vết khâu của Thịnh Cẩn Thư không quá ổn, vẫn chưa thể rút được bình dẫn lưu, không biết có phải vì không đủ dinh dưỡng hay không. Thẩm Đình Hoa muốn bồi bổ cho cô ấy, nhưng điều kiện của nhà ăn bệnh viện có hạn, tay nghề nấu nướng của bản thân lại không tinh thông, có lòng nhưng không đủ lực. Mạnh Vãn Tế không phải kẻ ngốc, ít nhiều cũng nghe ra lời nói của Thẩm Đình Hoa đang có ý thăm dò bản thân. Cô không biết là ý của Thịnh Cẩn Thư hay do Thẩm Đình Hoa tự nghĩ ra, cho dù là trường hợp nào, cô đều không muốn tỏ ra bản thân quá để tâm. Lí trí của Mạnh Vãn Tế đang cảnh cáo bản thân, cho dù Thịnh Cẩn Thư cảm thấy không cần thiết, hay là cảm thấy cô không thể tiếp nhận, sẽ không cùng tiến cùng lui với cô, hoặc là thật sự chỉ sợ cô đau lòng, cũng không thể dễ dàng cho qua chuyện trước nay Thịnh Cẩn Thư không nói với bản thân về việc cô ấy mang bệnh trong người. Cô để tâm, cô cũng phải để Thịnh Cẩn Thư biết, cô để tâm. Nhưng hôm đó ở bệnh viện, sắc mặt của Thịnh Cẩn Thư rất khó coi, có một chiếc ống dài lộ ra từ trong đồng phục bệnh nhân của cô ấy, không hề nghi ngờ rằng một đầu còn lại đang liên kết vào trong cơ thể. Chỉ nhìn một cái, Mạnh Vãn Tế đã đau lòng tới tan vỡ. Không rút được ống dẫn lưu, tới ngay cả việc đi ngủ bình thường, Thịnh Cẩn Thư cũng ngủ không ngon. Mạnh Vãn Tế không có cách nào thật sự nhẫn tâm không quản. Cô không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt gửi mấy cách làm món ăn hàng ngày mà Thịnh Cẩn Thư thích ăn cùng mấy cách hầm canh thích hợp bồi bổ với Thịnh Cẩn Thư lúc này cho Thẩm Đình Hoa qua Wechat, Thẩm Đình Hoa tự nhiên đáp được, biểu thị bản thân sẽ thử làm, có vấn đề gì sẽ thỉnh giáo cô. Mạnh Vãn Tế trả lời: "Được." Cô khóa màn hình điện thoại, ngồi trong văn phòng ngẩn người mấy giây, cúi đầu muốn tiếp tục sửa bài tập, ánh mắt lướt qua từng hàng chữ trên giấy, nhưng đầu óc căn bản không có cách nào đọc được bất kì thông tin nào. Suy nghĩ của cô vẫn hướng về Thịnh Cẩn Thư. Sợ cô ấy không hồi phục tốt, sợ cô ấy đau, sợ cô ấy khó chịu, sợ sự giận dỗi nhất thời của bản thân hiện tại, sẽ hối hận tới cuối đời. Suy cho cùng những cảm xúc đau lòng chiếm ưu thế, Mạnh Vãn Tế đóng nắp bút lại, thu dọn đồ đạc. Giáo viên quen mặt trong văn phòng trêu đùa: "Hôm nay cô Mạnh về sớm thế?" Từ sau khi chia tay, Mạnh Vãn Tế gần như là người cuối cùng rời khỏi văn phòng. Những giáo viên khác trong văn phòng không biết nguyên nhân, nhưng đều chú ý tới chuyện này. Mạnh Vãn Tế cười cười gật đầu, không giải thích nhiều. Cô xách túi rời khỏi trường học, trong lòng tính toán nguyên liệu cần dùng hầm canh, chạy tới hai siêu thị, mua cặp lồng giữ nhiệt, cá trích cùng rau xanh tươi ngon, quay về kí túc xá liền cho cá vào nồi, cài đặt thời gian, hầm canh, sau đó buổi chiều sau khi tan làm liền đi thẳng về kí túc xá, nấu cơm, xào rau, nhắn tin cho Thẩm Đình Hoa: "Chị Đình Hoa, chị đang ở đâu thế?" Thẩm Đình Hoa nhanh chóng trả lời: "Đang ở bên nội trú khoa Tim mạch." "Có thể ra ngoài không?" "Bây giờ à?" "Hai mươi phút nữa, ở cổng viện." "Được, lúc đó cũng tới giờ chị tan làm, sau đó đi gọi cơm cho Tiểu Thịnh." Mạnh Vãn Tế đáp: "Được, vậy giờ em qua luôn." Hai mươi phút sau, Mạnh Vãn Tế xuống tắc-xi, vừa nhìn liền thấy Thẩm Đình Hoa buộc tóc đuôi ngựa già dặn, đang đứng bên đài phun nước trước cổng đợi mình. Thẩm Đình Hoa cũng nhìn thấy cô, liền đi về phía cô. Đợi khi đi tới gần, nhìn rõ hộp cơm trong tay Mạnh Vãn Tế, Thẩm Đình Hoa có chút bất ngờ. "Đây là?" Thẩm Đình Hoa ấm áp cười lên, biết rõ còn cố hỏi. Mạnh Vãn Tế cố gắng bình tĩnh, đưa hộp cơm cho Thẩm Đình Hoa, tránh nặng tìm nhẹ: "Hai phần, em không chuẩn bị đũa, phiền chị tới nhà ăn mượn tạm." Thẩm Đình Hoa nhận lấy: "Không sao, chị mua rồi, trong phòng bệnh có." Mạnh Vãn Tế gật đầu: "Vất vả cho chị rồi." Cô quay người làm tư thế muốn đi, Thẩm Đình Hoa tranh thủ thay Thịnh Cẩn Thư: "Không vào trong à?" Mạnh Vãn Tế lắc đầu, im lặng giây lát, dặn dò: "Không cần nói với Cẩn Thư." Thẩm Đình Hoa bật cười, chuyện này nào có phải bản thân muốn giấu mà được. Mỗi người đều có phương pháp nấu nướng riêng, người kén ăn như Thịnh Cẩn Thư, đoán chừng ăn một miếng liền có thể biết được là do ai nấu. Nhưng sợ Mạnh Vãn Tế khó xử, Thẩm Đình Hoa cũng không nói rõ, thấu hiểu lòng người gật đầu, xách hộp cơm vui vẻ đi vào bệnh viện. Quả nhiên, Thịnh Cẩn Thư vừa uống ngụm canh cá, đôi mắt liền sáng lên: "Đàn chị, canh này là do Tiểu Tế nấu à?" Thẩm Đình Hoa ngồi ăn cơm bên giường của Thịnh Cẩn Thư, không thèm ngẩng đầu, hù dọa cô ấy: "Trí tưởng tượng bay cao bay xa thế?" Thịnh Cẩn Thư nhướng mày, đánh giá hình thức cơm canh trên bàn: "Hộp cơm cũng mới đây này. Hơn nữa, đàn chị, không phải chị dị ứng à, không lột được vỏ củ hoài sơn à?" Thẩm Đình Hoa cũng không thật sự muốn giấu Thịnh Cẩn Thư, trách cô ấy: "Nếu em nhanh trí như thế sớm hơn, có tới mức phải giống hiện tại không?" Đáy mắt Thịnh Cẩn Thư lập tức biến thành hoa đào nở rộ, ngay sau đó, lồng ngực lại thấp thoáng cơn đau. Thật ra không phải Thịnh Cẩn Thư nhanh trí, mà là do đã ăn rất nhiều lần. Từ sau khi hai người yêu nhau, Mạnh Vãn Tế biết cô ấy thích đồ ăn gia đình kiểu Trung Quốc, trong một tuần có ba bốn hôm không có tiết cuối, sẽ đích thân xuống bếp, tận tay nấu đồ ăn ngon cho cô ấy. Thẩm Đình Hoa nhìn Thịnh Cẩn Thư vui vẻ thật lòng hiếm thấy như thế, vô thức cũng vui vẻ theo. Chỉ là sau đó nhắc nhở: "Em ấy đã bảo chị đừng nói với em, em cứ coi như không biết đi. Nếu không chị đoán em cũng không được ăn nữa đâu." Thịnh Cẩn Thư vuốt ve hộp cơm, trong lòng vừa ngọt vừa chua: "Ừm." Ba ngày sau, bệnh viện đề nghị xuất viện, xác định tình hình không chuyển biến xấu, nguy hiểm được loại bỏ hoàn toàn, cuối cùng trái tim của Thịnh Cẩn Thư cũng triệt để hạ xuống. Có một loại cảm giác được sống cuộc đời mới. Trùng hợp Mạnh Vãn Tế lại nhắn tin bảo Thẩm Đình Hoa xuống dưới lấy cơm, đôi mắt Thịnh Cẩn Thư ngập trong ánh xuân: "Em tự đi cho." Ban nãy Thịnh Cẩn Thư đã được rút ống dẫn lưu, chỉ còn vết mổ vẫn chưa lành hẳn, nhưng hoàn toàn có thể tự hành động. Thẩm Đình Hoa không phản đối. Thịnh Cẩn Thư tô son, thay đồng phục bệnh nhân, mặc lên người chiếc váy đã lâu không chạm vào. Đường phố người qua người lại trong ánh hoàng hôn, Thịnh Cẩn Thư đi về phía Mạnh Vãn Tế. Ánh chiều tà len lỏi giữa những tòa nhà cao tầng, cả thế giới được nhuộm lên vẻ tĩnh mịch cùng dịu dàng. Mạnh Vãn Tế nhìn cô ấy, vô cùng ngạc nhiên, lông mi dài rung lên không ngừng, đầu ngón tay không khống chế được giữ chặt lấy tay cầm của hộp cơm. Thịnh Cẩn Thư đứng yên trước mặt cô, cong môi với cô: "Rất nhiều lần không kịp thời nói với em, lần này, bản thân muốn nói với em ngay từ khoảnh khắc đầu tiên." Cổ họng Mạnh Vãn Tế căng cứng: "Ừm?" Thịnh Cẩn Thư nói: "Xuất viện rồi, không còn nguy hiểm, thật sự không sao rồi." Mạnh Vãn Tế không muốn lộ ra quá nhiều cảm xúc trước mặt Thịnh Cẩn Thư, nhưng độ cong không nghe lời trên khóe môi đã bán đứng cô. "Chúc mừng chị." Mạnh Vãn Tế ra sức nói bằng giọng khách sáo lại lạnh nhạt. Thịnh Cẩn Thư không để tâm, lưu luyến nhìn cô, hỏi: "Em nghe bản demo sau khi chỉnh sửa chưa?" Sau khi kịch truyền thanh được chỉnh sửa hai lần, Thịnh Cẩn Thư rất hài lòng với bản hiện tại. Mạnh Vãn Tế đáp: "Ừm." "Ổn không?" "Ổn." "Vậy em đăng đi, cũng tới thời gian dự kiến mà chị thông báo với mọi người lúc trước rồi." Mạnh Vãn Tế không có ý kiến: "Được." Thịnh Cẩn Thư hỏi: "Chị không có máy tính, cũng không tiện thao tác, sau khi chị đăng lên, em có thể tổng hợp đường link ở các trang, sau đó đăng bài chia sẻ quảng bá trên Weibo được không?" Cô ấy trù tính, vì phòng làm việc vẫn chưa hoàn tất việc đặt tên, cũng chưa chính thức hoạt động, nên việc tuyên truyền vẫn chủ yếu là từ phía bản thân. Mạnh Vãn Tế chần chừ: "Dùng Weibo của em à?" Weibo của cô là tài khoản mới đăng kí, vốn dĩ không có người theo dõi. Thịnh Cẩn Thư nói: "Không phải, dùng của chị, đợi lát nữa chị sẽ gửi số tài khoản với mật khẩu cho em." Mạnh Vãn Tế có chừng mực: "Không sao chứ?" "Không sao." Mặt mày Thịnh Cẩn Thư xán lạn, còn trong trẻo hơn tất cả bầu trời Mạnh Vãn Tế từng nhìn thấy trong mùa hạ. Cô ấy nói: "Chị sẽ không giữ bất kì bí mật nào với em nữa." Trái tim Mạnh Vãn Tế rung lên, khó khăn lắm mới khống chế được cảm xúc dâng trào. "Được." Cô làm như không có chuyện gì đáp. Buổi tối, Thịnh Cẩn Thư mới hoàn tất việc đăng tải lên các nền tảng số, sau đó gửi tài khoản và mật khẩu cho Mạnh Vãn Tế. Mạnh Vãn Tế nhanh chóng chỉnh sửa tất cả các liên kết, mở Weibo lên, chuẩn bị đăng bài. Không hề dự đoán, ánh mắt đầu tiên nhìn lên trang chủ Weibo là trạng thái Thịnh Cẩn Thư đăng một tiếng trước, cài đặt chế độ chỉ mình tôi. Thịnh Cẩn Thư nói: Viết một bức thư cho Tiểu Tế. Trước khi cầm bút cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi đặt bút lại không biết bắt đầu từ đâu. Quá nhiều lời xin lỗi, nói ra đều là ngụy biện, đây không phải ý của chị, nhưng vẫn nhịn đỏ mặt, mặt dày, muốn tìm kiếm một tơ một hào khả năng quay lại với em. Rất xin lỗi vì việc theo đuổi em, bắt đầu cùng em một cách vô trách nhiệm; rất xin lỗi vì việc không nói với em, không dám hứa hẹn với em, kết thúc cùng em một cách vô trách nhiệm. Rất xin lỗi vì việc tự cho là đương nhiên của chị, vì sự võ đoán của chị, cũng vì sự ích kỉ của chị. Sau khi tình cảm của bố mẹ tan vỡ, mẹ qua đời, bố lấy người khác, một người bố từng nâng niu chị như viên dạ minh châu, từng bao dung vô hạn với chị đã quát tháo chị, đuổi chị ra ngoài, thế giới được chị xây dựng trên kết cấu tiêu chuẩn là bố mẹ hoàn toàn sụp đổ. Trong suốt một khoảng thời gian dài, chị không phân biệt được thật giả, trắng đen, đúng sai về thế giới này. Thế là chị quan sát, tìm kiếm, lắp ghép, thử tìm kiếm dáng vẻ thật sự của cuộc đời bằng việc quan sát người khác. Những người chị quen biết ở quán bar, không có ai có gia đình hoàn chỉnh; chứng kiến những tình yêu đẹp đẽ, chưa từng có ai thật sự đi được tới cuối cùng. Lời thề luôn bị chính người thề đạp đổ, tươi đẹp luôn bị chính người đã tạo ra nó hủy diệt. Không có gì là bất diệt, cũng không có gì có thể vĩnh hằng không đổi. Thế là chị thử hòa giải với thế giới, thuyết phục bản thân, đừng tin, đừng ôm ảo tưởng, hợp tan là chuyện sớm muộn, sống tốt với hiện tại, tận hưởng niềm vui trước mắt là được. Nhưng chị sống trong thực tại cũng chẳng hề cảm thấy vui vẻ. Vì lí tưởng của mẹ là cầu đường, cho nên chị học cầu đường; vì lí tưởng của cô giáo là bồi dưỡng lớp lớp thế hệ học trò, cho nên chị tới Ngoại ngữ Ninh Thành. Ngoài việc kế thừa tâm nguyện của họ, chị không biết chị có thể nghĩ tới việc gì hay chị muốn làm gì. Chị không tìm thấy bản thân mình. Chị bước trong mùa đông dài đằng dẵng, ngây ngây ngô ngô, ngắc ngoải qua ngày, thế giới giống như hố đen bốn bề lọt gió, đối với chị mà nói thời gian chẳng hề có lấy một chút nghĩa lí nào. Cho nên trước khi gặp em, chị không muốn làm phẫu thuật. Trước khi gặp em, chị cũng chưa từng nghĩ tình yêu của chị sẽ là ngoại lệ. Chị tưởng rằng tất cả mọi người chị từng gặp chẳng qua chỉ là phong cảnh lướt ngang qua đời, không hề mong muốn có được, sau này chị phát hiện, có người sẽ trở thành tất cả phong cảnh trong cuộc đời mình. Người đó chính là em. Cảm ơn em đã tới với cuộc đời chị, cảm ơn em làm sống lại cuộc đời như hồ nước chết của chị, cảm ơn em giúp chị nhớ ra, những vết nứt loang lổ trong cuộc đời, ngoại trừ phong ba bão táp, còn có ánh sáng, cũng có thể lọt vào. Cảm ơn em. Nước mắt trong hốc mắt của Mạnh Vãn Tế ào ào lăn xuống, lã chã rơi xuống mặt bàn. Trong nước mắt mơ hồ, cô di chuyển chuột xuống dưới, nhìn thấy rất nhiều bài đăng chỉ mình tôi thấy của Thịnh Cẩn Thư trên Weibo, từ gần nhất tới ban đầu. Cuối tháng Tư, cô ấy từng nói sợ, cô ấy hỏi: Liệu có phải trong lòng có vướng bận sẽ trở nên sợ chết hay không? Muốn sống tới trăm tuổi. Cuối tháng Ba, Thịnh Cẩn Thư nói cô ấy nằm mơ một giấc mơ: Mơ thấy chúng ta nuôi một con mèo, hình như là ở nhà mới, em và chị bàn bạc chuyện sửa sang. Chẳng có logic gì cả, rõ ràng nhìn nhà cửa đã sửa sang xong xuôi cả rồi. Nhưng nếu là thật, thì thật tốt. Ngày mồng bốn tháng Giêng, cô ấy chụp trộm khuôn mặt say ngủ của Mạnh Vãn Tế, nói: "Đáng yêu." Tết Nguyên Đán, cô ấy nói: Năm mới vui vẻ, thật sự vui vẻ. Tháng Chín năm ngoái, sau khi quen biết không lâu, lần đầu tiên Mạnh Vãn Tế xuất hiện trên Weibo của Thịnh Cẩn Thư. Cô ấy nói: Gặp được một người rất "khó chơi", nhưng hình như cũng rất thú vị. Ranh giới bắt đầu bằng bài đăng này, phía dưới không có Mạnh Vãn Tế. Giữa tháng Năm, Thịnh Cẩn Thư nói: Ngày của Mẹ vui vẻ. Nếu con mua một phần bên cạnh mẹ, liệu tỉ lệ chúng ta gặp lại nhau có cao hơn một chút không? Cuối tháng Tư, Thịnh Cẩn Thư nói: Như vậy đi. Tháng Ba, Thịnh Cẩn Thư nói: Lâu rồi không mơ thấy mẹ, cuối cùng hôm qua lại mơ thấy. Trong mơ không biết tại sao mẹ cứ mắng con mãi, còn con không ngừng rơi nước mắt, nhưng trong lòng lại rất vui. Nếu không tỉnh lại thì tốt. Đêm Giao thừa tháng Hai, cô ấy nói: Nhớ mọi người. Lại kéo xuống tới tháng Mười Một, Thịnh Cẩn Thư đi lướt sóng, nói: Suýt chút nữa xảy ra sự cố. Cảm giác thở không ra hơi thật tốt. Càng là những bài đăng trước, càng tiêu cực. Giống như lời Thịnh Cẩn Thư nói, nếu sau khi gặp được Mạnh Vãn Tế, câu chữ của cô ấy màu sắc hơn, tươi mới hơn, thì những câu chữ trong quá khứ toàn là màu xám xịt và suy sụp. Hoàn toàn khác hẳn cảm giác cô ấy biểu hiện ra bên ngoài cho người ta thấy. Mạnh Vãn Tế đọc rất lâu, hốc mắt ướt rất lâu. Cô kiềm chế, mang theo nước mắt cùng đầu mũi đỏ ửng, đăng bài tuyên truyền lên Weibo mà nếu không đăng sẽ không kịp nữa. Vừa đăng bài lên Weibo không lâu, tin nhắn của Thịnh Cẩn Thư liền tới. Cô ấy nói: Vì có em, chị bắt đầu chờ đợi xuân hạ thu đông của cuộc đời. Nước mắt mà Mạnh Vãn Tế khó khăn lắm mới ngăn được lại lần nữa trào ra, trái tim giống như bị ai cầm búa gõ lên hết lần này tới lần khác, tất cả tủi hờn, bất an, đau khổ, kiên trì thường ngày, đều được bức thư ấy, đều được câu nói ấy của Thịnh Cẩn Thư hòa tan. Mạnh Vãn Tế biết Thịnh Cẩn Thư là người kiêu ngạo tới đâu, coi trọng lời hứa nhường nào, cho nên cũng biết những lời từ tận ruột gan lúc này khó nói ra miệng nhường nào, cũng chân thành cỡ nào. Cô không có cách nào không rung động, không bao dung, không đau lòng. Đời người ngắn ngủi, thế sự vô thường. Thịnh Cẩn Thư nói cảm ơn cô đã tới với cuộc đời của cô ấy, Mạnh Vãn Tế há chẳng phải vậy? Giữa hai người liệu có bao nhiêu lần mười năm để phí hoài? Cô không ngồi yên được nữa, cầm điện thoại cùng chìa khóa, xuống nhà, bắt xe tới bệnh viện. Bệnh viện trong đêm tối lặng lẽ như tờ, trong phòng bệnh 403 tòa số 5 có một chiếc giường trống, trong phòng chỉ có một mình Thịnh Cẩn Thư. Cô ấy bật đèn, cầm điện thoại dựa vào giường, giống như đang chờ đợi, lại giống như đang mất hồn. Mạnh Vãn Tế không gõ cửa, trực tiếp mở cửa vào phòng. Thịnh Cẩn Thư chăm chú nhìn cô. Mạnh Vãn Tế đi gần về phía cô ấy, cắn chặt lấy môi dưới, đôi mắt thấp thoáng ánh nước. Thịnh Cẩn Thư chớp mắt, một giọt nước mắt trượt xuống khỏi khóe mắt, sau đó cong môi cười lên, duyên dáng xinh đẹp. Cô ấy đưa tay ra kéo lấy tay Mạnh Vãn Tế, Mạnh Vãn Tế không phản kháng, ngồi xuống bên giường theo ý của Thịnh Cẩn Thư. Không ai cất lời, nhưng hai người đều hiểu rõ tấm lòng không nói ra của đối phương, vành mắt ửng đỏ. Thịnh Cẩn Thư nhích lại gần, khẽ hỏi: "Có thể cho chị thêm một cơ hội không?" Giống như sợ làm phiền tới giấc mộng đẹp. Âm mũi của Mạnh Vãn Tế nồng đượm, rõ ràng muốn cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống: "Lần này là mãi mãi chứ?" Đôi mắt Thịnh Cẩn Thư gợn sóng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Mạnh Vãn Tế, hôn lên đầu mũi cô, hứa hẹn: "Là những năm tháng tới cuối đời của chị." "Chị yêu em."