Chương 25: Người không chung đường 11 giờ đêm, vạn vật tĩnh lặng, tắc-xi dừng trước cổng lớn biệt thự nhà họ Mạnh, Mạnh Vãn Tế đẩy khẽ Mạnh Sơ Dương đang dựa vào vai mình ngủ mất: "Sơ Dương, tới rồi." Mạnh Sơ Dương lắc lắc đầu, dụi mắt, "ồ" một tiếng chuẩn bị xuống xe. Vừa đặt tay lên tay nắm cửa trong xe, cảm giác tiếp xúc với kim loại lạnh lẽo khiến cô ấy đột ngột tỉnh táo, phản ứng ra điều gì đó, quay đầu nhìn sang Mạnh Vãn Tế. Mạnh Vãn Tế nghiêng người nhìn Mạnh Sơ Dương: "Sao thế?" Mạnh Sơ Dương bĩu môi: "Chị, chị không vào trong à?" Mạnh Vãn Tế khẽ cười: "Chị về kí túc xá có chút việc." Mẹ không đợi được Sơ Dương về nhà sẽ không yên tâm đi ngủ, cô lo lắng Trì Diệp cũng chưa đi ngủ, nếu nhìn thấy bản thân và Sơ Dương thân thiết quay về cùng nhau, trong lòng sẽ khó chịu. Mạnh Sơ Dương nào chịu tin, ngang ngạnh nhìn Mạnh Vãn Tế, nước mắt chầm chậm dâng lên trong mắt. Mạnh Vãn Tế bất ngờ. Cô đưa tay ra sờ lên đầu cô ấy: "Sao thế? Sao lại khóc rồi?" Sơ Dương không phải là người thích khóc. Mạnh Sơ Dương dính gáy lên tay Mạnh Vãn Tế, giọt nước mắt to bằng hạt đỗ lăn xuống, cảm thấy rất chật vật, lại quay mặt loạn xạ lau đi. Cô ấy không nhìn Mạnh Vãn Tế, tay nắm lấy tay nắm cửa trong xe, sụt sịt mấy giây, nài nỉ: "Chị, đừng như thế được không?" "Chị đừng nhún nhường được không?" "Thứ nên thuộc về chị, đừng nhường đi dù chỉ một tơ một hào, được không?" Bàn tay đang treo lơ lửng giữa không trung của Mạnh Vãn Tế vô thức rũ xuống, đặt lên vai Mạnh Sơ Dương. Đột nhiên cô biết tại sao tối nay cô ấy lại ra ngoài mua say. Nhất định là Mạnh Sơ Dương cũng biết Lý Nguyên Thục và Mạnh Sĩ Bồi tranh chấp, hi vọng Trì Diệp tới Ngoại ngữ Ninh Thành, sau đó tiếp nhận công việc của Ngoại ngữ Ninh Thành. Ánh mắt Mạnh Vãn Tế dịu lại, không đáp được cũng không đáp không được, chỉ khẽ tiếng an ủi: "Đừng khóc mà, ngày mai mắt sẽ sưng lên đấy." Mạnh Sơ Dương xấu hổ: "Chị!" Mạnh Vãn Tế tránh nặng tìm nhẹ: "Chậm trễ quá nhiều thời giờ của bác tài rồi, mau vào đi, nghỉ ngơi sớm chút." Tài xế xe tắc-xi gượng gạo ho một tiếng. Mạnh Sơ Dương hết cách. Rất lâu sau, cô ấy kéo môi, lại lau nước mắt, quay người nhanh như bay ôm lấy Mạnh Vãn Tế một cái, sau đó mở cửa xuống xe. "Tới nơi thì nhắn tin cho em." Mạnh Sơ Dương dặn dò. Mạnh Vãn Tế gật đầu với Mạnh Sơ Dương, nhìn cô ấy bước vào trong cổng lớn nhà họ Mạnh. Cổng lớn mở ra lại đóng lại, bóng dáng của Mạnh Sơ Dương dần dần mơ hồ trong sắc đêm. Mạnh Vãn Tế bảo tài xế quay đầu về Ngoại ngữ Ninh Thành, nhắm mắt lại, cảm xúc dần dần trầm xuống. 11 rưỡi, cô về tới kí túc xá, trong kí túc xá vẫn không có lấy một động tĩnh, đèn đường hắt chút ánh sáng vào trong qua cửa sổ, trùm lên đôi dép lê không có người đi của Thịnh Cẩn Thư. Mạnh Vãn Tế nhìn lên bầu trời bên ngoài ban công dọc theo ánh sáng ấy. Cô lớn lên ở thành phố, bầu trời tối tăm, ánh trăng khuyết nửa ẩn nửa hiện sau đám mây, dường như toàn bộ sao trời đều ẩn giấu tung tích. Đáy lòng Mạnh Vãn Tế trở nên sáng tỏ. 6 giờ sáng chủ nhật, chuông báo thức vang lên ba lần, Thịnh Cẩn Thư lưu luyến cọ lên gối đầu, ngáp một cái bò dậy khỏi chăn gối, đổi quần áo thể thao, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt đợi Mạnh Vãn Tế như thường ngày. Điều khác thường là, cô ấy đánh răng rửa mặt xong, Mạnh Vãn Tế vẫn chưa dậy. Thịnh Cẩn Thư kết nối với tai nghe, ngồi ngoài phòng khách vừa nghe tin tức buổi sáng vừa đợi Mạnh Vãn Tế. 6 rưỡi, cửa phòng của Mạnh Vãn Tế vẫn không có động tĩnh. Thịnh Cẩn Thư nhìn ra cửa thấy đôi dép lê của Mạnh Vãn Tế, xác định cô vẫn đang ở trong phòng, đoán có lẽ Mạnh Vãn Tế ngủ quên. Hiếm thấy Mạnh Vãn Tế phóng túng bản thân ngủ nướng một giấc, cũng không phải chuyện xấu, Thịnh Cẩn Thư cũng không tới gõ cửa, chỉ dựa vào sô-pha híp mắt ngủ bù. Bảy giờ, ngày qua ba canh, Thịnh Cẩn Thư nhìn cửa phòng của Mạnh Vãn Tế rồi nghĩ, có lẽ việc chạy bộ buổi sáng hôm nay đã tan tành. Cô ấy đứng dậy duỗi lưng một cái, đi tới nhà bếp, nướng sandwich, đun cà phê. Không biết Mạnh Vãn Tế có thích uống cà phê hay không, ở chung với nhau lâu như thế, Thịnh Cẩn Thư vẫn chưa cho Mạnh Vãn Tế nếm thử hạt cà phê của mình. Làm xong sandwich, liền thấy Mạnh Vãn Tế mặc sơ mi, bên ngoài khoác chiếc áo gió màu nhạt, đoan trang, chỉnh tề ra ngoài. Thịnh Cẩn Thư dựa vào bàn bếp, cong môi trêu đùa: "Hôm nay cô Tiểu Mạnh dậy muộn nhé." Mạnh Vãn Tế nhìn cô ấy, nhàn nhạt "ừ" một tiếng, nói: "Lần sau không cần đợi tôi nữa." Thịnh Cẩn Thư đáp: "Thỉnh thoảng nghỉ ngơi một ngày cũng không tệ." Mạnh Vãn Tế lặp lại: "Không cần." Dừng lại giây lát, cô nói: "Sau này cũng không cần đợi nữa." Thịnh Cẩn Thư ngẩn ra. Cô ấy nhìn Mạnh Vãn Tế không giống thường ngày, dáng vẻ lạnh lùng y hệt lúc đầu, vô tri vô giác cảm thấy đây là một phen dậy muộn cố tình. "Tại sao?" Nụ cười của Thịnh Cẩn Thư nhạt đi. Mạnh Vãn Tế nói: "Chúng ta không chung đường." Thịnh Cẩn Thư nhíu mày: "Là ý gì?" Yết hầu Mạnh Vãn Tế động đậy, nhìn Thịnh Cẩn Thư, nói rõ từng chữ từng chữ: "Chúng ta không chung đường." Lần này, Thịnh Cẩn Thư nghe hiểu. Đây là đáp án cuối cùng của em ấy sao? Thịnh Cẩn Thư đưa tay sờ lên cốc cà phê trên bàn bếp, cầm không vững, sánh ra một ít. Cô ấy chậm chạp uống một ngụm, ngẩng mắt lặp lại ý cười, đáp Mạnh Vãn Tế: "Được, biết rồi." Đột nhiên Mạnh Vãn Tế cảm thấy dường như có thứ gì triệt để rơi xuống theo âm thanh đáp ứng của Thịnh Cẩn Thư. Cơn đau trào lên vừa đột ngột vừa hung hăng, giống như tới muộn từ hôm qua, lại giống như lúc này mới sinh ra. Đôi mi Mạnh Vãn Tế rung lên, không nói gì nữa, quay người ra cửa. Một mình Thịnh Cẩn Thư hờ hững ăn xong bữa sáng của bản thân, ăn xong cảm thấy vẫn không đủ, lại ăn nốt phần còn lại, cuối cùng đi về phòng uống hết cả một vỉ thuốc tiêu hóa. Thời gian nghỉ giữa giờ của thứ hai, kéo Quốc kì Trung Quốc, Thịnh Cẩn Thư không cố tình đợi Mạnh Vãn Tế nữa. Thứ ba có thời gian cùng nhau tan dạy vào buổi trưa, hai người không trùng hợp cùng nhau quay về văn phòng, nhưng khi gặp cô giáo Sài Mộng thường ngày hay ăn cơm với nhau, tự nhiên được mời đi chung tới nhà ăn. Ám muội không thành, vẫn còn thể diện. Trước mặt người thứ ba, hai người đều không có ý định thể hiện quan hệ nguội lạnh ra mặt, làm như không có chuyện gì đồng ý. Một bữa cơm, không khí im lặng khác thường, Sài Mộng cảm thấy hai người kì lạ, nhưng muốn hỏi lại không dám hỏi, chỉ biết ý nghĩ trong lòng, lần sau không rủ nữa. Tiết trông lớp tối thứ tư, tan dạy, Thịnh Cẩn Thư thu dọn vở bài tập vẫn còn chưa sửa xong trên bục giảng rồi quay về văn phòng, đại diện lớp Ô Linh chủ động lên trước, giúp cô ấy chia sẻ một nửa sức nặng. Hai người sánh vai đi về văn phòng, Ô Linh nhìn bên trái, liếc bên phải, cả đường nhìn ngang liếc dọc. Thịnh Cẩn Thư đùa cô bé: "Tìm gì thế?" Tâm tư Ô Linh đơn giản, nói thẳng: "Hôm nay cô Mạnh không đợi cô ạ?" Thịnh Cẩn Thư không kịp phòng bị bị vạch ra vết thương, ý cười đột nhiên nhạt đi, lại lập tức làm vẻ tự nhiên đáp: "Tại sao cô Mạnh phải đợi cô chứ?" Ô Linh nhỏ tiếng: "Không phải tuần trước cô ấy đều đợi cô sao ạ?" Trẻ nhỏ không có nhiều thứ vòng vo như thế, có gì nói nấy, cô bé hóng hớt: "Các bạn trong kí túc xá bọn em đều đoán hai cô đang cãi nhau. Cô ơi, hai cô làm sao thế ạ?" Thịnh Cẩn Thư vừa nghẹn lòng, vừa buồn cười. Đám trẻ này, cả ngày không tập trung tinh thần cho việc học hành, nhưng nghiền ngẫm những chuyện khác lại rất chuyên tâm. Cô ấy đáp: "Không sao cả, chỉ là gần đây cô Mạnh có việc, không tiện đợi cô." Làm sao chứ? Thịnh Cẩn Thư cũng không biết làm sao. Chỉ là, người trưởng thành, cho dù là ám muội hay là yêu đương, đều là chuyện tôi tình người nguyện. Nếu theo đuổi trở thành dây dưa, sẽ không còn ý nghĩa nữa. "Vâng." Ô Linh bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng cũng không hỏi tiếp. Thứ sáu, mưa rơi liên miên, trong thành phố có hội diễn văn nghệ, Ngoại ngữ Ninh Thành có tiết mục tham gia, trường học muốn cử đại diện giáo viên tới đó tham gia lúc biểu diễn. Giáo viên lâu năm và những người đã có gia đình đều không có hứng thú, trong số giáo viên trẻ tuổi, Mạnh Vãn Tế và Thịnh Cẩn Thư không có tiết tối, liền được điền tên trong danh sách. Sáu rưỡi, ăn cơm xong, Mạnh Vãn Tế và hai giáo viên khác cùng nhau tới nhà hát, đi lên tầng hai tìm kiếm vị trí ngồi theo thứ tự ghi trên vé, phát hiện cách một vị trí, ghế tiếp theo chính là Thịnh Cẩn Thư. Thịnh Cẩn Thư đặt một túi bỏng ngô lên tay vịn tại chỗ ngồi, một cốc trà sữa đặt trên đầu gối, không hề quan tâm dòng người qua lại xung quanh, hai chân đan lấy nhau, nhã nhặn lại hờ hững nhìn lên sân khấu. Mạnh Vãn Tế thu ánh mắt về, ngồi xuống ghế. Còn chưa ngồi ấm chỗ, hai giáo viên một nam một nữ cùng hàng chen vào. Mạnh Vãn Tế không quen, chỉ biết có lẽ là trường cấp hai trực thuộc Ngoại ngữ Ninh Thành. Giáo viên nam lúng túng hỏi Mạnh Vãn Tế: "Cô Mạnh, vị trí của tôi ở kế bên cô, có thể đổi cho tôi được không?" Mạnh Vãn Tế nhìn hai người nắm tay nhau, nhanh chóng hiểu ra. Không cách nào từ chối, cô cứng rắn gật đầu, đứng dậy, di chuyển hai bước, ngồi xuống ghế bên cạnh Thịnh Cẩn Thư. Dường như Thịnh Cẩn Thư nhìn cô một cái, cũng không nói gì, lại quay đầu đi. Mạnh Vãn Tế ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng về phía trước. Buổi diễn còn chưa bắt đầu, ánh đèn dưới khán đài đã tối đi, Thịnh Cẩn Thư bắt đầu ăn bỏng ngô. Mạnh Vãn Tế không muốn biết, nhưng ánh mắt có thể lướt qua bàn tay đưa ra của Thịnh Cẩn Thư, mũi có thể ngửi được mùi hương lành lạnh từ quần áo cô ấy. Thời tiết vào thu, dường như Thịnh Cẩn Thư đã đổi nước hoa, mùi hương trà hoa quả ngọt mà không ngấy, yêu kiều mà không dung tục, hòa cùng mùi bơ từ bỏng ngô, cướp đi tất cả khứu giác của Mạnh Vãn Tế. Suốt cả buổi diễn, tới cuối cùng, Mạnh Vãn Tế không hề có ấn tượng sâu sắc với bất kì tiết mục nào. Chín giờ, buổi biểu diễn kết thúc đúng giờ, ánh đèn sáng lên, mọi người ào ào rời đi. Người quá đông, đèn lại tối, vì cầu thang có nước nên trơn trượt, Mạnh Vãn Tế đi giày cao gót, lúc đi xuống hai bậc cầu thang cuối cùng, nhất thời bước chân không vững, suýt chút nữa bị trượt. "Cẩn thận!" Một cánh tay mảnh mai nhưng có lực kéo lấy vai Mạnh Vãn Tế từ phía sau, vững vàng đỡ lấy cô. Trái tim Mạnh Vãn Tế rung lên một cái. Cô biết là ai. Đỡ lấy tường vững vàng đi xuống bậc thang cuối cùng, đứng yên ở một bên, Mạnh Vãn Tế quay đầu nhìn Thịnh Cẩn Thư: "Cảm ơn." Khách sáo lại lịch sự. Ánh mắt Thịnh Cẩn Thư chớp chớp, nụ cười rất nhạt: "Không cần khách sáo." Hai bên không lên tiếng, hai người im lặng nhìn tới cửa ra không xa không gần của nhà hát, sắp tới nơi, Thịnh Cẩn Thư hỏi: "Về thế nào?" Mạnh Vãn Tế đáp: "Đợi cô Sài..." Âm thanh vừa dứt, Sài Mộng nhìn thấy hai người, gọi: "Đang chuẩn bị gọi điện cho cô, Lương Ninh đâu?" Mạnh Vãn Tế đáp: "Có lẽ vẫn chưa ra." Sài Mộng gật đầu, hỏi: "Cô Thịnh về thế nào thế?" Thịnh Cẩn Thư nói: "Tôi lái xe tới." Dừng lại giây lát, cô ấy nói: "Vậy tôi đi trước đây." Sài Mộng không níu kéo. Thịnh Cẩn Thư mở ô, là chiếc ô che chung với Mạnh Vãn Tế ngày đó, chậm rãi đi xuống. Mãi tới khi Thịnh Cẩn Thư đi rất xa, hòa vào trong dòng người đang tản ra bốn phía, Mạnh Vãn Tế vẫn chưa thu lại ánh mắt. Đột nhiên cô không biết bản thân đang nghĩ gì, cũng có thể, đang chờ đợi gì đó một cách kì lạ.