Trói buộc cả đời

Chương 5 : Trói buộc cả đời

Edit: Heulwen   Trong phòng ngủ đột nhiên truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ của anh, như thể anh đang muốn ngăn bước chân ai đó lại.   Tim Lâm Noãn khẽ run lên, chẳng lẽ suy đoán của cô là sai sao, trong lòng anh đã có người nào sao?   Khẽ chạm vào mặt anh, cô cúi đầu lại gần để nghe rõ anh nói.   Vừa cúi xuống, anh chợt mở mắt, đôi mắt mê man nhìn cô đầy khổ sở.   Trong lòng cô vô cùng quẫn bách, muốn quay lưng bỏ chạy lại bị anh kéo lại, trong miêng còn luôn lẩm bẩm: “Không cần đi, xin em,… không cần đi.”   Mặc dù anh đang nói với cô nhưng cô khẳng định là anh đang hiểu lầm cô là người kia.   Anh trước nay chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt này khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng, muốn rút cánh tay ra lại tiện đà cho anh ôm chặt, xoay người đè cô trên giường.   Thẩm Hoán vùi đầu trước ngực cô, hai tay vòng ôm eo cô, trong miêng còn lẩm bẩm: “Đừng đi, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời em nói, chỉ cần em đừng rời khỏi anh!”   Người kiêu ngạo như anh thế mà lại nói ra những lời nói này, đến tột cùng là ai có thể nhẫn tâm rời bỏ anh như vậy.   Tóc của anh cọ vào cổ cô có hơi ngứa.   Cô nhẹ nhàng chống người dậy, không kìm được sự đau lòng lan tỏa trong lòng, cúi đầu hôn anh, đây là nụ hôn đầu của cô. Cô không ngại trao đi, chỉ mong nó có thể an ủi anh lúc cô đơn như thế này.   Chưa cảm nhận rõ ràng lại bị anh đẩy mạnh ra, anh lại nhìn cô với ánh mắt như vừa bừng tỉnh một giấc mộng vậy.   Đầu óc Thẩm Hoán hỗn loạn, mới vừa rồi chính mình mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, đè cô trên giường, lại nhìn đến trang phục xộc xệch trên người cô, còn hôn môi…. Men rượu bay mất một nửa, buông ra cơ thể của cô, anh lui lại sau mấy bước.   Anh chợt rời xa làm cô hoảng hốt.   “Xin lỗi em, mới nãy đầu óc anh không ổn định, em… Nên quay về đi.” Nói xong Thẩm Hoán định xoay người vào phòng toán.   Anh ảo não do chính bản thân mình vừa rồi thất thố, nội tâm yếu ớt của anh vậy mà bị lộ trước mặt cô, anh rất hối hận với hành vi dâm loạn làm tổn hại đến tâm hồn và thể xác của cô.   Về sau phải đối mặt với cô như nào đây? Lòng anh rối như tơ vò, anh cần phải rời khỏi chỗ này.   “Chờ đã!” Đầu óc Lâm Noãn trống rỗng, chỉ biết là cô nhất định phải giữ anh lại.   “Tổng giám đốc, có phải anh mới nhớ một người nào đó không, liệu em có thể giúp được gì không? Tựa như ngày thường em hỗ trợ giúp anh vậy… Hơn nữa em cũng không thích nợ ân tình, nên em muốn giúp đỡ anh, mong anh đừng cự tuyệt em.”   Nói xong, cô đột nhiên cảm thấy chính mình không biết lượng sức, anh không có cách nào quên đi người kia, cô lại càng không có khả năng.   Nhưng cô biết chắc chắn nếu hôm nay cô rời đo thì sau này… Không còn cách nào đến gần anh được nữa.   Từ trước đến nay anh vô cùng chán ghét bị phụ nữ quấn lấy, để giải trừ sự ân hận của anh với cô, cô đã dùng cách là ‘lấy ân tình để trả nợ’, như vậy mới còn có chút níu lại anh.   Lần đầu tiên, chính cô phải tự hào về sự thông minh của mình.   Nghe xong lời cô nói, tinh thần vừa mới hỗn loạn thế mà lại quay về trạng thái bình tĩnh như thường, Thẩm Hoán cười nhạo, có điều anh không thể đạt được những gì cô gái nhỏ mong muốn, cô gái này vẫn đơn thuần y như lần đầu gặp mặt vậy   Thẩm Hoán quay người lại, bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên anh cảm thấy cô gái này rất thú vị, biết rõ anh nguy hiểm như nào mà vẫn cố gắng hết sức tỏ ra bình tĩnh trước mặt anh, nhưng đôi tay đang túm lấy vạt áo nhăn nhúm sau lưng đã bán đứng nội tâm bất an của cô.   Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của anh, cô lo lắng đưa tay ra sau lưng.   Nhưng hành động này của cô lại khiến anh nheo mắt lại, đầu óc đột nhiên minh mẫn nảy ra sáng ý.   Anh chưa thực sự yêu ai cả nên không biết làm cách nào để trấn an cô gái nhỏ này, áy náy trong lòng với cô cũng không biết làm thế nào để cô hiểu.   Cô muốn giúp đỡ anh, vậy vì sao lại không coi như đây là thỏa thuận ‘tôi tình anh nguyện’ mà làm, cả hai người đều nguyện ý, với lại cũng giảm bớt sự áy náy của anh với cô.   Anh là một nhà kinh doanh nên anh biết tiền và lợi ích là thứ tốt nhất để duy trì mối quan hệ hai bên.   Hơn nữa, trong tiệc rượu hôm nay khi nhìn thấy người kia mới khiến lớp phòng bị trong anh sụp đổ.   Bác sĩ tâm lý cũng bảo anh tình hình hiện tại chưa đến mức nghiêm trọng nên chưa cần dùng thuốc, nhưng anh cần tìm một thứ gì đó để giải tỏa.   Nhưng anh vẫn chưa từng nghĩ là mình sẽ nói chuyện này cho bất cứ ai, cho nên anh vẫn tự mình gánh chịu, thả mình vào vực tối vô biên.   Thẩm Hoán nhìn cô suy nghĩ một lúc, có lẽ cũng chỉ cô mới có thể giúp anh.   Chỉ là còn chưa biết chắc là cô có đồng ý hay không, Thẩm Hoán dò hỏi trước: “Có lẽ anh cũng cần em bên cạnh, nhưng đối với em anh sẽ có những nhu cầu tất yếu, em có chấp nhận không?”   Lâm Noãn đang mông lung, anh trầm mặc một lúc lâu làm cô muốn bỏ cuộc. Nhưng đột nhiên anh lại nói như vậy khiến cô không kịp phòng bị, không cần biết vế sau anh nói gì đã vội vàng gật đầu, “Em chấp nhận.” Chỉ cần anh vẫn luôn bên em.   “Em không cần phải trả lời gấp như vậy, ngày mai anh sẽ tìm thời gian rảnh để nói với em về vấn đề này, nếu em chấp nhận, chúng ta kí thỏa thuận, nếu không chấp nhận, chúng ta sẽ coi như đêm nay chưa có gì xảy ra.”   Coi như chuyện đêm nay không là gì sao? Không, cô không làm được, nếu coi như không có gì, con đường tương lai phía trước của bọn họ sẽ bị chặt đứt. Cô không thể để như vậy.   “Được, em đồng ý. Ngày mai em sẽ nói chuyện với anh về thỏa thuận này.”   Cô thế nhưng đã suy nghĩ đến thỏa thuận của bọn họ, Thẩm Hoán cảm thấy bản thân anh đúng là không có nhìn sai người.   (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~