Trói buộc cả đời

Chương 29 : Trói buộc cả đời

Edit: Heulwen   Khi Lâm Noãn tỉnh dậy, mặt trời đã lên quá đỉnh đầu rồi. Vì say rượu nên cơn đau đầu ập đến nhưng ngay cả cánh tay cũng đau vô cùng.   Nhớ lại  những gì đã xảy ra ngày hôm qua, cô chỉ nhớ là mình đã uống rất nhiều rượu.   Chờ đã, trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, chợt nhớ ra điều gì đó.   Tối hôm qua hình như cô đã nói thật với Thẩm Hoán là ‘mình thích Thẩm Hoán.’   Nghĩ đến đây, mặt Lâm Noãn lập tức nóng lên. Cô gõ mạnh vào đầu mình, muốn nhớ lại phản ứng của Thẩm Hoán, nhưng lại không thể nhớ ra.   Không biết thái độ của anh như nào, cô bắt đầu hoang mang!   Lâm Noãn chỉ muốn vĩnh viễn ở trong phòng ngủ như đà điểu, nhưng cuối cùng lại bị nhu cầu sinh lý đánh bại.   Mở cửa ra, nhìn không thấy ai bên ngoài, cô nhanh chóng lao vào phòng tắm.   Khi cô đi ra, Thẩm Hoán đã chuẩn bị xong bữa sáng, ngồi ở bàn ăn đợi cô.   Lâm Noãn lê dép lê đi tới trước bàn, “Chào buổi sáng.” Cô gãi gãi đầu hỏi: “Tối hôm qua em có nói gì không?”   Thẩm Hoán dừng một chút, cầm bát nói: “Tối hôm qua em say rượu, quay về thì đi ngủ luôn. Không có chuyện gì cả.”   Thẩm Hoán cảm thấy tối hôm qua anh thật không biết xấu hổ, dọa nạt khiến Lâm Noãn nói rằng cô thích mình.   Lúc đó anh đang bị dục vọng làm cho mờ mắt, nghe xong lời của cô thì vô cùng đắc ý, không nghĩ tới nữa.   Sáng thức dậy anh nhớ lại,việc gì mình phải làm việc lừa mình dối người như vậy?   Cô thích người đó lâu như vậy, làm sao có thể thay đổi được bằng cách thức đê hèn của anh đêm qua, anh chỉ có thể lắc đầu cười khổ.   Chính vì vậy anh mới nói đêm qua không có chuyện gì xảy ra, chỉ là không muốn cô nhớ lại chuyện đáng khinh của mình đêm qua.   Anh không nên để lại ấn tượng xấu trong lòng cô bằng cách này.    Sau khi Lâm Noãn nghe những gì anh nói, cô cảm thấy hơi nghi ngờ. Cô mới chỉ hỏi đã nói gì chưa, nhưng anh lại trả lời rằng không có gì xảy ra.   Cô nhớ rất rõ, cô cười với anh và nói với anh rằng cô đã luôn thích anh. Nhưng anh lại như không có chuyện gì xảy ra, anh đang chạy trốn cô, chả nhẽ thà trốn tránh còn hơn nhận lời tỏ tình của cô?   Lúc ăn bữa sáng, anh vẫn luôn im lặng.   “Hôm nay anh có việc phải làm, hiện tại có thể không đến công ty, em hãy tự mình đến đó sau.” Thẩm Hoán vào phòng làm việc như đang lảng tránh cô.   Anh đang trốn tránh cô? Cô ủ rũ nghĩ, nhìn thời gian vẫn còn sớm, cô đi ra ngoài, gió lạnh khiến thần trí tỉnh táo lại.   Tháng 11 nhiệt độ giảm mạnh, đi ngoài đường mặc áo khoác vẫn thấy rùng mình.   Trên đường đến công ty, cô đột nhiên dừng lại, cô nhìn thấy Giang Cảnh và Lục Ôn Tri.   Nói chính xác hơn, chính là Giang Cảnh đi trước, mặc một bộ quần áo sang chảnh, tóc búi cao, giày cao gót dưới chân ‘lạch cạch’ đụng vào nhau.   Lục Ôn Tri dừng xe chạy tới nắm tay cô ấy nhưng bị cô ấy tránh đi.   Giang Cảnh hung hăng trừng mắt nhìn anh, sau đó xoay người bình tĩnh đi vào công ty.   Tại sao bọn họ lại ở cùng nhau, Lâm Noãn nhất thời không hiểu được.   Lục Ôn Tri cũng nhìn thấy cô, lúng túng chào hỏi.   “Anh cùng Tiền bối Giang Cảnh hòa giải rồi à?” Lâm Noãn không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ lại hòa giải như trước, cảm thấy có chút kỳ lạ.   Lục Ôn Chi ho nhẹ, có nhiều cách để hòa giải giữa nam và nữ, chẳng hạn như một đêm qua.   Nhưng anh ấy nhất định không thể nói cho cô biết, mơ hồ nói: “Hòa giải rồi, vừa rồi bọn anh chỉ giận dỗi nhau thôi.”   Sau đó anh thay đổi chủ đề , hỏi: “Tối hôm qua em đột ngột rời đi, có sao không?”   Lâm Noãn bắt đầu cảm thấy hơi bối rối khi bị hỏi chuyện này. “Em không biết nữa. Hôm qua em nghe anh ấy nói rằng anh ấy đã từngquan tâm đến ai đó. Đáng lẽ em rất tức giận. Nhưng sau đó, em nhận ra rằng mình thậm chí không có quyền tức giận.”   Anh không quan tâm đến cô, nếu không làm sao anh luôn trốn tránh cô sau khi cô tỏ tình với anh?   Người đời đã nói rằng con người nên học cách hài lòng, cô đã cảnh báo bản thân rằng đó chỉ là một bản thỏa thuận giữa họ và anh sẽ không có bất kỳ tình cảm nào khác với cô.   Nhưng chính mình lại càng ngày càng trầm luân, cuối cùng vẫn là mình tổn thương, nghĩ đến đây hốc mắt cô dần đỏ lên.   Lục Ôn Chi không ngờ câu hỏi thản nhiên của anh lại khiến cô buồn đến thế, vì vậy anh vội vàng an ủi: “Thật ra là người ngoài cuộc, anh có thể cảm nhận được cậu ấy quan tâm em. Hơn nữa bao nhiêu năm qua, em là người duy nhất ở bên cậu ấy. Vậy em không phải là người đặc biệt nhất với cậu ấy sao?”   Lâm Noãn chỉ biết lắc đầu, cô không biết giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì nếu không có thỏa thuận, bọn họ giống như hai người xa lạ.   Lục Ôn Tri nhìn về phía sau đột nhiên bật cười, “Anh có cách khiến em cảm thấy cậu ấy thực sự quan tâm đến em.”   Lâm Noãn chớp mắt, tựa hồ rất mong đợi.   Lục Ôn Tri đột nhiên tới gần cô, Lâm Noãn theo tiềm thức lùi lại một bước.   Lục Ôn Tri hối lỗi nói: “Có chút mạo phạm, xin hãy tha thứ cho anh.” Tay anh đặt ở ống tay áo của cô, nhưng chỉ trong không khí, không có chạm vào.   Lâm Noãn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, phía sau có một lực kéo cô lại, cô chưa kịp đứng vững thì đã ngã vào một vòng tay ấm áp, đó là vòng tay của anh, trái tim Lâm Noãn lại bắt đầu đập loạn nhịp.   “Tôi nhớ tôi đã nói với cậu là không được gặp cô ấy một mình.” Thẩm Hoán nói với Lục ÔnTri, nhưng tay anh lại nhéo thắt lưng của Lâm Noãn.   “Tình cờ thôi, cậu đừng quá căng thẳng.” Lục Ôn Tri cười nhẹ.   Thẩm Hoán lạnh lùng liếc anh ấy một cái, kéo Lâm Noãn về phía xe của mình.   Lục Ôn Tri khoanh tay nhìn xe chạy đi, tốc độ khá nhanh.   Anh ấy chỉ có thể giúp ở đây, phần còn lại là tùy thuộc vào họ.