Trói buộc cả đời

Chương 22 : Trói buộc cả đời

Edit: Heulwen   Ban đêm với trời sao lộng lẫy, Lâm Noãn không khỏi nhớ lại nụ hôn sâu vào lúc hoàng hôn, nụ hôn dài và ẩm ướt.    Cô ngẩng đầu, dựa người vào Thẩm Hoán, nhắm mắt lại, thưởng thức không khí mát lạnh ban đêm.    “Đêm cuối cùng, mình chơi trò chơi làm kỷ niệm đi.” Thẩm Hoán cúi đầu cười nói bên i cô.    “Trò gì?” Thẩm Hoán tà ác nhìn cô, gian tà nói chuyện với cô là hoàn toàn không có chuyện gì tốt, mi mắt Lâm Noãn giật giật.    “Về xe thay quần áo trước, chúng  đi tắm biển.” Anh kéo cô đi về phía xe.    Lúc này bãi biển vẫn ồn ào tiếng người, không khí lạnh mấy ngày trước khiến cho mọi người không thể chơi hết mình, hôm nay thời tiết tốt hiếm có, hai ngày cuối cùng của lễ hội, mọi người tự nhiên không khỏi vui chơi thoải mái, bãi biển là nơi có cảnh tượng sôi động nhất.    Một cửa hàng gần đó bán gậy phát sáng, có rất nhiều khách du lịch hoặc trẻ em sẽ mua một vài chiếc để chơi.    “Không phải chúng  vừa đi biển về sao?” Cô khó hiểu hỏi.    “Tự nhiên, anh muốn cảm nhận phong cảnh ở đây, nhưng phải chơi một cái gì đó khác biệt.” Sau đó anh  éo cà vạt và trói hai y cô từ phía sau.    “Đừng… anh trói em thế này làm sao chơi được.” Cô bất đắc dĩ muốn tháo cà vạt.    “Trời tối. Chỉ cần em không phát ra tiếng động, sẽ không ai để ý tới em.”    Sau đó, anh hôn lên khóe miệng cô để cô thả lỏng. Anh lấy một chiếc áo khoác khác của mình và khoác lên người cô.    “Đừng lo lắng, hiện tại em cũng giống như mọi người, em cũng đến đây đi dạo, sẽ không ai nghi ngờ.”    Lâm Noãn không ngờ sở thích của anh lại đến mức khủng bố như vậy, cô run rẩy, đi được vài bước thì phát hiện chân đã bắt đầu yếu đi.    Đầu cô choáng váng, cô sẽ thực sự ngã xuống đất bất cứ lúc nào nếu không có anh ôm cô lại.    Từng bước từng bước đi về phía đám người, đi về phía có ánh sáng, nỗi sợ hãi của Lâm Noãn càng tăng thêm.   Cô vẫn có thể chấp nhận khi bị trói ở nhà, nhưng cô thực sự sợ hãi khi sắp bị phơi bày trước mặt mọi người.    Một cảm giác xấu hổ và bất lực dâng lên trong lòng, mắt cô bắt đầu đỏ bừng, cô nghẹn ngào nói: “Em không muốn ở đây nữa, xin anh, mang em quay về đi.”    Thẩm Hoán nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô mà cảm thấy xót xa, anh lấy y lau nước mắt cho cô, an ủi cô: “Được rồi, đừng khóc nữa, nếu em khóc thì sẽ trở thành một con mèo nhỏ khóc lóc, sao lại nhát như vậy, chúng  về thôi.” Anh nhanh chóng cởi cà vạt.    “Em vẫn đi được chứ?” Anh hỏi.    Cô khẽ lắc đầu, hai chân sớm đã mềm nhũn, cô bị anh bế kiểu công chúa đi về hướng xe. Vòng y ôm chặt cổ anh, đầu vùi trước ngực, hận không thể co thành quả bóng.    Trở về khách sạn, Thẩm Hoán tắm cho cô xong lại đặt cô xuống giường, rồi muốn đi tắm cho chính mình.   Vừa mới rời đi anh đã bị y nhỏ của cô túm chặt lại.   Đây là lần đầu tiên cô có hành động phụ thuộc như vậy.   “Anh đi đâu vậy?” Cô hỏi một cách rụt rè.   “Em đi ngủ trước đi, anh đi tắm rửa rồi quay lại.” Nói xong muốn nới lỏng y cô ra, nhưng càng bị nắm chặt hơn.    “Sao vậy?” Anh lo lắng hỏi.    “Không, em chỉ sợ anh rời khỏi em.”    Chuyện xảy ra đêm nay khiến cô vô cùng hoảng sợ, rất sợ giây sau anh sẽ bỏ trốn, sẽ đẩy cô ra, khiến cô bất lực trước công chúng.    Rõ ràng đang ở cùng một phòng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của anh, cô sẽ sợ hãi, thân thể không tự chủ được run lên.    May mắn thay, anh đã chăm sóc cho cô, anh không ép cô làm những việc mà cô không muốn.    Thẩm Hoán nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, ngồi xổm xuống nói: “Đêm nay anh đã làm sai, anh xin lỗi. Sau này anh sẽ hỏi ý kiến của em trước.”    “Không, anh không cần phải nói xin lỗi với em. Em đã phụ sự mong đợi của anh. Emrất sợ. Em mới là người nên xin lỗi.” Cô cúi đầu và nói.    Thẩm Hoán nâng mặt cô lên, ngón y lướt qua má cô, vẻ mặt ôn nhu: “Anh đã nói, chúng  bình đẳng, cho nên em không cần đáp ứng yêu cầu của em, chỉ cần cố gắng hết sức là được.”   Anh nhìn vào mắt cô, “Còn nữa, anh sẽ không rời bỏ em. Nếu em không rời xa anh, anh sẽ không bao giờ rời bỏ em.”    Lâm Noãn sửng sốt không nói nên lời, có phải anh đang tỏ tình với cô không, nỗi buồn trong lòng dường như n biến, cô sững sờ nhìn anh.    “Để đền bù, anh sẽ làm cho em cảm thấy hạnh phúc.” Anh mở chiếc váy ngủ của cô và xé quần lót của cô.   Ngón y tìm đúng chỗ nhị hoa bắt đầu vân vê, cơ thể cô bị anh dạy dỗ đã rất mẫn cảm , chỉ cần trêu chọc, cô sẽ mau động tình.    Nhưng không giống như trước, anh lại đưa y sờ xuống, cảm thấy hơi ẩm ướt, anh đưa ngón y tiến vào.    Anh, ngón y của anh thực sự tiến vào cơ thể cô!    Bao lâu nay, anh chỉ lần mò bên ngoài. Sử dụng cơ thể và đồ chơi để mang lại cho cô cực khoái, nhưng sau mỗi lần đạt cực khoái, đó là sự hư vô.    Xuất phát từ bản năng thể xác, cô khao khát được anh tiến vào. Lâm Noãn cố gắng khống chế hai chân của mình, mặc dù rất xấu hổ, nhưng cô vẫn mở rộng chào đón anh.    Chỗ ấy của cô thật đẹp, đây là điều mà anh đã biết từ lâu. Nhưng hôm nay, sự hấp thụ bên trong của cô cho anh biết rằng cô hoàn hảo từ bên trong đến bên ngoài.    Khi mới bước vào, ngón y anh bị hấp dẫn bởi sự đụng chạm nóng ẩm bên trong, tường thịt non mềm, bên trong giống như có giác hút đang mút mạnh lấy ngón y anh.    Sẽ thế nào nếu anh thật sự tiến vào?    Sau khi bên trong đã thích ứng với dị vật, Thẩm Hoán chậm rãi tiến vào bên trong tiếp, dừng lại một chút, sau khi nới lỏng lại tiến vào, cứ thế lặp lại.    Cho đến khi nó chạm phải một rào cản mỏng, anh mới rút ra một chút và bắt đầu vuốt ve, ra vào theo bức tường bên trong.    Làm cho cô hài lòng với tất cả những kiến thức mà anh có.    Mới đầu vẫn chưa chạm vào đúng chỗ, đến khi chạm vào một cục nhô lên, rõ ràng cô rùng mình.   Thẩm Hoán bắt đầu dùng sức ma sát. Nghe cô ấy thở hổn hển vì thỏa mãn, anh kinh ngạc cảm thán, chính mình cũng bắt đầu khó nhịn nổi.    “Noãn Noãn, anh có thể cùng em thảo luận một chuyện chứ?” Anh nhẹ giọng bàn bạc với cô, “Anh đi vào một chút được không,  cam đoan sẽ không tổn thương thân thể của em.”    Nguyện ý, chắc chắn nguyện ý làm. Khi ngón tay anh tiến vào, cô đã khao khát anh. Lâm Noãn vội vàng gật đầu, sợ anh sẽ hối hận.    Nhưng mà, Thẩm Hoán cho rằng cô nhất thời ý loạn tình mê, đành phải nhẫn nhịn.   Lúc tiến vào, cả hai đều thỏa mãn thở dài.    Bên trong nóng ẩm khiến anh thỏa mãn, sự co bóp và mút chặt bên trong khiến da đầu anh tê dại vì sướng.    Thẩm Hoán không ngừng kiềm chế sức lực, chậm rãi ra vào nơi nông cạn, thỉnh thoảng lại đè lên cục thịt nhô ra.    Lâm Noãn không còn chịu được sự tra tấn như vậy nữa, và bên trong bắt đầu co rút nhanh chóng.    Thẩm Hoán có từng biết đến loại chuyện này, nhưng khi xảy ra lại vô cùng xa lạ, anh thế mà lại nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng.    Thẩm Hoán cảm thấy xấu hổ, lỗ tai bắt đầu nóng ran. Một lúc sau, anh ghé vào tai cô: “Vừa rồi anh không kiềm chế được, tí nữa, anh sẽ mua thuốc. Sau này nhất định nhớ đeo bao cao su.”    Sau này, còn có sau này, Lâm Noãn chẳng sợ trải qua đêm nay một lần nữa.    Cô muốn anh, thực sự sở hữu anh, thực sự muốn, rất muốn.    Sau khi dọn dẹp và cho cô uống thuốc, Lâm Noãn ngủ thiếp đi.   Thẩm Hoán lại kích động không thể chìm vào giấc ngủ được, anh vừa kiểm tra thì không thấy có vết máu nào ngoại trừ một vài vết đỏ.    Sau khi nếm thử, bắt đầu hiểu mùi vị. Thẩm Hoán bắt đầu suy nghĩ, có lẽ thật sự muốn thay đổi nội dung thỏa thuận.    “Noãn Noãn, cảm ơn em, những ngày này là những ngày anh hạnh phúc nhất.” Anh ôm cô đang ngủ, trầm giọng nói.    Thẩm Hoán không nhịn được nắm lấy y trái của cô, nhìn chiếc vòng, anh cố ý tìm người đặc biệt thiết kế, khéo léo nhất không phải là thiết kế trang sức, mà là chiếc khóa được giấu bên trong.    Một khi đã bị khóa, dù thế nào thì cô cũng không thể tháo nó ra với sức của mình.    Từ lúc đeo chiếc vòng cho cô, anh chưa bao giờ muốn cô thoát khỏi bên mình.