Trói buộc cả đời

Chương 20 : Trói buộc cả đời

Edit: Heulwen   Tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng bước chân vội vã khiến cả căn phòng có vẻ rất ồn ào nhưng Lâm Noãn ở bàn bên đang ngây ngốc trước chiếc vòng tay.    Khi cô thức dậy vào sáng nay, cô cảm thấy có thứ gì đó ở cổ tay mình.    Nâng tay trái lên, cô mới nhớ đến món quà ngày hôm qua. Kiểu dáng của chiếc vòng rất đơn giản, loại mảnh, không quá nhiều hoa văn, có mặt dây hình mặt trời. Vòng tay được làm điểm xuyết, thêm hình ‘mặt trời nhỏ’ thật đáng yêu.    Chỉ lạ là cô đã xoay chiếc vòng này vài vòng, nhưng không thể tìm thấy chốt mở khóa.    Kích thước vòng tay vừa phải, không quá lớn để lắc lư vòng rộng trên cổ tay, cũng không quá ôm sát vào da.    Có thể khi tắm sẽ thấy bất tiện, nhưng nó sẽ không quá ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt bình thường.    Cô đưa tay ra, ngắm nhìn chiếc lắc tay được ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, phải công nhận rằng cô rất ưng món quà này.    “Oa, Noãn Noãn, lắc tay này của em đẹp quá, bạn trai em tặng à?” Lưu Tiểu Đồng đột nhiên xuất hiện cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.    Lâm Noãn ngượng ngùng “Ừ” một tiếng.   “Đây là nhãn hiệu gì? Tại sao không có tên thương hiệu gì trên đây vậy?”   Tiểu Đồng cẩn thận kiểm tra chiếc vòng, cái này là đồ thủ công nên chắc cũng mắc đấy, nhưng tại sao cô lại không tìm thấy nhãn hiệu của chiếc lắc tay này.    Tự cho mình là cao nhân chuyên về mấy đồ trang sức, cô ấy nói một cách miễn cưỡng, “ Trừ phi là cố ý đặt để chế tạo, nếu không thì không có khả năng là chị sẽ không nhìn ra được.”   Thực ra, Lâm Noãn không quan tâm lắm đến việc Thẩm Hoán mua nó từ đâu, nên cô cũng không tò mò như Tiểu Đồng.    Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng hơn, liền hỏi cô ấy: “Tiểu Đồng, chị có thể giới thiệu một nơi để đi du lịch không, em ... Em định đi chơi với bạn trai vào ngày Quốc Khánh.”   Nghe xong những lời này, tâm trạng buồn bực của Hiểu Đồng như được xóa sạch, cô ấy vỗ ngực, hưng phấn nói: “Em hỏi quá đúng người! Bây giờ mà muốn đi thì đương nhiên phải đến bãi biển thành phố Q chụp một đống ảnh đẹp, gần đây còn là mùa hải sản, nên đồ ăn tươi ngon lắm!”   Cô ấy liếm môi nói tiếp: “Thật đáng tiếc, kỳ nghỉ này chị lại buộc phải đi xem mắt, nếu không thì chị đã đi ăn sạch rồi.”    Nghe Tiểu Đồng lải nhải bên tai, trong não cô lại xuất hiện sắc xanh của biển, bãi biển rộng thênh thang, dường như đây là một lựa chọn không tồi.    Sau khi xác nhận địa điểm, cô đuổi Tiểu Đồng ‘lắm miệng’ đi, vui vẻ đi nhắn tin cho Thẩm Hoán: “Em suy nghĩ rồi, ngày Quốc Khánh chúng ta đến thành phố Q đi. Nghe nói cảnh biển ở đó rất đẹp.”    Sau nửa phút, điện thoại  rung lên, anh trả lời tin nhắn: “Được rồi, nghĩ xem cần gì nữa không, sau giờ làm việc đi mua.”   Còn gì mua nhỉ? Cô suy nghĩ một hồi, cầm bút lên ghi vào giấy nhớ: váy bơi, quần bơi, váy đi biển chụp ảnh, mũ chống nắng, kem chống nắng, vali, cốc đánh răng. Chỗ này có tính là mua quá nhiều không nhỉ?   Ngoại trừ việc chuẩn bị đồ cần thiết, Lâm Noãn đã viết và vẽ cả buổi chiều, thực hiện các kế hoạch đi du lịch.   Trung tâm mua sắm về đêm vẫn sôi động như thường, Thẩm Hân tay xách nách mang, lần đầu tiên biết phụ nữ đi mua sắm thật đáng sợ. Tuy nhiên, cố gái nhỏ có vẻ chưa thỏa mãn, cầm cuốn sổ gạch gạch xóa xóa suốt, vắt óc suy nghĩ xem còn món gì chưa mua.    Lâm Noãn nhìn tiệm đồ bơi, có chút thất vọng, đa số là trang phục bikini, hoặc những bộ đồ một mảnh kiểu cũ và bảo thủ.    Cô gái nào lại không thích ăn mặc hở một chút, cuối cùng đành chấp nhận số phận cầm trên tay bộ bikini và định mặc thử.    “Chờ đã.” Thẩm Hoán đột nhiên ngăn cô lại, “Cái kia không hợp với em, em thử cái này đi.” Anh lấy ra một bộ áo tắm màu hồng.    Khi thử chiếc váy, cô lại được chiêm ngưỡng ánh mắt tán thưởng của anh.    Đây là một bộ đồ hở lưng đơn giản với dáng người mảnh khảnh. Chỗ cần che thì được che chặt chẽ. Dù phía sau có lộ mảng da thịt khá to nhưng có thể để anh nhìn thấy dáng vẻ gọi cảm của cô...  Nghĩ đến đây mặt cô lại đỏ lên.    Sau khi cô đi ra, đang định thanh toán hóa đơn nhưng lại bị anh ngăn lại và nói với hướng dẫn viên mua sắm, “Quẹt thẻ của tôi.”    “Không phải em đã nói rồi sao, anh không cần phải mua những thứ này cho em.” Cô nói.    “Đợi lát nữa em chọn cho anh chiếc quần bơi phù hợp rồi thanh toán tiền, rồi hai chúng ta hòa.” Anh cười nói.    Cô thầm phỉ nhổ, sao có thể cảm thấy người này càng ngày càng không biết xấu hổ.    Vào ngày 1 tháng 10, thời tiết trong xanh, nắng gắt và chói chang, bầu trời xanh sạch khiến lòng người dễ chịu.   Đậu xe gần bãi biển nổi tiếng nhất, Lâm Noãn nóng lòng muốn mở cửa xe.    Trong không khí mang theo mùi nước biển mặn mòi, gió biển thổi nhẹ quẹt trên má, nghe tiếng sóng vỗ bờ đều đặn.    Nhìn ra xa, bờ biển hòa làm một với bầu trời, những cánh chim hải âu đang bay lượn trên bầu trời.    Lâm Noãn nhịn không được, mở rộng vòng tay. Biển ơi, bà tới rồi đây!!!    Thẩm Hoán nhìn cô gái mặc váy đỏ phía xa, gió biển thổi làn váy cô tung bay, mà cô vẫn hồn nhiên không biết.    Bỗng một cơn gió mạnh thổi bay chiếc nón che nắng trên đầu cô. Cô cởi giày và đuổi theo chiếc mũ của mình trên bãi biển bằng chân trần.    Cô như ngọn lửa chập chờn, đung đưa qua lại và đưa thẳng vào mắt anh.    Cô vẫn mãi như này, khiến anh cảm thấy đây ánh nắng ấm áp nhất trên đời.    Một lúc sau, Lâm Noãn rốt cục cũng vượt trước gió, túm lấy mũ, không muốn đội lại.    Giơ mũ ra hiệu với anh ý là anh nhanh chóng qua đây. Tâm trạng của Thẩm Hoán cũng bị cô lây nhiễm, không thể không rảo nhanh bước chân.    Lâm Noãn dường như rất thích trò đuổi bắt này, vừa cầm giày vừa chạy phía trước với tốc độ nhanh, hết lần này đến lần khác quay đầu lại, dừng lại vẫy tay với anh, nhưng khi đến gần thì cô lại tăng tốc bỏ chạy.    Anh miễn cưỡng giảm tốc độ chạy của mình, và cố tình kéo ra xa cô một khoảng. Khi chạy xa hơn một chút, anh tăng tốc và đuổi theo cô.   Đột nhiên, cô dừng lại, quay người lại, nhanh chóng đội mũ che nắng lên đầu, chạy lại phía anh, kéo anh rồi chạy ngược lại hướng ban nãy.    “Sao vậy?” Anh không ngờ người phụ nữ này chạy nhanh như vậy.    Lâm Nặc chạy bộ có chút hơi mệt, hít một hơi rồi dừng lại nói tiếp, “Hình như em nhìn thấy đồng nghiệp Trần Châm.”   Sao lại tình cờ gặp được người quen như vậy. Cô nghĩ nghĩ một lúc mới bừng tỉnh ngộ.   Lưu Tiểu Đồng, cái đồ miệng lớn này! Khẳng định là cô ấy đã nói với những người khác về kế hoạch ngày Quốc Khánh của cô ấy, Trần Châm là một trong số họ.    Cậu ấy làm theo lời mô tả của Tiểu Đồng rồi  đưa bạn gái đến bãi biển để nghỉ mát.    Lâm Noãn nhắm mắt và thầm cầu nguyện, đừng bao giờ để Trần Châm nhìn thấy họ.    Thẩm Hoán cảm thấy khó chịu khi nhìn cách cô cố gắng hết sức để phân biệt mối quan hệ giữa họ.   Ở phía bên kia, bên bờ biển.    Người phụ nữ đang chất đống cát gọi người đàn ông đang ngẩn ngơ, “Trần Châm, sao anh ngố tàu vậy?”    “Anh vừa nhìn thấy tổng giám đốc Thẩm ở công ty của anh. Anh ấy dường như ở cùng với bạn gái. Nếu anh nói với đồng nghiệp trong công ty, chắc chắn sẽ gây chấn động.”    “Thật sao? Người phụ nữ đó trông như thế nào? Trông cô ấy có đẹp không?”   “Ai nhìn thấy, cô ấy đội cái mũ lớn như vậy. Hơn nữa, dù cô ấy trông như thế nào, cô ấy cũng không đẹp bằng chúng ta.”   “Miệng lưỡi trơn tru.”