Trói buộc cả đời
Chương 18 : Trói buộc cả đời
Edit: Heulwen
Hiện tại là lúc nào, Lâm Noãn đột nhiên tỉnh lại.
Mở mắt ra, vẫn là căn phòng quen thuộc này.
Cô lại nhớ lại thỏa thuận trên giấy và đêm hỗn loạn đã qua.
Cảnh tượng ân ái đêm qua đến long trời lở đất ấy vẫn còn mới nguyên, chẳng trách mà cô ngủ rất sâu, có một giấc mơ dài như vậy.
Đang định nằm xuống giường ngủ tiếp thì bên ngoài nghe thấy tiếng tra chìa khóa vào ổ khóa cửa, anh đã về rồi sao?
Nghĩ đến đây, cô đứng dậy ngay lập tức, thậm chí còn không mang dép, chạy ra cửa ra vào, mở cửa, hỏi: “Sao lại trở về vào lúc này? Anh quên cái gì à?”
Nói xong, người trong và ngoài cửa đều kinh ngạc.
Lâm Noãn nhìn người bên ngoài, đây có vẻ là một phụ nữ trung niên ngoài năm mươi, ăn mặc giản dị và chỉnh tề, một tay cầm mớ rau vừa mua, tay kia cầm chìa khóa để mở cửa.
Cô vô thức cầm rau, bước vào bếp rồi cất rau đi. Khi cô quay lại, cô thấy người kia đang nhìn mình.
“Xin chào, cháu là ...” Cô không biết làm thế nào để giới thiệu bản thân mình, nhưng chưa kịp nói đã bị cắt ngang.
Dì kia vui vẻ cười: “Cháu là bạn gái của A Hoán đúng không? Lúc người ở chỗ nghỉ nói với tôi là Hoán Hoán đã có bạn gái, dì còn không tin. Bây giờ nhìn thấy cháu, dì thật sự rất vui.”
Dù gì, dì cũng là người nhìn anh lớn lên, dì biết mặc dù anh rất dịu dàng với người khác, nhưng anh chưa bao giờ thực sự để ý đến một người.
Vốn dĩ dì đang lo lắng không biết anh có tìm được người con gái mình thích hay không, nhưng giờ khi nhìn cô gái này đang đứng trước mặt mình, xinh đẹp và dễ thương, mặc dù vừa ngủ dậy.
Nhưng vừa bước vào cô đã chủ động giúp dì cầm lấy đồ, đây hẳn một cô gái tốt bụng.
Vừa nói, dì vừa nắm lấy tay Lâm Noãn, “Cháu cũng như A Hoán đi, cứ gọi tôi là dì Lưu.”
“Chào dì Lưu, cháu là Lâm Noãn, chuyện đó...... Cháu không có liên quan gì đến anh ấy.”
“Con gái ai cũng biết là da mỏng. Suy nghĩ của dì không hề bảo thủ. Ngược lại, dì mong con có thể đồng hành cùng A Hoán nhiều hơn để dì không phải lo lắng cho thằng nhóc đấy khi di vắng nhà.”
Vừa nói, dì Lưu vừa kéo Lâm Noãn lên ghế so pha.
Lâm Noãn vẫn đang rồi rắm, không biết làm thế nào để giải thích mối quan hệ giữa cô và Thẩm Hoán.
Nếu sự hiểu lầm này đến tai Thẩm Hoán, cô không biết anh có nghĩ là mình cố ý nói vậy với dì Lưu hay không.
Làm thế nào để giải thích cho dì hiểu đây??
Dì Lưu vẫn đnag lải nhải bên tai “Đứa bé ngoan, thấy con là dì thấy an tâm rồi. Dì biết con là cô gái có tấm lòng thiện lương, A Hoán ở bên con, dì cũng yên tâm phần nào.”
“Dì là người nhìn A Hoán từ bé đến lớn. Từ nhỏ nó đã trầm tính, nếu gặp chuyện buồn cũng sẽ tự mình chịu đựng, không làm khó người xung quanh.”
Ngay cả khi bố mẹ ly hôn, anh đã tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình ôm con của người khác, nghe mẹ gọi con người ta đầy yêu thương, âu yếm hết lần này đến lần khác.
Anh cũng không rơi một giọt nước mắt nào mà chỉ ngồi trong phòng thất thần nhìn món đồ chơi mà mẹ nó tặng.
Điều này khiến những người lớn vào thời điểm đó hoảng sợ, để tránh cho anh nhớ người nên anh được người nhà gửi đến nhà của người thân ở quê. Sau khi anh quay về, mới bớt cảm thấy trống trải phần nào.
Tuy nhiên, chuyện này không kéo dài.
Khi anh quay về căn nhà đó, mọi thứ đã thay đổi.
Ngoài mặt thì có vẻ và ngoan ngoãn, nhưng mỗi khi về đêm, anh sẽ dùng những cuộn vải để quấn đồ chơi, sách và cổ tay của mình.
Dì Lưu không biết anh bị làm sao, tuyệt nhiên anh cũng không nhắc tới , nhưng anh vẫn mỉm cười và chào dì vào mỗi sáng.
Mỗi lần anh cười đều giống như có một cây roi, từng nhát từng nhát quật trúng tim dì ấy.
Dì không biết làm thế nào để an ủi anh, vì vậy chỉ có thể cố gắng hết sức để đối xử với anh tốt hơn. Từ từ, anh sẽ không còn quấn những thứ bằng dải vải nữa, có thể anh đã nguôi bớt nhưng có lẽ anh đã chôn chặt nó sâu tận trong lòng để không muốn dì phát hiện ra.
Nghĩ đến đây, dì Lâm nghẹn ngào nói tiếp: “A Hoán từ trước đến nay đều rất cô đơn, hiện tại thằng bé nguyện ý chủ động tiếp nhận tình yêu của cháu, cùng ở với cháu, dì ... Dì chết cũng không tiếc nuối.”
Lâm Noãn há miệng không thốt nên lời, cô còn giải thích gì nữa đây?
Sau khi tiễn dì Lưu đi, Lâm Nặc trở nên chán nản, làm sao cô có thể giải thích với Thẩm Hoán rằng mình đã không phủ nhận thân phận giả của bọn họ trước mặt dì Lưu.
Cô chỉ nhớ đến đôi mắt của dì Lưu, cười đến chảy cả nước mắt. Cô không đành để đau lòng nên đành nuốt hết lời nói vào bụng.
Nghe những câu nói đứt quãng của dì Lưu, Lâm Noãn mới ngợ ra, từ trước đến nay hóa ra Thẩm Hoán vẫn luôn cô đơn, riêng điểm này thôi cũng khiến cô muốn ở bên cạnh anh.
Đến bữa tối, Lâm Noãn bưng bát cơm, ngập ngừng nói: “Hôm nay dì Lưu đến đây.”
“Ừ, tôi biết.”
“Dì ấy hình như đã hiểu lầm mối quan hệ của chúng mình, em… Em không có thời gian để giải thích, xin lỗi.” Cô xin lỗi.
“Đừng nói lời xin lỗi, đừng bao giờ nói ra chuyện này giữa anh và em. Ngoài ra, sau này em cũng không cần giải thích khi gặp tình huống như vậy.”
“Cái gì?” Cô không nghe rõ, hỏi lại lần nữa.
Anh nhìn cô rồi nói chậm lại, “Thanh danh của con gái rất quan trọng. Từ nay về sau, dù là ai, dì Lưu hay người khác, tôi với em là quan hệ người yêu, hiểu không?”
Có phải vì sợ cô không có tư cách gì mà cứ sống cùng anh rồi bị người khác đàm tiếu không?
Con người luôn đối xử cay nghiệt với phe yếu. Vì vậy, anh đã cho cô danh phận của một người bạn gái, bảo vệ cô thật tốt và ngăn chặn những suy đoán ác ý từ thế giới bên ngoài.
Cuối cùng cô cũng hiểu được ý nghĩa của câu này.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
43 chương
80 chương
10 chương
10 chương
10 chương