Trói buộc cả đời
Chương 16 : Trói buộc cả đời
Chương 16: Chung giường
Khi Lâm Noãn đi ra ngoài rồi nhìn bộ đồ anh đang mặc, cô sửng sốt, làm sao còn có cả đồ ngủ đôi vậy!... Cảm giác như cô và anh đang thật sự ở chung với nhau vậy.
Anh vẫn làm như thể không để ý gì, anh dẫn cô vào phòng khách, nơi cô đã ngủ ngày hôm qua.
Thay vì nói là phòng dành cho khách thì nên nói là một căn phòng có mỗi chiếc giường. Căn phòng bên trong trống rỗng, trơ trọi, nhìn phát biết ngay là căn phòng này chỉ có mỗi mình anh dùng.
“Bắt đầu từ buổi tối hôm nay, em phải ngủ quen với việc bị trói. Hôm nay sẽ trói tay phía trước, được không?”
“Được.” Cô duỗi tay đưa cho anh, không hiểu sao trong lòng lại có chút kích động.
Thẩm Hoán đắp chăn bông cho cô, đặt điện thoại lên bàn đầu giường, “Nếu có gì khó chịu, em có thể gọi cho tôi hoặc đi tìm tôi.”
“Anh không ở đây cùng em sao?” Nhận ra anh muốn rời đi, cô vội vàng nắm lấy tay anh hỏi.
Thấy anh khựng lại một lúc, anh đang có cảm thấy khó xử sao?
Anh vội vàng buông tay ra, quay lưng về phía cô, “Không đâu, hiện tại tôi đang buồn ngủ, em cũng mau đi ngủ sớm đi.”
“Nếu có gì khó chịu nhất định phải nói cho tôi biết. Tôi không muốn ngay từ đầu chúng ta đã xảy ra mâu thuẫn.”
“Được.” Nghe thấy tiếng anh đóng cửa và cả tiếng bước chân dần đi xa.
Nỗi sợ hãi trong lòng cô theo bóng đêm từ từ lan tỏa.
Lâm Noãn từ nhỏ đã sợ bóng tối, cô luôn cảm thấy trong bóng tối có quái vật ăn thịt người, chỉ cần quấn chặt mình bằng chăn bông hoặc chui vào một góc thì cô mới cảm thấy thoải mái.
Khi cô lớn lên, tình trạng này mới được cải thiện.
Nhưng bây giờ, cô thực sự sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy, từng đợt ớn lạnh dội vào tim.
Nỗi sợ hãi trong lòng ăn mòn cả đại não, cô muốn ôm lấy mình nhưng bất lực.
Cô đã cố gắng nhấn bàn phím điện thoại bằng những ngón tay run rẩy, nhưng vẫn không thể giữ vững điện thoại một cách chắc chắn.
Cô vội vàng đứng dậy nên vấp phải chăn bông khi bước ra khỏi giường và ngã xuống đất. Thật sự rất đau!!
Nhưng cô cũng không thèm kêu một tiếng, kiên cường đứng dậy, dép cũng chẳng thèm xỏ.
Nhanh lên, nhanh lên, mở cửa ra là cô có thể nhìn thấy anh ở phòng khách. Nơi có anh, dù tối hay sáng, cô cũngkhông cảm thấy sợ hãi.
Cô vừa chạy ra phòng khách thì nghe thấy tiếng gọi. “Lâm Noãn.”
Cô sợ tới mức ngồi dưới đất hét lên, vung tay loạn xạ, nước mắt cũng rơi, cô nói: "Không, đừng lại đây, tôi sợ.”
“Lâm Noãn, đừng sợ, là anh, đừng sợ.” Thân thể được bao bọc trong cái ôm ấm áp, hóa ra là anh. Nước mắt cô vẫn còn vương trên khuôn mặt, theo bản năng lau nước mắt trên bộ đồ ngủ của anh, đột nhiên cô cảm thấy mình thật ngu ngốc lại tự khiến bản thân sợ hãi như thế này.
“Sao vậy, em thấy không thoải mái sao?” Anh vội vàng hỏi.
“Không ... em chỉ là hơi sợ bóng tối, có thể ở bên anh không? Trói tay em cũng không thành vấn đề. Em rất sợ ngủ một mình.” Cô muốn anh ở bên, cho dù bị trói cũng an tâm.
“Hóa ra là do chuyện này, tôi còn tưởng chuyện gì...” Anh không nói tiếp, quay về phòng ngủ ôm cô và đặt cô lên giường.
“Còn không đi dép vào.” Anh cười nhẹ.
Cô vùi mặt vào gối có chút xấu hổ, hồi lâu mới hỏi: “Vừa rồi sao anh vẫn ở trong phòng khách mà không bật đèn? Thật sự làm em sợ.”
“Tương lai ngươi em sẽ ngủ ở đây. Có ta ở đây, ngươi có thể nói với ta một chuyện.” Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, dỗ dành nàng.
Cảm nhận được nhịp đập nhẹ nhàng của anh, đêm lạnh không còn đáng sợ nữa. Nỗi sợ hãi vừa rồi khiến cô mệt mỏi cả về thể xác lẫn thần, theo nhịp vỗ nhẹ nhàng, cô đã sớm chìm vào giấc ngủ.
Sau khi dỗ cô ngủ, Thẩm Hân nằm trở lại trên giường.
Thiết nghĩ, kế hoạch đêm nay tuy không đặc biệt thành công nhưng cũng không thất bại.
Điều đáng mừng là cô ấy đã không bài xích với tất cả những gì anh đang làm. Anh có thể làm những gì anh muốn dần dần.
Nặng nề nhắm mắt, yêu cầu với một người có thể đồng hành cùng anh quá nhiều.
Khi Lâm Noãn thức dậy vào sáng hôm sau, cô nhân ra tay mình đã được cởi trói. Sờ sờ chăn bông bên cạnh, có vẻ như anh thức dậy được một lúc lâu rồi.
Sau khi ra khỏi phòng thì Thẩm Hoán đã chuẩn bị xong bữa sáng, "Rửa tay, mau chuẩn bị ăn thôi.”
Lúc ăn cơm, Lâm Noãn đang bưng bát không dám nhìn anh, bởi vì cô cảm thấy chuyện tối hôm qua thật sự rất xấu hổ.
Cô ăn qua loa bữa ăn sáng và định rửa bát thì nghe anh nói: “Cứ để đây, có người đến dọn. Hôm nay em quay về chuẩn bị một vài đồ cần thiết rồi dọn đến đây ở đi.”.
_________________________________
Tại nơi cho thuê trọ.
Lâm Noãn nhìn hành lý của mình, ngoại trừ quần áo, cô dường như không có gì để mang theo, tất cả mọi thứ đều có ở đó.
Khi tôi lấy đồ vệ sinh cá nhân, tôi suy nghĩ một lúc và ném nó ra khỏi vali. Cô muốn dùng chung với anh bất kể món đồ gì, #le lưỡi#, thủ đoạn quá đi thôi!
Không cần mang theo đồ ngủ, quần áo của mình toàn hình con vật dễ thương, nếu mặc chúng trước mặt anh, cô sẽ xấu hổ chết mất.
Nội y cũng nên được thay đổi thành một bộ chín chắn hơn, để khi anh nhìn cũng dễ chịu hơn.
Sau khi thu dọn xong, cô trầm mặc một lúc, nghĩ đến sự trói buộc đêm qua, tại sao anh lại thích làm như vậy nhỉ?
Cô ấy cũng ngày càng tò mò hơn về những trò SM.
Nghĩ cái rồi bắt tay vào tìm, cô bật máy tính, nhập từ khóa vào chỗ tìm kiếm, ngón tay không ngừng di chuyển con chuột.
Trong ảnh, người phụ nữ bị trói gô, tạo dáng trước ống kính trong tư thế mê hoặc, bọn họ còn cố tình phóng to phần ngực.
Lâm Noãn nuốt nước bọt, hình như anh đã nói rằng anh sẽ không làm điều này với cô.
Tôi nhấp vào dấu x và thay đổi một từ khóa để tiếp tục tìm hiểu.
Lần này, tôi thấy một người phụ nữ bị treo trên cột, có người đang đánh cô ấy bằng roi da, vẻ mặt của cô ấy có vẻ đau lại có vẻ nghiện.
Cô không thể chịu đựng được nữa, xóa lịch sử duyệt web và tắt máy tính.
Cô không dám nghĩ đến những gì anh sẽ đối xử với cô. Dường như cô cảm thấy mình không hề hiểu anh hắn vẫn luôn ôn nhu nhã nhất, sao có thể có những sở thích như vật?
Nhưng sự trừng phạt tối hôm qua đối với cô tương đối dễ dàng, và cũng không phải là không thể chấp nhận được như cô tưởng.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể chịu sự kiềm chế như vậy, có lẽ vì đối tượng là anh.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, cho dù có làm gì, cô cũng sẵn sàng chấp nhận.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
117 chương
13 chương
143 chương
96 chương
516 chương