Trói buộc cả đời
Chương 13 : Trói buộc cả đời
Chương 13: Xấu hổ
“Xin lỗi, ở đây có loại rượu nào ngon không?” Cô ngẩng đầu hỏi người phục vụ bên cạnh.
Người phục vụ trẻ tuổi giữ nụ cười chuyên nghiệp và xin lỗi: “Xin lỗi cô, quán chúng tôi bị cấm uống rượu. Nếu cô muốn uống chút gì đó, tôi sẽ giới thiệu cho cô, chanh mật ong ở đây được các cô gái rất ưa chuộng, không biết cô có muốn thử hay không?”
Cô muốn uống một chút rượu để ăn mừng sự tiến triển suôn sẻ của thỏa thuận này.
Nghi lễ bắt tay vừa rồi đã bị phá hỏng bởi sự lên tiếng của dạ dày cô, cô muốn bù đắp lại và làm một nghĩ thức hoàn hảo hơn.
Nhưng cô lại quên mất rằng ở đây uống rượu đã bị cấm, chỉ có một số loại nước giải khát.
Cô hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại chút nữa về nhà anh còn phải lái xe, thật sự cũng không nên uống rượu.
Cô chỉ có thể hạ thấp yêu cầu của mình và gật đầu, “Vậy được, cho tôi hai ly, cảm ơn.”
Bên ngoài, anh luôn quen với việc uống nước lọc, không thích những thức uống ngọt ngào của con gái. Nhưng dù sao thì đó cũng là lần đầu tiên họ ăn tối cùng nhau, anh cũng không đành lòng từ chối cô.
Người phục vụ nhanh chóng đặt thực đơn đã chuẩn bị sẵn lên bàn cho Thẩm Hoán, như những cặp đôi khác vậy, thường là người đàn ông sẽ chi tả cho toàn bộ hóa đơn.
Vậy... giờ bọn có có phải cũng tính là đang hẹn hò nhỉ? Những ngón tay cô vô thức nắm chặt, bọn họ cần làm gì để làm cho bầu không khí thêm sôi động nhỉ?
“Đêm nay, em cứ cùng tôi về nhà.”
Không chờ cô nghĩ ra, anh đã đưa ra một chủ đề.
“Vậy thì em đến cửa hàng tiện lợi gần đó để mua một ít đồ vệ sinh cá nhân.” Cô vội vàng đáp lại, đồng thời tự hỏi bản thân có cần mua thêm thứ gì không.
“Không, tôi còn dư.”
Có lẽ toàn là đồ dùng vệ sinh dự phòng của anh, nhưng đa số đều là đồ dùng của đàn ông, không thích hợp cho con gái như cô nên cô muốn từ chối.
Nhưng cô nghe anh nói: "Không dùng thì không còn ai dùng nữa".
Câu này của anh ta là có ý gì, cô nhất thời không phản ứng lại, nhưng cũng gật đầu chấp nhận.
Sau đó hai người không còn gì để nói, may mà không có nhiều khách, đồ ăn nhanh chóng ra, giuwxa hai người chỉ còn tiếng thìa dĩa va chạm vào đĩa.
Ăn được nửa bữa, Lâm Noãn nắm lấy đồ uống trong tay, lấy hết can đảm đưa tới trước mặt anh.
“Em hy vọng điều này sẽ tiếp tục trong tương lai và cũng mong sự hợp tác của chúng ta suôn sẻ.” Nói xong, cô chỉ muốn tự cắn lưỡi mình, ý tưởng gì cũng vô dụng hết, máu nóng dồn lên não, cô mới đột ngột thốt ra một câu.
Cô chưa kịp phản ứng thì chiếc cốc trong tay cô đã bị đập nhẹ, phát ra âm thanh giòn tan.
Khi cô nhìn anh lần nữa, anh đã uống một ngụm đồ uống trong ly, khó hiểu nhìn cô – người vẫn đang nâng ly chúc mừng.
“Hợp tác vui vẻ!” Sau khi nói lại, cô ngẩng đầu uống cạn đồ uống trong ly.
Loại thức uống này được làm trong miệng nhỏ, bạn có thể cảm nhận được vị ngọt của mậtong ngay lần đầu nhấp ngụm, cảm nhận được hương chanh lan tỏa trong miệng sau khi uống hết, không phải vô cớ mà nó trở nên được yêu thích ở cửa hàng này.
Nhưng chưa có ai trâu bò uống cạn cả ly như cô, mật chui vào họng lập tức bám lại, hơi thở bỗng có chút khó khắn, cô bị sặc. Cảm giác chất lỏng tràn vào khoang mũi, cô bắt đầu ho dữ dội.
Thế giới xung quanh Thẩm Hoán đã hoàn toàn thay đổi rồi, cô gái nhỏ này luôn làm ra hành động bất ngờ như vậy, vội đưa nước đun sôi để nguội cho cô, đi tới vỗ nhẹ vào lưng cô để cô bớt ho.
Mãnh liệt ho khan làm cô nước mắt lưng tròng. Ngạt thở chết đi được, đầu óc trống rỗng, hai lõ mũi như muốn bốc hỏa vậy, đau thật!
Cảm giác ấy dần dịu đi dưới hành động vỗ lưng cho, cô uống vài ngụm nước để làm loãng mật ong cuộn trong họng.
Khi cơn ho hòa hoãn, cô cảm thấy đau đầu vô cùng, mặt cô đỏ bừng không thôi.
Sau khi mọi thứ trở lại bình thường, trong đầu Lâm Noãn chỉ chạy đi chạy lại hai chữ “Thôi xong”, muốn đắc chí với anh một chút ai dè lại khiến bản thân càng thêm xấu hổ.
Đương nhiên, bữa ăn này không thể tiếp tục, cô sầu muộn nghĩ, đây là lần đầu tiên họ ăn tối mà1
“Đi thôi, em ăn no rồi.” Cô chán nản nhìn anh.
Thẩm Hân cười thầm, cô thật sự là trái cây hạnh phúc của anh, cho dù có lớn như nào thì cô vẫn là cô gái nhỏ ngây thơ như vậy.
“Được, tôi đi thanh toán trước, em ở đây chờ tôi.” Nói xong, anh cầm điện thoại di động đến quầy thu ngân.
Cô ôm đầu chán nản, đầu tóc rối bù, mọi thứ rối tung hết cả lên.
Nhìn thức ăn trên bàn tôi càng buồn hơn, còn thừa nhiều như vật. Ngay cả đại gia cũng không gọi nhiều vậy đâu.
“Đi thôi.” Lúc quay lại, anh nhìn cô vẫn ngơ ngác nhìn lên bàn, gọi cô thì cô cũng không có phản ứng gì.
Da mỏng như vậy, liệu sau khi trở về, cô ấy có thể thực sự chấp nhận hình phạt của anh sao?
Cuối cùng anh nắm tay cô bước ra khỏi cửa, phải mau về mới được, anh có chút chờ không nổi rồi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
43 chương
80 chương
10 chương
10 chương
10 chương