Trở về thiên sơn
Chương 56 : Thiên nguyên trùng nở rồi
"Trần tiểu tử, ngươi hành sự có chút lỗ mãn đấy."
Trúc lão uống một ngụm trà nhẹ thở ra một hơi nói.
Trần Lục cúi đầu thản nhiên nói:
"Ta chỉ là không quen bị người khác ức hiếp mà thôi, vừa rồi là theo bản năng mà giải quyết sự việc."
Trúc lão gật gật đầu nói:
"Lão phu hiểu cảm giác của ngươi, nhưng đừng bộc lộ ra toàn bộ thực lực trước mặt nhiều người như vậy, trời vốn đố kị anh tài, bọn họ sẽ làm thế nào khi thấy một tiểu tử chưa đầy 30 tuổi đã bộc lộ ra thực lực ngang với một vị bán bộ Tứ Kỳ?"
Trần Lục trầm mặt một lúc lâu không trả lời, Trúc lão thở dài nói:
"Người tốt nhất không nên tham gia đại hội lần này, chuyện sẽ trở nên vô cùng phiền phức nếu Thiên Vân tông mất đi một thiên tài như ngươi đấy."
Trần Lục sau một hồi trầm mặt liền mỉm cười lắc đầu nói:
"Ta lại càng muốn tham gia đại hội lần này."
"Sao chứ?"
Trúc lão có chút kinh ngạc nhìn sang, Trần Lục tiếp tục nói:
"Ta từ khi trở lại Thiết Ương thành đã muốn tìm một người để gây hứng, không có ai thì ta sẽ tự tạo cơ hội là kẻ đó làm sai với ta trước, khi đối phương xác nhận đã muốn hạ sát thủ với ta thì lúc đó kế hoạch đã thành, ta cũng cớ để hạ sát thủ với đối phương."
"Ngươi làm như vậy là có ý gì?"
Trúc lão hơi cau mày khó hiểu hỏi, Trần Lục mỉm cười thản nhiên nói:
"Ta từ khi sinh ra đã có thiên phú là mỗi khi giết một người nào đó thì tu vi đại phá lực chiến tăng mạnh, ta gọi nó là Chiến Thần Cuồng Huyết, cũng mượn nhờ việc này mà loại bỏ được một số mầm non tương lai của tông môn khác."
Trúc lão hơi trầm mặt một chút liền thở dài nói:
"Ngươi cho lão phu thấy một tương lai phía trước của Ngũ Vực rồi, đệ tử chân truyền của lão phu."
Trần Lục kinh ngạc sau đó cúi đầu nói:
"Đệ tử bái kiến sư tôn."
Hắn không vốn không cần một sư phụ, vì trong hắn đã có hai đạo linh hồn cường đại, tùy thời đều có thể giúp mình cường đại hơn.
Nhưng cái hắn cần chính là một cái danh phận đệ tử chân truyền của Trúc lão, địa vị vững mới có thể trụ ở Thiên Vân tông làm một số điều.
Quảng Cáo
Như là tham gia bí cảnh Hoàng Long thành bảy trăm năm mở ra một lần, mà lần tiếp theo mở chính là 10 năm nữa, Thiên Vân tông lại phải có một cuộc đàm phán lợi ích với Tứ Vực.
Với danh phận chân truyền của Trúc lão thì hắn nắm chắc năm phần sẽ tới lượt mình vào bí cảnh đó.
"Thời hạn 10 năm phải đạt được Tứ Kỳ."
Trần Lục nghĩ thầm trong lòng, hắn đứng dậy tạm biệt Trúc lão rồi quay về phòng của mình.
Không nói một lời liền rơi vào tĩnh tu, thương thế chưa khỏi cộng thêm việc dùng sức uy hiếp Cao Tùng của Phần Hỏa Kiếm tông, khiến hắn suy yếu đi một chút, cần vài ngày để hoàn toàn khôi phục lại đỉnh phong.
"Tên tiểu tử ngốc nhà ngươi, khi không lại gây ra họa lớn đến như vậy, nếu mà cường giả Ngũ Kỳ chướng mắt ngươi ra tay xuất thủ, thì ta và Vô Tâm cho dù tiêu hao hết nguyên hồn cũng không thể đảm bảo an toàn cho ngươi."
Hạo Trung sắc mặt vô cùng khó coi hừ lạnh trách mắng Trần Lục.
Vô Tâm trầm mặt lạnh lùng nói:
"Đừng tưởng ngươi hàn phục được một vài tên Tam Kỳ âm thầm bảo hộ thì tự ý làm càn, dù gì cũng nên mưu tính xa hơn một chút, vì cái lợi trước mắt mà tạo ra đại họa lớn rồi."
"Không, đại họa lần này của ta cũng có thể một bước hóa thành cơ duyên, đại hội sẽ có vô số kẻ âm thầm cho các đệ tử mang theo vài món bảo vật hộ thân hoặc là đòn sát thủ sau cùng, ta vừa có thể cường hành tăng chiến lực còn đoạt được bảo vật trên người bọn chúng."
Trần Lục càng nói ánh mắt càng trở nên âm độc tàn nhẫn.
"Mấy thế gia đạo tử kia sẽ mặc cho ngươi đoạt bảo giết người như vậy à?"
Hạo Trung nóng giận nhưng cố kìm nén nói.
Trần Lục thở dài một lúc nói:
"Tới lúc đó ta tự mình có hướng giải quyết."
Hạo Trung và Vô Tâm nghe vậy cũng không tiện nói gì liền nhắm mắt tĩnh tu, Trần Lục hóa thần niệm chui vào túi trữ vật.
Hắn muốn nhìn thử xem không gian nơi đây mở rộng tới mức nào rồi, còn phải nhìn Thiên Nguyên Trùng trứng một cái nữa.
"Ồ."
Trần Lục nhìn thấy không gian rộng lớn ước chừng đến cả nghìn dặm liền kinh ngạc không thôi, thứ này liên tục hấp thu máu huyết của yêu thú sông Tô Lịch, chỉ trong thời gian ngắn đã mở rộng như vậy.
"Sắp nở rồi."
Trần Lục thấy Thiên Nguyên Trùng trứng hiện ra vô số vết nứt liền cười, hắn vung tay lấy đạo tàn hồn của thủy long lúc trước giết được ở nội môn Thiên Vân tông đang trốn ở phía xa vào tay.
"Lần này tái sinh hãy cố tận lực cùng ta vượt qua ba ngàn đại đạo."Quảng Cáo
Trần Lục nói xong liền quăng đạo tàn hồn kia vào trong Thiên Nguyên Trùng trứng, ánh sáng một lam một bạch từ trong trứng chiếu rọi.
Bọn chúng đang thi nhau phát sáng mà đạo lam quang có chút yêu thế, Trần Lục liền thuận thế đập một chưởng lên trên quả trứng.
Khiến cho bạch quang mờ nhạt vài phần, lam trở nên cực thịnh sau đó thôn phệ toàn bộ bạch quang.
Quả trứng kia rung lắc dữ dội cũng vỡ nát, lộ ra một con trùng màu trắng có sáu cánh, bộ hàm sắc nhọn cùng lớp da cứng cáp, cái đuôi dài uyển chuyển linh hoạt như rắn còn có thêm kim độc, bốn con mắt chuyển động nhìn như mắt rồng.
"Vậy ra đây là nguyên hình của Thiên Nguyên Trùng."
Trần Lục có chút kinh ngạc khi thấy con trùng nhỏ này, nó chỉ mới to bằng lòng bàn tay của hắn, Thiên Nguyên Trùng ngoan ngoãn lượn quanh Trần Lục vài vòng sau đó hạ xuống bàn tay.
"Ngươi cứ ở đây hấp thu khí huyết ổn định căn cơ đi, nếu không đủ thì ta cho phép ngươi dùng một bộ xương yêu thú ở đây."
Trần Lục vuốt ve Thiên Nguyên Trùng một lúc mới cười nói, hắn đặt nó xuống đất sau đó trở về tiếp tục tĩnh tu.
Năm ngày sau đại hội đã bắt đầu, một đệ tử tới gọi Trần Lục, hắn cũng nhanh chóng cùng đoàn người Thiên Vân tông đến tham chiến.
"Trần Lục, ca về mà không nói với ta một tiếng sao?"
Thiên Uyển bĩu môi tức giận nói.
"Đi lâu như vậy, không phải là gặp một tiểu cô nương nào rồi chứ?"
Cửu Xuân tò mò hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Lục.
Trần Lục lườm hắn một cái rồi nhìn Thiên Uyển ôn hòa nói:
"Ta chẳng qua là đi đường mệt mỏi, nên mới không đi tìm muội được."
Thiên Uyển gật gật đầu, Trúc Âm thì nhìn Trần Lục bằng ánh mắt tràn đầy sát khí.
Muội muội của mình lại bị một tên gia hỏa chọc ra phiền toái với Phần Hỏa Kiếm tông mê hoặc, khiến cho nàng thật sự muốn một kiếm chém chết hắn.
Đến được một cánh cổng không gian thì mọi người dừng lại, bên cạnh có một trung niên chiến giáp thi lễ nói:
"Đây là bí cảnh Nam Nguyên, đại hội lần này được tổ chức ở bên trong, mời các vị bằng hữu Thiên Vân tông vào."
Trung niên bấm pháp quyết vung vào cánh cửa, cửa mở ra liền thầy ánh sáng màu vàng lan tỏa, Trúc lão và mấy vị thái trưởng lão bước vào đầu tiên, sau đó là Dương Khiếu và đám thuyền trưởng, sau cùng là mấy đệ tử như Trần Lục.
Những người không tham gia thi đấu hoặc chỉ đến xem vui thì đã có những tấm kính chiếu ra hình ảnh bên trong bí cảnh.
Quảng Cáo
Trần Lục vừa vào bí cảnh đã thấy một cảnh tượng vô cùng đẹp đập vào mắt, nơi này núi non, rừng rậm, sông suối đều có đủ, còn có địa hình băng giá, nham thạch, bão cát, thổ cương và lôi đình.
"Vậy đây là nơi thi đấu của chúng đệ tử à."
Trúc lão nhìn sơ một chút có vẻ hài lòng nói.
"Xem ra Nam Vực lần này chơi hơi lớn đây."
Hồng Tô lão bà bà ánh mắt đục ngầu cười nói.
Đám đệ tử theo phía sau ai cũng trố mắt kinh ngạc rồi bàn luận đủ chuyện, bọn họ đi tới một cái đại sảnh cơ hồ chứa được hơn ngàn người.
Nơi này đã sớm hội tụ vô số tông môn, gia tộc và tán tu tham gia đại hội, Thiên Vân tông vừa tới liền đã chạm mặt Phần Hỏa Kiếm tông đầu tiên.
Trong chớp mắt khí tức hai bên tăng vọt chỉ là do tiểu bối bộc phát, mấy vị tiền bối thì chỉ nhìn đối phương thôi.
Dương Khiếu nhìn tới một thanh niên y phục đỏ sau lưng vác một thanh hỏa kiếm, hắn cũng nhìn Dương Khiếu cả hai liền mỉm cười.
Rầm một tiếng hai bóng người đã lao vào va chạm, Dương Khiếu thì sài kích còn thanh niên kia là kiếm.
Khí tức của hai vị Tứ Kỳ va chạm làm cho những người khác lập tức chú ý tới.
"Không ngờ Phần Hỏa Kiếm tông cũng có một tiểu tử lợi hại."
Dực Khôn thái trưởng lão cười cười nói.
Một lão già toàn thân cứ liên tục run rẩy như hết lực cười nói:
"Thiên Vân tông cũng là anh tài xuất chúng, thật hâm mộ làm sao."
Trương Châu thái trưởng lão vẻ mặt phúc hậu nói:
"Thiên Vân tông của ta không có gì đáng hâm mộ, chỉ thật sự hâm mộ Phần Hỏa Kiếm tông tồn tại hơn ngàn năm, kiên định không bao giờ chịu khuất phục bởi ma tộc phía Bắc Vực, mà chỉ khuất phục trước một thứ gọi là lợi ích, hâm mộ thật."
Lời này vừa ra vô số đệ tử Phần Hỏa Kiếm tông trầm mặt, mấy vị tiền bối cũng là cắn răng nhẫn nhịn, một lời này của Trương Châu thái trưởng lão là đang sỉ nhục bọn họ.
"Xem tiểu bối bàn luận đi."
Hồng Tô lão bà bà đập tan không khí trầm mặt xung quanh nói, cả hai tông môn đều nhìn về phía một cái kháng đài gần đó.
Nơi đó thường là cho các tu sĩ giao lưu võ học và kiếm đạo của mình, cũng có thể so tài một chút thực lực.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
13 chương
100 chương
17 chương
44 chương
169 chương