Buổi tối, Lục Tiểu Yên gõ cửa phòng Lục Yên, tới nói xin lỗi cô. Lục Yên để cô ấy vào phòng, sau khi cô ấy đi vào, con mắt rất không nghe lời mà quét qua phòng của Lục Yên. Lục Yên đứng trước mặt cô ấy, ngăn cản tầm mắt của cô ấy. Cô ấy chân thành nói: "Xin lỗi, cô không nên phát cáu với cháu, mẹ nói trạng thái tinh thần của cô vẫn chưa ổn định, hy vọng cháu có thể tha thứ cho cô." Lục Yên cũng không để những chuyện này trong lòng, hững hờ nói: "Không có gì, chúng ta là người một nhà." "Không sai! Chúng ta là người một nhà!" Lục Tiểu Yên tặng một con búp bê vải nhỏ cho Lục Yên, nói: "Đây là tự tay cô làm, tặng cho cháu, hy vọng cháu thích." Lục Yên nhận lấy con búp bê vải, búp bê dùng vải xám may thành, bên trong dường như được nhồi một nắm gạo, bên ngoài dùng bút bi vẽ lên mặt mũi của người, khóe miệng búp bê nhếch cười, dùng bút đỏ bôi lên, giống như cái miệng to như chậu máu, con mắt tròn trịa dùng bút đen vẽ lên không theo quy tắc gì, dáng vẻ có chút dọa người. Lục Yên cảm thấy hơi tê da đầu, nhưng mà đây là một phen tâm ý của cô nhóc, cô vẫn vui vẻ nhận lấy. "Cảm ơn cô." Lục Tiểu Yên làm như rất thân ngồi lên trên giường lớn mềm mại của Lục Yên, dùng giọng điệu nói chuyện phiếm để nói với cô: "Thật là thần kỳ, cháu lại đến từ tương lai, còn là bề dưới của cô, có đôi khi cô nhìn cháu mà giống như đang soi gương." Lục Yên đánh giá cô ấy một chút, không thể không nói, các cô quả thật giống nhau, ngũ quan rất giống, chỉ là mắt hơi khác biệt --- Lục Tiểu Yên kế thừa đôi mắt hạnh của Mạnh Tri Ninh, mà mắt của Lục Yên và Lục Trăn, thậm chí là Lục Giản giống nhau như đúc, cùng là đôi mắt hoa đào. Bởi vậy mắt của Lục Tiểu Yên có vẻ lớn, có vẻ đáng yêu; mà mắt của Lục Yên không tự chủ mà nhếch lên, có vẻ mị hoặc. Lục Yên ngồi bên người Lục Tiểu Yên, tò mò hỏi cô ấy: "Cô làm sao để tốt lên vậy?" Lục Tiểu Yên nhún nhún vai: "Không biết, có thể là có một lần chơi trên bờ ruộng bị đập đầu, sau đó khôi phục nửa năm, mạch suy nghĩ dần dần rõ ràng, từ sau khi cô tỉnh lại bọn họ liền rất tốt với cô, có thể là thấy cô tốt lên, cảm thấy cô rất đáng yêu nên thật lòng xem cô như con gái." Lục Yên không nói một từ. Cô biết, thời đại này trọng nam khinh nữ rất nặng, nhất là nông thôn, trong nhà họ Chu đã có hai gái một trai rồi. Đối với Lục Tiểu Yên, có lẽ là sợ hãi nhiều hơn thích đi. Khi đó tinh thần cô ấy không rõ ràng cũng không quan trọng, bây giờ tỉnh lại, có lẽ là sợ cô nói ra tội ác của bọn họ. Nhưng bởi vì lai lịch của cô đặc biệt cho nên bọn họ cũng không dám làm gì cô, chỉ có thể cho ăn ngon uống sướng, để cô bớt đi một phần oán ghét họ. Đây cũng chỉ là suy đoán của Lục Yên, bất kể nói thế nào, cô ấy trải qua lần trắc trở này, bình an vô sự, chung quy là chuyện tốt. "Đúng rồi, cháu là con gái của anh trai cô, vậy cháu chính là cháu gái của cô." Cô nhóc bỗng nhiên nắm lấy ống tay áo của Lục Yên, nói ra: "Vậy thì...!Thẩm Quát chính là chú của cháu rồi." Nhắc đến Thẩm Quát, trái tim Lục Yên chìm xuống, nhìn cô ấy một cái. Mắt cô ấy to tròn, vẻ mặt ngây thơ vô hại. "Trước kia cháu có gọi là chú Thẩm một khoảng thời gian." Cô nói: "Sau này thì không gọi như vậy bữa, bởi vì tuổi tác của tụi cháu xấp xỉ nhau." Ít nhất thì bây giờ, là như vậy. Lục Tiểu Yên bỗng nhiên nói ra: "Trước kia tất cả mọi người cho rằng cháu là cô, cháu giả mạo thân phận của cô, như vậy...!Thẩm Quát chắc chắn cũng cho rằng cháu là cô ~" "Cho nên?" Lục Tiểu Yên cười cười: "Hết rồi, lúc đầu sự tồn tại của cháu cũng là thay thế cô, bây giờ cô trở về rồi, không biết cháu có bất chợt trở về thế giới của cháu không, dù sao thì....!Cháu vốn không thuộc về thế giới này mà." Sắc mặt Lục Yên trầm xuống. Lục Tiểu Yên vẫn nét mặt vui cười như cũ, tuổi tác cô nhóc không lớn, trong mắt không giấu được tâm tư, cô ấy tới làm hòa với Lục Yên là giả, cô ấy lúc nào cũng đang nhắc nhở cô ---- cháu là vật thay thế của cô, mọi thứ mà cháu có đều nên thuộc về cô. "May mà Thẩm Quát tìm được cô, cứu cô ra, cô mới có thể gặp lại bố mẹ, cô còn chưa cảm ơn anh ấy đâu." Lục Tiểu Yên phối hợp nói: "Cháu cũng không biết đâu, lúc ấy anh ấy vì cô mà quả thật là không muốn sống nữa, bị mười mấy thôn dân đuổi theo, thậm chí còn bị..." "Còn bị làm sao?" Lục Tiểu Yên bỗng nhiên dừng lại, thấy trên mặt Lục Yên tràn đầy vẻ lo lắng, cười nói: "Nếu cháu không biết thì chuyện này chính là bí mật của cô và anh ấy." "..." Nhìn biểu lộ "người thắng" trên mặt Lục Tiểu Yên, Lục Yên biết, cô nhóc này là mượn danh nghĩa xin lỗi để tới phản kích cô. Lục Yên đứng dậy, trực tiếp ném con búp bê kia vào trong thùng rác, sau đó đi đến trước mặt Lục Tiểu Yên, đầu ngón tay rơi xuống cằm của cô ấy, nhẹ nhàng xoa xoa. "Trước kia, Thẩm Quát quả thực cho rằng cháu là em gái của Lục Trăn, nhưng chuyện này không có nửa xu quan hệ với cô; đồng thời cháu còn muốn nói cho cô biết, không có cháu thì đời này cô cũng đừng nghĩ đến việc trở về nữa, cho nên trong lòng nên đội ơn đi." Cô nói xong câu đó, trực tiếp ném Lục Tiểu Yên ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Ở trước mặt "Kẻ địch" làm một loạt động tác có khí phách, nhưng lúc một mình, cô cũng có chút tâm ý hoảng loạn. Khoảng thời gian đó cô và Thẩm Quát còn ầm ĩ đến không được tự nhiên, cũng không đoái hoài đến anh. Nhưng mà lúc này cô đã bất chấp nóng nảy, lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Quát, điện thoại vang lên thật lâu anh mới bắt máy, Lục Yên trực tiếp hỏi, anh, trong thôn rốt cuộc có xảy ra nguy hiểm hay không. Thẩm Quát tùy ý nói: "Có, lúc ấy cứu người bị mười mấy thôn dân thả chó rượt." "Có bị thương không!" "Có thể bị thương gì chứ." Giọng nói Thẩm Quát trầm thấp, nhưng mà giọng điệu lại nhẹ nhàng, nói ra: "Anh đang ở bên ngoài xem nhà, buổi tối lại nói." "Anh muốn mua nhà?" "Ừm, quý này được chia hoa hồng rồi, anh chuẩn bị mua một căn nhà nhỏ trước." Mạch suy nghĩ của Lục Yên lập tức bị kéo lệch: "Mua mua mua! Bây giờ nhà cửa quả thật không quá phù hợp, nếu anh có nhiều tiền thì mua nhiều mấy căn đi!" Cô biết giá nhà bây giờ hoàn toàn chưa tăng cao, ở Bắc Thành, chưa đến mười vạn là có thể mua được một căn nhà rồi. Đương nhiên, lúc này nhân dân tệ cũng chưa bị mất giá, nhưng bất kể như thế nào, đầu tư mua nhà chắc chắn là kiếm lời lớn. Thẩm Quát cười cười: "Anh không đầu tư, mua cho mình ở, tương lai cũng có ích." Lục Yên tò mò hỏi: "Tương lai còn có ích gì." "Em đoán xem." Lục Yên suy nghĩ, bỗng nhiên vỗ đùi: "Phá dỡ đúng không! Em biết ngay mà, nếu tương lai phá dỡ thì có thể được trả số tiền bồi thường lớn, Thẩm Quát, anh quá có đầu óc kinh doanh..." "Anh muốn cưới em." Lục Yên có bộ óc rất kinh tế, líu ríu còn chưa dứt lời, Thẩm Quát lại đột nhiên nói một câu như vậy, dọa cho cô sợ đến mức điện thoại cũng sắp bay ra ngoài rồi. "Anh...!nói cái gì?" Đầu bên kia điện thoại, thiếu niên cười khẽ một tiếng: "Anh phá dỡ." "Không phải, anh rõ ràng không phải nói câu này." "Nếu không thì là gì?" "Thẩm Quát." Cô mang theo giọng điệu làm nũng: "Vừa rồi anh rõ ràng không phải nói như vậy." "Được rồi, cúp máy trước đây." "Này..." Lục Yên cúp điện thoại, bĩu môi. Rõ ràng nói là muốn cưới cô. * Lúc chạng vạng tối, cô đạp xe đến cửa nhà Thẩm Quát. Cửa nhà Thẩm Quát đóng kín, không biết là trong nhà có người hay không, Lục Yên đứng ở cạnh cửa quan sát, sau đó đi đến bên cửa sổ, nhìn vào trong nhà. Ánh sáng trong phòng rất mờ, Lục Yên đưa tay vòng lại trên mắt, che khuất ánh nắng, miễn cưỡng có thể thấy rõ tình cảnh trong nhà. Thẩm Quát đưa lưng về phía cô, nghiêng cơ thể trần trụi, bắp thịt ở phần lưng rắn chắc, có vẻ như thật sự sắp nổ rồi. Lục Yên kìm lòng không được "Woa" lên một tiếng. Hai năm nay, thân hình anh thật sự là càng ngày càng tốt lên, quá đẹp rồi! Thẩm Quát không chú ý tới cô nhóc nhìn lén bên cửa sổ, anh nghiêng người, anh làm gì đó trên cánh tay của anh, bởi vì vấn đề ánh sáng và góc độ, Lục Yên không biết anh đang làm gì, mãi đến khi anh thoáng quay người, cầm lấy băng gạc lau cánh tay, Lục Yên mới nhìn rõ ràng --- Trên cánh tay trái của anh có một vết thương thật dài trượt xuống, vết thương trải qua xử lý chuyên nghiệp, đã dùng chỉ may lại, lít nha lít nhít giống như con rết, thế nhưng bởi vì chưa khép miệng nên có vẻ đẫm máu. Lục Yên mở to hai mắt, cả người đều ngẩn ngơ. Lúc Thẩm Quát bôi thuốc, trong miệng cắn một miếng vải, rắc thuốc bột lên, cơ thể của anh run rẩy theo. Lục Yên cảm thấy trái tim như bị cái dùi cùn đâm mạnh một cái. Thẩm Quát chịu đựng cơn đau, một lần nữa băng bó cánh tay lại, nghiêng người sang, Lục Yên vội vàng ngồi xuống dựa vào tường, ngồi xổm trong góc. Vết thương nghiêm trọng như vậy, anh lại còn giả bộ như không có việc gì xảy ra, giấu giếm cô. Hơn nữa lại còn thành công, cô hoàn toàn không phát hiện ra...!có trời mới biết anh đau đớn cỡ nào. Cách đó không xa, một cậu bé mập mạp chảy nước mũi ôm quả bóng da, không rõ vì sao mà nhìn qua Lục Yên. Lục Yên gấp rút hô hấp, ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Cô dùng tay che miệng, sợ phát ra tiếng, trái tim rất đau, đau đến mức sắp nghẹt thở rồi. Đúng lúc này, điện thoại trong túi cô phát ra tiếng rung ong ong. Lục Yên vội vàng đi ra ngoài, tay chân luống cuống lấy điện thoại trong túi ra, kết quả son môi, khăn tay trong túi toàn bộ đều rơi ra ngoài. Ở phía xa, cậu bé càng không rõ vì sao mà nhìn qua cô. Điện thoại vừa vặn là Thẩm Quát gọi tới, Lục Yên cắn cắn mu bàn tay, ổn định hơi thở, nhận điện thoại --- "Thẩm Quát." "Đang làm gì vậy? Hơi thở của anh cũng hơi nặng, có lẽ bởi vì cơn đau vừa rồi chưa tan. "Em đang...!ở nhà." Lục Yên vừa nghe vừa nhặt đồ rơi dưới đất cất vào trong túi: "Có chuyện gì sao?" "Không có việc gì." Giọng nói anh vô cùng hấp dẫn: "Không có việc gì, muốn nghe giọng nói của em thôi." Lúc con người đang ốm đau luôn cực kỳ yếu ớt. "Nghe giọng của em làm gì." "Không biết, muốn nghe em nói một chút." Lục Yên che miệng, cô cố gắng khống chế hơi thở, nói ra: "Nói cái gì?" "Nói Lục Yên rất thích Thẩm Quát, đời này cũng sẽ không rời khỏi anh ấy." "Lục Yên...!Lục Yên rất thích Thẩm Quát, đời này cũng sẽ không rời khỏi anh ấy." Giọng điệu Thẩm Quát cao lên, dường như có chút kinh ngạc: "Hôm nay ngoan như vậy?" Trước kia muốn để cho cô nói một vài lời tâm tình buồn nôn, đó quả thực là còn khó chịu hơn giết cô. "Anh muốn nghe cái gì em đều nói cho anh nghe." Lục Yên đứng dậy, dựa vào góc tường có dây leo xanh bò đầy. Thẩm Quát im lặng thật lâu, hỏi: "Em không có ở nhà, rốt cuộc là đang ở đâu?" "Em...!ở nhà mà." "Thật không." "Vậy em cúp máy đây Thẩm Quát." Lục Yên nói xong vội vàng cúp điện thoại, cô sợ mình nói thêm gì nữa thì sẽ thật sự không nhịn được mà bật khóc. Nhiều ngày như vậy, Thẩm Quát bỏ bao công sức giấu giếm cô, sợ cô khó chịu, sợ cô đau lòng, cô đương nhiên cũng không muốn vạch trần anh. Cô không làm được gì cả, chỉ biết khóc, không có tác dụng gì. Đợi sau khi cô gái khóc sướt mướt rời đi, Thẩm Quát từ cạnh cửa đi ra, bước đến con đường bên cạnh tảng đá xanh. Bên tai truyền đến tiếng cậu bé mập mạp kia nói với mẹ ở đối diện --- "Chị gái kia khóc rất thê thảm." Thẩm Quát khó khăn cúi người, nhặt son môi của cô gái làm rơi, trong con ngươi dâng lên dòng nước ấm. Cô gái ngốc. ... Buổi tối khoảng mười giờ, Lục Yên nhận được điện thoại của Thẩm Quát, bảo cô xuống tầng. Cô mặc quần áo xong, lại lấy phấn điên cuồng bôi lên mặt một trận, che giấu con mắt hơi sưng đỏ. Nhưng sự thật chứng minh, buổi tối bôi phấn hoàn toàn là hành vi ngu xuẩn, cô đứng dưới đèn đường quả thật giống như Bạch Vô Thường câu hồn đòi mạng. Thẩm Quát từ trong bóng đêm đi tới, con ngươi đen nhánh che đậy dưới hàng lông mày rất đậm của anh, có vẻ cực kỳ thâm thúy. Một tay anh dắt chiếc xe đạp màu hồng của cô. Lục Yên ngẩn người, mới nhớ tới chiều hôm nay cô đạp xe, lúc cô trốn chui trốn nhủi lại để quên xe đạp ở cửa nhà Thẩm Quát. Ngu! Lục Yên thật sự hận không thể đập chết chính mình. Thẩm Quát dắt xe tới trước mặt cô, đưa tay nâng cằm cô lên, giọng nói hững hờ lẩm bẩm: "Trang điểm này của em quá dọa người rồi, nhìn xa giống như nữ quỷ." Lục Yên buồn buồn nói: "Vậy nhìn gần thì sao." Khóe miệng Thẩm Quát giương lên: "Nhìn gần thì là nữ quỷ xinh đẹp." Anh đang cố ý đùa cho Lục Yên vui vẻ, nhưng Lục Yên không cười nổi chút nào, cô đi đến bên cạnh anh, sờ lên tay áo của anh, nhẹ nhàng giống như lông vũ. "Sớm biết thì đã không để anh đi rồi." Cô nắm chặt tay áo, bên trong đôi mắt rũ xuống tràn đầy sự đau lòng. Thẩm Quát có chút bất đắc dĩ, nói với cô: "Bị thương ngoài da mà thôi." "Đây là trên cánh tay, nếu đổi lại là chỗ khác...!nếu anh xảy ra chuyện gì, em sẽ không chịu nổi." Giọng nói Lục Yên khàn khàn, tựa như đè nén cảm xúc mãnh liệt: "Bất cứ ai cũng không đáng để anh liều mạng, bất cứ ai cũng không đáng..." Một tay Thẩm Quát ôm lấy lưng cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Em đáng." Mọi thứ anh làm cũng là vì cô. Lục Yên cắn chặt môi dưới: "Sau này em sẽ bảo vệ anh thật tốt, Thẩm Quát." Thẩm Quát cười nhạt: "Được." "Đúng rồi." Anh từ trong túi lấy ra son môi của Lục Yên: "Lúc nào cũng vứt lung tung." Gương mặt Lục Yên hơi ửng hồng, ngượng ngùng đưa tay nhận lấy, Thẩm Quát không để cô lấy, anh mở nắp son môi, sau đó vặn son ra, ánh mắt cô cùng nhu hòa: "Anh rất thích màu này." "Hửm?" Anh để son môi xích lại gần đôi môi anh đào xinh đẹp của cô, cẩn thận thoa lên cho cô một vòng đỏ tươi. Hô hấp của anh nhẹ nhàng chậm rãi, ánh mắt đen nhánh trong veo mà sạch sẽ. Lục Yên nhìn chằm chằm ngũ quan anh tuấn xích lại gần của anh, cảm thấy trái tim đều sắp tan ra rồi. "Anh...!anh biết thoa sao?" "Biết." "Hửm?" Lục Yên còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Quát đè sau gáy cô, đã hôn xuống rồi. !! Lục Yên cảm nhận được, đôi môi lạnh buốt của anh nghiền ép lấy cô...!Đầu lưỡi liếm từng chút son môi đỏ tươi trên môi cô hầu như không còn, hết sức triền miên. Lục Yên rốt cuộc cười: "Ngon không?" "Ừm." Anh nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới của cô: "Rất ngon, vẫn còn muốn.".